#2

Căn hộ của Seongwoo cách Meyongdong khoảng nửa tiếng đi tàu. Trong suốt cả chuyến đi, Daniel kể cho anh câu chuyện của cậu và anh trai học cưỡi ngựa khi còn nhỏ, một việc dĩ nhiên quá là xa vời với anh nhưng vì Daniel nhìn hạnh phúc vui vẻ thế kia khi kể chuyện còn Seongwoo cũng đã chót u mê Daniel lắm rồi lên anh vẫn để cậu tiếp tục câu chuyện về thú vui nhà giàu của mình.

Cuối cùng khi hai người đến nơi, Soeongwoo suýt chút nữa quên thông báo với Daniel rằng anh có hai thằng bạn ất ơ ở cùng, Daniel chỉ cười vui và rồi tuyên bố không ngại kết thêm hai người bạn mới.

"Hai thằng chúng nó ồn ào lắm mồm lắm, tí nữa đừng quay sang bảo tôi chưa cảnh báo cậu trước nhé!" Seongwoo nói trong lúc mở cửa. Cửa chưa kịp hé ra đã nghe thấy tiếng ngoạc mồm từ phòng khách.

"Eo ơi, từ bao giờ Myeongdong cách nhà chúng ta hẳn 4 tiếng vậy trời!!

Tiếng tru tréo của Jaehwan khiến cả Seongwoo và Daniel giật mình. Chuyện cũng không có gì là lạ, chỉ tính giọng của Jaehwan thôi cũng đủ để khiến người ta chạy mất dép

"Có im ngay không hả? Jaehwan?" Seongwoo hét lại rồi khoá cửa sau khi đợi Daniel vào trong.

"Tao phải rửa bát bằng sữa tắm đấy nên là tốt nhất mày nên có lý do gì hợp lý.. oh-" Minhyun vừa bước ra vừa ca cẩm rồi im bặt khi nhìn thấy bạn cùng nhà không chỉ đứng ở cửa một mình.

"Chào anh, anh chắc là bạn cùng nhà của Seongwoo." Daniel giơ tay chào vẫy vẫy (một cách rất đáng yêu, ít nhất có Seongwoo cho rằng như vậy) trước khi chìa tay ra bắt tay với Minhyun.

"Tôi là Daniel."

"Chào cậu. Tên tôi là Hwang Minhyun." Minhyun ngừng lại vài giây rồi gọi Jaehwan.

"Ô, Ai vậy?" Jaehwan thò mặt ra sau cả phút đồng hồ với biểu cảm khó chịu rồi ngay lập tức chuyển thành bất ngờ khi nhìn thấy Daniel.

"Tôi là Daniel, bạn của anh Seongwoo."  Nụ cười của Daniel méo mó dần khi nhận ra Jaehwan đang nheo mắt săm soi mình.

"Này sao nhìn cậu quen vcđ thế nhờ." Jaehwan nói một cậu, mặt Daniel đã thẳng đuột.

"Hey, hey sao hai đứa chúng mày ăn nói bỗ bã với bạn mới thế hả? Tao biết rồi, tao xin lỗi vì đã đi lâu quá nhưng đừng đổ lỗi lên Daniel như thế chứ. Thôi hai đứa biến ra chỗ khác đi. Tao và Daniel sẽ làm bữa tối."

Seongwoo đuổi hai thằng bạn rồi ra hiệu cho Daniel đi bếp cùng mình. Daniel chỉ đơn giản gật đầu chào Jaehwan và Minhyun sau đó đi theo Seongwoo.

"Thế nào í nhỉ? Em biết là em có trí nhớ hơi phèn nhưng.." Jaehwan thì thụt với Minhyun, người đang nheo mắt nhìn vẻ mặt hoài nghi của cậu.

"Là não mịn ý, ai đời lại đi quên người được tất cả đài báo tin tức réo tên, qua một đêm đã top trending trên twitter chứ?" Minhyun hừ lại, ngay lập tức Jaehwan dùng một giây lục tung trí trớ mình trước khi cả hai ngớ người nhận ra cuộc đời của bọn họ sắp cô lựu.

"Đù mé, anh phải đi thông não cho anh Seongwoo đi, sao anh ấy có thể ngáo như thế chứ?" Jaehwan nói, Minhyun đập một cái vào lưng cậu.

"Chúng ta phải ra đó nói cho Seongwoo biết là chúng ta bao che một kẻ đào tẩu."

"Này, chỉ việc gọi Hoàng tử là kẻ đào tẩu đã đủ cho anh đi tù rồi đấy. Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng thì em cũng có thể có nhà tắm cho riêng mình, vì em chắc chắn anh Seongwoo cũng không thoát kiếp tù được đâu."

Minhyun lườm Jaehwan lần cuối rồi kéo cậu đi ra bếp, nơi Seongwoo vẫn đang bận bịu xếp đồ ra mấy cái túi đã mua trước đó cùng với Daniel.

"Nghe này, tao xin lỗi, tao vừa xếp lại mấy thứ hoá chất dọn rửa của mày rồi đó, Minhyun." Seongwoo vừa nhìn thấy Minhyun liền nói luôn.

"Seongwoo, chúng ta cần nói chuyện." Minhyun thay vào đó nói, Seongwoo không đáp gì ngoài nhướn mày khó hiểu.

"Báo động đỏ, phòng của Jaehwan, ngay và luôn." Minhyun nghiêm túc trả lời rồi lập tức quay người hướng về phòng của Jaehwan.

"Sao cậu ta kỳ thế nhỉ?" Seongwoo cau mày nhưng cũng vẫn nghe theo, vì dù sao Minhyun lúc cáu giận cũng không hay hò gì. Anh sau đó nói với Daniel đợi mình ở phòng khách.

Seongwoo bước vào phòng của Jaehwan, bắt đầu thấy tức tức. Anh biết mình đã làm chúng nó khó chịu nhưng không hiểu nổi tại sao cả hai lại trở nên xấu tính như thế."

"Nếu chúng mày định nói về việc tao mất cmn 4 tiếng đồng hồ chỉ để đi mua đồ thì tao xin lỗi được chưa? Nhưng tao nói rồi, đừng có vì thế mà đối xử không ra gì với bạn tao, em í là thứ đáng yêu nhất trên thế giới này." Seongwoo vừa vào đã nói thẳng.

"Anh giai ơi, anh có biết người anh vừa bưng về là ai không? Em cũng mất năm phút mới nhớ ra được." Jaehwan nói nhỏ.

"Lạy chúa, em í đâu phải là tội phạm gì đâu đúng không, đúng không hả? Seongwoo tự nhiên thấy hơi sợ.

"Ôi em bỗng cảm thấy IQ của mình đã được nâng lên một tầm cao hoàn toàn mới khi nói chuyện với anh luôn đó, Seongwoo". Jaehwan thở dài.

"Seongwoo, não anh đâu rồi, lắp vô đi, người ta Hoàng tử đó." Jaehwan bất lực nói luôn sự thật.

"Hoàng tử của lòng anh í hả, sao mày đã biết rồi? Nhanh vậy sao?" Seongwoo đáp một câu khiến Jaehwan thực sự muốn thổ huyết. Jaehwan quyết định bỏ cuộc, nhường ca khó này lại cho Minhyun tiếp quản.

"Seongwoo, vị ngồi ngoài kia là Hoàng Tử thứ hai của Hàn Quốc đấy." Minhyun tuyên bố.

"Hoàng Tử thứ hai của cái gì cơ?" Seongwoo nhướn mày, rõ ràng không tin vào những gì mình vừa được nghe.

"Của Đại Hàn Dân Quốc, chời đất, anh tỉnh lại đi!" Jaehwan dí điện thoại của mình vào mặt Seongwoo, cho anh xem hình ảnh trên bài báo công bố rằng Kang Daniel là một phần của Hoàng Gia Hàn Quốc, Hoàng Tử thứ hai.

"Giống như Hoàng tử Harry của Hàn Quốc ấy." Minhyun bổ sung thêm.

Seongwoo há hốc mồm đờ ra vài phút trước khi hét toáng lên "WTF", to đến mức ba người trong phòng biết chắc rằng Daniel sẽ nghe thấy.

"Tại sao tao lại không biết gì về việc này vậy?" Seongwoo hít vào một hơi trước khi não thực sự được thông thẳng đuột. Tin tức nóng sốt to tướng quan trọng thế này mà không biết thì rõ ràng là do mình.

"Vì mày quá khinh suất và vô tâm. Mày cũng nên quan tâm chú ý đến Hoàng Gia hơn mới phải." Minhyun lắc đầu.

"Làm sao mà tao biết được Hoàng thượng Kang Minjae lại có thêm một đứa cháu nữa chứ?" Seongwoo nói bé tí.

"Là một người dân Hàn Quốc, đấy là thông tin tối thiểu mà ai cũng biết." Jaehwan xía vào nói.

"Tao rất tiếc vì họ không tiết lộ về vị Hoàng tử đủ nhiều để đến tai." Seongwoo nguỵ biện cho bản thân mình.

"Ảnh của Hoàng Tử đầy trên mạng từ đêm qua, tổ sư, trên Twitter còn có hẳn một hashtag #HoàngTử_đangởđâu, dù là anh không biết gì đến vị Hoàng Tử này thì anh cũng nên biết chứ vì mày dùng cái app con chim đấy cơ mà?"

"Dù là thế, sao mà tao-"

"Hoàng Tử có cái tên khác người như thế, ít ra mày phải nhận ra ngay chứ.  Làm gì có ai có quả tên kì cục nửa ta nửa tây như vậy." Minhyun thẳng thừng đáp trả.

"Mà kể cả Hoàng Gia không tiết lộ nhiều về Hoàng tử như với Hoàng Thái tử thì mày đã biết rồi nếu như mày để ý đến tin tức, người của Hoàng Gia và chính phủ đang điều động người mở một cuộc tìm kiếm Hoàng Tử trên diện rộng."

"Ủa, vậy cơ hả, thế mày giải thích đi! Tại sao tao có thể lượn lờ khắp Myeongdong với Hoàng Tử mà không ai bắt hả?" Seongwoo khoanh tay hỏi.

"Sao anh biết được là không? Biết đâu người ta đã thấy anh rồi, nghĩ anh đang bắt cóc Hoàng Tử cũng nên và có khi chính phủ đã cử mẹ một hạm đội chầu chực trước cửa nhà chúng ta rồi ý, chỉ đợi chúng ta ló đầu ra là bắn cho mỗi thằng một phát chết tươi. Được đi tù khéo còn là may mắn!" Jaehwan lo lắng.

"Từ từ, mày vừa nói là mày đi Myeongdong với vị kia? Mày đã đi hẹn hò với một Hoàng Tử thực sự thật à?" Minhyun đột nhiên hỏi

"Hẹn hò gì chứ?" Tao tìm thấy em í như con cún lạc ở giữa ga tàu điện nên mới giang tay ra giúp. Chúng mày rõ chưa? Nên quân đội sẽ không tống mình vào tù đâu, vì tao đã cứu Hoàng tử mà." Seongwoo nói rồi chỉ tay vào mặt Jaehwan. "Ê nhưng mà, nếu em í nghĩ đấy là một buổi hẹn hò thì tao cũng không ngại đâu. Chúng mày có thấy không, làm gì có ai trên đời có nụ cười tỏa nắng như vậy chứ, có khác gì mang cả mặt trời dán cả lên mặt không?" Seongwoo tiếp tục nói còn Jaehwan mặt đã chuyển sang xanh trắng nhìn anh với ánh mắt kinh dị.

"Ong Seongwoo, em thề lông tóc của em dựng hết cmn lên rồi, anh tiếp tục là em ói luôn ra đó." Jaehwan rùng mình.

"Kệ mày, kể cả thế cũng chẳng thể thay đổi sự thật là nụ cười của em í đã thắp sáng cỗ lòng anh." Seongwoo phản bác.

"Này, anh em chúng mày có còn nhớ là Hoàng Tử đáng kính vẫn đang thượng tọa ở phòng khách nhà chúng ta không?" Minhyun cắt ngang, không muốn nghe thêm hai thằng trước mắt cãi nhau vớ vẩn.

"Đời chúng ta toang thật rồi!" Seongwoo kết luận.

"Không! Có đời mày thôi!"

Seongwoo khá chắc rằng nếu như đám bọn họ mà còn chần chừ thêm thì chắc chắn Daniel sẽ nghi ngờ, vì vậy anh quyết định sẽ không làm con gà rụt cổ nữa và đi ra đối điện với Daniel - Đúng vậy, vị Hoàng Tử của Hoàng Gia Hàn Quốc Kang Daniel. Cứ nghĩ như vậy đi dù sự thật là Minhyun và Jaehwan gần như phải xách cổ Seongwoo ra ngoài phòng khách.

Bây giờ Seongwoo mới nghĩ về điều đó, Daniel thực lòng nhìn chẳng hề liên quan đến khung cảnh xung quanh cậu (dĩ nhiên vẫn theo một cách hoà nhã nhất có thể) , giống như Daniel cùng với rất nhiều tờ 50.000 won của cậu không thể nào ăn nhập với lối sống của thường dân. Nhưng mà dù có thế nào, trong đầu Seongwoo vẫn luôn nghĩ rằng Daniel thực sự nhìn đẹp hơn cả đẹp cho dù thời gian anh gặp cậu còn chưa đủ một ngày và cũng chính vì suy nghĩ đó mà Seongwoo biết rằng, lần này anh đã tự đào một cái hố để chôn mình xuống, một cái hố to thật to.





(·•︠‿•︡ ) (•̀ .̫ •́:·)


"Ê này,." Dám gọi Hoàng tử thế này có là khi quân phạm thượng xứng đáng ăn cơm tù không nhỉ.

"Vậy là anh biết rồi." Nụ cười của Daniel nhạt dần, cậu đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Biết gì cơ?" Seongwoo dè dặt hỏi lại lần nữa, hai tay anh níu chặt vào nhau thể hiện sự lo lắng rõ ràng.

"Tường này cũng không cách âm, anh biết mà." Daniel cúi xuống cười. Chuyện này dĩ nhiên ba người họ đều biết.

"Muôn tâu Hoàng Tử, thần xin lỗi nếu như điều này là hỗn xược nhưng tại sao Hoàng Tử vẫn còn ở đây chưa hồi cung?" Jaehwan cung kính hỏi.

"Đừng, đừng gọi tôi là Hoàng tử, không có gì là hỗn xược cả. Mọi người làm ơn có thể đối xử với tôi như một người bình thường được không? Seongwoo?" Daniel chợt quay đầu nhìn về phía anh như thể đợi anh mở lời nói đỡ cho mình. Seongwoo ái ngại gật đầu vì đến bản thân anh giờ còn không chắc.

"Mọi người biết đấy, tôi đến đây vì tôi không biết đi đâu về đâu, cũng không biết nên làm gì." Daniel ngồi xuống ghế thở dài nói.

"Gợi ý này, Điện hạ có thể về Nhà Xanh?" Jaehwan phản ứng ngay lập tức rồi nhận ngay một cái đập từ Minhyun.

"Chúng ta không thể bao che cho Hoàng Tử ở đây được, như vậy sẽ biến chúng ta thành tội phạm đấy." Jaehwan hừ lại rồi nhận tiếp một cái nhìn sắc lẹm như dao của Seongwoo.

"Một tuần, chỉ một tuần thôi rồi tôi sẽ về Nhà Xanh." Daniel đột nhiên đưa ra đề nghị.

"Thần thiết nghĩ Điện hạ ngày mai nên quay về luôn." Jaehwan trả lời.

"Năm ngày." Daniel thay vào đó đáp rồi chuyển ánh nhìn sang Seongwoo, vẫn là ánh mắt cún con cậu đã nhìn anh ban nãy còn Seongwoo rõ ràng đã nhận ra mình không thể nào cưỡng lại được.

"Nào, chúng mày. Cậu ấy là Hoàng Tử, lời nói của Hoàng tử có khác gì thánh chỉ với mình không?"  Seongwoo bênh chằm chặp. Anh thề chỉ một nụ cười của Daniel cũng đáng và đủ đề bù đắp nếu như chút nữa có bị Jaehwan và Minhyun hội đồng vì tội đi bênh người ngoài.

"Ba ngày hoặc chúng thần sẽ phải báo cho Nhà Xanh về việc này." Minhyun thương thuyết và nhận ngay một cái gật đầu của Hoàng tử.

"Điện hạ có thể ngủ trong phòng tôi, tôi sẽ ngủ trong phòng Jaehwan. Ôi mẹ nó!" Minhyun không kìm được mà thêm vào.

"Chỗ chúng ta có khác gì cái chuồng lợn đâu, như thế này có ổn không? Nhỡ góc nào dính bệnh tật thì sao?" Jaehwan phản ứng lại.

"Làm gì có chuyện đó được khi mà Minhyun ngày nào cũng kì cọ khắp nơi đến 5 lần hả?" Seongwoo cãi.

"Mày đang khịa tao hả? Tao thấy hơi bị xúc phạm nhé, nói thế khác gì chửi tao là thằng vô trùng nghiện sạch không?" Minhyun phản bác.

"Các vị, các vị, thôi nào. Thật sự không sao. Không có vấn đề gì đâu." Daniel đột nhiên nói lớn, trông rõ ràng là thích thú chiêm ngưỡng tình bạn ầm ĩ của ba người.

"Có phải Hoàng Tử vừa gọi chúng ta là các vị không?" Jaehwan cười nắc nẻ khiến Daniel phải xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

"Này, đừng có trêu em ấy. Không sao đâu. Cậu gọi bọn anh là gì cũng được, gọi là thảo dân hay nông dân gì cũng xong vì như thế phù hợp với tình cảnh bọn này hơn.

"Nếu thế thì mình xin phép nhận vị trí thảo dân số 1 nhé." Jaehwan nhanh nhẹn xung phong.

"Vậy tôi là số hai." Minhyun hừ một tiếng.

"Thế quái nào tao lại phải là thảo dân số 3?" Seongwoo cau có kì kèo khiến Daniel nhìn anh khẽ cười.

Ba ngày tới hẳn sẽ vui lắm đây~

(·•︠‿•︡ ) (•̀ .̫ •́:·)

Trước khi đọc tiếp, vì tôi cũng màu mè lắm cơ nên mời các cô ngắm ảnh Hoàng tử nhỏ với thú vui Hoàng Gia cưỡi ngựa.

Con ảnh từ ngày nhìn thấy đã ấp ủ cho em fic này đó

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip