七
Đêm đó, Daniel trằn trọc mãi không ngủ được. Đầu óc miên man mải suy nghĩ về những thứ vừa xảy ra ngày hôm nay. Cậu cũng không ngốc đến độ không nhìn ra chính bản thân mình cùng với Seongwoo đang "được" gán ghép bởi cộng đồng mạng. Nếu là với người khác, có thể cậu đã khó chịu ra mặt rồi. Dù sao ông đây cũng là một thẳng nam chân chính!
Nhưng với Seongwoo thì lại khác, cậu thật tâm mà nói chỉ cảm thấy có chút ngại ngùng. Hoàn toàn không có gì gọi là chán ghét. Cũng có thể là do cậu luôn thầm ngưỡng mộ Seongwoo, được để mắt tới đã là một vinh dự to lớn, bây giờ nhờ công sức của các bạn fan hâm mộ mà cậu thậm chí còn có thể lợi dụng thời cơ này mà kết thân với anh hơn. Xem như là huề vốn đi.
Nghĩ đến đây trong đáy mắt Daniel đã có ý cười, cậu khẽ cựa mình quay sang nhìn con người đã sớm chìm trong giấc ngủ say. Dù trong phòng rất tối, nhưng bởi vì còn có ánh sáng của đèn đường hất vào từ cửa sổ, ngũ quan của Seongwoo trông đặc biệt nhu thuận, dễ nhìn. Đường nét trên cơ mặt cực kì tinh tế. Daniel không nhịn được, lấy ngón cái miết nhẹ lên da mặt bóng loáng của người nọ. Anh ấy thế này dịu dàng quá đi mất, khác hẳn với bộ dạng khó chiều lúc ban ngày.
Mà... khoan. Có gì đó không ổn! Cậu giật mình rụt tay lại, da mặt dù không mỏng nhưng thoáng chốc đã ửng hồng. Mình thế cơ mà lại đi ngắm một người đàn ông khác đang ngủ, đã vậy còn tự tiện sờ tay lên mặt người ta! Cái hành động này không chỉ biến thái mà còn vô liêm sỉ! Daniel cắn chặt môi thiếu điều muốn toé máu, đập một phát không mạnh không nhẹ lên đầu mình, như để lên án cho hành vi của bản thân.
"Ưm..." Daniel lại giật mình nhìn qua người vừa phát ra âm thanh kia, thấy Seongwoo mắt nhắm nghiền đang cau mày lại, còn đổi tư thế ngủ, quay hẳn lưng lại với cậu. Hình như vừa rồi cậu có cựa quậy hơi quá. Xem chừng đã quấy rầy giấc ngủ của người ta rồi.
Sợ Seongwoo ngủ không ngon, Daniel liền ngoan ngoãn nằm yên nhắm mắt lại, hi vọng lần này sẽ nghiêm chỉnh ngủ không gây ra động tĩnh gì nữa.
Chưa được quá mười phút, cậu bất chợt nghe thấy tiếng hít mũi của người bên cạnh. Thấy có điểm kì quái, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra một cảnh tượng — Chính là Seongwoo đang khóc!
Daniel sửng sốt, nhất thời bất động, phải mất vài giây sau cậu mới lấy đủ can đảm đưa tay ra chạm vào vai anh: "Này..."
Người kia đối với cái chạm nhẹ của Daniel không hề có phản ứng, ngược lại tiếng thút thít ngày một càng nghe ra rõ ràng hơn, Daniel khó xử không biết phải làm gì. Hay là anh ấy đang mơ phải thứ gì đó không hay rồi? Nghĩ vậy, cậu dứt khoát xoay người anh nằm đối diện với mình.
Đúng là cậu không đoán thì thôi, một khi đã đoán thì chỉ có đúng. Người đang nằm mặt đối mặt với cậu vẫn đang ngủ rất say nhưng khắp khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt. Miệng còn thỉnh thoảng mấp máy cái gì đó nghe không rõ. Daniel cũng không phải loại người tò mò thích xen vào đời tư của người khác nên tuyệt đối không để ý tới, chỉ bất động một chút rồi nhẹ nhàng ôm người kia vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi. Không ngờ tới việc chẳng cần đợi lâu đã cảm nhận được vai áo ướt một mảng.
Lưng người kia run lên một cái: "Đừng bỏ tôi.."
Daniel nghe được giọng nói run rẩy phát ra từ anh, không cần biết lời đó là dành cho ai. Có điều cậu có thể dễ dàng nhìn ra được người này dường như đã phải chịu đựng một tổn thương lớn trong quá khứ. Bằng không, cớ gì phải mơ rồi khóc đến đau lòng như vậy. Cậu vô cùng chán ghét nước mắt, đừng nói nam nhân, ngay cả nữ nhân chỉ cần nhỏ một giọt lệ thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy không vừa mắt rồi. Đơn giản là khi thấy người khác khóc, cậu hoàn toàn bất lực, rất khó xử, an ủi lại càng dở hơn. Nhưng cái loại tình huống đang xảy ra trước mắt chỉ khiến cậu bứt rứt không thôi, hận không thể đánh thức anh dậy diễn vài trò mua vui cho anh, càng hận không thể tìm ra ai đã làm anh thành ra như vậy. Daniel hậm hực cứ ôm Seongwoo vào lòng như thế, thiếp đi.
.
Thời điểm Seongwoo tỉnh giấc, cảm nhận được mình đang được bao bọc trong hơi ấm nào đó bèn híp mắt dễ chịu được đà dụi dụi lên phía trước nơi có luồng khí ấm toả ra. Lại thấy có điểm không hợp lí, anh choàng mở mắt.
Đập vào mặt chính là lồng ngực vững chắc của một người con trai! Không sai, chính là Kang Daniel. Cái chuyện này là thế nào? Sao tự dưng ngủ dậy lại ở trong cái tư thế này rồi?!!!!
Bao nhiêu dấu hỏi lẫn chấm than cũng không thể nào giải toả được sự thắc mắc lẫn phẫn nộ của Seongwoo lúc này. Anh đen mặt, đạp một phát không nặng không nhẹ lên người Daniel.
Daniel ăn đau kêu một tiếng "A!" rồi ôm bụng co quắp lại như con tôm luộc. Đáng đời! Dám ngang nhiên đụng vào tấm thân ngọc ngà của tôi? Seongwoo hếch mặt nhìn con cún to xác đang kêu đau ngao ngao trên giường.
Daniel uỷ khuất giương ánh mắt vô tội nhìn người kia: "Sao anh đạp em?"
Cậu còn dám giả ngu?
"Tự bản thân cậu biết."
Daniel nghe xong câu đó của anh, sắc mặt thâm trầm hẳn xuống, người hôm qua dỗ dành để anh khóc ướt hết áo chính là em đó! Sao anh nỡ không kiêng nể gì mà đạp em như thế cơ chứ. Đương nhiên những lời này cậu đều không nói ra.
Thấy cậu trai kia im lặng mà xụ mặt, Seongwoo không khỏi buồn cười, nhưng vẫn nghiêm nghị thấp giọng: "Lúc ngủ dậy..."
"?" Daniel vểnh tai.
"Tôi và cậu," dừng một lúc, "Cái tư thế kia, rốt cuộc là sao?"
Daniel căn bản nghe không tiếp thu được, ngẩn ra một lúc mới nhớ lại cái "tư thế" mà anh nhắc đến là gì. Khoé miệng cong lên mang ý đùa giỡn.
"Anh xác định muốn biết?"
Sao nghe có vẻ không ổn.. "..Ừ" – Anh vẫn gật đầu cái rụp.
"Có người nào đó hôm qua," biểu tình trên mặt Daniel trở nên vui vẻ, "Gục vào người em khóc hết nước mắt."
Gì? Cậu ta đang nói gì vậy? Sao nghe mà không hiểu gì hết?
"Ý cậu là gì?"
Daniel phá lên cười, nhìn gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Seongwoo khiến cậu thật lòng muốn khi dễ anh một phen. Nhưng thôi, chưa thân thiết lắm không được quá manh động. Người ta sẽ cảm thấy chán ghét.
Xem ra anh ấy không nhớ thật rồi. Thế nhưng cậu cũng không muốn nhắc đến lời anh đã nói trong lúc còn mộng mị. Thứ gì cần quên thì tốt nhất không nên đào bới lên làm gì, cứ để nó trôi đi là tốt nhất.
"Em nghĩ là hôm qua anh mơ thấy gì đó không hay ho cho lắm," Cậu quét qua nét mặt cau có của anh, "Nên mới khóc ướt hết áo em."
Bùm.
Đầu Seongwoo nổ tung. Anh cố gắng lục lọi lại kí ức về giấc mơ đêm qua cũng như sự việc Daniel vừa kể lại. Thật lòng mà nói, anh chẳng thể nhớ nổi gì cả! Không phải là định lừa mình đấy chứ!
"Mẹ cậu... mới khóc." Seongwoo nửa ngày trời chỉ bật ra được câu này, mặt cúi gằm xuống không dám đối diện với ánh mắt của ai kia. Nếu cái chuyện vừa rồi cậu ta kể là thật, thật sự sẽ mất mặt chết mất.
Daniel trông thấy Seongwoo bỗng trở nên xấu hổ như vậy liền nổi máu ác muốn trêu chọc anh thêm chút nữa, vừa định mở lời thì—
"Hai người dậy chưa đó?" Giọng nói trong trẻo của cậu bé 17 tuổi tròn đứng ngoài cửa vang lên.
Hắc tuyến nổi trên trán Daniel. Nhóc con vừa làm gián đoạn phi vụ của anh đấy. Chậc.
"B–bọn anh dậy rồi!" Seongwoo đáp lại.
"Mau ra đây ăn sáng rồi cùng đi chơi đi!"
Daniel và Seongwoo nhìn nhau cười cười, không ai nói gì nữa, tự động đi làm việc của mỗi người.
Nhắc đến chơi bời mới nhận ra, cậu chính xác chỉ còn vỏn vẹn ba ngày ở LA. Vậy mà kế hoạch cùng làm video với Seongwoo vẫn bị quẳng một xó không hề ngó ngàng tới–thời gian cũng gấp rút quá. Làm sao dựng kịp kịch bản đầy đủ để làm một đoạn phim ngắn đây. Daniel vừa nghĩ vừa đánh răng trong sự buồn bực, điểm này Seongwoo có thể dễ dàng nhìn ra.
"Cau có nhiều sẽ mau già đó."
Daniel quay người lại nhìn anh đang chải chuốt lại đầu tóc, thở dài một tiếng: "Anh,"
Người kia ngưng động tác vuốt sáp, ánh mắt đưa về phía Daniel như ra hiệu cho cậu nói tiếp.
"Chuyện collab của chúng ta sao đây?"
"À," Seongwoo nghĩ nghĩ một chút, thành thật nói tiếp, "Tôi nghĩ là thời gian còn rất ít, không đủ cho cậu chuẩn bị các thứ rồi."
Vậy nên em mới cầu cứu anh đó! Cơ hội thế này làm sao mà bỏ qua được..
Vẻ mặt Daniel tràn ngập thống khổ, tay bấu mạnh lên thành bồn rửa mặt, liên tục rên ư ử trong họng.
Seongwoo đương nhiên phát hiện cậu nhóc này khi không đạt được mục đích của mình liền lộ ra ngay bản chất đứa trẻ to xác. Anh suy nghĩ một chốc, cười trừ trấn an: "Hay cứ làm đại một vlog du lịch LA đi. Có cả tôi và Daehwi, không phải tốt quá sao?"
Mắt Daniel sáng rỡ, nếu có cái đuôi đằng sau nhất định lúc này sẽ tích cực vẫy không ngừng nghỉ: "Duyệt!"
—•—•—•—•—
Moá, bận tối tăm mặt mũi vẫn phải kiên trì thức đêm sản xuất ra chap mới sau bao tháng lặn nè :((
Chất xám giảm đi nhiều lắm rồi, để từ từ lấy lại phong độ chắc năng suất sẽ nhanh hơn nhiều :((
Thật lòng cảm ơn các mẹ nào đã và đang ủng hộ bộ này của em, các mẹ thật kiên trì và hào phóng =))))))
(hơi ngắn so với mọi khi do tui buồn ngụ lắm roy)
btw xì poi người ong mơ thấy chính là ex, để tui nghĩ tiếp nên cho ai lên chức ex của ong =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip