Chương 1. Chúng ta gặp nhau như thế nào.

P/s: Những kiến thức trong đây chỉ là tương đối.

Cánh cửa sắt hé mở sau tiếng két chói tay, một bóng dáng cao lớn và mảnh mai hiên ngang, bước chân dứt khoát tiến vào phòng giam tăm tối đầy mùi ẩm mốc, tuy nơi đây hơi u ám nhưng được cho là khá sạch sẽ và khô thoáng hơn so với nơi ẩm thấp, hôi thối và đầy chuột và gián trước đây, nó là đặc ân mà cậu trai kia ban cho người đó. Bên trong là một người tướng mạo cao lớn có phần tuấn tú dù đã bị tra khảo, hành hạ hơn một tháng nhưng con người này vẫn tỏa ra một khí chất phi thường, anh ngồi thẳng lưng trên chiếc giường cũ kĩ chỉ cần một cử động nhỏ là có thể phát ra tiếng cọt kẹt, với một cổ chân đau rát vì bị xích lâu ngày. Cậu trai lấy trong thắt lưng một cây súng ngắn chỉa thẳng vào đầu người đó.

"Grey, xin lỗi vì không kéo dài thời gian sống của anh thêm được nữa."

Cậu trai nói vẫn với gương mặt lạnh lùng đó. Dù trong tình thế sắp mất mạng nhưng anh vẫn với dáng vẻ bình thản đáp lại.

"Không sao, tôi sống đến giờ này cũng là kì tích rồi. Cậu đã suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa?"

"Tôi nghĩ là không cần, vì cuộc sống của chúng tôi khi sinh ra đã được định đoạt sẵn như vậy rồi."

"Vậy à. Tiếc nhỉ! Phòng khi cậu đổi ý, tên của thằng bé là Daniel."

"Cám ơn và vĩnh biệt anh, Grey."

Người kia ngẩng mặt cố thu hết hình ảnh người đối diện rồi nở một nụ cười thật tươi.

"Hoa đào sắp nở rồi đấy, Ong Seongwu."

----

Tại nhà Daniel, tang lễ của Grey được diễn ra, anh của cậu Grey là một sĩ quan cảnh sát, được Tổng cục Cảnh sát phòng, chống tội phạm điều động điều tra nguyên nhân những cái chết bất thường xảy ra trong một thập kỉ qua. Nói là bất thường vì họ chết đa số là do các loại đạn khác nhau, mà ở Hàn Quốc này dùng súng là đã vi pham pháp luật huống hồ bọn họ lại có nhiều loại súng kể cả loại mới nhất chưa được công bố trên thị trường, đặc biệt trong các vụ án mạng lại không hề có bất kì dấu vết nào của kẻ sát nhân tại hiện trường.

Trong suốt năm năm trà trộn vào Tổ chức tội phạm đó để điều tra, những gì Grey phát hiện được và báo riêng cho Daniel chỉ là đặc điểm của họ, đó là "Toxic children" hay còn gọi là những đứa trẻ độc chất, cậu cũng không hiểu tại sao anh cậu lại không báo cho chỉ huy hay cảnh sát thay vì cậu. Sau đó Grey đã gửi cho cậu một tin nhắn tuyệt mật kì lạ mà cậu không thể nào hiểu được. Vào một tháng sau khi nhận tin nhắn ấy, Daniel được tin là bên phía cảnh sát đã mất liên lạc với anh trong khi làm nhiệm vụ, cảnh sát đã điều động tất cả lực lượng nhưng không thấy một dấu vết nào của anh cậu cả. Một năm sau, một kẻ lạ mặt gọi đến sở cảnh sát bảo rằng Grey đã chết nhưng kẻ đó lại không cho biết thêm điều gì khác kể cả xác của anh ở đâu.

----

"Daniel à, cậu còn chưa bỏ cuộc sao? Đã hai năm trôi qua rồi còn gì?"

Guanlin đang cố gắng khuyên nhủ thằng bạn chí cốt của mình dù lần nào cũng thất bại. Cậu thấy tên cứng đầu này cứ cố bám lấy vụ án mà Grey đã bỏ dỡ thì thấy rất xót. Cậu biết Daniel rất muốn tìm ra thủ phạm đã giết anh trai mình nhưng từ khi hay tin Grey mất thì vụ án hầu như hoàn toàn mất manh mối. Các vụ ám sát vẫn cứ tiếp tục xảy ra sau đó, mật độ ít hơn nhưng nguời bị ám sát lại là những người có chức vụ cao. Cảnh sát đã đưa ra kết luận đây là một tổ chức quy mô lớn và những người trong đó là những sát thủ chuyên nghiệp, họ đã tiến hành kiểm tra những người có khả năng và những tay súng chuyên nghiệp nhưng tất cả đều vô dụng. Những tên sát nhân đó vẫn còn là một ẩn số.

"Làm sao từ bỏ được khi anh ấy muốn tớ giải quyết vụ này."

Daniel đang lên mạng tìm kiếm những thông tin liên quan đến tin nhắn kì lạ mà Grey gửi cho cậu. Việc mà hai năm nay cậu đều làm mỗi ngày.

"Làm sao cậu biết anh ấy muốn cậu giải quyết việc này?"

"Nếu không thì Grey gửi cho tớ bí danh của bọn chúng làm gì?"

"Nếu vậy thì phải gửi cho cậu thông tin của bọn chúng thay vì cái tin nhắn khó hiểu đó chứ."

"Anh ấy muốn xem tớ có đủ khả năng để theo vụ này hay không."

"Nhưng hai năm rồi cậu vẫn chưa giải đáp được tin nhắn đó mà. Đừng cố gắng vô ích nữa."

Guanlin vẫn cố gắng khuyên ngăn thằng bạn của mình. Hai năm đã trôi qua mà Daniel không một lần nghĩ đến việc từ bỏ, cậu miệt mài nghiên cứu các vụ án được cho là do bọn chúng gây ra mà không hề nghỉ ngơi, đối với một học sinh trung học điều này thật sự quá sức. Guanlin không hiểu vì sao Grey lại muốn cho Daniel dính líu đến vụ này.

"Tớ giải được một nửa rồi."

"Là gì?"

"Đầu tiên là Jesu Anthony marston."

Daniel vẫn chăm chú nhìn vào các dữ liệu liên tục chạy trên màn hình máy tính, Guanlin ngồi xuống bên cạnh kiên nhẫn nghe Daniel phân tích.

"Trước đây Grey có nói với tớ là những người có tội sẽ được Thiên Chúa cứu rỗi nếu xưng tội và sửa chữa tội lỗi của mình, Chúa Jesu nghĩa là cứu rỗi. Anthony Marston một nhân vật trong quyển sách anh ấy luôn giữ bên mình, 10 cậu bé da đen nhỏ, trong đó Anthony Marston chết vì bị ngộ độc xyanua, mà những tên sát thủ đó được anh ấy gọi là "Toxic child"."

"Vậy có nghĩa là gì?"

"Anh ấy muốn tớ giúp đỡ bọn họ, nhưng tại sao thì tớ không biết lý do."

"Còn phần còn lại thì sao?"

"Tớ vẫn chưa hiểu lắm."

"Nếu có liên quan về chất độc tớ có thể giúp cậu đấy."

Guanlin có một niềm đam mê mãnh liệt với hóa và sinh, nên nói về các chất độc thì cậu nghĩ mình có thể giúp được gì đó cho cậu bạn mình. Bởi vì cậu biết bắt Daniel từ bỏ còn khó hơn cả việc hái sao trên trời.

"Vậy thì tốt rồi, cám ơn cậu, Guanlin."

------

Tại một ngôi nhà hoàn toàn bình thường như những ngôi nhà khác ở trung tâm Seoul, Seongwu sau khi pha cho mình một ly americano, anh ngồi xuống bộ sôfa gác chân uống ly americano vừa bàn luận vấn đề.

"Minhyun, cậu  làm thủ tục cho tớ xong chưa?"

"Xong cả rồi, cậu không cần phải lo, cả việc nhập học cho Jaehwan nữa."

Minhyun mắt vẫn dán chặt vào quyển sách về lĩnh vực IT hàng đầu hiện nay đáp lại anh.

"Anh nhớ bọn em hay sao mà muốn chuyển sang đây học vậy?"

Jihoon vừa chơi game, nhếch miệng cười với anh trong lúc vẫn đang combat nhiệt tình với Jaehwan bên cạnh. Seongwu cười khẩy đặt ly nước xuống bàn.

"Nằm mơ à, anh nghe nói tên đó đang ở trường các cậu. Anh muốn hoàn thành nhiệm vụ được giao càng sớm càng tốt."

Sau câu nói của Seongwu, cả bọn đều im lặng, căn phòng trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng của trò chơi điện tử phát ra từ tivi.

Thật sự sau cái chết của Grey bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều. Họ cũng muốn thoát khỏi nơi đó, một địa ngục sống, nhưng từ nhỏ bọn họ đã được huấn luyện và sống như thế rồi, bây giờ muốn thay đổi cũng khó có thể được, nhưng cái làm cho họ chần chừ lời đề nghị của Grey là thế lực kia quá lớn không thể chống lại được chỉ với sức của bốn người bọn họ. Và một chuyện khác là dù có lật đổ tổ chức đó thì Seongwu và những người khác cũng không thể trở lại là người bình thường, bởi vì họ đã bị nguyền rủa.

Seongwu không muốn nhìn những người khác bị hành hạ trước mặt mình giống như trước kia nữa, nên anh phải hoàn thành nhiệm vụ này dù cho anh không hề muốn. Đó là thủ tiêu Kang Daniel.

-------

Ngày mở đầu năm học mới. Sau khi làm lễ khai giảng và cuộc gặp mặt với các em năm nhất thì ai trở về lớp người ấy. Jihoon chạm mặt Jaehwan trên hành lang, khi đi ngang qua nhau Jihoon đã nhanh chóng báo với Jaehwan rồi lướt qua nhau trong tích tắc vì họ nhất định không được để ai biết mối quan hệ giữa họ.

"Nhà thi đấu, ở một mình, cẩn thận đừng để lộ thân phận."

Jaehwan theo lời Jihoon đến Nhà thi đấu để quan sát Daniel, nếu thuận lợi thì cậu có thể xử luôn tên đó ngay hôm nay rồi trở về tổ chức. Cậu ngồi lên hàng ghế nơi khán đài quan sát Daniel một lúc, Jaehwan thầm cảm thán về khả năng chơi bóng rổ cực tốt của Daniel, thôi được rồi để cậu ta chơi lần cuối vậy. Jaehwan đang suy nghĩ phải giết Daniel bằng cách nào, bắn cậu ta thì quá tầm thường rồi và có thể sẽ để lại manh mối gì đó cho bọn chó săn kia đánh hơi, hay sẵn tiện đây kiểm tra năng lực của cậu ta luôn một thể, dù gì cậu ta cũng là em của Grey chắc chắn khả năng cũng không tệ.

Jaehwan quan sát nhà thi đấu một lúc thì phát hiện một thanh sắt được treo trên cao, chắc là nơi đây đang cần tu sửa lại, càng hay đúng lúc cậu đang cần đến. Cậu cằm trên tay cây súng tự chế do Seongwu chế tạo và phần đạn là hoá chất do Jihoon làm ra nên nó sẽ không nghe mùi thuốc súng và âm thanh, hóa chất đó sẽ ăn mòn sợi dây từ từ đến khi nó đứt hẳn. Jaehwan nhắm bắn thẳng vào sợi dây đang treo thanh sắt và chờ đợi. Thanh sắt nhanh chóng lao xuống nơi Daniel đang đứng bên dưới, vừa lúc ấy Jaehwan cảm nhận phía sau mình cũng có thứ gì đó đang đổ xuống. Chết tiệt, ở đây cũng có một thanh sắt cao được nối với thanh sắt vừa rớt xuống kia vì vậy nó cũng bị kéo theo. Vậy là xong đời cậu rồi, chưa kịp khử tên kia thì đã một bước xuống uống trà với Diêm Vương.

"Này! Cậu có sao không?"

Jaehwan không có cảm giác đau đớn gì thì khẽ mở mắt khi ai đó đang lay cậu thật mạnh, cậu thấy Daniel đang đè chặt mình bên cạnh một thanh sắt. Jaehwan nhìn Daniel rồi nhìn sang thanh sắt nằm lăn lóc giữa sân bóng rổ, cậu thật sự ngạc nhiên về kĩ năng của cậu ta, trong thoáng chốc mà có thể vừa thoát thân cho mình vừa có thể cứu cậu, tên này đúng là không vừa. Jaehwan cẩn thận cho súng về phía sau thắt lưng để che giấu khi Daniel kéo cậu ngồi dậy.

Bên ngoài Seongwu tựa lưng vào cánh cửa chứng kiến tất cả mọi chuyện, anh chỉ lặng lẽ quan sát mà không can dự vào, sau khi mọi chuyện đều ổn thì anh mới rời đi. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh, không ai đoán được anh đang suy nghĩ những gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip