Chương 6: "Tới đi, mấy thằng phế vật tụi mày, đứa nào lên trước?"


Đây thật sự là một bất ngờ nặng trĩu.


Tiêu Dĩ Hằng từng cho là trên đời này sẽ không có bất cứ việc làm anh thất thố, nhưng mấy giây trước đó trong lồng ngực của mình tự dưng có thêm một thiêu niên, lại đủ để rung chuyển thế giới của anh.


Tại thời khắc này ánh chiều tà của mặt trời lặn dường như đã biến mất toàn, trong hẻm nhở tối mờ, hai thiếu niên nhỏ tuổi sát vào nhau như vậy. Bọn họ có thể rõ ràng mà cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia, hô hấp chạm vào gò má của đối phương.


Bởi vì thiếu niên nhảy xuống bất ngờ, Tiêu Dĩ Hằng bất ngờ không hề đề phòng, thân thể hơi đứng lung lay.


Thiếu niên tóc vàng tưởng bọn họ săp ngã xuống, tròng mắt cậu hoảng hốt trừng to, hai tay bám vào bả vai của Tiêu Dĩ Hằng theo phản xạ có điều kiện, miệng gào lên: "Này, cậu có phải là alpha hay không thế, ôm bố cho vững vào! ___khoan đã, anh là Tiêu Dĩ Hằng??"


Cậu giống như bị hù dạ, lập tức buông tay, nhảy ra khỏi lồng ngực Tiêu Dĩ Hằng.


Cậu nhảy ra cực nhanh, thậm chí Tiêu Dĩ Hằng còn chưa kịp phản ứng, nhiệt độ cơ thể trong lòng mình đã biến mất.


Tiêu Dĩ Hằng theo bản năng đưa tay ra, có thể là muốn đỡ lấy cậu, nhưng mà động tác thiếu niên rất nhanh nhẹn, sau khi tiếp đi liền rất nhanh đứng vững. Bàn tay Tiêu Dĩ Hằng duỗi ra trong không trung, sau đó lại giả bộ như chưa có gì rút lại.


Trời đã tối hẳn.


Đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, hai thiếu niên trạc tuổi đang nhìn nhau, mượn ánh đèn mờ ảo mà đánh giá người xa lạ trước mặt.


Khác với Tiêu Dĩ Hằng, đồng phục trên người thiếu niên tóc vàng này cũng mặc không ngay ngắn, khóa kéo mở rộng, toàn bộ vải trắng trên đồng phục đều bị vẽ bậy, bên trong mặc một cái áo thun màu đen trên đó còn in một chữ "Trẫm" đầy ngông cuồn, tự xưng làm vua.


Bọn họ hệt như cực bắc cực nam của nam châm, một quy củ, lãnh đạm, giống như đóa hoa Cao Lãnh, còn một còn lại thì vô thiên vô pháp, phách lối cực kỳ.


Hầu như chỉ nhìn một chút, Tiêu Dĩ Hằng đã gắn hai chữ "phiền phức" lên người thiếu niên.


Tiêu Dĩ Hằng hỏi cậu: "Cậu biết tôi?" Anh vừa nghe đối phương gọi tên mình.


Nào nghĩ tới, thiếu niên tóc vàng nhướng mày, hỏi ngược lại: "Anh không biết tôi?"


Tiêu Dĩ Hằng: "..."


Tiêu Dĩ Hằng: "Chẳng lẽ tôi nên biết cậu sao?"


Thiếu niên tóc vàng cọc lên: "Anh chẳng lẽ không nên biết tôi hả?!"


Nghe khẩu khí của cậu, giống như về sau Tiêu Dĩ Hằng thấy cậu mà không cúi xuống hôn giày cậu ngay lập tức, chính là đại bất kính với cậu.


Trong chớp mắt, một cái tên nhảy ra trong đầu Tiêu Dĩ Hằng.


Đầu lưỡi chạm nhẹ vào trên vòm họng, Tiêu Dĩ Hằng nhẩm lấy cái tên vừa cay vừa độc kia giữa môi và răng, khẽ hỏi: "Cậu chính là Lệ Chanh?"


"Hừ"


Lệ Chanh hừ một tiếng bằng mũi, cậu nói mà, giáo bá Lệ Chanh cậu đại danh đỉnh đỉnh, làm sao có thể có người không biết cậu?


Tiêu Dĩ Hằng: "..."


Anh không thể nhận ra Lệ Chanh từ cái nhìn đầu tiên, là bởi vì anh đã nhìn qua mấy bức chân dung quỷ ma kia. Anh thật sự không hiểu, dáng dấp Lệ Chanh rõ ràng là sặc sỡ lóa mắt thế này, bạn học của cậu làm sao mà có thể vẽ cậu xấu đến như vậy? Nếu để cho anh vẽ...Không, anh không thể nào vẽ chân dung cho người khác.


Mà Lệ Chanh từ cái nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra Tiêu Dĩ Hằng, cũng là nhờ vào những bức chân dung kia. Lệ Chanh vốn tưởng rằng những người kia vẽ Tiêu Dĩ Hằng mỹ hóa quá nhiều, thế nhưng sau khi cậu nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng mới phát hiện rằng sự thật hoàn toàn ngược lại.


Chỉ là.... Để Lệ Chanh ở trước mặt thừa nhận Tiêu Dĩ Hằng có dáng dấp đẹp mắt, đó là chuyện không thể nào.


Lệ Chang nâng cằm lên, chắp tay sau lưng, dùng bộ dáng đại gia đi dạo chợ rau mua cà chua nói: "Tiêu Dĩ Hằng...chậc chậc chậc, tôi nhìn bộ dáng anh cũng bình thường thôi mà, cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng, làm sao lại mê hoặc tiểu học muội tới thần hồn điên đảo chứ?"


Cậu hoàn toàn là mở mắt nói bậy.


Tiêu Dĩ Hằng cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Tôi nếu như có một có mắt hai miệng, tiểu học muội kia đối với tôi sợ không chỉ là thần hồn điên đảo mà là bị dọa tới mất hồn đi."


"..." Lệ Chanh ngẹn lời, nếu không phải thời gian đánh phó bản sắp tới, cậu chắc chắn sẽ cùng Tiêu Dĩ Hằng lý luận một hồi. Cậu lựa chọn chiến lược rút lui, "Miệng cũng lợi hại đấy, quên đi, không phí thời gian với anh nữa."


Lệ Chanh xoay người rời đi, Tiêu Dĩ Hằng ngăn cậu lại: "Cậu muốn đi đâu vậy?"


Lệ Chanh cảnh giác nhìn anh: "Tôi đi đâu phải báo cáo với anh hả? " Nghe nói Tiêu Dĩ Hằng trước mặt chính là tâm phúc của giáo viên, sẽ không phải chờ mình rời đi, lại đi mắng vốn đó chứ?


"Cậu không cần báo cáo với tôi." Tiêu Dĩ Hằng chỉ chỉ tường vây, lạnh lùng nhắc nhở câu, "Nhưng tôi giúp cậu chuyện lớn như thế, ngay cả cây "cảm ơn" cũng không nói sao?"


"Haha" Lệ Chanh nhướng cao chân mày, nhe răng nanh nhỏ của mình ra: "Tại sao phải cảm ơn anh? Là anh tự chủ trương xuất hiện ở dưới tường vây, cùng tôi có quan hệ gì?"


Tiêu Dĩ Hằng: ".."


Như thế này còn chưa đủ cứng đầu sao?


Bởi vì trên đường bị chậm trễ một hồi, lúc Lệ Chanh tới quán net, đám tiểu đệ kia đã chiếm chỗ tốt cho cậu, chờ cậu đến dẫn mọi người đi quyết chiến.


Lệ Chanh nhìn trái phải một chút, ghét bỏ hỏi: "Tại sao là đại sảnh?"


Hoàng Diệp Luân cúi đầu khom lưng nói: "Lệ ca, phòng bao hôm nay có người, thật sự không còn cách nào chỉ có thể mở máy ở đại sảnh."


Hoàn cảnh ở đại sảnh kém phòng bao không ít, máy đều hòa lâu không chùi rửa phun ra một mùi ẩm mốc, cách một lối đi nhỏ, có người ở chỗ đó ăn bún thập cẩm cay, còn có đàn ông trung niên mộc bên thì ngắt chân một bên nói chuyện. Toàn bộ không khí ở đại sảnh hệt như màu xám xịt, trên bàn phím máy tinh còn phủ một lớp dầu, nhìn rất không sạch sẽ. 


Đừng nhìn Lệ Chanh tùy tiện trong rất nhiều chuyện, nhưng vẫn có lúc cậu lơ đãng mà lộ bộ dáng của omega.


Cậu nhíu mày nhìn bàn phím máy tính bẩn thỉu, vẻ ghét bỏ trên ở trên mặt, cậu phá lệ không tình nguyện ngồi xuống, Hoàng Diệp Luân vội vàng chân chó dùng tay áo đông phục lau bàn phím, con chuột giúp cậu, kết quả còn lâu còn bẩn.


Lệ Chanh đẩy cậu ra, rất không kiên nhẫn: "Cút nhanh nhanh. Lần sau nếu ngay cả phòng bao cũng không giành được, thì tự thiến đi."


Hoàng Diệp Luân vẻ mặt cầu xin: "Lệ ca, anh chờ một chút, em đi siêu thị cách vách mua khăn ướt!"Lệ Chanh tức giận nói: "Khăn ướt thì có thể lau sạch sao, không bằng mày trực tiếp đi mua bàn phím mới."


Hoàng Diệp Luân: "Cho anh dùng?"


Lệ Chanh: "Cho mày quỳ!"


Cậu vừa dứt lời, Hoàng Diệp Luân còn chưa kịp trả lời, ba tên tiểu lưu manh ngồi bên lối đi nhỏ sát vách đã cười ra tiếng: "Ây cha, omega đáng yêu này từ đâu tới vậy, đến quán nét chơi game còn chê lên chê xuống?" 


Trong đó co một tiểu lưu manh nhìn chằm chằm về phía Lệ Chanh còn lè lưỡi liếm môi, hắn tự cho rằng bản thân làm động tác này rất tà mị quyến rũ, kỳ thật là vừa gớm ớn và buồn nôn, "Trên người còn có tin tức của alpha, đây là mới từ trên giường của ai xuống đây?"

Lệ Chanh: "..."


Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, trên mặt omega xinh đẹp sắc bén này xuất hiện một biểu cảm kì lạ. Tựa như cười lại không phảu cười, giống như giận lại không phải giận, giống như hiếu kì lại giống như là kinh ngạc.


Lệ Chanh nghiêng đầu hỏi tiểu đệ bên cạnh: "Tao không nghe lầm đấy chứ? Nó đang giỡn mặt tao phải không?"


Cả người Hoàng Diệp Luân run rẩy, kiên trì nói: "Ây....hình như là vậy, nó là đùa bỡn đại ca ngài."


Trong lòng tất cả các tiểu đệ dường như có vô số tiếng gà kêu: Đây là dã quái đi qua Tân Thủ Thôn, không biết trời cao đất rộng, thế mà chạy tới tặng đầu người cho Lệ ca????


Lệ Chanh dừng một chút, lại hỏi: "Trên người của tao thật sự có tin tức tố của alpha?"


Cổ Hoàng Diệp Luân cứng đờ, gật gật đầu: "Phải, phải. Thật ra lúc đại ca ngài vừa tới tụi em đã nghe được rồi."


Nhưng với tư cách là đàn em, phải học được nhắm một mắt, mở một mắt, biết lời gì nên nói, lời gì không, cậu cũng không phải chán sống, làm sao dám chủ động nói với Lệ Chanh chuyện này?Trước đó Lệ Chanh đi thi bị nhiễm lạnh, mặc dù hết sốt nhưng mũi vẫn còn nghẹt, rất nhiều không có ngửi ra.


Cậu cầm cổ áo đồng phục lên, để ngay mũi dùng sức hít hà___một mùi lạnh lẽo của tuyết tùng 

xộc lên mặt, cậu dừng động tác lại, lập tức liên hệ mùi này ngay đến Tiêu Dĩ Hằng.


Mùi vị này...thật sự rất giống anh ta.


Lệ Chanh ngay lập tức biến thành sư tử nhỏ xù lông.


Tên khốn Tiêu Dĩ Hằng kia tuyệt đối là cố ý lưu lại tin tức tố ! ! !


Không ngờ tới bọn họ chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn ngủi, trên người cậu liền dính phải tin tức tố của Tiêu Dĩ Hằng. Khi cậu nghênh ngang đi từ trường đến quán nét, tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy mùi hương trên người mình, không biết có bao nhiêu người sẽ hiểu lầm?!Mặt cả giáo bá cậu phải để đâu?!


Lệ Chanh càng nghĩ càng giận, cậu hận bây giờ không thể lập tức xông về cho Tiêu Dĩ Hằng một bài học.


Thấy cậu muốn đi, ba tên tiểu lưu manh kia hiểu lầm cậu đang sợ.


Bọn chúng trắng trợn cười nhạo: "Ôi ôi ôi, tiểu o đáng yêu này muốn chạy trốn kìa ~"


"Phải quay về tìm chồng báo thù ~~"


"Người ta rất sợ đó nha, người ta muốn tin tức tố của chồng an ủi ~"


"Ohh có thể an ủi em, chỉ là vợ à, trước tiên cho chống nếm thử tin tức tố của vợ đã nào ~~"


"Tin tức tố của bảo bối nhỏ là mùi vị gì đây nhỉ ~ để cho ta đoán xem, hẳn là mùi sô cô la ngọt ngào đấy ~~"


Bọn chúng mỗi người nói một câu, các tiểu đệ vốn là đứng sau lưng Lệ Chanh liền lùi lại một bước.


Đợi bọn chúng phun ra hết tất cả các lời rác rưởi, các tiểu đệ đã sớm rút lui về góc tường của quán nét, chỉ còn mỗi một bóng dáng của Lệ Chanh đứng giữa đại sảnh trống trãi, một mình đối mặt với đám lưu manh kia.


Tiểu lưu manh hi hi ha ha chỉ vào đám "đào binh" kia, cười nhạo: "Tiểu đáng yêu, mày nhìn một chút đám "bằng hữu" kia của mình đi thế mà lại bỏ lại một mình mày mà chạy trốn!


Lệ Chanh cười hip mắt hỏi lại: "À, thật hả?"


Tiểu lưu manh còn nói: "muốn omega thì có omega! Mặc dù da hơi đen, người cũng cao nhưng cũng không ao, chỉ cần nhìn gương mặt xinh đẹp kia, anh em tụi tao nhất định sẽ yêu thương mày thật tốt!"


Lệ Chanh một bên nghe bọn chúng sủa bậy, một bên chậm rãi cởi áo khoác nêm vào ghế ngồi bên cạnh.


Áo thun đen bên trong ôm lấy thân người vạm vỡ của cậu, ở ngực còn có một chữ "Trẫm" được viết bằng mực trắng cho thấy thiếu niên ngông cuồng.


Tóc vàng phấp phới trên trán, không biết cậu móc ra một dây cột tóc hình thỏ nhỏ từ chỗ nào, vuốt vuốt hai ba cái, đã cột được một chùm tóc nhỏ. Mà hành động đó của cậu đã làm đám lưu manh càng thêm chế giễu.


Lệ Chanh vẫn không để ý.


Cậu nhẹ nhàng xoay tròn cổ tay, xương ngón tay phát ra từng tiếng cùm cụp cùm cụp giòn tan.


Thiếu niên ngước mắt nhìn lại, trên mặt nở nụ cười xán lạn như mặt trời mói mọc____"Tới đi, mấy thằng phế vật tụi mày, đứa nào lên trước?"

Các tiểu đệ beta run lẩy bẩy trốn thành một bầy trong góc của quán nét : QAQ cầu xin Lệ ca đừng tiếp tục cười! Hễ cười là sẽ xảy ra án mạng ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip