deux
hai đứa trẻ dẫn nhau về đến nhà mốt đã là giữa trưa, trong cửa hàng vắng tanh chỉ nghe tiếng kéo cắt vải sột soạt cùng thoang thoảng mùi vải mới trong không khí. tiếng quạt máy rì rì thổi bụi vải lấp lánh trong từng tia nắng xuyên qua cửa chính.
trông thấy quần áo cậu francis xộc xệch, má thì sưng làm chị hoài hoảng lắm. chị là thợ chính của nhà mốt từ ngày madame khai trương, có thể nói chị hoài cũng là người nhìn cậu từ lúc còn là thằng bé con được madame vừa bế vừa dạy chị cắt vải đến khi trở thành cậu francis như bây giờ. chị coi cậu như đứa em trai út trong nhà mà chăm lo thay cho phần madame mỗi khi bà bận rộn.
chị hoài chạy lại chỗ cậu, cuống quýt hỏi:
"cậu hách, sao lại thế này? ở trường có chuyện gì à?"
cậu francis chỉ lắc đầu, bảo chị rằng mình không sao, cậu bị ngã trên đường về mà thôi. chị định lên nhà báo với madame thì cậu đã ngăn lại:
"chị ơi, chi đừng nói cho mợ em biết kẻo mợ lại lo. à mà... chị giúp em chọn vải, may cho bạn nhỏ này một chiếc mùi xoa với... em lỡ làm bẩn khăn của người ta."
"rồi rồi... cậu dẫn bạn lên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa chị bảo người ở dọn cơm cho cậu với bạn. xong xuôi thì làm khăn sau."
chị mỉm cười nhìn thằng nhóc vẫn nép sau lưng cậu francis nãy giờ, ra hiệu cho con sen xuống bếp chuẩn bị cơm nước. từ trước đến nay, chị chưa thấy cậu đưa bạn về bao giờ. tính cậu không giống madame, nếu madame là người quảng giao, thích trà chiều, thích đi tiệc, nghe hát, trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư thì cậu lại luôn luôn như sống trong thế giới của riêng mình. đã có lúc chị hoài nghĩ rằng cậu là một chàng người cá nhỏ sống trong một chiếc bể thủy tinh bé xinh, chỉ cần có sách, thế là đủ. lần này lại có một ngoại lệ nho nhỏ được cậu francis hé cửa cho bước vào thế giới bé xinh ấy của cậu, chị vừa bất ngờ, vừa khẽ vui trong lòng.
cậu francis mỉm cười dẫn thằng tuấn lên trên lầu, thằng bé tròn mắt ngắm một vòng quanh nhà mốt. cửa hàng trang trí kiểu âu, tường dán giấy hoa văn màu vàng trông ấm cúng đến lạ, không khí cứ thoang thoảng mùi quế xen lẫn mùi vải, xung quanh toàn là vải vóc đầy màu sắc cùng với vài bức chân dung của madame celine mặc cả đồ tân thời lẫn áo dài không chiết eo.
nó đương nhiên biết madame, madame nổi tiếng như thế, mỗi tháng một lần, hình madame lại được lấy làm bìa cho mấy quyển báo nó đi giao cho mấy nhà giàu ở khu hồ tây. làm gì có ai không biết cô cả nhà họ lý, madame céline, chỉ là nó không biết, nhân vật đứa con hoang mà người ở chợ thường hay lấy ra bàn tán, chê bai, khuyết điểm lớn nhất của hoa khôi thủ đô lại là con mèo ốm trước mặt mình đây. thế là thằng bé chép miệng, trong lòng thầm thương cảm cho cậu francis.
cậu francis thấy thằng tuấn hết tròn mắt lại tự nhiên buồn rầu rồi chép miệng y hệt ông cụ non thì cũng nghiêng đầu nhìn theo rồi bật cười. giờ thì người khó hiểu lại chuyển thành thằng tuấn, nó hỏi cậu:
"sao anh lại cười em? em buồn cười lắm hả?"
"đúng rồi... buồn cười thật mà. nhóc cứ thử tự soi gương mà xem."
nó bĩu môi, chẳng thèm nói chuyện với cái đồ xấu tính ấy nữa. rõ ràng mình vừa cứu người ta, dỗ người ta nín khóc, thương người ta bị nói xấu thế mà người ta còn bảo nhìn mặt mình buồn cười.
cậu francis đưa tay vuốt vuốt hai vai nó, nhỏ giọng bảo:
"thôi nhá. đừng dỗi, đợi anh thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm với anh và mợ, tí nữa anh lấy khăn cho. cảm ơn em vì đã giúp anh. sau này em thích gì cứ bảo anh, muốn đi đâu chơi cứ bảo anh, nhé?"
thế là thôi, chấp nhặt làm gì nữa nhỉ? thằng tuấn xin thề là không hề vì cái khóe miệng mèo đang giương cao lên kia, cũng không hề vì mâm cơm dưới nhà kia, càng không hề phải vì chiếc mùi xoa mới tinh chuẩn bị được may kia đâu.
cậu ra hiệu cho thằng tuấn ngồi lên ghế đợi cậu đi thay quần áo. bây giờ nó mới có cơ hội ngắm nhìn thế giới của con mèo gầy kia, thằng bé đưa mắt nhìn ngay đến giá sách cao chạm trần ở góc phòng. cơ man nào là sách, dày mỏng có hết, giá mà nó biết chữ, giá mà nhà nó có điều kiện, chắc giờ này nó cũng đang chìm đắm vào trong một trang sách nào giữa tiếng ve sầu trưa hè rồi.
phòng cậu francis không rộng, cũng chẳng có nhiều đồ. bên tủ đầu giường chỉ bày một chiếc đèn bàn cùng tượng đức mẹ và quyển kinh thánh nho nhỏ của cậu, cửa sổ lớn nhìn xuống con phố hàng bạc quanh năm đông đúc. tự nhiên thằng tuấn hơi ghen tị với cậu, nhưng rồi nó nhớ ra, cậu cũng chẳng vui vẻ gì hơn mình thì lại thôi. có khi nghèo như bố con nó, chưa chắc đã khổ, giàu có như madame với cậu francis cũng chưa chắc đã sướng.
cậu francis vừa thay bộ đồng phục sang quần áo mặc nhà, đồ mặc nhà của cậu đều là do tự tay madame may, đẹp đẽ, vừa vặn vô cùng. thằng tuấn chưa kịp trầm trồ thì con sen đã gõ cửa phòng:
"thưa cậu, con mời cậu xuống ăn cơm ạ."
"chị lên gọi mợ tôi trước đi, tôi xuống bây giờ."
nói xong, cậu nắm tay thằng tuấn, dẫn nó xuống nhà. ngón tay cậu nhỏ, vừa trắng lại vừa gầy, không giống tay thầy nó, dày đặc vết chai, làm thằng bé chỉ muốn nắm thêm một tí, dùng bàn tay cũng chẳng lớn hơn là bao của mình để bọc tay cậu lại.
hai đứa trẻ vừa ngồi xuống bàn ăn thì madame cũng xuống đến nơi. madame trẻ lắm, quả không uổng cái danh hiệu hoa khôi thủ đô của bà. bà búi tóc gọn gàng sau gáy, mặc bộ áo dài tối màu, đi guốc gỗ gõ nhè nhẹ lên những bậc thang nghe như đang chơi nhạc. vẻ sang trọng của bà như toát ra từ cốt tủy. hình như nhà họ lý, ai cũng thế thì phải.
giờ thì thằng tuấn hiểu, vì sao cậu francis và bà là mẹ con ruột, bởi ở họ có cái khí chất vừa thanh cao, trang nghiêm của thủ đô ngàn năm văn hiến, vừa có cái sang trọng, hoa lệ của cái thủ đô rất xa mà nó chưa bao giờ được trông thấy, chỉ nghe người ta kể về sự lấp lánh ánh sáng của nó.
cậu francis cất tiếng chào bà:
"mợ ạ. con mời mợ dùng cơm."
madame cũng chỉ gật đầu coi như đáp lại rồi chăm chú nhìn vào vết bầm trên má cậu. sự nghiêm nghị không cần thiết phải cất thành lời, khiến cho hai đứa trẻ không rét mà run. cậu francis đành lên tiếng trước:
"hôm nay con đi học về thì bị ngã, là em tuấn đây trông thấy, đỡ con rồi đưa con về."
"ngã mà đập cả mặt xuống đường được à? hách, mợ không muốn con phải giấu giếm mợ. có chuyện gì cứ nói cho mợ biết."
thế là cậu đành kể lại chuyện cho madame nghe, bà nghe xong chỉ thở dài:
"mợ không mong con hiềm khích với bạn học, nhưng mợ biết con thiệt thòi hơn chúng bạn. mợ chỉ mong con vui vẻ, khỏe mạnh mà lớn lên, cho nên chuyện này mợ hiểu vì sao con phản ứng như thế. chỉ là mợ hi vọng, lần sau nếu có chuyện gì, con có thể thoải mái chia sẻ với mợ, đứng giấu giếm, chịu đựng một mình làm gì cả."
rồi bà quay qua nhìn thằng tuấn, dịu dàng nói:
"cảm ơn con vì đã bảo vệ thằng hách. bà sống đến giờ này, tài sản quý giá nhất không gì khác chỉ có đứa trẻ này. bà làm mọi thứ cũng chỉ mong cho thằng hách nên người, sống không lắng lo, vướng bận gì là được."
thằng tuấn bẽn lẽn gật đầu, so với ấn tượng ban đầu, madame rất khác những gì nó tưởng tượng. dù bà có là chủ nhà mốt, dù tất cả những buổi tiệc ở cái thành đông quan này, bà đều có mặt nhưng bà vẫn là một người mẹ yêu thương con vẫn là một người phụ nữ việt nam chân chính giữa buổi giao thời hỗn loạn. từng ánh mắt, cử chỉ của bà đều hướng về một nơi duy nhất, nơi có con trai bà.
cậu francis cười, đảm bảo với mẹ rằng lần sau sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu vì giờ cậu có em tuấn ở đây bảo vệ rồi làm thằng bé ngượng chín mặt.
madame gắp một miếng chả quế vào bát thằng tuấn, bảo trông gầy quá phải ăn nhiều lên. nó lí nhí cảm ơn bà, gặt miếng chả sang một góc, định để mang về cho thầy nó. loại chả vàng óng, thơm mùi quế này nó chỉ từng thấy ở hàng bún riêu to nhất trong chợ, nơi mà một bát bún đủ để cho nó với thầy nó cơm rau một ngày. madame thấy thế liền hỏi:
"tuấn này, nhà con có mấy người? thầy u còn khỏe không?"
"thưa bà, u con mất sớm, con ở với thầy, thầy con làm phu khuân vác ở chợ đồng xuân ạ."
bà nghe đến thế thì thở dài, buông đũa, đến khổ, thằng bé cũng chẳng sung sướng hơn con bà là bao, nó còn bé quá, mà cậu hách hình như cũng quý mến thằng bé.
"tuấn này, con về hỏi xin thầy cho sang đây ở với bà, với cậu hách được không? bà nuôi con, cho con ăn học, con sang ở với cậu hách cho vui..."
"dạ?"
"dạ?"
cả hai đứa đều buông đũa, tròn mắt nhìn ánh mắt kiên quyết của madame, không biết rốt cuộc bà đang nghĩ gì...
bên ngoài cửa hàng tiếng xén vải, tiếng máy khâu vẫn vang lên đều đều...
thấy mọi người hưởng ứng type fic kiểu này làm tui zui lắm lun á hehe =)))) coá vấn đề gì quý zị cứ cmt để tui biết còn chỉnh sửa nha
tốc độ ra chương cụa tui chắc phụ thuộc vào ngày đánh giải của các đại ca tại zì tui muốn đăng chương trước ngày đánh giải cho có tí vía ấy =))))) mai là đại chiến viễn thông nên mời quý zị đọc fic roài thở oxi từ giờ lấy lợi thế với tui nha :> chúc các đại ca thi đấu thoải mái là được òi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip