#10

Lee Sanghyeok vừa đi vừa nức nở khóc lớn, tiếng vang đau đớn xé lòng đó khiến Moon Hyeonjun không thể chạm vào anh. Cả hai cứ đi loanh xoanh thành khắp thành phố s cho đến tối muộn. Thể lực của Lee Sanghyeok không cao, nhưng nỗi đau bị Jeong Jihoon xé toạc ra làm cho anh không nghĩ được nhiều. Lee Sanghyeok đi đến nỗi chân tề rần không còn cảm giác, vô lực ngã về phía trước, da chân trầy một mảng lớn.

Bây giờ anh mới ý thức được, hai tay chống trên nền đất dính đầy cát. Moon Hyeonjun hốt hoảng chạy đến đỡ anh lên, đem Lee Sanghyeok đặt trên đùi cậu, cẩn thận xem xét một lượt trên người anh. May mắn là người này chỉ bị trầy ở chân, nếu anh ấy bị gì nhiều hơn cả thế cậu nhất định rất đau lòng.

Cảm nhận của Lee Sanghyeok đột nhiên bùng nổ, rấm rứt ư ử khóc trong cổ họng, tay chọc lên trên bề mặt vết thương. Thật ra Lee Sanghyeok đối diện với Jeong Jihoon không khó khăn đến như vậy, nhưng anh chỉ vừa mới bước ra khỏi câu chuyện đó. Đột nhiên bị Jeong Jihoon kéo lại vào thế giới đã từng giết chết trái tim của anh, nhất thời Lee Sanghyeok chịu không được.

"Có đau không?"

"Khó chịu lắm đúng không?"

"Ngoan, để em cõng anh."

Nhìn thấy Moon Hyeonjun tiến lại gần, thổi một hơi lên vết thương hở, đầu ngón tay của Lee Sanghyeok cũng vì vậy mà cảm nhận được cái lạnh của không khí.

"Đau."

Lee Sanghyeok ngoan ngoãn gật đầu, đầu gối hơi nâng lên cho Moon Hyeonjun xem vết thương. Bộ dáng mèo nhỏ nũng nịu xuất hiện trong tầm mắt của cậu, cào cào lên xung quanh trái tim không ngừng nhảy múa.

Cậu cho Sanghyeok đứng dậy, xoay lưng để anh trèo lên. Người kia vậy mà thật sự ở yên trên lưng cậu, chậm chạp thả trôi dòng suy nghĩ chạy ngược về quá khứ. Mọi chuyện xảy ra đến bước đường này, nỗi đau day dứt lâu thật lâu, sau đó đóng mài nhanh đến nỗi Lee Sanghyeok cũng hoài nghi chính mình. Tình cảm dành cho Jeong Jihoon theo thời gian bị cuốn trôi đi, chỉ còn sót lại cái gai dằm trong tim.

"anh không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng anh không thể quay trở về quá khứ nữa rồi."

Góc vai áo của Moon Hyeonjun bị người trên lưng thấm ướt một mảng, cậu chậm rãi cõng Lee Sanghyeok đi về phía trước tìm một hiệu thuốc, thời gian này cứ để anh ấy khóc như vậy đi.

Lee Sanghyeok nhìn phong cảnh xung quanh qua màn nước mỏng, khắp nơi ở thành phố s đều chứng minh cho tình yêu của anh và Jeong Jihoon đã từng tồn tại. Nghĩ đến đây trái tim Lee Sanghyeok quặn thắt, vùi mặt sâu vào hõm cổ của Moon Hyeonjun. Cậu nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của anh, hai tay bệ đùi người kia nhẹ nhàng nhịp nhịp bên trên lớp vải quần.

"Không sao nữa rồi, đã qua lâu lắm rồi. Lee Sanghyeok, để em nói anh nghe, ở đây vừa mới trồng hoa, tất cả đều rất đẹp có đúng không?"

Lee Sanghyeok chậm chạp ngước mặt nhìn về phía trước, một dàn phong lữ thảo đỏ tươi được trồng trên sân hiên của toà nhà. Moon Hyeonjun lại tiếp tục cõng anh nghiêng về phía khác, xung quanh lần lượt xuất hiện sự thay đổi khác với trí nhớ nhỏ hẹp của Lee Sanghyeok.

"Ừm."

"Rất đẹp."

Cậu đặt anh ngồi xuống vệ đường, khuôn mặt của Lee Sanghyeok đã bị gió thổi cho ráo hoảnh, chỉ còn lại cặp mắt hoen đỏ long lanh ngập nước. Cánh tay của Moon Hyeonjun chuyển đến xoa đầu Lee Sanghyeok, cảm thấy người này vẫn chỉ là một đứa trẻ sống trong vỏ bọc trưởng thành. Anh ấy thích được nuông chiều, thích cảm nhận được tình yêu, không ẩn mình phía sau sự mạnh mẽ, lúc buồn cũng sẽ khóc. Bộ dạng chân thật này từng chút từng chút được cậu góp nhặt để vào trong tim.

"Đợi em một chút."

Lee Sanghyeok ngoan ngoãn gật đầu, ngồi thẳng tắp bên vệ đường, đem hai đầu gối ôm lấy trong lòng, ra dáng một con mèo hiểu chuyện đợi chủ. Moon Hyeonjun phấn khởi chạy về phía tiệm thuốc bên kia đường, lát sau xách trên tay hộp băng dính cá nhân hình mèo đen đem tới trước mặt Lee Sanghyeok.

"Anh Sanghyeok nín rồi hả?"

"Ngoan quá đi."

Moon Hyeonjun xoa đầu Lee Sanghyeok tán thưởng, vị trí ngón út của cậu cũng thuận tiện xoa lấy tai dưới của anh. Lee Sanghyeok nghiêng đầu về phía được chạm, tận hưởng cảm giác thoải mái, cả khuôn mặt được Moon Hyeonjun đỡ lấy. Dáng vẻ này khiến cậu cầm lòng không được, cúi thấp người đem Lee Sanghyeok bọc trong một cái ôm, bàn tay vỗ về anh.

"Anh có biết lần đầu em gặp anh, cảm nhận của em như thế nào không?"

Đỉnh đầu Lee Sanghyeok cử động trong không gian nhỏ hẹp, bị cái ôm của Moon Hyeonjun triệt để bao bọc. Tóc anh có mùi dầu gội thoang thoảng, hương vị sạch sẽ tươi mới mà cậu đặc biệt yêu thích.

Giọng nói của Lee Sanghyeok mang một chút ngại ngùng, đệm móng cào nhẹ trên gấu áo của Moon Hyeonjun. Cảm nhận của cậu ấy về anh như thế nào, anh cũng rất thắc mắc.

"Em có thể nói ra với anh cũng được."

Lúc đó bầu trời đặc biệt gay gắt, Moon Hyeonjun hoàn thành chặn chạy nước rút, cậu đứng dưới bóng cây ổn định nhịp thở, sau đó Lee Sanghyeok đột nhiên xuất hiện, ánh nắng bao bọc lấy cả người anh. Trong thế giới quan của Moon Hyeonjun đột nhiên xuất hiện một người con trai đứng phía trước, vô số chum ánh sáng vỡ trên tán cây chảy xuống làn da của Lee Sanghyeok. Ánh mắt phía sau cặp mắt kính trở nên lấp lánh, giống một chú mèo lười đang nằm sưởi ấm. Hình ảnh này giống như đệm móng mèo cào nhẹ lên trái tim của cậu.

"Không nói cho anh nghe."

Lee Sanghyeok giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Moon Hyeonjun, đệm móng đặt lên vai của cậu, mười đầu móng tay bám víu lên vải áo. Anh trừng mắt nhìn cậu, hung dữ chun chun mũi.

"Tại sao lại không thể nói."

"Vì lúc đó trong đôi mắt anh rất buồn."

Cậu quan sát Lee Sanghyeok, vừa vặn câu nói đó khiến anh sững lại. Lúc đó quả thật cậu đã thấy nỗi buồn trong đôi mắt của Lee Sanghyeok, tất cả chứa đựng nỗi đau không thành hình, méo mó khiến người khác phải để tâm. Nhưng mà quãng thời gian qua cậu ở bên cạnh anh, từng chút từng chút một với tay kéo Lee Sanghyeok ra khỏi cái hố đen sâu thẳm đó.

"Anh đã trả lời em phỏng cảnh phía trước rất đẹp mà."

"Tại sao anh cứ cố chấp quay đầu lại?"

Ý tứ của Moon Hyeonjun rất rõ ràng. Cậu cho anh xem mọi thứ xung quanh đã thay đổi, thành phố s bây giờ không có Jeong Jihoon đi bên cạnh vẫn cứ rực rỡ và nhộn nhịp. Lee Sanghyeok nhướn người lên cao, thu gọn khung cảnh phía sau lưng của Moon Hyeonjun để so sánh với quá khứ. Tất cả đều đã khác đi theo chiều hướng tích cực nhất, vậy mà không hiểu sao anh lại mắc kẹt ở vị trí cũ rất là lâu.

Nếu tình yêu này đã bị Jeong Jihoon lãng quên rồi, có khóc hết nước mắt cũng không thể níu kéo được nữa. Lee Sanghyeok nghĩ duyên của cả hai chắc chắn đã chạm đến hồi kết. Thôi thì cứ đành vậy đi, để người khác cảm nhận tình yêu của hắn, còn anh sẽ bước tiếp về phía trước, thoát khỏi dáng vẻ một cậu nhóc năm mười tám tuổi đã từng yêu thương đến sâu đậm.

Lee Sanghyeok tựa mặt vào đệm móng, đem cả cơ thể lần nữa chôn vào trong lòng Moon Hyeonjun. Có thể anh không biết, nhưng Moon Hyeonjun đã thật sự rất trân trọng từng khoảnh khắc của cả hai. Dáng vẻ lần đầu gặp anh tại sân trường đại học s ngày hôm đó, dáng vẻ anh nằm giữa bầu trời ngân hạnh vàng ươm, dáng vẻ anh cắm chiếc ô cậu đưa lên trên đỉnh đầu. Có vô số dáng vẻ khác nhau của Lee Sanghyeok được lật lại trong trí nhớ Moon Hyeonjun, mỗi giây mỗi phút giống như phơi bày ra trước mắt. Nhưng cậu sẽ không bao giờ dám nói ra tình cảm của mình ngay lúc này, Moon Hyeonjun biết Lee Sanghyeok cần thêm thời gian để chấp nhận mọi chuyện. Cánh cửa trong trái tim của Lee Sanghyeok đang dần đóng lại, anh ấy vô cùng sợ đau, con mèo nhỏ trong anh đang bị ướt mưa, run rẩy nép vào một góc sâu nhất không có ánh sáng.

"Rồi anh sẽ bước tiếp có phải không?"

Giọng nói chậm rì rì của Lee Sanghyeok vang lên giữa màn đêm, cậu vỗ vỗ vai anh, ngước nhìn ánh trăng sáng mờ nhạt bị rạng mây che mất. Moon Hyeonjun hôn nhẹ lên chóp đầu của Lee Sanghyeok, mặc kệ anh ấy có biết hay không, mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua.

"Nếu không thể bước tiếp thì em sẽ cõng anh, sau đó tập cho anh bước lên phía trước. Nếu thật sự không thể bước tiếp được nữa, cả đời em cũng có thể cõng anh."

Moon Hyeonjun nghĩ Lee Sanghyeok hiểu được câu nói của cậu, chỉ là anh sẽ lặng lẽ cất nó vào chiếc hộp cũ cùng với câu chuyện của Jeong Jihoon. Nhưng Hyeonjun không vội, có thể bước cùng anh đã là chuyện tốt đối với cậu rồi.

"Có phải em thích anh đúng không?"

Nội tâm Moon Hyeonjun liên tục gào thét, cố gắng kéo tấm rèn che giấu đi không cho Lee Sanghyeok phát hiện bất cứ điều gì. Có điều tất cả đã quá trễ, mọi chuyện diễn ra lần lượt bị anh phát hiện. Moon Hyeonjun ôm khư khư Lee Sanghyeok trong lòng không dám buông tay, cậu không dám đối diện với anh lúc này.

Thiên thần và ác quỷ bên trong cậu không ngừng đấm đá đối phương, cuối cùng Moon Hyeonjun cùng cặp sừng đỏ và răng nanh hất mặt lên tiếng.

"Đã thích anh rất lâu rồi."

Lee Sanghyeok vậy mà chỉ gật đầu, không có dáng vẻ chán ghét hay trốn tránh Moon Hyeonjun.

"Có thể đợi anh ngắm nhìn phong cảnh phía trước rồi đến chỗ em sau có được không. Anh đã ở phía sau rất lâu rồi, bây giờ mới có cơ hội để bước ra."

Chỉ cần đợi đứa trẻ năm mười tám tuổi bên trong Lee Sanghyeok trưởng thành hơn, đối diện với tình yêu của chính mình không còn nuối tiếc nữa, anh ấy sẽ chủ động nắm tay cậu tiếp tục bước đi.

"Anh không cần phải nhắc nhở em, chỉ cần anh tiến thêm một chút nữa, chuyện nắm tay anh về sau này cứ giao lại cho em."

"Ừm ừm."

"Hyeonjunie."

"Cảm ơn em vì tất cả."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip