#3

Moon Hyeonjun có thói quen đến đền vào chủ nhật, vừa vặn hôm nay tâm tình cậu có chút sảng khoái khi chạy bộ một đoạn xa. Mọi suy nghĩ đều tiêu tan mỗi khi cậu vận động, rất ra dáng sinh viên thể dục thể thao. Hyeonjun đến trước máy bán nước tự động tuỳ tiện chọn cho mình một loại nước giải khát, rất nhanh một hơi uống cạn. Vị nước khoáng pha một chút vị mặn mặn, chua chua cùng hơi ga trào lên cả khoan mũi, rất tốt. Cậu như thói quen cũ bước đến cây ngân hạnh, thân ảnh khiến bản thân nhớ nhung cũng vừa vặn nằm gọn vào tầm mắt. Người kia vậy mà mặc một chiếc áo thun mỏng, nằm dưới gốc cây rấm rứt rơi nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Ánh mắt trong veo nhìn lơ đễnh trên bầu trời, tay chân đều dang rộng thành hình chữ X trông đến ngốc nghếch, lại cũng quá đau lòng. Hyeonjun dịu dàng bước đến ngồi bên cạnh người kia, cũng dịu dàng tháo chiếc áo sơ mi quấn quanh thắt lưng đắp lên ngực người bên cạnh.

"Trời bắt đầu trở lạnh rồi."

Sanghyeok đang đắm chìm vào khoảng không riêng, bỗng nhiên mùi mồ hôi thoảng nhẹ trong không khí, đột nhiên nửa thân trên trở nên ấm áp.

"A."

Anh giật mình ngước nhìn người bên cạnh, cậu ta cười lên lộ ra niềng răng trông đến ngu ngốc. Sanghyeok còn không biết người bên cạnh mình là ai, còn tưởng biến thái liền phun vài câu mắng chửi, xả cho bỏ ghét cơn uất hận đối với Jihoon lên người bên cạnh. Moon Hyeonjun khóc không ra nước mắt, anh hai à, là tôi đang an ủi anh đó, sao anh có thể tuỳ tiện mắng chửi người giữa đền như vậy chứ.

"Con mẹ nhà cậu, cậu tính ăn đậu hủ của ông đây à?"

"..."

...

Đã có những lúc Jihoon nghĩ Sanghyeok rất khó chiều, nhất là khoảng thời gian anh từ thủ đô trở về nhà. Hắn không biết chắc những cội nguồn bắt đầu từ đâu mà Sanghyeok cứ trách mắng hắn không quan tâm đến anh. Jihoon ngoái đầu về phía sau, chờ đợi xem con người ngốc kia có chạy theo hắn giống những ngày xưa cũ hay không. Đã có rất nhiều thứ thay đổi kể từ lúc Sanghyeok đỗ đại học ở thủ đô, chọn cách yêu xa để theo đuổi đam mê của anh.

Jihoon bắt đầu suy nghĩ viễn vông về hướng khác, một lúc sau mới trở lại chỗ Minseok đứng đợi. Biểu cảm tâm tình không được tốt cộng thêm việc vừa rồi cãi nhau với anh lại khiến cho hắn vô cùng bức bối. Minseok vẫn như cũ mỉm cười nhẹ một cái rồi vỗ vai Jihoon, song cả hai cùng nhau đi tiếp một quãng đường dù đáng ra phải có Sanghyeok bên cạnh. Cả Jihoon và Minseok trầm ngâm không ai phát ra một tiếng nói nào, sau cùng hắn vẫn phải nói ra trước.

"Minseok này, cậu đừng để bụng anh Sanghyeok nhé, anh ấy ngốc lắm và chẳng biết cách cư xử đại khái đâu."

"Ai cơ?"

Minseok nhẹ nghiêng đầu, vẫn góc nhìn ngược sáng làm tim Jihoon hẫng đi vài nhịp thở.

"À anh Sanghyeok ấy hả! Chẳng phải cậu vẫn luôn thích những khuyết điểm của anh ấy sao?"

Giống như cách Sanghyeok trách Jihoon về việc hắn luôn ở bên em. Cái cách Minseok cười rồi hai ngón tay thon nhỏ ép sát vén lên vài lọn tóc không vào nếp. Nếu cảm giác dễ chịu khi ở bên Minseok gọi là yêu thì đúng thật là hắn đã rung động. Jihoon lơ đãng nhìn lên bầu trời, khoảng không rộng lớn ấy chỉ với vài ba đám mây trắng nổi đốm khác hẳn ngày Sanghyeok nói thích hắn. Từ bao giờ Jihoon đã quên bén đi mất cái cảm giác nhộn nhạo, sung sướng đến phát điên khi có được anh, ngay cả chính bản thân hắn cũng chẳng còn nhớ nổi nữa.

Jihoon bỗng chốc nhận ra, đúng là từ trước đến nay có quá nhiều thứ đã thay đổi. Mà điều thay đổi khiến đối phương đau lòng nhất chính là hắn. Sanghyeok vẫn đứng yên đó, vẫn là con người ngốc một mực dõi theo hắn từ phía sau.

"Có sao? Chính tôi cũng không còn nhớ rõ nữa."

Minseok cười, rất dễ dàng nhìn thấu trái tim của Jihoon. Em là một người có lí trí rất cao, cũng nhận diện được vô số tình huống. Huống hồ gì hắn đang nhầm lẫn về cảm xúc của bản thân đối với em, đơn giản vì em với Sanghyeok thời điểm đó quá giống nhau. Qua lời kể của Jihoon, Sanghyeok của tuổi mười bảy hoạt ngôn, dám yêu dám ghét. Ngay chính Minseok khi bước ra khỏi ám ảnh của bản thân, sự đồng điệu với Lee Sanghyeok đều do chính một tay Jihoon tác động vào. Hắn luôn lấy người trong lòng ra làm ví dụ, đem thói quen của người kia ra mà đối xử với em. Minseok biết hắn không có ý xấu, đâu cũng là do quá nhớ nhung Sanghyeok của những ngày anh xa thành phố s.

"Jihoon, cậu phải nhìn kĩ, đừng tìm bóng hình của người khác ở bên trong một người khác. Anh ấy về bên cạnh cậu rồi, đừng đánh mất nó."

.
.

Phải mất một vài ngày để Sanghyeok có thể vơi đi những cơn giận dỗi đối với Jihoon. Mặc dù không thể phủ nhận rằng chính mình cũng không đúng như thế khi đổ hết mọi trách nhiệm về phần của hắn. Chắc hẳn ngày hôm ấy Jihoon có giận, có cả nỗi thất vọng về anh, suy cho cùng cũng nên rõ ràng đối mặt với nhau một lần nữa.

"Anh sẽ về thủ đô."

Sanghyeok tựa người ra phía sau, không biết phải đối diện với Jihoon như thế nào.

Hắn nhìn anh, cái gì cũng luôn tự quyết định. Jihoon mệt mỏi day day thái dương.

"Lee Sanghyeok, anh từ đầu đến cuối đều xem em là một thằng ngốc có đúng không?"

Anh cười, bối rối nhận ra trước nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn. Những hành động ân cần dịu dàng như thước phim xưa cũ chạy dọc trong tâm trí, mọi thứ bây giờ đã thuộc về quá khứ rồi.

"Em biết không. Ngay từ lúc rời đi anh đã biết sẽ có nhiều chuyện thay đổi trong tương lai. Nhưng sự thay đổi duy nhất anh không chấp nhận được chính là em."

Lee Sanghyeok lần nữa không cầm được nước mắt, lòng hắn bây giờ nhói lên theo từng nhịp đập trong lồng ngực. Mới chiều nay thôi Jihoon còn nghĩ mình thích Minseok chết đi được, vậy mà khi nhìn anh khóc lại rất đau lòng.

"Em thích Minseok!"

Jihoon không chắc hắn có nói đúng hay không nữa.

"Anh biết."

Sanghyeok bất ngờ ngả về phía sau, trước sự hốt hoảng của Jihoon, anh nhanh chóng lên tiếng.

"Hãy để anh như thế này thôi, đừng lại gần anh, xin em đấy"

Tông giọng đối phương run rẩy hệt như bồ công anh trước gió, tưởng như gió thổi mạnh một chút liền không nghe được âm thanh nào nữa. Jihoon nhìn Sanghyeok đưa tay lên phía bầu trời giống như đang bắt sao.

"Jihoonie, liệu rằng sau này anh có thể yêu người khác giống như yêu em không?"

Sao băng rơi từ bầu trời, một vệt sáng xé toạc cả màn đêm.

"Hãy chắc chắn rằng anh sẽ yêu một người khác tốt hơn em."

Jihoon quay người bỏ đi dưới bầu trời đen khịt, cảm giác tội lỗi tột độ đang dần xâm chiếm lấy trái tim hắn. Sanghyeok không hiểu, hắn lại càng không hiểu tại sao lúc bản thân quyết định buông tay lại khó khăn đến như vậy.

Bầu trời trong mắt của Sanghyeok đang đổ mưa, len lỏi giống như nguồn suối nhỏ cô quạnh tìm đến thác nguồn. Anh biết đằng sau sự mạnh mẽ của mình, anh đang rất cần một điểm tựa. Cứ ngỡ bản thân đang ở thời điểm của quá khứ để vòi vĩnh hắn thứ mình yêu năm đó. Sanghyeok nhận ra ai cũng đã ở một thời điểm khác, chỉ có mình anh vẫn đắm chìm trong kí ức.

"Anh mèo?"

Sanghyeok dùng đáy mắt chứa những mảnh tình đổ vỡ để nhìn người đang ngồi chỏm hổm nói chuyện với mình. Moon Hyeonjun chỉ là vô tình chạy bộ ngang qua, lại không ngờ có thể gặp lại con mèo mỏ hỗn này, vậy mà lần nào gặp lại cũng thấy Sanghyeok nằm trên nền gạch lạnh khóc đến đau lòng. Nhìn thấy anh không có tâm ý muốn nói chuyện, cậu cũng không tuỳ tiện hỏi gì thêm, dùng tay phủi một vòng tròn kế bên đỉnh đầu anh, sau đó nằm yên ngay bên cạnh.

"Nếu buồn mà không nói ra thì sẽ giống như đeo đá trên vai, lớn không có nổi đâu nha."

Sanghyeok chun chun chiếc mũi đỏ, không có tâm trạng để cãi nhau.

"Cậu nói xem, nếu như yêu lại giống như vệ tinh đặt sai vĩ tuyến, kết cục sẽ như thế nào?"

Sanghyeok không biết vì sao lại muốn trả lời câu hỏi của người mà anh gặp gỡ qua đôi ba lần, âm điệu đều đều đột ngột thốt ra ngay cả anh cũng phải giật mình.

Hyeonjun nhìn sang phía bên phải, nước mắt của Sanghyeok cứ như vậy khiến cậu khắc cốt ghi tâm. Nếu vệ tinh đặt sai vĩ tuyến thì tất nhiên vệ tinh đó chính là đồ vất đi, không thể cố gắng dùng được nữa.

Moon Hyeonjun đối với người mới gặp qua ba lần như thế này, có chút buồn cười khi anh đột nhiên nằm vật xuống mặt đất. Sau cùng nhìn Sanghyeok nằm bên cạnh đột ngột ngồi bật dậy, cậu không ít không nhiều liền hiểu ra vấn đề chính là người này đang nghiêm túc muốn tâm sự.

"Thì sẽ giống như một phi hành gia cùng con tàu của anh ấy tìm được hành tinh mới. Cho đến khi hành tinh ấy không phải là nơi anh ta có thể sống tốt, cứ như vậy mà chết đi thôi."

Nói một cách chính xác hơn, rằng tình yêu không thể cứu vãn nếu một bên quyết tâm rời đi.

Là đã đến lúc phải chào tạm biệt rồi.

Sanghyeok chính là đứa trẻ chỉ có mỗi cái xác là lớn lên thôi. Trái tim của anh vốn dĩ đã rất nhỏ bé, dù chỉ để chứa đựng Jung Jihoon thôi thì nó cũng không làm tốt được. Không biết từ lúc nào hắn đã đi được một đoạn xa như thế, nhịp đập nơi hắn không còn san sẻ với anh nữa. Sau những câu chuyện là một hồi kết, sau mỗi đoạn yên lặng mang theo hàng trăm nỗi đau riêng.

"Jihoon, em ấy đã không còn ở cùng một thế giới với tôi nữa. Em ấy ở đúng với thế giới của em ấy và mọi người rồi."

Sanghyeok cụp mi mắt xuống. Hyeonjun biết anh hiện tại đang chìm đắm trong một cơn mưa vào cuối tuổi trẻ. Tuổi trẻ năm đó có vẻ người con trai kia đã cùng anh che chung một cái ô, tuổi trẻ năm đó cũng giống như cầm chì họa lấy một bức tranh thanh xuân thật đẹp. Mà chính cái tuổi trẻ ấy lại khiến anh tham lam không muốn lớn lên. Một ngày hạt nầm đâm chồi nở hoa, một đóa hoa hồng với vô vàn kén gai nhọn, và anh vẫn ngồi yên ở đó, vẫn ngu ngốc siết chặt để lòng bàn tay chảy máu.

"Anh mèo, anh tên gì?"

Sanghyeok nhìn người bên cạnh kiên trì với đôi ba câu chuyện tình nhạt nhẽo của anh.

"Tôi không phải mèo, tôi là Sanghyeok."

Hyeonjun xòe ra trước mặt Sanghyeok một cái ô bé xíu xiu.

"Được rồi anh Sanghyeok, mau che lấy thế giới của anh đi. Bộ dáng ướt hết rồi."

Anh nhìn cậu, có vẻ cảm nhận được con người của Hyeonjun khá tốt, kỳ lạ và đầy chân thành. Anh nhận lấy cái ô đồ chơi nhỏ xíu, đơn giản nghe theo người kia cắm trên đỉnh đầu. Hyeonjun không phủ nhận mái tóc bông xù của Sanghyeok rất hợp để cắm ô, cắm lên một cái liền thẳng đứng.

"Nghe kĩ đây anh Sanghyeok. Ai cũng có một thế giới riêng, và điều quan trọng chính là đối phương có nguyện vì anh mà hòa nhập thế giới của hai người lại thành một hay không. Em biết là mình không thể phán xét bất cứ thứ gì cả, nhưng thế giới của anh thì cậu ta không xứng để bước vào."

Có phải không Jihoonie?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip