#5.

Một buổi tối mất ngủ đúng nghĩa với Lee Sanghyeok.

Anh lê thân người uể oải đi vào vệ sinh cá nhân, kem đánh răng vừa đáp lên mặt bàn chải, giọng ngái ngủ của Moon Hyeonjun chợt vang khắp một góc phòng. Lee Sanghyeok hốt hoảng quay đầu lại, trông thấy bộ dạng nhếch nhác của Hyeonjun, phần trên vẫn duy trì trạng thái không mặc áo, đầu vai có vài vết muỗi đốt. Người kia hết chạy đông chạy tây rồi ngồi ngẩn ngơ trên giường, luyến tiếc vuốt vuốt mặt nệm chỗ anh nằm. Biểu cảm của cậu ấy khiến Lee Sanghyeok không khỏi tò mò. Không phải chỉ là buổi sáng thức dậy không có anh thôi sao, tại sao lại biến thành bộ dạng bị bỏ rơi như thế này rồi?

"Cậu làm sao đấy?"

"Ơ em tưởng.."

Khi vừa nghe thấy giọng nói của Lee Sanghyeok vọng ra từ phòng tắm, Hyeonjun xoắn xuýt chạy đến trước mặt anh. Lee Sanghyeok còn tưởng mình hoa mắt thấy cả cái đuôi của người kia vẫy lung tung sau lưng. Cậu ta vậy mà biến thành một chú chó lớn, hớn hở chạy xung quanh, đem anh xoay vòng vòng. Lee Sanghyeok đầu váng mắt hoa bị Hyeonjun lật tới lật lui, vạt áo cũng bị quay đến hớ hênh, cặp đùi trắng nõn dần dần hiện ra dưới ánh sáng.

Chói mắt quá.

Cặp mắt của Moon Hyeonjun dán chặt xuống bắp đùi non mơn mởn. Thử nghĩ xem sáng sớm thức dậy thấy cảnh xuân ngay trước mắt, huống hồ gì cậu còn là một thiếu niên khoẻ mạnh đang bị cặp đùi của người thương kích thích không ngừng, phản ứng sinh lý mạnh mẽ trỗi dậy. Moon Hyeonjun lập tức buông Lee Sanghyeok ra chạy trối chết ra khỏi phòng.

"Cái quỷ gì vậy?"

Lee Sanghyeok nhặt lại bàn chải đánh răng đã rớt xuống đất khi nãy, bề mặt kem có dấu hiệu kết dính trên sàn nhà. Ai làm gì mà cậu ta chạy như ma đuổi thế nhỉ?

Nhưng khi Lee Sanghyeok phát hiện vạt áo của chính mình bị mắc ở đai quần lót giấy, đến ngay cả bản thân anh cũng bị doạ cho khiếp vía.

Mất mặt chết mèo rồi.

Moon Hyeonjun trong phòng khách ổn định tinh thần lại, dùng khăn ướt đắp lên chỗ nhạy cảm để hạ hoả. Sau đó đi về phía tủ đổ, áo trắng quần tây phẳng phiu ngồi chờ Lee Sanghyeok từ trên lầu bước xuống.

Nửa tiếng trôi qua Lee Sanghyeok còn đang úp mặt vào chú hổ bông, anh không ngừng suy nghĩ về sự cố lúc sáng của anh và Hyeonjun. Bỗng nhiên có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Lee Sanghyeok phải suy nghĩ.

Anh thất tình, bị Jeong Jihoon bỏ rơi.

Sau đó Moon Hyeonjun xuất hiện với vài lần gặp mặt.

Và bằng một cách nào đó Lee Sanghyeok đang ở đây, chính trong căn nhà của Moon Hyeonjun.

Bị cậu ta nhìn thấy phân nửa cơ thể của mình.

"???"

"Làm sao đây, mình thật sự không dám nhìn cậu ta."

Moon Hyeonjun lén lút mở camera trên phòng ngủ, đăng nhập vào thiết bị kết nối màn hình. Lee Sanghyeok nằm trên giường ôm con hổ bông của cậu, gương mặt méo mó của anh trông đến buồn cười. Moon Hyeonjun biết lí do để cái miệng mèo cong xuống, ngón tay anh nhéo nhéo lên đầu con hổ lẩm bẩm gì đó. Lee Sanghyeok mang trên mình vỏ bọc của một thiếu niên bước vào giai đoạn trưởng thành, nhưng thật ra anh vẫn là một đứa trẻ hay giận dỗi. Cậu đặt điện thoại xuống, đôi chân dài sải những bước rộng tiến đến cầu thang.

"Đừng ngại nữa, em có đặt đồ ăn về cho anh. Ăn uống một chút rồi em đưa về."

Lúc Lee Sanghyeok trông thấy cậu ở trước cửa, anh giả mù vùi đầu vào giữa hổ bông và gối. Moon Hyeonjun buồn cười nhưng vì Sanghyeok là một con người rất hay ngại, cậu đành kìm tiếng cười ở đầu môi, nhẹ nhàng đem con đà điểu đang cắm đầu kia lên.

"Không đói."

Lee Sanghyeok vẫn duy trì ánh mắt không nhìn thẳng vào đối phương, sống chết cũng không buộg hổ bông ra.

"Ban nãy em không thấy gì hết, anh ra ăn chút đi."

Cậu ta chính xác đã nhìn thấy, lại còn nhìn thấy rất rõ ràng. Hình ảnh Moon Hyeonjun cắm đầu chạy ra khỏi phòng đó anh đã tận mắt chứng kiến, cậu ta nghĩ mình lừa ai?

"Vậy là thấy hết rồi."

Chiếc quần lót giấy mặc một lần rất mỏng, huống hồ gì nó còn có vẻ hơi trong suốt, bộ phận nhạy cảm vậy mà bị Moon Hyeonjun nhìn thấy rất rõ ràng. Nghĩ đến đây cả gương mặt Lee Sanghyeok cảm thấy nóng bừng, từ đầu đến chân đều bị hun cho đỏ hồng.

Thật là mất mặt quá đi.

Moon Hyeonjun nhìn người đối diện thay đổi đủ loại biểu cảm trên gương mặt, cậu thật sự nhịn không nổi nữa. Cả người Hyeonjun ngửa ra sau cười lớn, cậu không biết Lee Sanghyeok còn có cả mặt này.

Lần đầu gặp anh tại sân trường đại học s, ánh mắt đợi chờ đi kèm với nỗi buồn sâu thẳm.

Lần thứ hai gặp anh tại đền, hôm đó lá ngân hạnh vàng ươm rơi khắp cả một sân đền rộng lớn. Lee Sanghyeok nằm rấm rứt khóc đến đang thương.

Lần thứ ba gặp anh, chầm chậm bước vào câu chuyện tình yêu đổ vỡ. Lúc đó Lee Sanghyeok khóc vô cùng thê thảm, cả trái tim lẫn tình yêu đều bám bụi rỉ máu.

Lần thứ tư gặp anh ở ga tàu, Lee Sanghyeok có ý định muốn bỏ trốn khỏi nỗi đau. Bộ dạng mèo ướt mưa, đôi mắt sau lớp kính bám đầy nước híp lại kinh ngạc khi nhìn thấy cậu.

Tất cả dáng vẻ xuất hiện vào thời điểm khác nhau của Lee Sanghyeok đều có một điểm chung, đó chính là trái tim cùng những vết sẹo chồng chéo lên nhau. Nhưng hiện tại Lee Sanghyeok ngay trước mắt cậu lại khác. Anh ấy ngại ngùng, xấu hổ và vô cùng đáng yêu. Ngay lúc này cậu chỉ muốn anh mang dáng vẻ này bên cạnh mình, không còn đau lòng nữa.

"Thật sự em không thấy gì cả mà."

Lee Sanghyeok nằm im, cảm nhận bàn tay của Moon Hyeonjun đặt lên tóc, sau đó dịu dàng xoa lên chúng. Cảm xúc của anh phản ứng triệt để với động tác của cậu, trong lòng âm thầm hưởng thụ sự cưng chiều của người kia.

"Thậy sự không thấy sao?"

"Ừm!"

"Em không thấy đâu."

Sau khi được dỗ dành xong, Lee Sanghyeok ngồi chiễm chệ trên bàn ăn, đôi đũa chọc chọc vào miếng đậu hũ non. Moon Hyeonjun nhìn anh náo loạn một hồi, miếng đậu hũ nát vụn đáng thương nổi lên trên mặt bát canh kim chi. Lee Sanghyeok có vẻ thích ăn thịt, cậu âm thầm quan sát anh ở mọi góc độ. Người kia thật sự chỉ gắp thịt trong bát canh kim chi, đến khi thịt đã hết, Lee Sanghyeok không vui liền dày vò miếng đậu hũ.

Miếng thịt nhanh chóng được đặt ngay ngắn lên muỗng cơm của Lee Sanghyeok, anh ngước lên nhìn Moon Hyeonjun đối diện vớt hết thịt ở bát canh của mình, sau đó đem chúng đặt trước mặt anh.

"??"

Moon Hyeonjun nhìn Lee Sanghyeok gãi xù hết cả đầu, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết thịt trong chén.

"Anh phải ăn cả rau và đậu hũ nữa, không chỉ ăn mỗi thịt là đủ chất đâu. Bảo sao lại gầy như vậy."

Lee Sanghyeok lườm Moon Hyeonjun, xem cậu ta như không khí, tiếp tục húp nước súp kim chi.

Ăn sáng xong, Moon Hyeonjun lái xe từ gara chạy lên cổng chính đón Lee Sanghyeok. Thấy anh cứ đứng ngây ngốc một chỗ ở dàn hoa giấy, thì thoảng còn thở dài đẩy vali tới lui. Tiếng còi xe phát ra thu hút sự chú ý của anh, Moon Hyeonjun hạ kính xe vẫy tay với Lee Sanghyeok.

"Cậu có xe riêng à?"

"Quà mẹ em tặng."

Điều hoà trên xe khá dễ chịu, mùi hương trên xe rất giống mùi trên vải áo của Moon Hyeonjun. Anh không biết cậu ta có nhà riêng, không những nhà riêng mà cả xe hơi, bất động sản, cái gì cũng có. Quả là cậu ấm sống trong một toà lâu đài cầm thìa vàng chói mắt đến cho anh xem.

"Cậu vốn dĩ giàu như vậy sao?"

Gương mặt của Moon Hyeonjun thoáng đượm buồn. Khi nhắc về chuyện cũ, đối với cậu nó luôn là một cái gai âm ỉ nằm trong tim. Gia đình giàu có, như vậy thì sao chứ?

"Bố mẹ em ly hôn. Từ nhỏ cả hai bên đều cho em rất nhiều thứ, nhưng họ không hỏi em thật sự muốn gì."

Từ nhỏ Moon Hyeonjun đã sống một mình, cậu lớn lên trong cô đơn cùng sự chăm sóc hời hợt của người giúp việc, sớm đã thành thói quen.

Vì vậy khi Lee Sanghyeok xuất hiện mang dáng vẻ bị bỏ rơi, Moon Hyeonjun cảm nhận được sự đồng điệu tận sâu bên trong của hai người bọn họ. Cảm xúc ban đầu vốn dĩ là như vậy, nhưng sau nhiều lần gặp lại Lee Sanghyeok cậu thât sự đã rung động.

"Xin lỗi."

Lee Sanghyeok biết mình vừa chạm tay vào vết sẹo của Moon Hyeonjun. Thật ra trên thế giới tồn tại rất nhiều loại nỗi đau, nhưng xét về phương diện tinh thần, nỗi đau do gia đình gây ra vô cùng lớn. Nó sẽ là ngòi nổ cho bước trưởng thành của những đứa trẻ, một là bất hạnh, hai là lớn lên cùng bóng ma tâm lý.

Nhìn biểu cảm khi nói ra câu chuyện của chính mình, Lee Sanghyeok không biết phải an ủi cậu ra sao. Đây cũng là lần đầu tiên anh đối diện với việc phải an ủi một ai đó, Lee Sanghyeok vụng về nắm lấy bàn tay đặt trên vô lăng của Moon Hyeonjun, nhẹ nhành xoa dịu.

"Nếu muốn xin lỗi em thì cho em phương thức liên lạc với anh đi."

Cảm giác rung động ngày một lớn lên, đâm chồi nảy mầm bên trong trái tim Moon Hyeonjun. Nếu thật sự có sau này, cậu sẽ mãi mãi không buông tay Lee Sanghyeok.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip