#6.

"Anh Sanghyeok, hôm nay trời rất đẹp đó."

"Biết rồi."

"Ý em là có thể ra ngoài cùng nhau không?"

Màn hình điện thoại hiển thị thông báo tin nhắn đến, Lee Sanghyeok liếc mắt nhìn sang, chậm chạp bỏ bản phác thảo xuống bàn làm việc. Đã qua ba tháng kể từ ngày hôm đó, quan hệ của cả hai xuất hiện bước ngoặc mới. Lee Sanghyeok tìm được công việc thực tập gần trường đại học s, có lẽ vì vị trí gần nhau nên Moon Hyeonjun ngày nào cũng bám lấy anh. Mỗi khi tiết học kết thúc Hyeonjun không ngừng gửi tin nhắn đến, mặc kệ Lee Sanghyeok có đồng ý hay không cậu ta vẫn tuỳ tiện tông xe đến trước công ty của anh để rình rập. Khi thấy Lee Sanghyeok tan làm, chân vừa bước đến cửa tự đông, Moon Hyeonjun lập tức lao đến cướp người đưa lên xe.

Lee Sanghyeok có chút phiền muộn trong lòng. Lần trước khi tham gia bữa tiệc chào đón nhân viên mới, anh bị đồng nghiệp ép uống quá chén. Sau đó say đến trời đất đảo lộn, nhìn đâu cũng thấy xung quanh quay cuồng. Đang trong lúc không biết phải làm sao thì Moon Hyeonjun gọi điện đến, Lee Sanghyeok trả lời với chất giọng say xỉn mềm xèo. Một lúc sau cậu đến đón anh, thuận lợi từ đồng nghiệp biết vị trí làm việc của Lee Sanghyeok.

"Không trả lời em?"

Tin nhắn hiện trên màn hình một lần nữa, Lee Sanghyeok bấm vào khung chat, một loại icon hổ vằn liên tục được spam đến.

"6 giờ mới có thể tan làm."

"Em biết rồi"

Moon Hyeonjun nhìn đồng hồ, bây giờ là 4 giờ hơn, cậu tranh thủ ngủ một chút vậy.

Tiếng đồng nghiệp xung quanh thu hút sự chú ý của Lee Sanghyeok. Anh ảo não thở dàu một hơi, thuận tay gom đồ dùng cá nhân vào túi xách. Xe Moon Hyeonjun rất nổi bật giữa đám đông, vì cậu ta học khoa thể thao nên xe hơi trang trí cũng rất bắt mắt. Màu xàng, đầu xe custom quả bóng mạ vàng nốt. Mới đầu mọi người còn hay dùng ánh mắt phán xét nhìn chằm chằm vào hai người, nhưng tần số xuất hiện của Moon Hyeonjun rất cao, sau đó bọn họ cũng quen dần với chiếc xe thể thao màu mè kia.

Anh gõ cửa kính xe, bên trong vang lên giọng nói trầm ấm, hơi ngái ngủ. Moon Hyeonjun hạ cửa kính, nheo mắt nhìn rõ người ở bên ngoài. Khi xác định đó là Lee Sanghyeok, cậu lập tức bật người dậy chỉnh lại dáng vẻ lộn xộn của bản thân.

"Tan làm rồi sao không gọi cho em?"

Moon Hyeonjun mở cửa xe đem Lee Sanghyeok qua ghế lái phụ, giúp anh thắt dây an toàn. Sau khi xem xét không còn gì để làm nữa, cậu lập tức trở về chỗ của mình, mở trong cốp xe lấy ra móc khoá chim cánh cụt đưa cho Lee Sanghyeok.

Thấy bộ dáng chuẩn bị từ chối, Moon Hyeonjun lấy móc khoá chim cánh cụt móc vào túi chuyên dụng của Lee Sanghyeok. Như vậy anh ấy sẽ không có biện pháp nào mà ngoan ngoãn nhận quà của cậu. Đối với anh, cậu đã dành cả ba tháng để ghi chép tất cả về Lee Sanghyeok. Mọi thói quen và tính cách của anh cậu đều nắm trong lòng bàn tay. Nếu Lee Sanghyeok biết chuyện cậu có một cuốn sổ dày hai trăm trang được ghi chép rất chi tiết về mình, có thể anh sẽ bị doạ khiếp vía.

"Bạn em đang được theo đuổi, cậu ta than ngày nào cũng nhận được quà từ đối phương. Nhưng cậu ta không thích chim cánh cụt, cậu ta cũng không thích ăn lẩu cây. Vậy mà đối tượng theo đuổi cậu ta mỗi giây mỗi phút đều bám riết lấy rồi đá cậu ta vào những gì hắn nghĩ là đúng. Lúc nãy bạn em cho em cái móc khoá này, sau đó em cảm thấy anh nhất định thích nó nên em đem về."

Đúng là Lee Sanghyeok rất thích chim cánh cụt, anh cũng thích cả lẩu cay.

"Bạn em tên gì?"

"Ryu Minseok, khoa thanh nhạc."

Cái tên quen thuộc đến đau lòng. Lại là Ryu Minseok sao?

Lee Sanghyeok chuyển tầm nhìn ra cửa xe, mọi thứ bên ngoài mờ dần sau làn nước mỏng. Mỗi lần cái tên Ryu Minseok được nhắc đến đều đi kèm với người anh yêu - Jeong Jihoon. Hắn giờ đây đã có hạnh phúc của riêng mình, theo đuổi tình yêu mà hắn nuôi nấng trong những năm cả hai chật vật yêu xa. Ryu Minseok quả thật có rất nhiều sở thích giống anh, cũng có vô số điểm tương đồng giữa anh và Minseok.

Bờ vai của Lee Sanghyeok vô thức run rẩy, dù đã cố gắng che đậy để tránh sự phát hiện của Moon Hyeonjun, nhưng làm sao đây. Vì đó lại là Moon Hyeonjun cho nên mọi thứ về anh cậu đều biết. Tốc độ xe chậm dần rồi dừng hẳn ở một công viên gần ga tàu, Lee Sanghyeok từ trong quá khứ bị kéo lại bởi một đợt gió đập thẳng vào mặt. Không biết Moon Hyeonjun mở cửa kính xe từ bao giờ, cậu đứng trước mặt anh, cách một cái cửa xe chậm rãi dùng khăn lụa lau nước mắt cho Lee Sanghyeok.

"Mở cửa cho em."

Mặc dù có chút ăn không tiêu câu nói của cậu, nhưng anh ngoan ngoãn mở cửa xe, chậm chạp tiến lên phía trước. Chân vừa mới chạm vào mặt đường, ngay lập tức Lee Sanghyeok cảm thấy cơ thể mình chới với ở trên không.

??

Moon Hyeonjun đang bế anh??

Lực tay của Hyeonjun rất lớn, cậu nhấc anh lên bằng một tay. Lee Sanghyeok chới với vòng tay ôm lấy cổ cậu để giữ thăng bằng, sau đó Moon Hyeonjun giật lấy móc khoá cánh cụt treo ở túi bên hông người Lee Sanghyeok vứt xuống đất, tức giận đạp lên.

"Má nó."

"Cái con chim cánh cụt này xấu như vậy. Em mua cho anh con khác, em sẽ mua 10 con treo đầy nhà anh. Không đúng, em sẽ mua tất cả chim cánh cụt ở thành phố s đem về nhà cho anh. Con chim cánh cụt này xấu chết đi được, không xứng đáng với anh một chút nào."

Lee Sanghyeok xấu hổ rúc mặt vào hỗm cổ của Moon Hyeonjun.

Công viên gần ga tàu rất đông, cuối tuần còn có cả hoạt động cắm trại dành cho gia đình, cá nhân và những tổ chức lớn. Cậu ta vậy mà ở đây náo loạn lớn tiếng, còn luôn miệng mắng chửi caia móc khoá chính cậu ta cho mình. Lee Sanghyeok lí nhí quát Moon Hyeonjun, giọng nói vang bên tai cậu trở thành âm thanh nũng nịu như một con mèo.

Moon Hyeonjun cũng vì thế bị mèo cào cho im lặng. Cậu vỗ nhẹ trên lưng của người trong lòng, động tác chậm dần chuyển sang vuốt ve Lee Sanghyeok.

"Em biết rồi, đừng buồn nữa."

Cảm nhận được Lee Sanghyeok không còn rấm rứt khóc một mình nữa, cậu đem anh đặt trên ghế gỗ ở công viên, dặn anh ngồi yên chờ mình đi mua nước. Lee Sanghyeok gật đầu, ngước mắt nhìn phong cảnh trước mắt cùng ánh hoàng hôn đang dần tàn đi. Câu chuyện tình yêu giữa anh và Jeong Jihoon cháy rụi thành đống tro tàn rất lâu rồi, trước cả thời điểm hai người chia tay. Lúc phát hiện tình cảm của Jeong Jihoon đang méo mò dần, Lee Sanghyeok thật sự đã cầm cục than cháy này rất là lâu. Nhiệt độ của cục than cháy này quá cao, nó khiến anh bị bỏng vô cùng nặng nề. Khi nhận ra chính bản thân mình không còn biện pháp nào để níu giữa nữa, niềm tin và tình yêu cũng vì thế mà trở nên đổ vỡ. Mặc dù than đã cháy hết chỉ còn lại những mảng bụi trên tay, nhưng vết bỏng đã phồng lên một bọc nước lớn rồi vỡ ra, trở thành vết sẹo xấu xí không bao giờ xoá hết được.

Ngay khi Lee Sanghyeok thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, anh phát hiện Moon Hyeonjun đã nửa ngồi nửa quỳ đối diện với mình rất là lâu. Ly nước trên tay tan hết đá, tách lớp với nước trái cây tạo thành hai gam màu nhàn nhạt.

"Sao cậu không gọi tôi."

"Không nỡ gọi anh."

Cứ để anh ấy đắm chìm như vậy đi, sau đó sẽ tự vượt qua được thôi.

Khoảng cách giữa anh và cậu hiện tại còn rất lớn, huống chi Jeong Jihoon đã là một vết thương chưa đóng mài bên trong anh. Moon Hyeonjun chỉ có thể ở bên cạnh chờ đợi anh bước ra khỏi câu chuyện của mình, lúc đó Lee Sanghyeok sẽ phát hiện ra cậu chờ anh rất lâu.

"Em ôm anh có được không."

Lee Sanghyeok không trả lời, chỉ đơn giản rời khỏi ghế, chầm chậm đem chính mình tới trong lòng Hyeonjun. Anh biết chính mình đang cần một cái ôm, Lee Sanghyeok dạo gần đây luôn ỷ lại vào cậu. Mỗi khi buồn Moon Hyeonjun sẽ ôm anh, khi anh khóc cậu sẽ vỗ về anh. Lee Sanghyeok thích mặt trời mọc hướng nào thì Moon Hyeonjun nói mặt trời mọc ở hướng đó.

Cậu ta vậy mà biết tất cả nỗi đau của anh, từng chút từng chút dịu dàng thoa thuốc cho nó. Đến cả chính Lee Sanghyeok còn cảm thấy vết thương của mình dần dần khép lại, nhưng cái bóng của Jeong Jihoon quá lớn, hắn là mối tình đầu mà anh đã yêu bằng tất cả những gì anh có ở năm tháng tuổi trẻ.

"Anh có thể thay đổi cách xưng hô một chút có được không?"

Lee Sanghyeok ở trong lòng cậu ngước anh mắt lên nhìn, sau đó ngoan ngoãn gật nhẹ đầu. Mặc dù xấu hổ, thế nhưng đòi hỏi của Moon Hyeonjun rất đơn giản.

"Anh ngại à?"

"Biết rồi thì đừng có hỏi nữa."

Tiếng cười của Moon Hyeonjun rất lớn, Lee Sanghyeok còn tưởng cả công viên này ngập tràn tiếng cười của cậu ta. Lại một ngày muốn chui đầu xuống đất tiếp tục diễn ra.

"Thế cậu muốn xưng hô như thế nào?"

Moon Hyeonjun suy nghĩ một chút, ôm Lee Sanghyeok trong lòng từ dưới đất lên, đặt anh ngồi gọn trên đùi mình.

"Anh chỉ cần xưng anh-em hoặc anh và tên của em thôi. Đừng tôi và cậu nữa, nghe xa lạ quá đi."

Đúng là xa lạ mà.

Anh và cậu vốn dĩ chẳng có một mối liên kết nào với nhau, bọn họ gặp gỡ và quen biết đều là tình cờ. Chuyện diễn ra đến ngày hôm nay đến cả chính Lee Sanghyeok còn cảm thấy khó tin.

"Anh biết rồi, Hyeonjun."

Người sau lưng đích thị là con chó lớn, Moon Hyeonjun quấn chặt anh trong lòng, vui vẻ cùng anh ngắm sao trên đỉnh đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip