#7

Moon Hyeonjun có đến nhà Lee Sanghyeok vài lần, đa số đều là ba Lee vắng nhà.

Hôm nay cậu theo thói quen cũ đẩy tay nắm cửa, thuận thục mang giỏ đồ của Lee Sanghyeok mang ra tiệm giặt ủi. Sau đó trở về nhà hoá thân thành người giúp việc quét nhà rửa chén, cơm nóng canh thơm, mái tóc vàng hoe vuốt ngược ra sau chuẩn bị đem điểm tâm đến cho anh. Thế nhưng khi vừa nhấc chân ra khỏi nhà bếp đã thấy ba Lee chiễm chệ ngồi trên ghế thưởng trà, nghiêm túc nhịp tay lên mặt bàn âm thầm đánh giá Moon Hyeonjun.

Cậu trai này chắc chắn nhỏ tuổi hơn con trai ông, ba Lee chưa bao giờ nghe Sanghyeok nhắc tới người khác ngoại trừ Jeong Jihoon. Nhưng thời gian qua ông dĩ nhiên biết con trai mình đã trải qua những mất mát gì, chỉ là ba Lee không thẳng thắn nói ra. Moon Hyeonjun lại khác, cậu ấy vậy mà đều đặn mỗi tuần một lần ghé qua đây, chăm chỉ giúp Sanghyeok dọn dẹp đủ thứ. Hơn hết, cậu ấy bậy mà chăm cho đứa con khó chiều của ông trắng trẻo béo tròn hẳn ra. Lee Sanghyeok thật sự đã tăng cân, không phải dạng thừa mỡ, chỉ là cặp má trở nên núng nính hơn, tay chân không còn xương xẩu nữa.

"Cháu.."

Moon Hyeonjun nhất thời không biết phải giải thích như thế nào vì sự xâm nhập gia cư bất hợp pháp này. Trong lòng cậu đã sớm gào thét tên Lee Sanghyeok, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt điển trai.

"Cậu tên gì?"

"Moon Hyeonjun ạ."

Ba Lee đặt chén trà xuống, Moon Hyeonjun nén nhịp thở lại, không dám phát ra âm thanh gì, cố gắng duy trì sự tồn tại trở về con số không. Ba Lee lúc này cũng nhịn cười không nổi với cậu.

"Đừng sợ."

"Hyeonjun đến đây chơi là chú vui lắm rồi."

Chuyện này mới làm cho Moon Hyeonjun sợ khiếp vía, ba Lee ấy hả, ông còn biết cậu thầm thương trộm nhớ con trai ông.

"Cũng lâu vậy rồi mà chưa theo đuổi được Sanghyeok sao?"

Loại chuyện này không phải cậu muốn là được. Lee Sanghyeok vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện tình cảm, cậu thấy mình nên chuẩn bị tốt hành trang cho anh, sau đó cướp người đi cũng không muộn. Thế nhưng bằng cách nào đó ba Lee lại biết đến sự xuất hiện của cậu ngay tại đây. Moon Hyeonjun ù ù cạc cạc ngồi xuống đối diện với ông, mọi tự tin bị cậu đá ra sau đầu.

Đáng sợ quá đi.

"Cháu.."

"Chú biết từ bao giờ?"

Ấp úng một hồi lâu, Moon Hyeonjun cũng lấy lại dũng khí trò chuyện với ông. Ba Lee nhìn cậu xoắn xuýt nắm chặt tay thành quyền để trên đùi, cuối cùng không làm khó cậu nữa.

"Được một khoảng thời gian rồi. Khi chú về nhà phát hiện ra nhà cửa sạch bóng, mùi nước lau sàn còn vương lại, cây cối cũng được tưới nước. Sau đó phát hiên ra đồ đạc của Sanghyeok đều được giặt ủi phẳng phiu. Đứa nhỏ đó thật sự rất kén ăn, ngoại trừ thịt và bông cải xanh ra chú ít khi thấy nó ăn thứ gì khác."

Nói đoạn ba Lee dừng ánh nhìn lại trên người Moon Hyeonjun, cảm giác tin tưởng lấp đầy trái tim cậu.

"Nhưng hôm đó khi Sanghyeok trở về nhà với bộ dạng vui vẻ, khuôn mặt đầy đặn lúc nào cũng mang ý cười, khác hẳn với dáng vẻ ủ rũ khi nó vừa mới chia tay. Mặc dù Sanghyeok ít khi ăn cơm ở nhà, nhưng mỗi bữa đều ăn đủ thịt và rau, không còn kén cá chọn canh nữa. Chú liền cảm thấy thật tốt, Sanghyeok của chúng ta đã vượt qua được chuyện đau lòng kia rồi. Sau đó chú liền phát hiện ra sự xuất hiện của cháu trong ngôi nhà này gần đây, chú chợt hiểu ra không có gì tự nhiên cả. Đó là cả một quá trình của cháu, Hyeonjun."

Cả đoạn đường đến chỗ Lee Sanghyeok, tiếng của ba Lee vẫn vang bên tai cậu. Ông ấy cảm ơn cậu, ủng hộ và chấp nhận chuyện tình cảm này. Moon Hyeonjun như từ trong giấc mộng tỉnh lại, vui vẻ đạp chân ga, chiếc xe thể thao màu vàng lao nhanh trên đường quốc lộ.

Lee Sanghyeok uể oải ngáp dài một hơi, cơ thể mềm oặt nằm trên bàn làm việc. Dạo gần đây số lượng khách hàng tăng đột biến, công việc cũng vì thế mà trở nên áp lực hơn rất nhiều. Moon Hyeonjun vừa bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi chạy nước rút, vừa giành thời gian rảnh chạy đến chỗ anh. Ban đầu Lee Sanghyeok tưởng đống đồ ăn cậu mang đến đều tuỳ tiện mua ở ngoài, nhưng khi thấy vỏ trứng còn sót trong lớp trứng cuộn, ớt chuông được cắt khá vụng về, anh đã biết tất cả đều là người kia tự tay chuẩn bị cho anh. Lee Sanghyeok từ biết ơn chuyển thành rung động, ngọn gió mới mẻ này nhanh chóng quấn lấy trái tim anh.

Qua lớp cửa kính, Lee Sanghyeok phát hiện xe của Moon Hyeonjun rẽ vào từ con hẻm ở mặt đường lớn. Cậu mở cửa xe, mái tóc vàng cùng dáng vẻ điển trai tựa lưng vào cửa xe. Moon Hyeonjun ngước mặt lên, vừa vặn thấy Lee Sanghyeok ngây ngốc trên bàn làm việc, cậu vui vẻ lấy điện thoại từ trong túi quần gửi tin nhắn đến.

Tiếng thông báo hộp thư kéo Lee Sanghyeok tỉnh lại, anh nhìn xuống dưới, Moon Hyeonjun giơ cao chiếc điện thoại rồi chỉ vào nó.

Trưởng nhóm Lee, đã đến giờ ăn trưa của anh rồi.

Khoé môi của Lee Sanghyeok bắt đầu được kéo vểnh lên, động tác nhanh chóng thu xếp đồ đạc trên bàn làm việc rồi chạy vụt ra ngoài.

Tốc độ chạy của mèo rất nhanh.

Moon Hyeonjun thấy anh lao nhanh ra cửa, sợ anh không kịp dừng lại tốc độ chạy mà bị ngã nên cũng sải dài bước chân đón lấy người kia.

"Chạy nhanh như vậy để làm gì?"

Lee Sanghyeok biết bản thân có vẻ hỏi vội vàng, từ trong vòng tay của Hyeonjun nhích ra một chút, đệm móng đem lên vuốt lấy mái tóc trên trán. Để tránh bị đồng nghiệp lời ra tiếng vào, đồn đại không hay về cả hai nên Lee Sanghyeok chọn địa điểm ở gần đại học s. Ở đó rất đông, cho nên sự xuất hiện của cả hai chắc chắn sẽ không được chú ý nhiều. Vậy mà khi anh và Moon Hyeonjun vừa đặt mông xuống bàn tự ăn của một khu vực ăn uống dành cho sinh viên, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hai người bọn họ.

"S..sao tự nhiên bọn họ cứ.."

Dáng vẻ ấp úng mãi mới nói hết một câu của Lee Sanghyeok thật sự rất dễ thương, Moon Hyeonjun nhịn không được liền véo véo má anh.

"Quên không nói với anh, ở trường em rất nổi tiếng đó."

Theo như Lee Sanghyeok đánh giá, Moon Hyeonjun thật sự rất điển trai, mái tóc của cậu ta chói mắt đến nỗi ở trong đám đồng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

"Lúc nào cũng được yêu thích vậy sao?"

Anh bĩu môi, trong lòng sớm cuộn thành một đợt gió nhỏ. Ngay cả chính Lee Sanghyeok cũng không biết, đợt gió nhỏ đó thổi qua mặt vết thương trong trái tim của anh đã không còn khó chịu nữa.

"Giận dỗi rồi sao?"

Thấy Lee Sanghyeok lại ăn không ngoan, thịt xào chua ngọt bị đảo tới đảo lui trong chén.

Vì là đại học s cho nên việc gặp lại Jeong Jihoon cũng có thể xảy ra. Hắn đi theo sau Ryu Minseok, theo thói quen kéo ghế ngồi cạnh Lee Sangheok, người đang hờn dỗi không màng thế giới xung quanh.

"Sao lại vác nhau đến đây?"

Moon Hyeonjun không mấy vui vẻ với sự xuất hiện của cặp đôi này. Mặc dù Ryu Minseok là bạn thân cậu, nhưng Jeong Jihoon thì lại không. Sau chuyện móc khoá chim cánh cụt cậu đã mại mại đoán ra người theo đuổi Minseok và bạn trai cũ của Lee Sanghyeok là một. Nhìn thấy Jeong Jihoon như có như không ngồi cạnh anh, Moon Hyeonjun liền lập tức đứng lên bê cái ghế cùng Lee Sanghyeok về chỗ mình.

Cuộc chiến bên trong nội tâm của Lee Sanghyeok còn chưa kết thúc thì anh đã thấy cả người mình lơ lửng đáp kế bên Moon Hyeonjun, lúc này anh mới phát hiện ra Jeong Jihoon đang nhìn chằm chằm vào mình.

"..."

"Chào anh Sanghyeok nha."

Bầu trời bám trên đầu bọn họ tối đen như mực, Ryu Minseok ngồi ở một góc cố gắng đánh tan đi không khí không mấy hoà thuận này. Em cầm lấy tay Sanghyeok, ra hiệu cho anh cũng nên lên tiếng đi, nếu không Jeong Jihoon cùng Moon Hyeonjun thật sự sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trán ở đây đó.

"Hả.."

"À.. ừm. Chào em nha."

Mặc dù bực bội nhưng Moon Hyeonjun vẫn không quên đeo bao tay vào gỡ thịt ra bỏ vào chén, ngựa quen đương cũ cầm đũa mớm rau cho Lee Sanghyeok.

Ở bên này Lee Sanghyeok thật sự ăn không tiêu, vừa suy nghĩ cái này vừa suy nghĩ cái kia. Thế nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn ăn hết phần cơm của Lee Sanghyeok đã chọc giận Jeong Jihoon. Hắn đi đến trước mặt anh, muốn đem người rời đi thì bị Moon Hyeonjun giữ lại.

"Ryu Minseok, đem con chó của cậu tránh xa đây một chút. Mình sợ anh Sanghyeok sẽ bị nó cắn chết đó."

Trong mắt Jeong Jihoon, anh nép nửa khuôn mặt về phía sau Hyeonjun, xem sự xuất hiện của hắn thành không khí. Trong lòng hắn chất đầy nỗi thất vọng, rõ ràng bọn họ chia tay trong êm đẹp, Lee Sanghyeok còn chúc phúc cho hắn. Vậy mà sau nhiều tháng gặp lại, một cái chào hỏi liệu khó lắm sao?

"Anh vẫn còn giận em à?"

"Không có"

Lee Sanghyeok mặc dù trả lời những vẫn không liếc nhìn Jeong Jihoon, anh sợ mọi nỗ lực vừa qua đều sẽ tan biến mất. Moon Hyeonjun cảm nhận được bàn tay của anh đang nắm lấy vạt áo mình, anh ấy không thoải mái lắm.

"Vậy tại sao không nhìn em."

Lúc này Lee Sanghyeok mới chậm chạp nhìn Jeong Jihoon một chút rồi cụp mắt xuống. Dù rất lâu không gặp nhau, nhưng làm sao anh có thể quên đươnc dáng vẻ của Jeong Jihoon. Nếu đã bước qua nhau rồi, làm sao có thể xem như không có gì mà tiếp tục vui vẻ được nữa. Lee Sanghyeok làm không được.

"Cút ra xa xa một chút, đừng có vấy bẩn thời gian nghỉ trưa của anh Sanghyeok."

Ryu Minseok vò đầu bứt tóc, em mà biết trước Jeong Jihoon đa nhân cách như vậy thì có đánh chết em cũng không kéo hắn tới đây. Jeong Jihoon còn định túm Lee Sanghyeok lên để nói chuyện thì đã bị Ryu Minseok lôi đi, không một lời chào hỏi, vội vội vàng vàng nhét miếng bánh mì vào miệng hắn. Nếu không nói được lời lẽ hay ho thì thôi câm miệng luôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip