CHAP 59

Ăn sáng xong, Yuri dẫn Yulhyun đi siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn về làm cơm trưa, Yulhyun hài lòng thỏa mãn xách túi đồ ăn vặt và ly kem đi về nhà.

Thời gian còn sớm nên Yuri để Yulhyun chơi ở phòng khách còn Yuri vào phòng làm việc, Seohyun vẫn còn đang ngủ.

Yulhyun mới chơi được một lát đã cảm thấy chán nên chạy đến cửa thư phòng, che miệng hỏi nhỏ: "Appa ơi, con có thể vào gặp umma được chưa?" Bởi vì Yuri đã dặn là không được nói lớn tiếng cho nên giọng nói của nhóc rất nhỏ, Yuri không nghe rõ nên vẫy tay ý bảo con đi vào.

Yulhyun chạy tới, Yuri bế con ngồi lên đùi mình, trả lời xong cái email cuối cùng rồi mở phim hoạt hình cho cậu nhóc xem: "Nào, appa và con cùng nhau xem phim, để cho umma ngủ."

Có appa ngồi xem cùng nên Yulhyun không đòi đi tìm umma nữa nhưng mà nhóc nghĩ mãi cũng không hiểu nên ngẩng đầu hỏi Yuri: "Appa ơi, sao hôm nay umma lại ngủ đến giờ còn chưa dậy nữa? Bình thường umma không như vậy mà!"

Yuri cảm thấy hôm nay nhóc thắc mắc quá nhiều, đưa tay nhéo má nhóc một cái, sau đó bóp miệng của nhóc chu lên cho đến khi không nói rõ lời được nữa.

Appa hư quá! Yulhyun vươn tay chụp lấy tay của Yuri

Yuri trêu con một chút, thấy đã đến giờ nên đứng dậy đi nấu cơm, Yulhyun quỳ nằm trên ghế, nghịch máy tính một lát rồi chạy ra phòng khách vẽ tranh.

Mười hai giờ rưỡi, Yuri đã nấu cơm xong, nhìn về phía căn phòng vẫn đang đóng chặt thì khẽ nhíu mày, thật ... mệt như vậy sao?

Yulhyun đã sớm rửa tay sạch sẽ đang đứng chờ cạnh bàn ăn, Yuri bế con ngồi lên ghế, thuận tay gắp cho nhóc một cái đùi gà: "Ngoan ngoãn ngồi ăn, không được chạy lung tung." Thấy nhóc gật đầu đồng ý thì Yuri mới đi vào phòng cho khách.

Cửa nhẹ nhàng được mở ra, Seohyun nghe thấy tiếng động nên mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Yuri sau đó lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

Yuri đóng cửa lại rồi đi tới, ôm lấy Seohyun để cho cô dựa vào ngực mình, giọng nói trầm thấp mang theo vui vẻ: "Ăn cơm đã rồi sau đó ngủ tiếp, được không?"

Seohyun mở to hai mắt, trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng không kéo ra nên trong phòng mờ tối, nhớ tới chuyện tối qua thì vẫn có chút ngượng ngùng: "Mấy giờ rồi ..." Tối hôm qua cô không biết mình ngủ lúc nào, người bị cấm dục vài năm quả thật rất đáng sợ, cô có cảm giác bị Yuri rút hết sức lực, toàn thân giống như là bị nghiền nát, hai chân mỏi nhừ cứ như không phải là của mình nữa vậy.

"Mười hai giờ rưỡi rồi, Yulhyun đòi em từ sáng đến giờ, thật mệt đến vậy sao? Muốn Yul bế em đi rửa mặt không?" Yuri nhỏ giọng nói vào tai cô, âm thanh vừa từ tính lại vừa gợi cảm, rõ ràng là cố ý chọc người mà.

"Umma umma umma!" Yulhyun ở bên ngoài gõ cửa, vừa rồi nhóc đã thấy ba đi vào, ba thật xấu mà, không cho nhóc đi vào thế nhưng chính mình lại lén đi tìm mẹ!

Seohyun vừa nghe thấy thì vội càng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi vòng ôm của Yuri, "Em thay quần áo, Yul dẫn con đi ăn trước đi ..." Trên mặt cô bắt đầu nóng lên, tối qua rõ ràng là ba người cùng nhau ngủ, cuối cùng lại bị bế đến một căn phòng khác, cô sợ Yulhyun ... biết cô làm chuyện xấu.

Yuri vuốt tóc Seohyun rồi xoay người đi mở cửa, Yulhyun liền bổ nhào vào trong người của Yuri, qua khe cửa thấy Seohyun đang ngồi ở trên giường thì vui vẻ la lên: "Umma ơi!"

Chen vài lần nhưng cũng không vào được phòng thì Yulhyun không vui, đột nhiên cả người nhóc bị Yuri xách lên, gục đầu ở trên vai appa mới nhìn thấy umma - người mà nhóc đã nhớ suốt từ sáng sớm tinh mơ đến giờ, Seohyun ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút không được tự nhiên dỗ dành con: "Con và appa đi ăn cơm trước đi, được không?"

Không đợi cậu nhóc trả lời, Yuri đã trả lời thay: "Được." Sau đó liền bế Yulhyun đi.

Yulhyun ngây người, đi ra khỏi cửa phòng mới đưa hai tay ra vẫy vẫy: "Umma ...."

Yuri véo má nhóc dụ dỗ: "Umma cảm thấy không thoải mái nên con đừng quấy umma nữa."

"Umma bị bệnh sao?" Yulhyun an tĩnh lại, lo lắng níu lấy cổ áo Yuri, đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau.

Seohyun thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong mới đi ra bàn ăn, mới vừa ngồi xuống thì Yulhyun đã chạy tới, nhón chân lấy tay sờ lên trán cô rồi nhướn mày lên nhìn cô: "Umma ... bị bệnh sao?"

"..." Seohyun nhìn Yuri, cô bị bệnh lúc nào chứ?

Yuri chau mày: "Yulhyun, mau về chỗ ăn cơm."

Yulhyun không để ý đến Yuri, vẫn đứng bên cạnh Seohyun, Seohyun xoa đầu con, dịu dàng nói: "Umma không sao, con ngồi ở bên cạnh umma ăn cơm đi." Ngửi được mùi thơm của thức ăn thì lúc này Seohyun mới cảm thấy đói, bụng sôi lên.

"Thật sao?" Yulhyun hỏi lại, Seohyun gật đầu nói 'thật' thì lúc này nhóc mới vui vẻ nhấc chân lên, bò lên cái ghế bên cạnh Seohyun.

Yuri chuyển chén đến trước mặt con rồi múc canh cho Seohyun.

Seohyun quả thật rất đói, cô uống hết một chén canh lớn, lại ăn hai chén cơm, lượng cơm ăn của cô lúc trước tuyệt đối không có nhiều như vậy. Yulhyun thấy cô ăn nhiều như vậy thì há to miệng, nhóc đã hoàn toàn tin tưởng umma không bị bệnh, chỉ là quá đói thôi!

Yulhyun thấy umma ăn nhiều như vậy thì chính mình cũng phồng má lên ăn, kết quả là hai người ăn đến no căng bụng ...

Yuri nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ ngồi trên sofa thì bật cười, rửa chén xong đi đến bế Yulhyun ngồi lên đùi mình, một tay xoa bụng cho con, tay còn lại vòng qua thắt lưng Seohyun đưa đến phía trước xoa bụng cho cô. Seohyun vừa no vừa mệt lại được Yuri xoa như vậy nên cảm thấy rất thoải mái, dứt khoát tựa vào bờ vai của Yur.

"Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Cằm Yuri để trên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng hỏi.

"Rồi ạ!" Yulhyun trả lời vang dội, một tay appa ôm nhóc một tay ôm umma làm cho nhóc cảm thấy rất vui vẻ, nhóc thích appa làm như vậy.

Yuri vỗ nhẹ vào cái bụng của nhóc, Seohyun cười nhưng không trả lời Yuri.

Yulhyun thấy umma cười thì vui vẻ lắc chân, ngẩng đầu nhỏ giọng gọi một tiếng: "Appa ơi." Yuri phối hợp cúi đầu, kề sát tai vào miệng con, "appa ơi, có phải appa và umma sắp kết hôn phải không?"

Nhóc cho là giọng nói của mình rất nhỏ nhưng Seohyun dựa vào người Yuri gần như vậy nên nghe thấy rõ ràng. Cái tay đang xoa bụng Seohyun của Yuri dừng lại một chút, sau đó cô nghe Yuri nói: "Sắp rồi."

Yulhyun vui mừng vỗ tay: "appa umma nhanh kết hôn đi, con sẽ làm hoa đồng cho hai người."

Yuri cũng muốn nhanh chóng tái hôn với cô, Yuri cười một cái, cúi đầu hôn lên mắt Seohyun.

Buổi chiều Seohyun và Yulhyun cùng nhau nằm ngủ trên giường lớn của Yuri. Yuri nhận một cuộc điện thoại gọi đến, sau đó sắc mặt liền thay đổi.

Cúi đầu nói bên tai Seohyun: "Yul có việc phải đi ra ngoài, buổi tối nếu như Yul không kịp về nấu cơm thì Yul sẽ gọi cơm cho hai mẹ con, em không cần phải nấu đâu."

Seohyun gật đầu: "Vâng."

...

Lúc Yuri chạy tới địa điểm mà trợ lý của Sooyoung là Key đã nói thì không thấy người kia, gọi cho Key: "Cậu xác định người cậu nhìn thấy trước đó đúng là Irene? Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Key không quá chắc chắn: "Sẽ không nhầm đâu, tôi định đi lại gần nhưng hình như cô ấy rất ghét có đàn ông đến gần mình, cau mày rồi đi ra ngoài, tôi đi theo phía sau cô ấy đến quán café đã nói với anh trước đó, sau đó liền gọi điện cho anh, tôi sợ cô ấy đi mất nên vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài."

"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Yuri bắt lấy trọng điểm.

"Vừa rồi có một người đẹp nhờ tôi cầm đồ giúp, tôi vừa mới đi có một phút ..." Key lúc này mới phản ứng kịp, "Cô ấy ... đi rồi?"

"Ừ, vậy người phụ nữ nhờ cậu giúp đâu?" Yuri đứng tại chỗ quan sát xung quanh nhưng không nhìn thấy người, kết quả là nghe thấy Key ủ rũ nói: "Cũng không thấy cô ta đâu cả ..."

Yuri đưa tay xoa trán: "Được rồi, cậu về trước đi, tôi đi loanh quanh một chút xem có nhìn thấy cô ta không."

Cúp điện thoại, Yuri ngồi trong quán café một chút, thấy Irene không xuất hiện nữa thì đứng dậy rời đi.

Vốn Yuri định trực tiếp lái xe về nhà nhưng suy nghĩ một chút rồi quay đầu xe đi đến nhà Seohyun, thu dọn đồ đạc cho Seohyun và Yulhyun, bỏ vào valy rồi mang đi.

Lúc về đến nhà thì Seohyun đã dậy, sau khi ngủ một giấc thì tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn mềm mịn, nhìn thấy Yuri đã về thì cười với Yuri: "Sao Yul về sớm vậy?" Nhìn valy hành lý trên tay Yuri, Seohyun tự hỏi đó không phải là valy của cô sao?

Yuri để valy xuống, đi tới ôm cô, ngón trỏ vẽ vào má Seohyun, có tâm tư hỏi: "Nghỉ ngơi đủ rồi?"

"..." Lời này ám chỉ cái gì chứ? Seohyun quyết đoán lắc đầu: "Không có! Yul đi ra ngoài không phải chỉ là để lấy hành lý cho em chứ?" Người này ... không phải là quá vội rồi chứ?

Yuri cười: "Không có, vốn định chiều nay Yul đưa em và Yulhyun về một chuyến nhưng nhìn em có vẻ mệt chết đi được nên Yul thuận tiện về mang đồ cho hai người luôn."

Mặt Seohyun có chút đỏ, là ai hại cô mệt mỏi như vậy chứ?

Buổi tối Yulhyun vẫn phân chia giường như tối hôm qua, nhóc vui vẻ nằm ở giữa giường lớn, sau khi ngủ say lại bị appa chuyển chỗ.

Hơi thở ấm áp phả vào phía sau cổ, Seohyun có chút luống cuống, nhỏ giọng cầu xin Yuri: "Yul, ngày mai em phải đi làm, tối qua Yul đã ..." đã làm nhiều lần rồi! Cho dù cách xa nhau nhiều năm cũng không thể không tiết chế như vậy chứ! Thời gian còn dài mà, có hiểu hay không?

Seohyun kéo chăn lên che đầu kín mít, rầu rĩ nói: "Em muốn đi ngủ."

Yuri ôm chặt cả người và chăn vào lòng, kéo chăn xuống khỏi mặt cô, nhỏ giọng nói: "Yul không chạm vào em đâu, để Yul ôm em một chút."

Seohyun không nói lời nào, để mặc cho Yuri ôm, rất nhanh liền ngủ mất.

...

Mấy ngày nay Yuri mơ hồ cảm giác có người đang theo dõi mình nhưng mỗi lần xoay người thì lại không nhìn thấy ai cả nên Yuri cho rằng mình bị ảo giác bởi vì Victoria đã bị người của Song gia đưa về Seoul, trong khoảng thời gian này cũng không thấy cô ta xuất hiện nên không thể là cô ta, lấy tính cách của cô ta mà nói thì sẽ trực tiếp vọt đến đầu xe Yuri cản người rồi.

Cho đến một ngày, Yuri đưa Seohyun và Yulhyun ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi từ nhà hàng đi ra, Seohyun kéo tay áo Yuri, cau mày nói: "Hình như có một cô gái đi theo chúng ta, sẽ không phải là do Yul trêu chọc đấy chứ?" Một Victoriađã đủ rồi, nếu như lại thêm một người nữa ... thì cô sẽ đưa con rời khỏi.

Trước đó Yuri liên tục bị Yulhyun quấn lấy, gần đây nh1oc này có rất nhiều vấn đề thắc mắc nhưng lại chỉ thích hỏi Yuri nên Yuri không chú ý phía sau, sau khi nghe Seohyun nói cũng không xoay người lại mà chỉ nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ cô ấy ở đâu?"

Seohyun liếc Yuri một cái, Yuri để Yulhyun xuống rồi lấy điện thoại mở một tấm ảnh ra, nỏi nhỏ vào tai Seohyun: "Có phải là người này không?"

Lại còn có ảnh chụp ở trong điện thoại nữa chứ, là một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ ở trong hình vào khoảng mười mấy tuổi. Nếu là bình thường thì Seohyun đã ghen rồi nhưng lúc này sắc mặt của Yuri rất nghiêm túc, giống như đang muốn xác nhận thì cô không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

"Em nhìn không rõ ..." Seohyun có chút nghi hoặc, cô xác định Yuri và cô kia không có quan hệ mờ ám.

Yuri nói nhỏ một câu vào tai cô, Seohyun lại nghi ngờ liếc Yuri một cái nhưng không có hành động nào khác, Yuri cười bất đắc dĩ: "Yul bảo đảm Yul không có bất kỳ quan hệ nào với cô ta cả, Hyunie, Yul cần sự giúp đỡ của em, Yul sẽ giải thích với em sau."

Được rồi, Seohyun dắt Yulhyun vẫy tay với Yuri, Yulhyun không hiểu ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía Yuri: "Umma ơi, chúng ta đi đâu vậy? Appa không cùng đi với chúng ta sao?"

Seohyun ra hiệu: "Suỵt! Umma dẫn con đến một nơi, appa cũng sẽ đến."

Thế này Yulhyun mới yên tâm đi cùng với Seohyun.

Seohyun phát hiện cô gái kia né tránh hai mẹ con cô, xoay người giả vờ nhìn về nơi khác, Seohyun nhân cơ hội dắt Yulhyun đi ra phía sau cô gái, giữ chặt lấy tay cô ta: "Xin hỏi ..."

Cô gái kia rõ ràng luống cuống, tay run lên, vội vàng muốn thoát khỏi tay Seohyun nhưng Seohyun đã sớm có chuẩn bị, cầm chặt lấy tay cô gái không buông.

Lúc cô gái quay mặt sang thì Seohyun mới nhìn thấy rõ dung mạo, mặc dù nhìn có chút tiều tụy nhưng vẫn rất xinh đẹp, đúng là cô gái trong ảnh chụp trong điện thoại của Yuri.

"Cô chính là Irene." Seohyun nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh hoảng của cô gái, khẳng định nói.

"Tôi, tôi không phải! Cô nhận lầm người rồi ... thả tôi ra!" Cô gái nóng lòng muốn thoát khỏi Seohyun nên đẩy cô ra.

Seohyun không ngờ sức lực của cô ta lại lớn như vậy nên lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngay sau đó Yulhyun cũng lui về sau mấy bước nhưng nhóc nhanh chóng đứng vững lại: "Umma!"

"Không sao chứ?" Yuri chạy tới đỡ Seohyun từ phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Irene phía đối diện.

Irene nhìn thấy Yuri thì vội vàng xoay người muốn đi, Yuri không đuổi theo nhưng chỉ trầm giọng nói một câu: "Cô muốn trốn tránh tới khi nào? Minho đã chết được năm năm rồi."

Thân thể mảnh mai của Irene khựng lại, không xoay người lại cũng không đi thêm một bước nào nữa.

"Cô không tìm thấy mộ của Minho cho nên mới theo dõi tôi đúng không? Tôi đoán cô xem trên mạng thấy những bài viết kia cho nên mới tìm đến nơi này. Ở mộ Minho tôi đã thấy bảy bông hoa bách hợp trắng, là của cô đúng không, bảy bông hoa bách hợp trắng có ý nghĩa là nhung nhớ, cô rất nhớ nó, đã vậy thì tại sao cô lại trốn?" Yuri ôm lấy bả vai của Seohyun, tay kia thì bế Yulhyun.

Seohyun nhìn Yuri, chẳng lẽ là Yuri cố ý đăng những bài viết và ảnh chụp kia lên mạng? Tại sao chứ?

Tại sao cô có cảm giác Yuri làm việc này không đơn giản một chút nào cả.

Irene từ từ xoay người lại, đưa tay lau nước mắt, không dám nhìn Yuri, cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, bàn tay nắm chặt, giọng nói rất nhỏ: "Em biết anh là anh trai của Minho, mộ của Minho đột nhiên bị người ta đào lên, em đã nghĩ là người của Lee gia làm ... nhưng người của Lee gia cũng không biết mộ của Minho ở đâu; hơn nữa, làm chuyện như vậy đối với một người đã chết quả thật là không có đức nên bọn họ không cần phải làm đến mức ấy. Sau này, em đọc những bài viết kia trên mạng thì biết được anh đang ở đây, biết anh bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của Lee gia ... Em chỉ muốn biết bây giờ mộ của Minho ở đâu ... cầu xin anh nói cho em biết ..." Nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Yuri, trong mắt cô ta là sự khẩn cầu.

"Cô nên hiểu là tôi muốn biết chuyện năm đó." Sắc mặt Yuri không đổi, mục đích của Yuri đúng là chuyện này.

Irene im lặng một lúc, hít một hơi thật dài rồi nhìn Yuri: "Được, em sẽ nói hết mọi chuyện cho anh ... nhưng anh phải đưa em đến mộ của Minho."

Yuri đưa Yulhyun vào trong khu vui chơi thiếu nhi trong trung tâm thương mại rồi vào một phòng nhỏ trong quán café kế bên.

Sau khi ba người ngồi xuống, Yuri trực tiếp hỏi: "Tại sao Minho lại giết người? Lúc ấy cô cũng có mặt ở đó đúng không?"

Seohyun có chút khẩn trương, cô biết rõ Minho bị kết án tội cố ý giết người, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị tử hình, người chết là con trai độc nhất của Lee gia – Donghae. Lee gia có quyền có thế, Donghae lại là huyết mạch duy nhất nên cái chết của hắn khiến cho người Lee gia bi thương phẫn hận. Bởi vì chuyện này mà Yuri bị liên lụy, những vết sẹo trên người Yuri, những tháng năm Yuri phải chịu khổ ... tất cả đều là vì việc Minho giết người.

Nhưng bây giờ sự việc so với cô tưởng tượng dường như phức tạp hơn rất nhiều, ngay cả Yuri cũng không biết được tại sao năm đó Minho lại giết người nhưng bây giờ xem ra có liên quan đến cô gái đang ngồi trước mặt này.

Yuri không nói nhiều về chuyện năm đó cho cô biết mà chỉ nói đại khái, cô biết Yuri không muốn cô biết quá nhiều, sợ cô có gánh nặng về tâm lý.

Nhưng mà cô muốn biết, rất muốn biết.

Irene nắm chặt lấy vạt áo của mình, đây là những ký ức mà cô không muốn nhớ lại nhất nhưng lại là những ký ức khắc sâu, không thể nào quên được; nó giống như một ma trận, vây khốn cô ở bên trong, mấy năm nay cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể quên được ...

Yuri cũng không giục cô ta, nắm tay Seohyun thật chặt, ngón tay xoa lên mu bàn tay cô, Seohyun ngẩng đầu nhìn Yuri, Yuri cho cô một ánh mắt yên tâm.

Im lặng một lúc lâu Irene mới mở miệng, giọng nói đầy bi thương và áy náy: "Minho là vì em nên mới chết, anh và ba mẹ anh bị liên lụy đều do em hại ... Em có lỗi với Minho, cũng có lỗi với các người ..." Đang nói thì đưa tay lau nước mắt rồi nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Sắc mặt Yuri không đổi, nhìn có chút lạnh lùng. Seohyun mấp máy môi, rút vài tờ khăn giấy đưa cho Irene, "Em cứ bình tĩnh lại trước đã, có lời gì nói sau."

Trong phòng nhỏ chỉ còn tiếng khóc của Irene.

Mười mấy phút sau, Irene khóc đến đỏ mắt, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm muốn nói ra mọi chuyện, ngước mắt nhìn Yuri: "Donghae là tên khốn kiếp ... em, là do em quá nhu nhược, nếu như lúc đầu em nghe theo lời khuyên của Minho thì anh ấy cũng sẽ không đến tìm Donghae, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này ... anh ấy cũng sẽ không lỡ tay giết người, sẽ không bị cảnh sát bắt đi ... cũng sẽ không bị tử hình ..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip