Chương 19: Giao dịch?
Vụ việc rối loạn đã được giải quyết êm đẹp, không ai bị thương. Nhà trường thông báo ngày mai thi tiếp, còn bài thi thì sau đó cũng đã lấy về đầy đủ, bảo mọi người đừng lo.
Choi Doran và Moon Hyeonjoon mua bữa tối ngoài trường, mang về khách sạn.
"Ăn nhiều thịt chút, thi cử tốn tế bào não, phải bổ sung dinh dưỡng mới được." Moon Hyeonjoon vừa nói vừa gắp thịt cho Choi Doran: "Cậu là một trong những người gầy nhất lớp chúng ta rồi đấy, tôi nghi ngờ nguyên nhân chủ yếu cậu thi không được điểm tối đa là vì ăn chưa đủ no."
Nếu là ngày thường, Choi Doran sẽ ngăn động tác gắp thức ăn tới tấp này của Moon Hyeonjoon. Tất nhiên cậu đã no rồi, chẳng qua là vì có nhiều chất dinh dưỡng cơ thể cậu không hấp thu được nên trông hơi gầy thôi.
Nhưng bấy giờ Choi Doran chỉ im lặng nhìn Moon Hyeonjoon gắp thức ăn cho mình, chờ Moon Hyeonjoon bình tĩnh gắp xong bắt đầu ăn, cậu chợt gọi: "Moon Hyeonjoon."
Giọng nói và ngữ điệu của Choi Doran đều vô cùng nghiêm túc, Moon Hyeonjoon dừng động tác.
Choi Doran nói rành mạch: "Omega phát tình, cậu không mau chạy đi, còn quay lại kéo tôi theo làm gì."
Moon Hyeonjoon xới tung cơm và thức ăn của mình, cố thả lỏng các cơ trên mặt. Hắn chạy ngược về tất nhiên là vì mùi pheromone kia.
Đó là mùi pheromone khác biệt hoàn toàn với mùi của các Omega và Alpha khác mà ngày thường Choi Doran vô tình vương phải, đó là pheromone của Omega đang trong kỳ phát tình, nồng đượm và ngọt ngào, cám dỗ người ta rơi vào vực sâu không đáy.
Và Choi Doran đang đứng ở ngay bên bờ vực đó.
Moon Hyeonjoon không trả lời, Choi Doran vẫn gặng hỏi: "Cậu còn không che mũi và tuyến thể của mình, lại đi che của tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Cơm trong hộp bị Moon Hyeonjoon bới qua bới lại trông có vẻ chán chường, hắn giả vờ giữ thói quen không nói chuyện khi ăn.
Chẳng lẽ những suy nghĩ của hắn sẽ bị phát hiện sớm thế sao?
Choi Doran hiện tại sẽ không chấp nhận hắn.
Sau cuộc nói chuyện này, có thể hắn sẽ phải đối mặt với sự xa cách của Choi Doran.
Hắn không đồng ý.
Moon Hyeonjoon tìm đủ mọi cách giải thích, hời hợt rằng: "Tôi nghĩ cách làm của tôi khi đó là rất bình thường..."
"Đúng, tôi biết cậu nghĩ gì." Choi Doran cắt ngang lời Moon Hyeonjoon, giành nói ra nguyên nhân Moon Hyeonjoon hành động như vậy: "Lúc đó cậu cũng bị pheromone của Omega làm cho đầu óc mất tỉnh táo, cảm thấy cậu ấy rất nguy hiểm, nhưng lại thấy tôi ở bên cạnh nên vô thức đến kéo tôi đi, đúng chứ?"
Moon Hyeonjoon: "..."
Những lời này của Choi Doran nghe cực có lý, chẳng tìm được gì để bắt bẻ.
Moon Hyeonjoon lập tức hùa theo thừa nhận, nhân tiện chỉnh sửa lại chỗ mình không hài lòng: "Tôi cũng chưa đến nỗi mất tỉnh táo vậy, chỉ muốn kéo cậu chạy cho nhanh thôi."
"Đừng nói chuyện này nữa, ăn đi." Moon Hyeonjoon nói.
Choi Doran không nhấc đũa, cậu dùng một tay chống bàn tỳ lên trán, nói thật chậm: "Tôi biết khả năng tự kiểm soát của cậu rất mạnh, có thể chống đỡ phần nào cám dỗ của Omega trong kỳ phát tình, nhưng cậu có từng nghĩ tới hậu quả rằng, nhỡ Omega kia có độ xứng đôi quá cao, cậu không chống đỡ được không?"
Moon Hyeonjoon nhìn sườn mặt Choi Doran, hàng mi dài của Choi Doran nhíu lại, đôi mắt nheo lại, hàng mi dài rung nhẹ như đôi cánh của một chú bướm vậy.
"Cậu là người được ông trời nâng đỡ, đường tương lai tươi sáng. Lại mạnh hơn người khác, còn ưa sạch, hay sĩ diện." Choi Doran càng nói càng không nén được cơn giận của mình.
Thật ra thì có giáo viên trông chừng, Omega nọ sẽ không sao, nhưng đến khi Moon Hyeonjoon tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa làm gì thì không chừng sẽ suy sụp tinh thần, khó nói trước lắm.
Choi Doran đã không nén được cơn thịnh nộ: "Nhỡ cậu bị gì thì sao, tôi có chuyện cậu lo lắng, cậu có chuyện tôi không lo à? Sau này mà gặp chuyện thế nữa cứ mặc kệ tôi, cứ lo cho bản thân trước đã, biết chưa?"
Moon Hyeonjoon nhìn Choi Doran, sững sờ. Hình như, đây là lần đầu tiên hắn thấy Choi Doran nổi giận. Mà nguyên nhân khiến Choi Doran không thể nổi giận là...
Ngay sau đó, Moon Hyeonjoon đã thấy mặt Choi Doran tái hẳn đi, nhoài người lên bàn thở hổn hển.
"Doran?" Giọng Moon Hyeonjoon đầy bàng hoàng: "Cậu sao vậy, có mang thuốc không?"
"Đừng cuống lên như vậy, trong cái túi ở ngoài cùng vali có thuốc." Giọng Choi Doran rất nhỏ.
Moon Hyeonjoon nhanh chóng tìm được thuốc, hắn run tay đổ hai viên theo hướng dẫn sử dụng, sau đó đưa kèm với nước cho Choi Doran.
Choi Doran nhận lấy uống rồi nằm úp sấp lên bàn điều hòa nhịp thở, dần bình thường lại.
"Không sao nữa." Choi Doran ngước đầu, thấy sắc mặt Moon Hyeonjoon cũng tái mét, trông còn giống người bệnh hơn cả cậu, thế là an ủi ngược lại: "Dọa cậu rồi à? Không sao đâu, chỉ cần uống thuốc kịp thời là được, hồi tôi còn nhỏ chưa kiểm soát được cảm xúc, một ngày phải uống tận mấy lần thuốc kìa."
Moon Hyeonjoon nắm cổ tay Choi Doran, những ngón tay ngày thường luôn tràn trề sức mạnh giờ run rẩy yếu ớt đến nhường nào.
"Đến bệnh viện khám, ngay lập tức." Moon Hyeonjoon nói.
"Chưa đến nỗi, cũng đâu phải lần đầu tiên, tôi có đến bệnh viện kiểm tra định kỳ mà." Choi Doran vỗ bàn tay đang run của Moon Hyeonjoon: "Nhớ những lời tôi vừa nói ban nãy chưa? Nếu xuất hiện tình huống đó nữa thì cậu phải rời đi trước."
"Nhớ rồi." Moon Hyeonjoon hạ giọng.
Không phải chỉ hắn lo cho Choi Doran, mà Choi Doran cũng lo cho hắn, cũng nôn nóng ưu sầu về tình trạng cơ thể hắn. Họ quan tâm lẫn nhau, dù Choi Doran chỉ xem hắn là bạn.
Hốc mắt chợt nong nóng, Moon Hyeonjoon chớp mắt, cúi đầu ăn cơm.
Choi Doran hài lòng, cầm đũa gắp lại thịt sang cho Moon Hyeonjoon, còn kèm theo hai cục heo viên: "Không có lần sau nữa là được, may mà pheromone của Omega kia không xứng đôi với cậu, cậu không có phản ứng quá lớn với cậu ấy, nếu xứng đôi thật chắc dọa tôi chết mất."
"... Ừ."
"Pheromone của Omega kia thơm không?" Choi Doran hỏi tiếp.
"Quên rồi, không ấn tượng." Moon Hyeonjoon đáp.
Lúc này Choi Doran tin chắc ban nãy Moon Hyeonjoon đã rơi vào trạng thái mơ màng, bèn không hỏi nhiều nữa, chờ Moon Hyeonjoon ăn cơm xong thì giục Moon Hyeonjoon tắm, để xua sạch những pheromone có thể vẫn đang bám trên quần áo.
Moon Hyeonjoon không phản đối, ngoan ngoãn vâng lời cậu.
Choi Doran quay lưng về phía phòng tắm, ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
Lướt một lúc, Choi Doran bỗng nhận được tin nhắn của người thầy phụ trách thông báo cho họ những vấn đề liên quan tới cuộc thi:
[Thông báo khẩn, qua kiểm tra, thể chất của Omega phát tình hôm nay khá đặc biệt, những bạn Alpha có pheromone mạnh trong trường thi mà thấy khó chịu thì phải đến bệnh viện điều trị ngay lập tức!]
Nội dung tin nhắn khá mập mờ, chẳng hề nói rõ điểm đặc biệt của Omega nọ.
Tầm mắt Choi Doran cứ nhìn đi nhìn lại dòng chữ "Alpha có pheromone mạnh".
Pheromone của Moon Hyeonjoon rất mạnh, nhưng trong suốt quãng thời gian về tới giờ, cậu chẳng nghe Moon Hyeonjoon nói gì cả.
Chẳng lẽ đang giấu cậu?
Moon Hyeonjoon tắm rửa xong ra ngoài, Choi Doran chưa chờ Moon Hyeonjoon sấy khô tóc đã đứng lên, đi vòng ra sau lưng hắn.
Thời tiết nóng bức, Moon Hyeonjoon chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay mỏng tênh, Choi Doran bước tới, nhác thấy vệt đỏ lộ ra bên rìa áo của Moon Hyeonjoon.
Đây là gì?
Vẻ mặt Choi Doran tức thì trở nên nghiêm túc, hiếm khi nào thấy cậu cương quyết kéo Moon Hyeonjoon lại như thế, còn vạch áo Moon Hyeonjoon xuống.
Động tác này quá đỗi thân mật, Moon Hyeonjoon sượng cứng người: "Làm gì vậy, cậu muốn nhìn cứ nói, đừng lén lút vậy."
Choi Doran mặc kệ mấy lời bậy bạ của Moon Hyeonjoon, sau khi nhìn thấy những vệt đỏ bị áo che khuất, cậu quả quyết: "Đến bệnh viện."
Moon Hyeonjoon chỉnh lại áo mình, che lại mấy dấu đỏ: "Không, đến bệnh viện làm gì."
"Tôi cũng nhân tiện khám bệnh luôn." Choi Doran nói.
"Vậy thì đi, mau lên." Moon Hyeonjoon sửa lời ngay tắp lự.
Choi Doran chẳng lấy làm lạ khi thái độ Moon Hyeonjoon quay ngoắt 180 độ như vậy, cậu cũng không rề rà nữa, tức tốc gọi xe cùng Moon Hyeonjoon tới bệnh viện lớn gần nhất.
Choi Doran muốn Moon Hyeonjoon kiểm tra trước, nhưng Moon Hyeonjoon kiên quyết không chịu, nằng nặc phải xem cậu kiểm tra tình trạng tim mạch trước rồi mới đi, vả lại còn liên tiếp nhấn mạnh rằng mình không có chuyện gì.
Choi Doran bất đắc dĩ, đành kiểm tra thật nhanh trước. May mà cậu thật sự không bị gì, bệnh đã được kiểm soát sau khi uống thuốc.
Lúc này Moon Hyeonjoon mới hài lòng, vào phòng khám.
Bác sĩ càng khám cho Moon Hyeonjoon càng sửng sốt, cuối cùng ông kinh ngạc hỏi Choi Doran: "Bạn của cháu về không có biểu hiện gì khác thường chứ?"
Tim Choi Doran hẫng nhịp: "Không có, bác sĩ, cậu ấy sao thế ạ, có nghiêm trọng không?"
"Thoạt nhìn thì không có gì ghê gớm." Bác sĩ tấm tắc lấy làm lạ, ngồi sau bàn lên đơn thuốc, vừa viết vừa nói với Choi Doran: "Pheromone của Omega phát tình kia chứa ít thành phần đặc biệt, pheromone của Alpha càng mạnh sẽ phải chịu cám dỗ càng lớn. Thậm chí sau khi tách nhau ra còn làm Alpha cũng vào giai đoạn phát tình, khiến Alpha muốn tìm người đó để đánh dấu."
Choi Doran sửng sốt, nhìn sang Moon Hyeonjoon.
Moon Hyeonjoon cũng nhìn cậu, còn nhìn với dáng vẻ ông đây tự hào là dân FA siêu ngầu nữa chứ, thậm chí còn nhoẻn miệng cười, chẳng thấy chút gì gọi là nôn nao khó nhịn hoặc bức thiết muốn tìm ai đó để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Bác sĩ nói tiếp: "Nếu là người dễ xúc động thì quả thật phải đến điều trị ngay, đề phòng người đó chạy ra phố làm người khác bị thương. Nhưng anh bạn này trông có vẻ giỏi chịu đựng, cũng còn đỡ. Chú đã kê vài loại thuốc ở đây, uống vào sẽ thấy trong người thoải mái hơn, đừng gắng gượng nữa."
Choi Doran thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm ơn bác sĩ, đoạn nhận đơn thuốc rồi ra ngoài cùng Moon Hyeonjoon.
Lấy thuốc xong, rời bệnh viện về khách sạn, Moon Hyeonjoon luôn ra vẻ điềm nhiên suốt quãng đường, đến tận khi vào phòng, khóa cửa, dây thần kinh cảnh giác luôn căng chặt của Choi Doran vì sợ Moon Hyeonjoon đột nhiên bỏ chạy lúc này cũng thả lỏng, thay vào đó là sự tò mò.
Choi Doran hiếu kỳ đến mức ngồi cũng chẳng yên, nhưng cậu ngại liếc sang bộ phận riêng tư của Moon Hyeonjoon để xem nó hiện đang trong tình trạng gì, thế là chỉ nhìn mặt Moon Hyeonjoon: "... Cậu không sao thật chứ?"
"Sao gì?" Moon Hyeonjoon nhướng mày.
"Thì là..." Choi Doran cố nói chuyện súc tích hết mức có thể: "Cậu có cần vào phòng vệ sinh giải quyết chút không, hoặc cắn tôi một cái."
Trước đó cậu cứ tưởng pheromone của Omega nọ không ảnh hưởng quá lớn tới Moon Hyeonjoon, nên Moon Hyeonjoon mới có thể đưa cậu ra khỏi trường mà chẳng hề hấn gì, rồi còn điềm nhiên ăn cơm tắm rửa nữa.
Nhưng hiện tại, cậu biết kết luận ban nãy là sai lầm.
"... Sao tôi có thể phát tình vì pheromone của một người khác, rồi cắn cậu vì pheromone của người khác." Moon Hyeonjoon khui lon nước ngọt trong tủ lạnh, tu một hơi nửa lon, sau đó ra sức bóp chặt, rắc rắc, lon nước đã méo mó biến dạng.
Choi Doran nhìn thẳng vào mắt Moon Hyeonjoon, lúc này trên mặt Moon Hyeonjoon mang vẻ hài hước dí dỏm như đang đùa vui, chẳng nghiêm túc chút nào.
"Đó gọi là ngoại tình biết không, tôi là bạn trai của cậu trong hai ngày mà." Moon Hyeonjoon nhẹ giọng.
Vẻ mặt Moon Hyeonjoon trông đến là hời hợt, tỏ rõ rằng đây chỉ là lời nói đùa, nhưng nó vẫn khiến tim Choi Doran đập mạnh.
Trước khi Moon Hyeonjoon nói ra lời này, Choi Doran không nghĩ gì đến chuyện Moon Hyeonjoon cắn cậu vì mùi pheromone khác thì có hay không đúng, dù sao bản năng Alpha vốn dễ bị Omega thu hút mà, có chút phản ứng cũng thường thôi.
Và cậu là bạn bè, cậu giúp Moon Hyeonjoon bằng cách mà cậu cũng không bị thương tổn gì, thế thì có sao nhỉ? Nhưng khi nghe Moon Hyeonjoon nói, cậu mới nhận ra nét không ổn trong hai chuyện này.
Alpha sẽ không thể chống đỡ sức cám dỗ của Omega, quan niệm này đã ăn sâu bén rễ bởi chứng kiến trường hợp của bố cậu, phải mất một lúc lâu cậu dần có nhận thức mới, khó khăn lắm Choi Doran mới tìm về được giọng nói của mình: "Bạn trai hai ngày gì chứ, cậu còn nhớ à."
"Tất nhiên nhớ rồi, nói đùa." Moon Hyeonjoon uống luôn nửa lon nước ngọt còn lại, sau đó vứt vào thùng rác một cách chuẩn xác: "Nhưng dù cậu không phải bạn trai tôi, tôi cũng không thể cắn cậu vì chuyện này được, làm vậy chẳng phải sẽ vấy bẩn quan hệ của chúng ta sao."
Choi Doran cười tít cả mắt, cậu không nói mấy câu kiểu như bảo Moon Hyeonjoon tự giải quyết, mà rót ly nước, lấy thuốc ra.
Thấy Moon Hyeonjoon uống xong thuốc, Choi Doran đi tắm rửa.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào, Moon Hyeonjoon quay lưng lại ngồi, thở dài thườn thượt.
So với sức cám dỗ từ pheromone của Omega, với hắn, việc kìm nén không nhìn lén Choi Doran tắm còn khó khăn hơn.
Mùi sữa tắm thơm ngát len qua khe cửa, hòa vào không khí.
Tiếng Choi Doran tắm rõ mồn một bên tai, Choi Doran làm gì cũng nghiêm túc, lại tin tưởng hắn, chắc chắn cậu sẽ không chú ý xem hắn có nhìn lén cậu hay không.
Hắn chỉ cần lén lút quay lưng một chút thôi là sẽ được nhìn thấy Choi Doran được bao bọc bởi lớp bong bóng xà phòng trắng xóa, đắm mình dưới những tia nước trong.
Bong bóng và nước sẽ bắt nguồn từ cổ và gáy cậu, trượt dần xuống những nơi thường ngày bị áo quần che khuất, những nơi hắn chưa từng được thấy, rồi mới xuống đến mắt cá chân nho nhỏ, chấm đất.
Moon Hyeonjoon chỉ tưởng tượng thôi đã bồn chồn nóng rực cả người.
Hắn uống thêm ly nước lớn mà vẫn chẳng tài nào kiềm chế được ngọc lửa ham muốn trong cơ thể, thế là dứt khoát vùi mình vào chăn, để nhỡ không kiểm soát được cơn thèm khát rồi lại bị Choi Doran bắt quả tang.
Không được sốt ruột, rồi sẽ có một ngày hắn để lại dấu vết trên từng centimet cơ thể Choi Doran.
Choi Doran tắm xong ra ngoài thì thấy Moon Hyeonjoon đang bọc kín người nằm trên giường.
Cậu tăng nhiệt độ máy điều hòa, thấy cũng đã muộn lắm rồi, bèn đánh răng tắt đèn rồi cũng nằm lên.
Moon Hyeonjoon không lên tiếng, có lẽ đang dùng sự im lặng để chống đối với phản ứng của cơ thể, Choi Doran cũng chẳng quấy rầy hắn, cậu nằm yên bên cạnh.
Một lúc trôi qua, Choi Doran vẫn chưa ngủ được. Cậu xoay người thật nhẹ, mở mắt nhìn trần nhà.
Những lời đêm nay Moon Hyeonjoon nói đã tạo một ảnh hưởng lớn bất ngờ cho cậu.
Nếu trước đây mẹ cậu chọn một Alpha có đạo đức như Moon Hyeonjoon, không chừng đã chẳng bị chồng cắm sừng rồi.
Choi Doran càng nghĩ càng phiền muộn, thế là dứt khoát vùi đầu vào chăn, muốn bình tĩnh lại.
Nhưng chưa đầy hai phút sau, chăn trên đầu cậu bị vén lên, hòa cùng không khí mới mẻ mát lạnh là giọng nói của Moon Hyeonjoon.
"Đã mấy giờ rồi, sao cậu chưa ngủ." Moon Hyeonjoon hỏi.
Tất nhiên Choi Doran đâu thể nói thật, cậu viện bừa lý do: "... Nhớ tới một đề không biết làm lúc thi, không ngủ được."
"Đề gì mà có sức hút vậy, khiến bạn Doran của chúng ta thao thức nhớ mong?" Moon Hyeonjoon hỏi: "Nói ra tôi nghe xem."
Choi Doran đành nhớ lại một đề mà mình chưa tìm được kết quả lúc thi.
Đề đó kiểm tra về lĩnh vực mà cậu không giỏi, nhưng trùng hợp làm sao, đó lại là sở trường của Moon Hyeonjoon.
"Vậy mà cậu cũng không biết." Moon Hyeonjoon cười nhạo: "Thế thì hết cách, chỉ đành để thầy Moon dạy cậu thôi."
Thầy Moon lăn từ bên kia giường sang, lấy điện thoại mở máy tính, liệt kê rõ từng bước giải cho Choi Doran.
Giảng xong, Moon Hyeonjoon hỏi: "Hiểu chưa?"
Choi Doran đã hiểu, nhưng suy nghĩ lại vô thức bay đi phương xa.
Moon Hyeonjoon tốt với bạn bè thật, đêm hôm khuya khoắt mà còn thức dậy giảng bài cậu không hiểu, cho 10 điểm nhẫn nại luôn.
"Hyeonjoon." Choi Doran chợt gọi: "Cậu thích mẫu Omega thế nào?"
Moon Hyeonjoon khựng lại: "Sao đột nhiên hỏi vậy."
Dứt lời, Moon Hyeonjoon nhớ đến hình tượng của mình trong lòng Choi Doran, bổ sung: "Tôi không thèm tìm đối tượng."
Choi Doran thở dài, cậu thấy gần đây thi thoảng Moon Hyeonjoon cũng hay cười đùa về phương diện này, còn tưởng Moon Hyeonjoon đã dần thông suốt, đâu ngờ vẫn vậy.
Tuy việc muốn độc thân hay tìm đối tượng là ý muốn cá nhân mỗi người, nhưng tình trạng của Moon Hyeonjoon đặc biệt, tất nhiên việc tìm được một bạn đời thích hợp sẽ tốt hơn cho sức khỏe của Moon Hyeonjoon.
Ví dụ như lượng pheromone cần dùng để thực hiện một lần đánh dấu cả đời cũng đủ cho Moon Hyeonjoon thoải mái suốt cả tuần, chắc chắn thích hợp hơn với việc đã mệt còn phải chống đỡ cho qua.
"Từ nhỏ tới lớn đều không có mẫu người lý tưởng à?" Choi Doran vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi thêm.
Moon Hyeonjoon im lặng hồi lâu mới đáp: "Lúc còn nhỏ cũng có, nể tình cậu là bạn trai tôi hai ngày, tôi sẽ cho cậu biết."
Moon Hyeonjoon vừa bịa ra tiêu chuẩn bạn đời hồi bé xíu, vừa nhìn lén Choi Doran.
"Phải đẹp, trắng, gầy, tốt tính, điềm đạm, thông minh, hợp với tôi." Moon Hyeonjoon liệt kê một cách hùng hồn.
Choi Doran: "..."
Không hổ là mẫu người hồi bé, vừa nghe biết ngay là tiêu chuẩn bạn đời của mọi người mọi nhà.
Song, với điều kiện của Moon Hyeonjoon thì vẫn dư dả để tìm người như vậy.
Choi Doran thầm ghi nhớ những lời Moon Hyeonjoon vừa nói, nằm lại xuống.
Bản thân Moon Hyeonjoon không quan tâm, cậu cứ chú ý giúp Moon Hyeonjoon, không chừng sau này gặp được người thích hợp thì sao.
Buổi thi hôm sau kết thúc thuận lợi, không có sự cố gì.
Sau khi thi xong, Kang Jaemin trước đó có ý với Choi Doran cũng tới.
Cậu ta nhìn Choi Doran, nhân lúc Moon Hyeonjoon chưa tới, bèn do dự rằng: "Thêm phương thức liên lạc nhé?"
"Thêm làm gì." Choi Doran hỏi.
"Tình yêu tuổi học trò cấp ba khó bền lâu, nếu cậu chia tay với cậu ta thì cứ nói tôi." Kang Jaemin ưỡn ngực.
Choi Doran: "..."
Choi Doran còn chưa kịp trả lời, chợt thấy nặng vai.
"Cút." Moon Hyeonjoon xụ mặt nói.
Kang Jaemin chạy như bay, chẳng thèm quay đầu lại.
Giải quyết xong rắc rối, Choi Doran và Moon Hyeonjoon về khách sạn, chuẩn bị hành lý về trường.
"Thời hạn bạn trai hai ngày đã kết thúc rồi." Choi Doran giả vờ không nỡ, đùa rằng: "Hình như đãi ngộ làm bạn trai tốt hơn bạn bình thường đó, Hyeonjoon có bồ quên bạn."
Moon Hyeonjoon hừ một tiếng, giũ áo rồi gấp ngay ngắn lại đặt vào va li: "Đây mà cũng gọi là có bồ quên bạn à, bạn trai hờ thôi, nếu là thật, cậu tưởng cậu được tự mình dọn hành lý à?"
Choi Doran sửng sốt: "Cái gì, chẳng lẽ cậu còn dọn hành lý giúp bạn trai sao?"
Đây gọi là người đàn ông tốt của gia đình đấy, trông khác xa với hình tượng kiêu căng ngày thường của Moon Hyeonjoon lắm mà?
"Nếu là bạn trai thật," Moon Hyeonjoon nói lời thấm thía: "Thì giờ cậu chưa dậy nổi đâu, tất nhiên tôi phải dọn hành lý rồi."
Choi Doran: "..."
Sơ ý quá, để Moon Hyeonjoon nói chuyện đen tối với mình rồi.
Choi Doran không am hiểu lắm về chuyện này, cậu mím môi muốn đáp trả lại, nhưng cuối cùng đành chịu thua, tiếp tục dọn hành lý như không nghe thấy gì.
Thứ hạng cuộc thi đã ra lò trước khi thi cuối kỳ, Choi Doran thấp thỏm chờ đợi giây phút công bố kết quả.
Nó khác với những cuộc thi kia, thứ hạng quyết định số tiền thưởng nhiều hay ít, nên rất quan trọng.
Lúc chính thức công bố, Choi Doran thở phào.
Cậu đứng trước Moon Hyeonjoon với chênh lệch điểm cực nhỏ, được hạng nhất, lấy số tiền thưởng cao nhất.
Tiền thưởng cuộc thi cộng với tiền khích lệ của trường, đây là một khoản đủ để cậu trả tiền học phí năm nhất đại học và trang trải phần nào cuộc sống.
Thắng hiểm quá, Moon Hyeonjoon chỉ cần làm được thêm một đề nữa thôi thì chưa chắc cậu đã giành được hạng nhất.
Choi Doran an ủi Moon Hyeonjoon với tâm trạng vừa mừng rỡ vừa hổ thẹn.
"Tôi không yếu đuối như vậy, một lần thi thôi mà, lần sau tôi sẽ thắng lại cậu." Moon Hyeonjoon bất đắc dĩ: "Nhưng lần này cậu vui vậy là vì tiền thưởng à?"
"Đúng thế." Choi Doran phấn khởi rằng: "Có tiền trong tay, làm chuyện mình muốn cũng dũng cảm hơn."
Thi cuối kỳ xong không được ở lại trường, Choi Doran về nhà.
Quả thật đã lâu lắm rồi cậu không về đây, nhìn thấy đồ vật bày biện trong nhà, cậu chợt hơi hoảng hốt.
Không biết có phải ảo giác không, mà trái cây và thức ăn vặt đặt trên bàn đã không còn tươi ngon như trước nữa.
Song, xưa nay Choi Doran cũng chẳng bao giờ ăn mấy thứ này, cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi không để ý đến nữa.
Ở nhà yên bình được vài ngày, vào bữa cơm tối nay, ông Choi đột nhiên nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Hôm sau bố phải dẫn một vị khách lớn về nhà ăn cơm, mấy hôm nay dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ gọn gàng, đừng vứt đồ lung tung. Lúc ăn cơm chung cũng không được nói năng lung tung, cố gắng ra vẻ thật vui, biết chưa?"
Choi Dohoon gật đầu không mấy quan tâm, mẹ kế hơi lo: "Ông ấy có giúp được nhà chúng ta...?"
Ông Choi nghiêm túc gật đầu: "Cạnh tranh gay gắt quá, dạo này lợi nhuận của công ty ngày càng ít, không chừng đây là một cơ hội mở rộng thị trường."
"Thế thì tốt quá, hôm đó em sẽ chuẩn bị một bữa thịnh soạn, đảm bảo ông ta sẽ vui." Mẹ kế mỉm cười.
Mọi việc được quyết định, Choi Doran nghe thế trầm ngâm.
Trước đó luôn trọ lại trong trường nên cậu chẳng hề hay biết gì về việc làm ăn trong nhà đang ngày một khó khăn.
Không cắt giảm tiền ăn, bởi tiền ăn một tháng của cậu rất ít, còn là lấy từ tài sản của mẹ để lại nữa, công ty có lời hay không chẳng liên quan gì đến cậu.
Hôm sau, mẹ kế tự mình vào bếp, còn ông Choi đi đón khách quý ghé nhà.
Vị khách quý này trông chừng 40 tuổi, có bụng bia thường xuất hiện ở những người đàn ông trung niên, tóc chải ngược ra sau bóng loáng.
Lúc nhìn người ta mang đến cảm giác kiêu căng và đôi chút xảo quyệt.
"Ông chủ Choi, nhà anh trông được đấy, bộ bàn ghế này phải mất bao nhiêu tiền thế." Khách quý ngồi xuống sofa.
"Đâu đâu, không đáng tiền, chính sự xuất hiện của anh mới khiến nơi này sáng rực hẳn lên đấy." Ông Choi cười rằng.
Choi Doran chẳng hứng thú với những lời khách sáo này, cậu ngồi một bên làm tròn vai phông nền, vào tai trái ra tai phải.
"Đây là con trai út của tôi, Choi Dohoon, là Omega." Ông Choi giới thiệu thành viên trong nhà mình với khách quý: "Choi Dohoon, mau chào đi nào!"
Choi Doran nghe thấy Choi Doran chào hỏi đơn giản, khách quý đáp lại, ngay sau đó thì một ánh mắt ghê tởm đặt trên người cậu.
"Đây là ai?" Khách quý hỏi.
"Đây là con trai cả của tôi Choi Doran, chỉ là một Beta, không làm được trò trống gì, khiến anh chê cười rồi." Ông Choi khiêm tốn đáp.
"Sao Beta lại không làm được trò trống? Ông Choi này, anh phiến diện quá là không được đâu. Tôi thấy cậu bé này tốt lắm, là Beta thì càng tốt." Khách quý cười nói.
"Đúng đúng đúng, anh nói đúng." Ông Choi cười xòa.
Hai người trò chuyện hăng say, đến giờ cơm tối, mọi người cùng ngồi quanh bàn dùng bữa.
Ban đầu Choi Doran muốn ngồi vào góc theo thói quen xưa giờ, nhưng chẳng biết ông Choi dở chứng gì mà lại bảo cậu sang.
"Doran, con ngồi xa vậy làm gì? Sao gắp thức ăn được?" Ông Choi nói.
Choi Doran bèn đi đến, trùng hợp làm sao, giờ chỉ còn lại chỗ bên cạnh khách quý.
Choi Doran cố né người xa hơn, cúi đầu ăn cơm, cố ăn thật nhanh.
Có một bàn tay mập mạp kẹp viên thịt sốt tương đỏ cho vào chén cậu, Choi Doran ngẩng đầu, thấy con mắt hình tam giác của khách quý, nhớp nháp còn hơn cả viên thịt nọ: "Cháu chỉ ăn rau không sao được, cũng ăn thêm thịt đi chứ."
"Cảm ơn chú, cháu không thích ăn thứ này." Choi Doran đáp một cách cứng nhắc.
"Ồ, cháu kén ăn." Khách quý vẫn cười, chẳng chút tức giận nào: "Không sao, gầy chút thì đẹp."
Choi Doran không lên tiếng nữa, cậu cười một thoáng rồi tiếp tục cúi đầu ăn rau của mình.
Sau đó khách quý không gắp thức ăn cho cậu nữa, chỉ nói chuyện với ông Choi.
Nói một lúc sau, hai người họ bèn vào phòng làm việc.
Choi Doran cũng đã ăn xong, cậu đứng dậy, lặng lẽ về phòng.
Phòng chẳng lớn bao nhiêu, va li mang từ trường về vẫn đặt trong góc, thậm chí còn chưa kịp lấy quần áo và đồ dùng sinh hoạt bên trong ra.
Choi Doran mở va li, nhìn thẻ ngân hàng, mím chặt môi.
Trong phòng làm việc.
Ông Choi cầm ấm trà được chế tác tinh xảo, nước trà thơm phức được đổ vào ly trà mỏng như cánh ve.
Khách quý cầm ly thổi nhẹ, uống một ngụm: "Trà ngon, thơm."
"Chỗ tôi còn nhiều lá trà này lắm, anh mang vài hộp về nhé?" Ông Choi niềm nở rằng.
"Mang ít thôi, không thì Omega nhà tôi biết lại bảo tôi lấy đồ lung tung về." Khách quý đáp.
"Vậy anh lấy gói này trước, uống xong cứ tới chỗ tôi lấy." Ông Choi cười: "Nhưng anh lấy thêm vài gói, vợ anh không nói gì mới phải."
Khách quý thở dài: "Haiz, anh không biết đó thôi, Omega nhà tôi nghiêm khắc lắm, đừng nói lấy nhiều lá trà, trên người tôi có mùi pheromone của Omega khác thôi cũng phải gặng hỏi cả buổi trời, phiền phức."
Ông Choi muốn tiếp lời nhưng chững lại, nhận ra ẩn ý bên trong.
Quả nhiên, sau đó ông nghe khách quý cười rằng: "Con trai cả nhà anh không có pheromone, tôi thấy tốt lắm đó."
Ông Choi sửng sốt, thử thăm dò: "Ý anh là...?"
Khách quý đặt ly trà lên bàn, vẫn giữ nụ cười híp cả hai mắt: "Nó theo tôi hai năm, tôi cho anh đơn đặt hàng và tiền vốn.Không thì chúng ta khỏi bàn nữa, dù sao hàng hóa nhà anh cũng không phải chất lượng cực tốt, đúng chứ?"
Chứng minh thư, thẻ ngân hàng, vài bộ quần áo cần mặc, những vật lưu niệm cần mang theo, tất cả những thứ mẹ để lại...
Choi Doran đặt từng món một vào va li, đồ của cậu quá ít, chỉ cần một chiếc va li đã đủ để gói ghém cả cuộc đời mình.
Dọn dẹp xong, Choi Doran lần nữa xuống lầu, ngồi trong góc.
Chừng nửa tiếng sau, ông Choi và vị khách nọ ra phòng làm việc, khách quý phải về, ông Choi bắt tay tạm biệt ông ta.
Trước khi đi, vị khách quý liếc nhìn Choi Doran, sau đó vỗ vai ông Choi rồi mới xoay người rời khỏi.
Chờ khách quý đi, ông Choi nhìn Choi Doran, giọng trìu mến đến lạ: "Choi Doran, theo bố vào phòng làm việc."
Choi Doran lặng lẽ đứng dậy, theo vào trong.
Bấy giờ bàn làm việc vẫn còn tách trà chưa kịp dọn, Choi Doran ngồi vào một chỗ sạch sẽ khác, nghe bố mình nói.
"Dạo này học hành thế nào?"
Ông Choi có bao giờ quan tâm việc học của cậu đâu, trầm ngâm một lúc, Choi Doran đáp thật chậm: "... Cũng tạm."
"Gầy rồi, ở trong trường ăn không ngon." Ông Choi thở dài: "Không phải bố không muốn con ăn ngon hơn, bố cũng muốn cho con thêm tiền chứ, nhưng dạo này nhà chúng ta khó khăn quá, bố hết cách rồi."
Choi Doran cụp mắt, để hàng mi dài che đi đôi con ngươi của mình: "Vâng."
Choi Doran không tiếp lời, ông Choi tiếp tục, ông phiền muộn rằng: "Nếu nhà mình phá sản, tiền trang trải cấp ba và đại học của con biết làm sao?"
"Làm sao?" Choi Doran hỏi lại, rất khẽ.
Ông Choi vẫn thở dài: "Tài sản công ty cũng có một phần của con, nếu thế con sẽ từ một cậu chủ giàu sang trở thành một con người bình thường."
Cậu vốn luôn là người bình thường.
Choi Doran nhìn chằm chằm đường vân trên bàn làm việc, không muốn nghe những lời hỏi han ân cần thế nữa, cuối cùng cậu đã bắt chuyện: "Con có thể làm gì được cho gia đình?"
"Biết vì sao bố gọi con mà không gọi Dohoon không? Vì con là Beta, con mạnh hơn nó, có một vài chuyện chỉ con làm được." Ông Choi nói.
Giới tính của cậu mạnh hơn Choi Dohoon ở điểm nào, mạnh vì sẽ không bị đánh dấu, không có pheromone, hơn nữa Beta nam cũng khó mang thai hơn?
Choi Doran không nén được khóe môi đang nhếch chứa đầy sự châm chọc của mình, nhưng trong mắt ông Choi, đó lại là một nụ cười tươi vui, ông nói: "Chú ban nãy cảm thấy con nói chuyện rất hợp, muốn mời con đến nhà ông ấy chơi vài ngày."
"Nếu con không muốn đi thì sao?" Choi Doran nhẹ giọng.
"Con luôn là một đứa trẻ thông minh." Ông Choi nói: "Chú ấy cũng là người am hiểu rộng, tiếp xúc một lần cũng chỉ có lợi cho con thôi. Một Beta như con có gì phải sợ chứ."
Chỉ có lợi thôi.
Thương nhân thường hời hợt trong các mối quan hệ, chỉ coi trọng lợi ích, và bố của cậu đã rất quán triệt câu nói này.
Choi Doran giấu đi sự lạnh lùng trong mắt, giả vờ khó xử: "Vậy khi nào? Mai con đã hẹn đi chơi với bạn rồi... Cậu ấy nói sẽ dẫn con đi tham quan vài công ty nhà cậu ấy xem họ vận hành thế nào, nếu trùng ngày, con sẽ không đi được."
Nhắc đến người bạn có công ty, ông Choi sửng sốt thấy rõ, vội bảo: "Không gấp, con cứ sang chỗ cậu ấy xem thử, mấy hôm sau tính tiếp."
Mọi việc trông như đã bàn bạc ổn thỏa, Choi Doran mỉm cười, về phòng mình.
Từng phút từng giây trôi đi, ba giờ sáng.
Vạn vật chìm trong tĩnh lặng, mọi người đều đang say giấc nồng.
"Két..."
Một tiếng vang khe khẽ, cửa được đẩy ra.
Một người với đôi chân mang tất, tay kéo va li ra đi trong thầm lặng.
Choi Doran mang giày, mở cửa, đi thật xa dưới đêm đen đặc quánh.
Lúc này đây cậu cảm thấy thật may mắn khi diện tích nhà lớn, cách âm cũng tốt, giúp cậu rời khỏi mà chẳng bị ai nghe thấy.
Cảm thấy may mắn khi gia đình cậu không phải loại cao sang quyền quý gì, cũng chẳng có bảo vệ gác cổng trực suốt hai mươi bốn giờ, giúp cậu bỏ đi một cách suôn sẻ.
Không cần ở lại căn nhà này nữa, kể từ ngày mẹ qua đời, nơi đó nào phải nhà cậu nữa, cậu đã nhận ra điều này quá muộn màng.
Chiếc xe đã đặt trước trên mạng đang đỗ cách đó không xa, chủ xe là bác tài xế được đánh giá năm sao, Choi Doran vào trong, xe lăn bánh.
"Cậu bé, muộn thế rồi còn đến ga tàu hỏa à? Có kịp không?" Tài xế hỏi.
"Không sao ạ, bác cứ lái chậm thôi, cháu ước tính đủ thời gian." Choi Doran cười đáp, tay nắm chặt điện thoại, trên màn hình là dãy số liên lạc với Moon Hyeonjoon, khung đối thoại đã có sẵn nội dung được soạn trước đó.
Nếu có chuyện gì, cậu sẽ gửi ngay tin nhắn biển số xe mình đang ngồi cho Moon Hyeonjoon.
May mà mọi việc đều êm xuôi, tài xế là một người hiền hậu, sau khi đưa cậu đến ga tàu hỏa, còn giúp cậu chuyển va li xuống.
Choi Doran đứng ngơ trước cửa một lúc, cuối cùng vẫn không bước tiếp, cậu xoay người vào khách sạn bên cạnh.
Rời khỏi thành phố này đến tận khi khai giảng mới về, nghe có vẻ là một cách hay.
Nhưng ở nơi đất khách quê người, một thiếu niên chưa trưởng thành như cậu mà gặp phải nguy hiểm hoặc khó khăn gì, thì sẽ chẳng có người quen nào giúp đỡ được.
Hơn nữa...
Bỏ đi đột ngột như thế, cậu không yên tâm về Moon Hyeonjoon.
Choi Doran nắm chặt điện thoại, bước vào khách sạn thuê một căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip