Im still

" NGAY TỪ KHI HYUNG ẤY GẶP EM, JEON JUNGKOOK! ANH ẤY ĐÃ THÍC- "

" TTAEHYUNG! THÔI NGAY! " Jin quát lớn. Gương mặt khổ sở không rõ là đang tức giận hay tổn thương, chỉ có điều chắc chắn nhất. Là tiếng khóc nức nở từ người con trai đang xúc động run run lên từng hồi.

" H-Hyung.. N Nhưng, Tại sao! " Jungkook hoang mang, hai chân mất cảm giác cứ dính chặt tại chỗ, trân trân nhìn người hyung đang bất lực lau vội những dòng nước mắt lăn dài. 

Nhưng Jungkook cũng khổ sở lắm chứ, nó dù một chút cũng không dám nghĩ đến sẽ có ngày này, trong tâm thâm lo sợ việc mình làm tổn thương người hyung. Nó chầm chậm bước đến và ngồi xuống bên cạnh.

" Jin hyung... Hyung mau nói rằng là Taehyung, hyung ấy đang nói dối đi "

Mới chỉ vừa nãy đôi co to tiếng với Taehyung thôi, nhưng từng câu chữ hiện giờ của Jungkook lại nhẹ nhàng hết mức, như sợ sẽ làm đau chú sóc nhỏ. 

Anh không đủ can đảm đối mặt với đứa út, hai mắt nhắm chặt như một hành động để chính mình hãy ngừng khóc.

Phải.

Anh biết ngày này rồi cũng sẽ đến.

Anh biết rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ bị Jungkook phanh phui. 

Anh không thể cứ trốn tránh mãi, ...

...nhưng, để có thể phơi bày tất cả sự thật với Jungkook, điều này lại càng khó khăn hơn.

" Hyung!! Trả lời em! " đứa nhỏ mất bình tĩnh mà cao giọng, khiến anh bị dọa cho giật mình. 

Không còn đường lui, Jin tự ép mình đối diện với anh mắt của Jungkook. Đem tất cả những sợ hãi, những tội lỗi và đau buồn đang giấu trong ánh mắt mà hoàn toàn phơi bày. Anh cuối cùng cũng đối diện với ánh mắt quen thuộc mà chính mình luôn nhung nhớ. 

Jin biết Jungkook đang nổi điên với mình. Nên con tim lại càng thắt chặt vì sợ hãi. 

Phải. 

Sau lưng là vách, trước mắt là vực.

Anh gom góp chút can đảm cuối cùng, gật đầu một cách gượng gạo, như một hồi đáp cho câu hỏi chết người của Jungkook. 

Cái siết tay nổi đầy gân xanh, cùng với ánh nhìn đầy giận dữ.

Jungkook thực sự muốn một lúc thiêu giống cả ba cái người trong căn phòng này. Bực tức ngồi dậy, rồi đến trước mặt Taehyung.

" Vậy đây là cái trò đùa mà cả hai người kì công tạo dựng hả. Tốt nhất hyung nên dừng lại đi. Em chịu đủ rồi đấy. "

Im lặng.

Vì đó là cái gọi là sự thật, là cái mà không ai trong căn phòng này dám bác bỏ.

Jin gục đầu, chẳng bận tâm ngăn tiếng khóc lại. Jungkook không ở đây, nó đã rời phòng cùng với một tiếng đóng cửa đủ to như một tiếng nổ mìn rồi. Một cách đầy bực tức.

Taehyung vẫn đứng đó nhìn anh.

Hắn buồn...

Hắn thấy có lỗi...

Hắn thấy cảm thấy tức giận...

Taehyung nghĩ rằng anh đã hoàn toàn quên Jungkook rồi.

Vậy mà.

Chính vì vậy hắn lại càng thấy nổi cáu với Jungkook, và muốn làm rõ mười mươi mọi chuyện.

Phải.

Rồi sau đó anh sẽ dễ dàng quên đi Jungkook thôi.

Nhưng....

...toang cmnr.

Cách này sai hoàn toàn.

" Làm ơn. Hyung muốn ở một mình " 

--------------------------------------------------

Một tuần trôi qua. Và chuyện đâu vẫn nguyên thế đó.

Không ai có một lời đả động.

Càng không có gan mở miệng bắt chuyênn với đối phương.

Phải nói rằng, cái bầu không khí u ám âm binh nặng đến nỗi ai trong nhóm cũng đều đánh hơi được, chỉ là họ thông tin mù mờ, không biết điều gì đã và đang xảy ra. 

Kể cả Jungkook, nó tuyệt đối giữ chuyện với người bạn trai. Jimin cũng ngại hỏi, kiên nhẫn đợi người kia tâm trạng thoải mái sẽ tự mở lòng với mình.

Vậy nên.

Jimin án binh bất động, một lòng một dạ chờ tướng công. Jungkook tiến thoái lưỡng nan. Còn Taehyung thì giả ngố cố gắng cho qua vấn đề.

Tưởng mọi sự vậy mà trôi về miền cực lạc, như chưa hề xảy ra thì một tối nọ. Yoongi thật sự làm ngơ không nổi, nhân lúc họ vừa xong lịch trình liền tranh thủ hỏi anh, trước khi cả hai kịp yên vị trên cái giường bốn chân.

" Hyung ổn không đấy? " Yoongi giọng trầm ấm đặc trưng quyến rũ.

Vậy mà anh chỉ 'hừm' một tiếng trong cuống họng, như một lời hồi đáp 'Ừ ổn'.

" Hyung, kể mấy trò đùa ông chú đi " Yoongi nói, hai mắt vẫn không rời cái màn hình điện thoại.

Anh bắt đầu cảm thấy cái bộ não thiên tài của Min Yoongi, phải chăng hôm nay bị úng nước rồi? Chưa kịp phơi?

Nhưng Jin không có tâm trạng, anh không có tâm trạng để đùa.

" Không phải bây giờ Yoongi, hyung đang mệt lắm. Thêm nữa, Em không phải bị ghét mấy trò đùa ông chú của hyung à. " Jin lười nhác thay quần áo rồi uể oải bò lên giường.

" Thì cứ coi là vậy, cơ mà em vẫn muốn nghe mấy trò đùa của hyung "

Lần này anh trực tiếp coi như không nghe thấy Yoongi. 

...

Tên dở này rốt cuộc muốn cái gì chứ?

Yoongi chán nản, thôi thì ít nhất anh ấy vẫn nói chuyện bình thường.

...

1 tiếng sau...

...

Trằn trọc trên giường không thể ngủ nổi. Cũng đã hơn một tuần rồi, anh liên tục ngủ trễ và buổi sáng thì mệt mỏi rời giường rất muộn.

Trăn trở quay mặt sang, đờ đẫn nhìn bờ tường, đầu óc trống rỗng cố ép mình ít nhất phải có một giấc ngủ tử tế.

Mí mắt dần dần bị kéo khép lại.

Từ từ chìm vào giấc ngủ...

Từ từ...

Từ...

...

...

...

CỘC CỘC.

Yoongi khó chịu, dù vẫn say ngủ còn phải hậm hừ lên mấy tiếng.

Còn.

Anh.

Cái kẻ khốn khổ vì NGỦ, trong cơn mơ màng nhờ tiếng gõ cửa kia mà đầu óc thanh tỉnh.

Ừ. 

Mình sẽ giết hắn :)

Tiếng cửa bị vặn chốt rồi từ từ mở ra, Jin quay người sang nhìn hung thủ. Ánh đèn vàng lờ mờ để trên bàn của Yoongi nhẹ vẽ lên gương mặt quen thuộc. Đôi mắt mơ màng hướng về phía anh cùng với những bước đi xiêu vẹo. 

Sự hiện diện của Jungkook khiến anh không khỏi giật mình. Trân trân nhìn người kia lảo đảo đến gần mình.

" Jungkook? "

Jungkook như bị thôi miên mà trèo lên giường anh, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay anh mà áp chế người hyung trên giường.

Khiến anh ngây dại, xen lẫn cả ngạc nhiên lẫn sợ hãi.

" Jungkook! Em đang làm cái gì vậy! "

" Shhh... Jimin hyung, yên nào, tối nay em sẽ tận tình chăm sóc anh. " Jungkook càng sát mặt lại gần, cổ họng trầm khàn thốt ra những câu từ biến thái.

Anh vùng vẫy trong vô vọng. Jungkook lại dễ dàng ghim chặt hai tay anh xuống.

Nó nghĩ gì vậy? Anh không phải Jimin.

Cùng lúc đó, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh. Tên nhóc này chắc đã trốn đi nốc rượu? Hay lắm.

Chỉ đến khi khoảng cách giữa hai người gần như không còn, một cách tay của Jin vùng khỏi gọng kìm, sống chết không ngừng vừa đẩy vừa đánh vào ngực Jungkook. Nhưng cái tên đô con này thành công đè cả cơ thể anh xuống.

" Jimin hyung? Hyung làm sao vậy? Hyung không yêu em nữa sao? Hyung không còn yêu em nữa sao? " 

Phải rồi cái tên hâm này vẫn còn chưa tỉnh chút nào, anh nỗ lực đẩy hắn ra.

" J Jungkook... Buông. Anh. Ra. Hyung không phải Jimin. Là Jin hyung! "

Jungkook quả nhiên cũng dừng động tác lại. Điều này không khỏi khiến Jin có cảm thấy đỡ lo một chút. 

Nhưng lập tức. 

Anh biết mình ăn mừng hơi sớm.

" Không! Không! Jimin hyung! Em vẫn yêu hyung mà, ý em là, em cũng yêu Jin hyung, nhưng không giống nhau... giống... kiểu đó... em... em yêu hyung! " Anh hoảng hốt muốn đẩy Jungkook ra. Nhưng con trâu này chỉ hơi vận sức cũng đủ áp chế hoàn toàn người hyung rồi.

Jungkook dựa gần hơn. Bắt đầu hôn mút lên cần cổ Jin.

Không được. Mọi thứ không nên sai trái như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip