12. Cho tôi một lý do

Orm Kornnaphat nhìn ánh mắt báo săn rình mồi của Mae Koy mà ngây ngẩn cả người, đôi mắt Mae Koy chăm chú nhìn Kwong Tổng khẽ động thân thể, nóng lòng nói: "Orm, con đứng ngốc đó làm gì? Cô nương này, chặc chặc, khí chất cùng tướng mạo này, là lão bản của các con đi?"

Orm Kornnaphat cảm giác đôi mắt mẹ nàng sắp trừng ra ngoài rồi.

"Đúng là lão bản.... Buổi tối chúng con cùng dì nhỏ ăn cơm." Đầu Orm Kornnaphat có chút rút gân, thế nào đều cảm thấy lão mẹ suy nghĩ không bình thường.

Mae Koy chỉ chỉ sô pha, săn sóc vạn phần: "Trước tiên con đặt cô nương trên người con lên sô pha nghỉ ngơi một chút đi."

"Mẹ, là lão bản của con.....mẹ đừng vẫn luôn cô nương này cô nương kia."

Mae Koy nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Kwong Tổng, thở dài: "Cô nương hảo mê người!"

.....

Orm Kornnaphat hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng có thể rõ ràng cảm giác được Kwong Tổng ghé vào trên người nàng run lên một chút, phỏng chừng là nghẹn cười thực sự không nín được. Orm Kornnaphat không có cách nào chỉ có thể đỡ Kwong Tổng đến trên sô pha trước, nàng mệt đến thở hổn hển, Mae Koy bưng nước mật ong đi ra, Orm Kornnaphat vừa nhìn đã kích động, còn là mẹ ruột của nàng sao!

"Ai, con đừng vướng bận như vậy, mẹ thấy cô nương say không nhẹ, con cho nàng uống nước mật ong."

"Mẹ, mẹ thực sự là đủ rồi!"

Orm Kornnaphat bạo phát, một bên từ trong tay mẹ nàng đoạt được nước mật ong: "Ba con đi công tác muốn nhúng tay vào cũng không được? Mau đi ngủ!"

Orm Kornnaphat căm tức Mae Koy, Mae Koy bĩu môi, phiền muộn nói: "Đứa nhỏ này thế nào càng lúc càng không hiểu chuyện rồi? Không phải là mẹ quan tâm lão bản của con thôi sao? Ai, mọi người đều nói nữ nhi là tiểu áo bông của mẹ, tiểu áo bông của mẹ thế nào lại biến thành con chó thối nhỏ rồi?"

".... Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ đi ngủ đi?" Orm Kornnaphat quả thực mất mặt mất về tận nhà, nàng chân thật cảm nhận ở nhà họ Sethratanapong, nàng lớn lên trở thành một người bình thường rất không tồi rồi. Mae Koy đến cuối cùng than thở vào phòng, Orm Kornnaphat cầm cái thìa cắn môi nhìn Kwong Tổng.

Kwong Tổng một tay che nửa đôi mắt, nàng hơi mở mắt, ánh mắt mê ly nhìn Orm Kornnaphat: "Em -"

"Được, Kwong Tổng, ngài cũng đừng nói nữa, tôi đỡ ngài vào phòng nghỉ ngơi!"

Orm Kornnaphat cảm thấy tất cả phát sinh đêm nay quá kích thích đại não của nàng rồi, nàng cần thời gian nhất định để hòa hoãn.

Đỡ Kwong Tổng vào phòng, Orm Kornnaphat đổi drap giường trước, ngay sau đó nàng đem Kwong Tổng trên sô pha nâng dậy, muốn đem nàng đỡ đến trên giường, nhưng Kwong Tổng vẫn mặc kệ, nàng ấy lắc đầu mơ mơ màng màng nói: "Tắm."

Orm Kornnaphat nuốt nước bọt, thương lượng cùng nàng: "Trước đừng tắm, tạm chấp nhận một ngày được không?"

"Không tắm?" Kwong Tổng giương mắt nhìn nàng một chút: "Sao em lại ở dơ như vậy?"

Orm Kornnaphat: "...."

"Được được, tắm tắm tắm." Orm Kornnaphat đã biết, những lời Kwong Tổng nói sau khi uống rượu đều là mang theo tức giận, nếu như không muốn tìm giận để chịu thì nhất định phải nghe theo lời nàng.

"Không có quần áo thì phải làm sao bây giờ?" Orm Kornnaphat bắt đầu chơi chiến lược, nếu không thể nói thẳng thì nàng nói quanh co. Kwong Tổng nhìn nàng, ánh mắt mang theo khinh bỉ: "Ngay cả quần áo em cũng không có sao?"

........

Orm Kornnaphat hoàn toàn không nói nên lời, nàng tìm được áo ngủ thì thấy nữ nhân kia đã lảo đảo đi vào phòng tắm, trong quá trình tắm Orm Kornnaphat vẫn rất lo lắng, nhưng nàng lại xấu hổ vẫn luôn qua lại trước cửa phòng tắm, có vẻ như nàng rất "nóng lòng".

Đợi đủ ba mươi phút, Kwong Tổng tắm rửa đi ra, nàng mặc áo ngủ mới của Orm Kornnaphat, bước chân vẫn là có chút bất ổn trực tiếp ghé vào trên giường lớn.

Orm Kornnaphat cũng bất chấp sự mê hoặc của 'nữ sắc', nàng cầm máy sấy đuổi theo, nếu như tổ tông này bị bệnh phỏng chừng không chỉ có tiền thưởng cuối năm mà ngay cả công việc nàng cũng phải đổi luôn.

Có thể là tắm tiêu hao toàn bộ thể lực của Kwong Tổng, sau khi nàng tựa đầu vào gối đầu thì không nâng dậy nổi nữa, Orm Kornnaphat không có cách nào chỉ có thể ngồi xổm bên giường chậm rãi thổi tóc cho nàng.

Chất tóc của Kwong Tổng tốt, khiến Orm Kornnaphat nhớ đến quảng cáo chocolate mảnh như sợi, tay nàng đẩy ra một lọn tóc đặt ở mũi ngửi ngửi, thơm quá.

Nàng đang ngửi đến nghiện, Kwong Tổng vẫn mê man đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng sắc mặt ửng hồng ánh mắt mê ly nhìn Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat hoàn toàn biến thành cọc gỗ, tay nàng vẫn cầm một lọn tóc của Kwong Tổng dán bên mũi mình, động tác này không cần Kwong Tổng nói, chính nàng đều cảm thấy hèn mọn.

Nhưng Kwong Tổng tựa hồ không có ý muốn trách cứ nàng, Kwong Tổng chỉ là nhìn Orm Kornnaphat, đây là lần đầu tiên Orm Kornnaphat đối diện cùng Kwong Tổng, lúc này mới phát hiện ánh mắt của nàng đặc biệt thâm thúy, cũng không phải sau khi uống rượu mới có thể mang theo thủy quang, là loại ánh sáng mà cha mẹ ban cho, trời sinh biết phóng điện giật mất hồn người khác.

Máy sấy phát sinh âm thanh ong ong, Orm Kornnaphat có chút giật mình nhìn Kwong Tổng, ánh mắt như là rơi vào trong ánh mắt của nàng nói sao cũng không rút ra được.

Kwong Tổng cũng nhìn nàng, cuối cùng, khóe mắt nổi lên một tia ửng hồng, sau đó nàng lại nằm gục trên giường.

Orm Kornnaphat sửng sốt hơn nữa ngày mới tiêu hóa được ánh mắt 'nhu nhược' của nàng, nàng biết có lẽ Kwong Tổng đã xem nàng là Linda tỷ, nàng nào có hỗn huyết xinh đẹp như vậy? Nghĩ vậy, Orm Kornnaphat lắc đầu, trong lòng có một cảm giác khó chịu muốn khống chế cũng không khống chế được, nàng không hề do dự, rất nhanh đã thổi khô tóc cho Kwong Tổng, sau đó kéo chăn đắp cho nàng.

Ngày nào đó, Orm Kornnaphat không ngủ trong phòng của mình, mà đành chạy đến phòng sách ở sát vách.

Nàng đối với tính hướng của bản thân luôn luôn sáng tỏ, một mỹ nữ như vậy lại ngủ ở trên giường, nàng lại đang ở thời kỳ trưởng thành làm sao có thể không nhiệt huyết sôi trào? Nhưng nàng cho dù tham luyến mỹ sắc cũng có điểm mấu chốt của bản thân, nữ nhân này không thuộc về nàng, Orm Kornnaphat biết rất rõ, nàng cùng boss mỹ nữ có khoảng cách rất dài, là thượng cấp của nàng, nữ cường nhân mọi người trong công ty đều sợ.

Sáng hôm sau Orm Kornnaphat rời giường đi gõ cửa, Kwong Tổng không biết đã rời đi lúc nào, ngay cả quần áo tắm rửa trong phòng tắm trong trong ngoài ngoài đều không thấy, drap giường cũng được xếp chỉnh tề, Orm Kornnaphat đi đến bên giường ngồi xuống, nàng ngửi ngửi hương khí lan tỏa trong không khí, thở dài. Hôm qua thực sự không phải mộng.

Sáng sớm Mae Koy đã không vui, nàng làm một bàn lớn điểm tâm lại phát hiện cô nương xinh đẹp đi rồi, nàng đầu tiên là mắng Orm Kornnaphat, sau đó gọi điện thoại cho Earn đến.

Earn là một người rảnh rỗi a, nào có bận rộn như Giám đốc Fahlada, vừa nghe nhà chị hai có đồ ăn ngon nàng liền cưỡi trên xe máy "tiểu cừu" vội vàng chạy đến.

Orm Kornnaphat ngoài cười nhưng trong không cười nhìn dì nhỏ mẹ đã ăn bốn cái bánh khoai tây nhưng vẫn còn ăn tiếp, cảm thán: "Mệt cho con biết dì nhỏ đối tốt với dì, nếu không còn cho rằng bình thường nàng ngược đãi dì đây."

"Nàng ngược đãi dì nha." Earn nhai bánh: "Nàng vẫn luôn nói khoai tây dinh dưỡng không cao, mỗi ngày để cho dì ăn những thứ dinh dưỡng cao gì đó."

Orm Kornnaphat: "... Dì ít tú ân ái một giây có thể chết sao?"

Earn dùng bánh khoai tây che khuất khuôn mặt: "Con người dì khống chế không được mà, Pí Mỏ thật sự quá tốt, con thông cảm đi."

Orm Kornnaphat: "......"

Mae Koy một tay cầm tờ báo liếc xéo Orm Kornnaphat: "Cô nương hôm qua thật sự là lão bản của con? Con sắp thông đồng với thượng cấp rồi?"

Orm Kornnaphat nhíu mày: "Mẹ, xem mẹ nói kìa. Nếu như mẹ không tin thì hỏi dì nhỏ mẹ, hôm qua dì nhỏ chính là cùng nàng ăn cơm bàn việc hợp tác."

Ánh mắt của Mae Koy rơi vào trên người Earn, Earn nuốt bánh khoai tây, gật đầu: "Đúng vậy, nàng trở lại còn khen ngợi Kwong Tổng một phen, còn cụ thể miêu tả một phen toàn bộ quá trình Orm có bao nhiêu mê gái!"

Orm Kornnaphat: "....."

Mae Koy lắc đầu, dáng vẻ 'đã sớm biết'.

"Orm, con thật sự không suy nghĩ đến việc đi bệnh viện nhà chúng ta làm sao?" Mae Koy lên tiếng, Orm Kornnaphat biết nàng đây là biến tướng thăm dò, nàng thở dài, nâng tách cà phê: "Mẹ, dì nhỏ, con thực sự không thích lão bản, nàng đã có người trong lòng."

A?

Mae Koy không nói, Earn lập tức ném ánh mắt thương hại về phía Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat bị ánh mắt của nàng ảnh hưởng, cúi thấp đầu xuống đáng thương mím môi. Qua một phút đồng hồ, Orm Kornnaphat bật người ngẩng đầu tàn bạo trừng dì nhỏ mẹ, đây là có chuyện gì a? Làm gì giống như nàng bị đá vậy a!

Trên đường đến công ty Orm Kornnaphat vẫn có chút do dự, không biết nhìn thấy Kwong Tổng nên nói như thế nào, nhưng lúc gặp được người lại không có gì để nói.

Nữ cường nhân quả nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Đêm qua say rượu không hề lưu lại dấu vết gì trên mặt Kwong Tổng, bởi vì đến cuối năm công ty chuyện to chuyện nhỏ đều cần nàng định đoạt, Orm Kornnaphat trông mong nhìn nàng từ sớm vội vàng đến tối.

Mãi cho đến giờ tan tầm, Orm Kornnaphat nhìn phòng làm việc của Kwong Tổng vẫn sáng đèn, nàng không có cách nào nên ra bên ngoài mua một phần cháo dễ tiêu hóa đặt ở trước cửa phòng làm việc của Kwong Tổng, nàng đang khom lưng đặt cháo, cánh cửa lại bị mạnh mẽ đẩy ra, Orm Kornnaphat bất ngờ không kịp đề phòng thoáng chốc ngã xuống đất, cháo còn chưa đặt xong cũng sái ra sàn nhà. Tay bị nóng một chút, Orm Kornnaphat nhe răng, thân thể cũng lăn một vòng, nhanh nhẹn né tránh cháo nóng sái ra ngoài.

Kwong Tổng lại càng hoảng sợ, nàng khiếp sợ nhìn Orm Kornnaphat: "Em đang làm gì?"

Động tĩnh lớn như vậy dẫn đến đồng sự bên cạnh chú ý, đại thư ký , Tôn tỷ rất thân thiết với Orm Kornnaphat, thấy cảnh tượng như vậy hai người á khẩu bưng kín miệng. Đây là làm sao vậy? Orm thế nào thoáng chốc thất sủng bị ngược rồi?

Đến cuối cùng vẫn là Orm Kornnaphat tự mình đứng lên, bị nhiều người như vậy vây xem nàng cũng có chút xấu hổ, nàng nhìn cháo trên mặt đất một chút, lắc đầu. Kwong Tổng tựa hồ cũng nghĩ đến gì đó, nàng nhìn mặt đất một chút, lại nhìn Orm Kornnaphat một chút.

Rốt cuộc đại thư ký là dân sõi đời, theo Kwong Tổng nhiều năm như vậy cũng không phải uổng phí hun đúc, nàng lập tức gọi nhân viên vệ sinh đến xử lý cháo trên mặt đất, Kwong Tổng vẫy vẫy tay với Orm Kornnaphat, gọi nàng vào phòng làm việc.

"Xin lỗi, một khi chị vội vàng thì có một chút hấp tấp, không biết em ở ngoài cửa." Kwong Tổng nhu hòa nhận sai cùng Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat lại xiết nắm tay, giờ khắc này, trong lòng nàng có một loại lửa giận khó hiểu, nàng không rõ rốt cuộc là giận bản thân hay là giận Kwong Tổng.

"Kwong Tổng, em muốn trở lại vị trí cũ." Orm Kornnaphat ngẩng đầu kiên quyết nhìn Kwong Tổng, Kwong Tổng sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ tới nàng đột nhiên nói lời này.

"Em nói cái gì?"

Giọng nói tuy rằng không có gì gợn sóng nhưng Orm Kornnaphat lại nghe ra một tia hàn khí, nhưng nàng quá hiểu nếu như sự việc cứ tiếp tục như vậy thì người xui xẻo chính là nàng, Orm Kornnaphat thu đủ dũng khí nói: "Em muốn trở về chức vụ trước đây."

Ánh mắt Kwong Tổng thoáng chốc trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nàng nhìn Orm Kornnaphat, nhàn nhạt nói: "Cho tôi một lý do."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip