25. Người đâu, nhét sầu riêng vào miệng nàng
Orm Kornnaphat chăm chú nhìn quyển sách nửa ngày, nàng mới liếm liếm môi nhìn Earn: "Dì mẹ nhỏ, dì hay lắm rồi a, dì cho con một quyển ba mươi sáu thức, người ta chuẩn bị một trăm lẻ tám chiêu, gấp ba lần a, không đem con ăn gắt gao sao. Nói gì nữa, dì xác định 《 một trăm lẻ tám chiêu dễ dàng thu phục tiểu bạch kiểm 》 là của dì nhỏ con sao?"
Earn lắc đầu: "Mày cũng cảm thấy buồn bực đi, nói thật đi, dì mày lúc đó thấy sách này cũng sửng sốt, nhưng con nhìn kỹ trong nhà trừ dì nhỏ con ra còn có người thứ hai là tổng tài sao?"
Lời của Earn khiến Orm Kornnaphat không cách nào phản bác, qua một hồi lâu nàng mới cảm thán: "Đây đều là nhân sinh thế nào a, dì nhỏ thế nào biến thành như vậy?"
Earn nghe nàng nói như vậy mà vui vẻ: "Dì đã nói mày đừng luôn oán trách, mày bây giờ còn bị vây trong giai đoạn hảo cảm vừa mới tiếp xúc cùng tổng tài mông lung vô hạn mơ màng sùng bái. Các nàng làm sao vậy, các nàng cũng là người a, cái gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng, không thể quang minh thì chúng ta học tập ma tính, các nàng không làm gì được a."
Orm Kornnaphat nghe xong lập tức hí mắt: "Con bị vây trong giai đoạn hảo cảm? Thế nào, dì phiền chán dì nhỏ con rồi? Còn có, chính dì nhập ma thì nhập ma đi, nhưng nghìn vạn lần đừng lôi kéo con, con là thiếu nữ tốt thời đại mới, nụ hoa tương lai của tổ quốc."
"Nếu như mày là nụ hoa thì dì là ong chúa, đừng tưởng rằng mày lớn lên dung mạo cao lãnh là có thể ẩn giấu cợt nhã của nội tâm."
Orm Kornnaphat bễ nghễ nhìn Earn: "Ai u uy, nếu so cợt nhả thì ai hơn được dì. Từ các mặt câu lấy dì nhỏ con, con đều muốn hát vang một khúc 《 chinh phục 》 tặng dì."
Earn hoàn toàn bất đắc dĩ: "Ánh mắt của mày đó là ý gì, còn có thể nói chuyện đàng hoàng sao? Đây là thái độ nên có khi con tìm người nhờ giúp đỡ sao?"
Orm Kornnaphat bĩu môi: "Con không nói thì dì có nghĩ tới sao? Dì mẹ nhỏ, dì nhỏ vốn là không có cảm giác gì, thủy chung trung quy trung củ, ngoại trừ nói đến dì thì còn là một người cuồng công việc. Trái lại là dì đó dì mẹ nhỏ, dì vào cửa vài năm biến hóa rất lớn a, vừa mới bắt đầu ngây ngốc manh manh, hiện tại thế nào lại giống như hầu tinh chuyển thế."
Earn có chút chua xót: "Trước đó dì đã nói với mày, bá đạo tổng tài và vân vân dục vọng kiểm soát rất mạnh, nếu như dì không học tập, không để dì nhỏ mày ăn thịt dễ dàng, hầu tử tốt xấu gì cũng phải chừa chút da để qua mùa đông mà phải không."
Ăn? Orm Kornnaphat cười tà ác, Earn nhìn nàng như vậy bật người nhíu mày, lấy tay chỉ vào khuôn mặt của nàng: "Mày lại đang tưởng tượng có phải không?!"
"Không không không!" Orm Kornnaphat vội vã phất tay biểu thị thuần khiết, Earn lạnh lùng hừ một tiếng: "Mày nhất định tưởng tượng dì nhỏ mày biến thành tinh tinh đem con khỉ như dì đặt ở dưới thân hắc hắc hắc!"
"Con chê, dì có thể đừng xấu xa như vậy hay không, hắc hắc hắc là có ý gì? Còn có dì ồn ào cái gì a? Dì nhỏ không ở đây còn tỏ vẻ lợi hại, ai sợ dì? Hỏi nửa ngày một câu chính kinh cũng không nói, mỗi ngày cầm sách giáo khoa cho con nhìn, đọc sách hữu dụng thì cần dì làm gì?" Orm Kornnaphat trả đũa, Earn câm nín nhìn nàng: "Orm, dì đã thấy qua sông bẻ cầu, nhưng loại người cầu còn chưa qua đã đập cầu như mày vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Orm Kornnaphat khiêu khích: "Dì biết là được, con không phải dì nhỏ, con mới không nhân nhượng dì, lát nữa dì ngoan ngoãn uống thuốc cho con, qua cầu? Buồn cười, con là vận động viên bơi lội nghiệp dư cấp tỉnh, cần cầu của dì sao?!"
"Mày mày mày!"
Hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co, nắm cửa được vặn mở, cửa vẫn chưa mở, giọng nói lo lắng của dì nhỏ đã truyền tới: "Orm, dì nhỏ quên dặn con, thuốc của dì mẹ nhỏ – "
Orm Kornnaphat bật người nhìn về phía Earn, ánh mắt vừa rồi còn tức tối bật người chuyển biến thành nhu nhược khẩn cầu, Earn nhìn nàng cười tà ác, sau đó dưới ánh mắt của Orm Kornnaphat, nàng một tay che mặt, giống như là bị người ta đánh hội đồng, thoáng chốc bay đến trên giường, nằm trên giường kêu rên, hai chân loạn đạp.
Orm Kornnaphat: "..."
"Em đây là đang làm gì?" Fahlada sợ ngây người, nàng nhìn không chớp mắt nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat liếm liếm môi, xấu hổ mỉm cười với dì mẹ nhỏ: "Có thể nghe con giải thích sao?"
Earn bắt đầu lăn trên giường: "Hmu hmu... Pí Mỏooo... Orm khi dễ emmm.. Ô ô...."
Fahlada thật sâu hít một hơi, nàng nhìn Orm Kornnaphat cầm lấy điện thoại di động gọi một cuộc gọi: "Ừ, đúng vậy, là tôi, sắp xếp phó tổng chủ trì buổi họp hôm nay, trong nhà có việc gấp muốn xử lý."
Orm Kornnaphat: "...."
Cúp máy, Fahlada nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat: "Orm, hôm nay dì nhỏ dạy con một khóa tôn trọng trưởng bối."
Earn vẫn đang kêu rên chậm rãi bò lên, nàng hấp nước mũi đáng thương nhìn Fahlada: "Bỏ đi, đều là lỗi của em, Pí mỏ, chỉ cần có chị ở đây, khổ hơn em cũng có thể chịu."
Orm Kornnaphat: "...."
– – – –
Tuyết lớn như lông ngỗng, Đậu Nga oan, trường hận ca...
Khắp bầu trời đại tuyết nhẹ nhàng, Orm Kornnaphat một thân quần áo như khất cái rách nát bị nhốt trong lao tù, Earn ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi một con ngựa trắng cùng nàng sóng vai đồng hành: "Thế nào, Orm hiện tại biết bổn đại gia lợi hại rồi sao?"
Orm Kornnaphat nghiến răng nghiến lợi: "Ta đời này hận nhất chính là lớp diễn xuất hồ ly tinh."
Earn lạnh lùng cười: "Chết đã đến nơi còn cứng miệng, người đâu, nhét sầu riêng vào miệng nàng!"
Orm Kornnaphat: "...."
"Hồ ly tinh?" Earn khinh bỉ vô cùng: "Tính toán cái gì? Thần thoại cố sự hồ ly tinh thường đều là bị tiểu bạch kiểm câu dẫn, ta khổ tâm tạo nghệ, nhẫn nhục sống tạm bợ dưới thân dì nhỏ ngươi gần mười năm mới viết ra bộ 《 tiểu bạch kiểm tam thập lục thức 》 này, ngươi lại xem như giấy vệ sinh mà chùi đít, ngươi nói ngươi có đáng chết không?"
Orm Kornnaphat hất tóc dài: "Trời ạ, đất ạ, nếu như ngươi cảm thấy ta ủy khuất, xin tuyết hãy rơi lớn hơn nữa, cọ rửa oan khuất cho ta!"
Vừa dứt lời, khắp bầu trời đang rơi xuống đại tuyết trong nháy mắt đình chỉ.
"A a a a." Earn kéo dây cương ngửa mặt lên trời cười to, Fahlada cưỡi một con ngựa xích hồng sắc, nàng đầu tiên là cầm khuôn mặt của Earn hôn một cái, lập tức lắc đầu nhìn Orm Kornnaphat.
Earn bật người thêm lời gièm pha: "Orm nói nếu như hàm oan thì cho đại tuyết gia tăng, ai biết bật người tuyết ngừng rơi, Pí Mỏ, chị nói nên xử trí nàng như thế nào?"
Fahlada lạnh lùng nhìn Orm Kornnaphat, đạm nhạt nói: "Lưu lại, làm bà đồng."
Earn rơi té ngựa, Orm Kornnaphat hóa đá.
* * * * * *
Thư phòng, Fahlada ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ, Orm Kornnaphat trong lòng run sợ đứng sau lưng nàng.
"Dì nhỏ, con...."
Fahlada xoay người nhìn dáng vẻ thê thê thảm thảm của Orm Kornnaphat liền nở nụ cười, nàng bước lên vuốt tóc nàng: "Được rồi, hai người các con đều là tiểu bại hoại, ai cũng đừng nói ai."
"A?" Orm Kornnaphat kinh ngạc nhìn Fahlada, Fahlada nhướng mày, có chút nghịch ngợm nói: "Để dì đoán, con nhất định lại bởi vì Kwong Tổng mà đến thảo luận binh pháp gì đó với dì mẹ nhỏ, sau đó lại bởi vì chuyện này hai người nói chuyện khắc khẩu, cái miệng này của con, dì mẹ nhỏ con nhất định nói không lại con, cho nên mới vu oan cho con, có phải hay không?"
Orm Kornnaphat nháy mắt kinh sợ, giờ khắc này, nàng thực sự có chút hiểu vì sao dì mẹ nhỏ phải cực lực đề cử ba mươi sáu thức cho nàng rồi.
"Vậy dì còn.... Không đi họp nữa sao?" Orm Kornnaphat nghi hoặc hỏi, Fahlada nhàn nhạt cười: "Dì mẹ nhỏ của con thân thể như vậy, dì làm sao yên tâm, nếu như nói lưu lại bồi nàng, nàng lại phiền muộn cộng thêm tự trách, vừa lúc theo chuyện của các con mà đẩy thuyền, nàng thỏa mãn không nói, còn sẽ không vì đó mà khó xử "."
".... Vì không làm dì mẹ nhỏ khó xử, dì hi sinh cháu gái ruột?" Orm Kornnaphat hấp mũi, cảm thấy thế giới này có chút tàn nhẫn.
"Được rồi, con cũng đừng giả vờ nữa: "Fahlada hiểu rõ lại mang theo một chút bất đắc dĩ nhìn Orm Kornnaphat, thật không biết mấy năm nay vẫn luôn để nàng cùng với Earn là đúng hay là sai.
"Dì có cái này cho con."
"Cái gì?" Orm Kornnaphat nhìn Fahlada, Fahlada đi đến tủ sách, từ tầng cao nhất móc ra một túi hồ sơ.
"Đây là cái gì?" Orm Kornnaphat buồn bực nhìn Fahlada, dì nhỏ nàng còn có tổ chức ngầm?
Fahlada đạm đạm nhất tiếu: "Đây là tư liệu cơ bản của Ling Ling Kwong."
"A?" Orm Kornnaphat kinh ngạc nhìn Fahlada, Fahlada gõ đầu nàng một cái: "Con a cái gì a?" Nhà chúng ta một đời này chỉ còn lại mình con, chuyện của con, dì nhỏ phải quan tâm."
"Khụ... Con biết, nhưng không đến mức bảo mật như vậy đi, nếu như không biết còn cho rằng Kwong Tổng là gián điệp đây." Orm Kornnaphat cười nhìn Fahlada, Fahlada biểu tình nghiêm túc: "Dì đem thứ này cho con, là muốn cho con hảo hảo quý trọng nàng, không nên bởi vì một chút dao động nho nhỏ trong nội tâm mà giở tính trẻ con với người ta, quỹ đạo cuộc sống của nàng không giống con."
"Cái gì?" Orm Kornnaphat tiếp nhận túi hồ sơ trong tay Fahlada, nghe được dì nhỏ nói như vậy, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
"Tự mình nhìn đi, dì muốn đi làm cơm cho dì mẹ nhỏ của con."
Lưu lại một câu nói như vậy, Fahlada xoay người rời đi, Orm Kornnaphat sửng sốt một lúc, nàng biết dì nhỏ nói như vậy Kwong Tổng nhất định là có quá khứ gì đó bất đồng với người thường, chỉ là nhớ đến nụ cười nhàn nhạt của Kwong Tổng. Hòa hoãn hơn nữa ngày, Orm Kornnaphat mới mở túi hồ sơ, nàng nhìn kỹ văn tự trên đó, thời gian chuyển dời, sắc mặt của nàng cũng theo đó thay đổi.
Đến cuối cùng, nàng thật dài thở ra một hơi, khép túi hồ sơ lại. Nàng ngửa đầu nhìn trần nhà đôi mắt có chút ẩm ướt, tay chậm rãi giơ lên đặt ở ngực, Orm Kornnaphat thì thào: "Đây là đau lòng sao?"
Giờ phút này, nàng thực sự rất muốn ôm Kwong Tổng vào lòng, hôn lên kiên cường cùng vẻ ngoài lãnh đạm của nàng.
* * * * * * * * *
Yêu một người cụ thể nên biểu đạt như thế nào?
Orm Kornnaphat không biết, nàng chỉ là hết sức có thể đem những thứ bản thân có thể nghĩ đến đều cho Kwong Tổng.
Dạ dày của Kwong Tổng không tốt, lại không thích ăn điểm tâm, Orm Kornnaphat mua sách dạy nấu ăn bắt đầu làm điểm tâm, bị Mae Koy mắng một trận rằng có đồng tính không cần mẹ ruột, trù nghệ của nàng thẳng tắp bay lên, nhất là trứng muối cháo thịt làm nhẵn mịn ngon miệng, sâu sắc được lòng Kwong Tổng.
Kwong Tổng tăng ca, Orm cũng bồi nàng, có đôi khi không có công việc, nàng sẽ đọc 《 tiểu bạch kiểm tam thập lục thức 》, vô luận như thế nào, chỉ cần để nàng ấy biết nàng đang ở bên cạnh nàng ấy là tốt rồi.
Kwong Tổng thường ngày cuộc sống đơn giản, không có lạc thú gì, Orm Kornnaphat tìm cách lôi kéo nàng đi ra ngoài tản bộ, thỉnh thoảng du lịch ngắn hạn và vân vân...
Kwong Tổng sắc mặt không tốt, Orm Kornnaphat liền nấu cháo táo đỏ cẩu kỷ cho nàng, tìm cách dỗ dành nàng ăn hết.
Trong nhà Kwong Tổng không có hơi người, Orm Kornnaphat mỗi ngày đến ở một lúc, bồi nàng tâm sự, để nàng không cảm thấy tịch mịch.
Từng ly từng tí, không lãng mạn như trong tưởng tượng, nhưng lại làm cho lòng người ấm áp.
Đồng sự trong đơn vị cũng đều phát hiện biến hóa của Kwong Tổng, nói nàng nhu hòa hơn, khí sắc tốt hơn, tựa hồ không lời nói lạnh nhạt giống như trước đây, nói chuyện đều mang theo ôn độ, có lẽ là tìm được một người giàu có để giao phó chung thân rồi, lúc Orm Kornnaphat nghe được liền ưỡn ngực, không sai, chính là Orm đại gia nàng.
Ngày trôi qua không nhanh không chậm, Orm Kornnaphat quen đối tốt với Kwong Tổng, Kwong Tổng cũng thích làm bạn cùng nàng, luôn luôn có một người giống như xương cá kẹt trong cổ họng Orm Kornnaphat, với trực giác vượt quá thường nhân, nàng vẫn luôn cảm giác có một ngày sẽ bạo tạc.
Quả nhiên, ngày nghỉ thứ sáu, Orm Kornnaphat đang làm món nàng mới nghiên cứu cho Kwong Tổng, điện thoại của Kwong Tổng vang lên, sau khi nàng nhìn đến sắc mặt có chút không thích hợp, Orm Kornnaphat cẩn cẩn dực dực hỏi: "Có việc sao?"
Kwong Tổng miễn cưỡng cười, nàng lắc đầu, nhấn nút từ chối, nhưng điện thoại vẫn chưa từ bỏ ý định mà vang lên, Kwong Tổng liền cắt đứt, đến cuối cùng nhận được một tin nhắn, sắc mặt Kwong Tổng hoàn toàn thay đổi, nàng căn dặn Orm Kornnaphat vài câu liền vội vã chạy đi ra ngoài.
Trong lòng Orm Kornnaphat có chút khổ sở, bằng vào đôi mắt viễn thị của nàng, nàng đã sớm thấy tên hiển thị trên tin nhắn là L, đây nhất định là Linda? Vì sao Kwong Tổng không nói cho nàng biết?
Nếu Kwong Tổng để Orm Kornnaphat chờ nàng, nàng sẽ kiên trì chờ đợi, nghe lời là một thói quen ít có của nàng, mãi cho đến trời sắp tối, Kwong Tổng mới kéo thân thể mệt mỏi rã rời trở về, nàng nhìn đến Orm Kornnaphat còn đang ở nhà, nói: "Xin lỗi, Orm, chờ lâu rồi đi? Chị nấu cơm cho em?"
"Được rồi, chị đừng động nữa." Orm Kornnaphat đem Kwong Tổng đặt tại sô pha: "Chị xem sắc mặt của chị, chị đợi một lát, em nấu cháo chị thích ăn, ăn một chút rồi nghỉ ngơi, ân?"
Kwong Tổng gật đầu, uể oải tựa trên sô pha, nhắm hai mắt lại.
Chờ Orm Kornnaphat bưng cháo đến, nàng nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ của Kwong Tổng, nhỏ giọng gọi nàng: "Kwong Tổng, Kwong Tổng."
Kwong Tổng tỉnh lại, nàng nhìn Orm Kornnaphat đạm đạm nhất tiếu, nụ cười này, cười đến Orm Kornnaphat có chút chua xót, Nàng rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì? Là dạng gia đình gì mới khiến nàng đem tất cả đều đặt ở trong lòng?
Mắt thấy Kwong Tổng ngoan ngoãn ăn cháo, Orm Kornnaphat bưng mâm rời khỏi rồi lại bưng một chậu nước nóng đến.
"Ngâm chân đi, giảm bớt mệt mỏi."
Nói xong, Orm Kornnaphat khom thắt lưng muốn cởi tất của Kwong Tổng, Kwong Tổng có chút khẩn trương: "Chị tự mình làm."
"Đừng nhúc nhích." Orm Kornnaphat đè chân nàng lại, mi tâm nhíu chặt, Kwong Tổng ngơ ngác nhìn nàng, không hề giãy dụa.
Đem bàn chân nho nhỏ trắng nõn ngâm vào trong nước, Orm Kornnaphat nhẹ nhàng xoa nắn, nàng một bên vẩy nước nóng một bên nói: "Em biết chị nhất định là gặp phải chuyện gì đó, chị không muốn nói với em, em không hỏi, chờ chị nguyện ý nói thì nói cho em biết, mỗi người đều có áp lực, chị không nợ em cái gì, tất cả đều là em nhất sương tình nguyện."
Orm Kornnaphat từ đầu chí cuối cũng không ngẩng đầu, nhưng nàng lại có thể cảm thấy thân thể Kwong Tổng khẽ run lên, theo đó nàng nhìn thấy mặt nước một tia rung động.
* * * * *
Ngày kế tiếp, Kwong Tổng tựa hồ đều bề bộn nhiều việc, thời gian nàng cùng Orm Kornnaphat gặp mặt càng ngày càng ít, thậm chí Orm chỉ có thể ở trong miệng đồng sự nghe được tung tích của nàng.
Buổi trưa ăn cơm, mọi người dán cùng một chỗ trò chuyện bát quái, Orm Kornnaphat vẫn không có tinh thần gì, nhưng lúc nghe tới hai chữ Kwong Tổng, cái lỗ tai của nàng bật người mẫn cảm dựng thẳng lên.
"Nghe nói Kwong Tổng là les, buổi tối gần đây luôn có thể thấy một hỗn huyết mỹ nữ lái xe thể thao đến đón nàng."
"Phải không? Hảo đáng tiếc, tôi vẫn cho rằng nàng cùng Hoa tổng là một đôi."
"Con mắt phong kiến của bà, đó là bà không phát hiện hỗn huyết mỹ nữ kia, khí chất đó, dựa vào xe thể thao, nếu như nàng câu ngón tay tôi cũng sẽ đến!"
.....
Tôn tỷ gắp một miếng thịt đặt vào trong chén của Orm, Orm ngẩng đầu nhìn nàng.
"Orm."
"Ân?" Orm Kornnaphat muốn cười với Tôn tỷ, nhưng thế nào cũng cười không nổi, Tôn tỷ mỉm cười với nàng: "Em đến công ty cũng có ba năm rồi đi."
"Ân." Orm Kornnaphat gật đầu, Tôn tỷ nhìn nàng: "Chị hướng dẫn không ít hài tử, vừa đáng yêu vừa đơn thuần như em lại không nhiều lắm."
"Cảm ơn." Orm Kornnaphat hữu khí vô lực đáp lời, giọng nói của Tôn tỷ có chút nhẹ: "Có một số người, đã định trước không phải một đường với chúng ta, gặp cũng chỉ sẽ làm người thương tâm, người a, đều là ích kỷ, phải học cách tự bảo vệ mình."
Orm Kornnaphat kinh ngạc nhìn Tôn tỷ, trong mắt Tôn tỷ có hiểu rõ tất cả: "Ăn đi, đồ ăn sẽ nguội. Ăn xong đến công viên đi bộ, em xem sắc mặt của em."
Orm Kornnaphat gật đầu, cổ họng có hơi nghẹn lại, mấy ngày nay nàng cũng không tốt, tuy rằng nàng nói sẽ đợi Kwong Tổng, nhưng nội tâm dày vò lại dằn vặt nàng sắp điên rồi, nàng thực sự muốn đi hỏi Kwong Tổng một chút, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Linda lại là chuyện gì xảy ra?
Cơm nước xong, Orm Kornnaphat lại quấn một tầng áo khoác đi đến công viên, Tôn tỷ nói rất đúng, phiền lòng thì phiền lòng, thân thể không thể suy sụp.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng, vừa vào cổng công viên, nàng đã thấy được người nàng vẫn nhớ thương dằn vặt trong lòng. Đôi mắt của nàng có chút thẳng, không nháy mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Kwong Tổng mặc một thân áo khoác vàng nhạt, trên cổ quấn khăn choàng bạch sắc, mà bên cạnh nàng, Linda áo khoác đỏ, khí chất ngút trời đang nói gì đó với nàng, Kwong Tổng nhàn nhạt mỉm cười, ngũ quan có vẻ tiều tụy, Linda lại cười đến quyến rũ đường hoàng.
Hai mỹ nữ cao gầy khí chất bức người, cứ như vậy sóng vai đi cùng một chỗ, hình ảnh đó tựa như bức tranh, quả thực xinh đẹp đến Orm Kornnaphat tan nát cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip