Bí mật của Orm Korn
"Orm.. Orm." Hai mắt Ling Ling đỏ quạch, giọng nàng run rẩy khẽ gọi tên của cô, nàng muốn ôm lấy cô nhưng lại không dám chạm vào cô, chỉ còn biết ngồi xổm bên cạnh cắn ngón tay, không ngừng quan sát cậu, trong lòng hoảng loạn, ngay cả hơi thở cũng không còn đều đặn.
"N'Orm..." Ling Ling đưa tay ra, run rẩy đặt lên bàn tay lạnh ngắt của cô, giọng nói của nàng còn lẫn cả tiếng khóc nức nở, nàng rất sợ, rất sợ cô bé sẽ rời xa nàng, nàng rất sợ mình chỉ vừa xoay người thì sẽ không còn nhìn thấy cô yên lặng đứng một góc nhìn ra nơi khác nữa, nàng...
Ling Ling bật khóc: "Orm... Orm..."
Orm vẫn đang nằm sấp trên mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích ngón tay, sau đó gục đầu, chậm rãi đứng lên.
Ling Ling nước mắt lưng tròng vội dìu cô bé, lo lắng nói: "Đừng cử động, đừng cử động, em đừng đứng lên, có đau ở đâu không?"
Orm đã đứng lên rồi, cơ thể cao gầy vẫn còn hơi khom khom, cô cúi đầu, tóc mái rủ xuống che khuất đôi mắt, cô vừa lấy mu bàn tay chùi lên đôi mắt vẫn lờ mờ nhìn không rõ, vừa ngẩng đầu lên bình thản nói: "Không sao, không có đụng trúng."
Ling Ling mở to mắt, nước mắt lại rơi xuống, nàng vội vàng lấy tay phủ lên trán cô, khóc: "Em ngốc thế, chảy máu rồi kia kìa!"
Orm thần người, nhìn lên mu bàn tay mình, trên mu bàn tay toàn là máu, lúc này cô mới biết đầu của mình bị thương, đôi mắt không nhìn rõ mọi thứ là do máu từ miệng vết thương chảy xuống, Orm nghiêng đầu, tránh bàn tay của Ling Ling, cô tự bụm lấy vết thương, nói: "Em không sao đâu, không đau."
"Sao rồi?" Metawin đi tới bên cạnh Ling Ling, tỏ ra quan tâm hỏi Orm: "Còn bị thương chỗ nào không? Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?"
Orm ngẩng lên, lấy một tay che vết thương một tay đẩy Win ra, lạnh lùng nói: "Cút. Anh không được phép tới gần Ling Ling."
Metawin bị dáng vẻ của cô dọa cho sững sờ, một lát sau mới hỏi ngược lại: "Tới gần thì sao?"
Orm mặt đầy máu, ánh mắt tối tăm nhìn gã, lạnh lùng nói: "Thì tôi giết anh."
Cô nói dứt câu, không đợi Win đáp lại, cũng không màng đến vết thương trên trán đã kéo Ling Ling bỏ đi.
Cái tên đáng ghét này, vô cùng đáng ghét này, chỉ suýt chút nữa là gã đã hại chết Ling Ling.
Ling Ling để mặc cho cô kéo mình đi, đau lòng đi bên cạnh cô, nàng nhìn lên vết thương của cô, liên tục nói: "Mình đi bệnh viện đi, đi bệnh viện nhé Orm, máu vẫn chảy như thế làm sao mà được."
Orm tay bụm vết thương, nói như không hề gì:"Không sao đâu."
Cô nắm chặt tay của nàng, đi thêm mấy bước, rồi mở cửa chiếc A8L đậu ven đườngđẩy Ling Ling vào bên trong, mình cũng ngồi vào theo, lúc đóng cửa lại cô lạnhnhạt nói: "Đi thôi, về nhà."
Ling Ling vội nói: "Chú Nadech, đi bệnh viện trước đã."
"Sao thế?" Vẻ mặt chú Nadech chợt nghiêm trọng.
Orm che trán, thản nhiên nói: "Không có gì đâu, đừng nói với ông cháu."
Chú Nadech nhìn Ling Ling như muốn hỏi, mắt Ling Ling đỏ hồng chỉ khẩn khoảnnói: "Đi bệnh viện thôi, bệnh viện."
Chú Nadech gật đầu, nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện, mé trán phải của Ormphải may sáu mũi, đến hơn nửa đêm hai người mới trở lại đại viện quân khu.
Ling Ling lo lắng nên đưa Orm về phòng, nàng vẫn áy náy nhìn chằm chằm lên chỗbăng trắng trên đầu Orm, đôi mắt vẫn đỏ au, dáng vẻ như sắp khóc của nàng, khiếncho người ta càng thêm yêu thương.
"Thật sự không có gì đâu mà." Orm ngồi trên giường nhìn nàng bất đắc dĩ, lấytay quệt nước mắt trên mặt nàng, những giọt nước mắt vừa rơi xuống lại được côlau đi.
"Chị bị hù chết đấy." Ling Ling vẫn còn sợ, nói: "Nếu như em xảy ra chuyện gìthì phải làm sao hả? Lần sau không được làm như vậy, chị thà mình bị đụng phải,cũng không muốn để em bị thương đâu."
Orm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ mím môi lại.
Ling Ling ngồi xuống bên cạnh Orm, hai người ngồi sóng vai trên giường, LingLing nhìn quanh căn phòng quen thuộc, cảm thán: "Lâu lắm chị không tới nhà em rồi."
Orm cúi đầu ừ một tiếng, hàng lông mi dài trên đôi mắt, dưới ánh đèn để lại mộtcái bóng mờ, đặc biệt mang vẻ đẹp của tuổi thiếu niên.
Ling Ling nhìn một hàng mô hình vũ khí quân đội được sắp trong tủ kính, nàng bậtdậy khỏi giường nhẹ nhàng bước qua, cầm lấy một chiếc máy bay chiến đấu đặttrên tay chơi đùa, rồi khẽ cười: "Em vẫn còn thích chơi mô hình nhỉ."
Orm mím môi: "Em không chơi lâu rồi."
"Thật à? Hồi nhỏ em rất thích chơi mà. Ngày nào cũng chỉ chơi mô hình, chị nóichuyện với em, em cũng không thèm để ý." Ling Ling nghiêng đầu cười: "Chị màkhông dể em chơi, em còn cắn chị nữa."
Ling Ling giơ tay phải lên như khoe khoang, chỉ vào dấu răng mờ mờ gần nhưkhông còn nhìn rõ trên cổ tay: "Xem đi, ở đây còn có kỉ niệm của em cho chịnè."
Orm quay đầu đi, hình như cô nghĩ tới điều gì đó nên khóe môi nhếch lên thật nhẹ,Ling Ling vui vẻ, lại quay sang nhìn mô hình đồ chơi trong tủ kính, bỗng có gìđó lóe lên, đôi mắt Ling Ling bị thứ đó hấp dẫn, nàng thấy một sợi dây chuyềnxinh xắn được treo trên mô hình chiếc xe tăng Tiger, trên sợi dây chuyền còn cóhai chú cá hôn môi đáng yêu, Ling Ling tò mò, cầm lên xem: "Này...Sợi dây chuyềnnày đẹp quá." Nhìn nó trông quen thật.
Orm thấy nàng cầm thứ đó, ngay lập tức hoảng hốt nhào tới muốn giành lại sợidây chuyền.
Ling Ling bèn giấu sợi dây về phía sau, lại giống như khi còn nhỏ trêu cậu:"Này! Em kích động như vậy làm gì?"
"À, chị biết rồi." Ling Ling vừa tránh Orm cướp lại vừa cười hỏi: "Không phảiem có bạn trai rồi đấy chứ?"
"Không có." Orm vươn tay qua giật lại, Ling Ling chạy vòng tròn, chạy tới chạylui nhất định không để cho cô bắt được nàng, còn nói đùa với cô: "Ha ha, nói chịnghe xem, chị rất tiến bộ, không cấm em yêu sớm đâu."
Orm lấy không được sợi dây, bực mình nói: "Không giỡn nữa, trả lại cho em."
"Thứ này tính tặng cho người em thích đúng không?" Ling Ling dừng lại đứng bêncạnh giường, kết luận kiểu như mình hiểu rồi: "Chắc chắn là vậy rồi."
Orm bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lựng lên, cô bước lại bắt lấy hai tay LingLing, Ling LIng đứng không vững, tay lại không có chỗ vịn, lúc cô xông tới, nàngliền ngã về phía sau, Orm lại không buông tay nàng nên cũng té xuống theo LingLign, hai người ngã sấp lên nhau trên chiếc đệm mềm mại đàn hồi, Ling Ling bịđè xuống trên giường nhưng lại không cảm thấy đau, khi nàng quay mặt sang thìthấy Orm nằm đè trên người mình, mặt bất chợt đỏ lên, khuôn mặt cả hai rất gầnnhau, đầu mũi chạm phải đầu mũi, hơi thở ôm lấy hơi thở, trái tim chồng lêntrái tim, sự gần gũi làm cho người ta xấu hổ, bầu không khí vô cùng mờ ám.
Ánh mắt của Orm tối tăm mơ hồ, cô thiết tha nhìn chằm chằm vào Ling Ling, khuônmặt cũng hơi hồng, trái tim cô lại đập quá nhanh, cứ nảy rồi lại nảy lên, giốngnhư có ma quỷ thúc giục, cô hơi cúi đầu, Ling Ling ngây ngẩn nhìn cô, cảm giáctrên môi mình bị chạm khẽ một cái, Ling Ling không tin nổi trừng to hai mắt, Ormrất căng thẳng nhưng cô không dừng lại, cô lại chạm nhẹ lên môi nàng lần nữa,khẽ khàng đặt một nụ hôn lên đó, cô không biết hôn môi, chỉ chạm nhẹ vào mộtcái, sau đó thì để môi mình trên môi nàng, bàn tay cô nắm thật chặt lấy tay nàng,không phải vì kiềm chế nàng, cô chỉ vô thức nắm chặt lấy nó, lòng bàn tay cô rịntoàn mồ hôi, lại không biết là của cô hay là của nàng.
Ling Ling sau khi hoảng hồn thì tỉnh táo lại, nàng nghiêng đầu tránh đôi môi củaOrm, nàng dùng vai đẩy cô ra nhưng Orm không nhúc nhích.
"Orm!" Ling Ling gọi khẽ tên của cô, giọng sượng sùng.
Ánh mắt Orm lóe lên, cô vùi mặt mình vào cổ nàng, sau đó khẽ khàn kề bên tai côhỏi: "Chị sẽ không quan tâm tới em nữa sao?"
Khuôn mặt Ling Ling rất đỏ rồi, tim cũng đập rất nhanh, nàng cứng người để mặccô đè, nói khẽ: "Không đâu."
Orm cắn môi nói bên tai nàng: "Em thích chị."
Ling Ling không ngờ cô lại thẳng thắn nói ra như vậy, thẳng thắn đến mức muốntrút hết nỗi lòng như không còn cách nào có thể kiềm nén chúng lại được nữa, LingLing nhúc nhích khóe môi, cẩn trọng nói: "N'Orm, em chỉ quen ỷ lại vào chịthôi."
Orm xoay khuôn mặt nàng lại, rất nghiêm túc cũng rất cố chấp nhìn nàng nói:"Không, em thích chị."
Nếu như có thể, Ling Ling cũng muốn mình có thể đáp lại cô, nếu như có thể, nàngthực sự hi vọng mình có thể cho mang lại hạnh phúc cho cô, nếu như có thể nàngthật lòng muốn trao cho cô gái này thứ tình cảm mà cô mong muốn. Ling Lingthích Orm, nàng thật sự mong cô có thể cười một lần, cho dù chỉ kéo nhẹ khóemôi, cho dù bờ môi chỉ hơi nhếch lên cũng được, nàng chân thành hi vọng cô cóthể cười một lần. Nhưng... có những việc ngay cả bản thân mình cũng không có cáchnào kiểm soát được.
Ling Ling cụp mắt, khó nhọc nói: "N'Orm à, chị chỉ xem em là em gái."
Orm không nói gì, cô chỉ lấy sợi dây chuyền trong tay Ling Ling ra, sau đó mởmóc khóa rồi đeo lên trên cổ Ling Ling, bàn tay chạm nhẹ lên đôi cá hôn môi,sau đó lại nhìn nàng nói: "Chị hãy đeo nó, được không? Luôn đeo nó nhé."
Đó là sợi dây chuyền cô đã muốn tặng cho nàng, ba năm trước, cô mười bốn tuổi,cô không hiểu tình yêu, cô chỉ biết, đó là sợi dây chuyền mà nàng thích, chonên cô đã cầm thẻ ngân hàng đi mua nó, chiếc thẻ đó là mẹ cô để lại, cô chưa từngdùng tới. Nhưng ngày hôm đó cô đã dùng tới nó, cô mua sợi dây chuyền về nhữngtưởng sẽ tặng lại cho nàng, hi vọng được nhìn thấy nụ cười dịu dàng của nàngdành cho cô, hi vọng nàng có thể vui vẻ ôm cô vào lòng.
Nhưng...cô không dám tặng nàng, chưa bao giờ có cam đảm. Bản thân cô cũng khôngbiết tại sao mình không dám mang đi tặng nàng. Giống như tặng đi rồi, thì mộtbí mật nào đó cũng sẽ bị phát hiện theo.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng làm được, cuối cùng cô đã có thể đem cái bí mật đónói cho nàng hay, có lẽ từ hôm nay trở đi, nàng không bao giờ còn cười với côthân thiết như vậy nữa, nhưng, cô không hối hận, cô muốn nàng biết, cô thích nàng,và cô sẽ mãi mãi thích nàng như vậy.
"Nếu đó là điều em muốn." Bàn tay Ling LIng vuốt lên mái tóc mềm mại của cô:"Chị sẽ luôn đeo nó."
Ánh mắt Orm dần trở nên u ám, cô không nói chuyện, từ lâu cô đã biết mình khôngthể có được Ling Ling, từ lâu cô đã biết thế, nhưng cô vẫn không muốn buông nàngra, cô lại dùng hết sức mình ôm nàng vào trong lòng, cô vùi mặt bên cổ nàng,hai mắt đau xót, trái tim cũng ê ẩm theo, cô không muốn buông nàng ra, không muốn...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip