Ling Ling đừng khóc
"Không ra tay được?" Ling Ling nhìn gã bằng ánh mắt thù hận: "Tôi hận không thể phanh thây anh."
Win giật lấy con dao ném về phía sau, gã chạm lên vết thương, vết thương không sâu, đối với gã, nó chẳng là gì, gã bỗng bật cười, vui vẻ ôm lấy nàng: "Em nhìn xem, em cũng làm cho anh chảy máu rồi này." Vừa nói xong, gã đã chạm nhẹ lên gương mặt nàng: "Hai chúng ta hòa nhau."
"Anh buông ra." Ling Ling vừa rùng mình vừa giãy dụa, tình trạng như thế này khiến nàng rất sợ hãi.
"Ling Ling à..." Win cảm thấy xao lòng, gã hôn lên chân mày nàng, lên khóe môi nàng, giống như gã đang hôn người gã yêu nhất: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, được không? Hả? Anh cưới em nhé."
Ling Ling dùng hai tay đẩy mạnh gã ra: "Anh chết đi! Anh chết đi!"
Sự cự tuyệt của cô dường như đã chọc tức Win, gã ghìm mắt tàn ác: "Vẫn còn có sức đánh tôi, vậy thì dùng nó phục vụ tôi đây này."
Gã cúi gằm đầu, dùng hai tay gã kiềm chặt nàng vẫn đang giãy dụa, môi gã cọ xát lên áo choàng, đầu lưỡi linh hoạt chạy khắp nơi trên người nàng.
"Đừng." Nước mắt Ling Ling mấy chốc đã tuôn ào ào như thác đổ: "Đừng mà! Anh dừng lại!"
Win không thèm quan tâm tới nàng, gã lật người nàng lại đặt dưới cơ thể mình, rồi gã nhấc hông nàng lên từ phía sau đâm vào thật sâu.
Ling Ling siết hai tay đến đau buốt: "Tôi sẽ kiện anh! Nhất định tôi sẽ kiện anh."
"Cô kiện đi, tôi không sợ." Win nói tỉnh như không, gã cúi nhìn cơ thể đang run lẩy bẩy của Ling Ling, bỗng nhiên dịu dàng hôn lên sau gáy nàng: "Ling Ling à, em hãy cầu xin anh như lúc nãy, anh sẽ tha cho em."
"Không..."
"Thật không ngoan, em thật sự không ngoan gì cả. Ừm...Sao em lại không ngoan như vậy nhỉ?"
Gã như lên cơn điên trên cơ thể nàng, hưởng thụ khoái cảm tình dục mang đến, gã phải thừa nhận rằng, thân thể của nàng khiến gã say mê, khiến gã mất đi lý trí, khiến gã không thể nào dừng lại...
Nàng khóc đến mức cổ họng khản đặc, bản thân cắn đến rách môi, hai bàn tay nàng nắm chặt cũng dần dần buông ra, đôi mắt xinh đẹp cũng mất đi sức sống...
Cuộc đời của nàng, hạnh phúc của nàng, dường như, ngay giờ phút này đang ầm ầm sụp đổ, như bong bóng xà phòng lấp lánh rực rỡ, từ từ bay lên không trung, sau đó vỡ tan tành trước mắt nàng.
Trưa ngày hôm sau, Ling Ling yếu ớt đi ra khỏi nhà hàng, Win trông vẫn tao nhã đi sau nàng, gã lại khoác vào bộ đồ tây lịch lãm đó, đeo mắt kính không gọng, trở lại dáng vẻ lịch sự nho nhã ngày thường.
Win cúi người, dựa vào bên cửa xe taxi, dịu dàngnhìn nàng: "Nếu muốn anh chịu trách nhiệm, tới tìm anh bất cứ lúc nào, còn nếumuốn kiện anh, anh cũng đợi em."
Ánh mắt của người tài xế như vỡ lẽ, Ling Ling lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Suốt đường đi, Ling Ling chỉ ngồi thừ ra, mãi đến lúc tài xế nhắc nàng đã tớinơi, nàng mới bước xuống xe, nhìn cánh cổng của đại viện quân khu, nàng bỗngnhiên có ảo giác như mình đã trải qua cả một cuộc đời.
Ling Ling máy móc bước về phía trước, quãng đường từ nhà nàng đến cổng đại việnchỉ hơn mười phút, ánh nắng ban trưa ấm áp rọi xuống người nàng nhưng khôngmang lại tí cảm giác nhiệt độ nào.
Nàng đi được một đoạn, thình lình lại ngồi xổm xuống bên đường, nàng khôngkhóc, chỉ có ánh mắt trống rỗng chôn vào một chỗ, rất mù mịt, một cảm giác mênhmang mù mịt...
Nàng hiểu mình phải đi kiện gã, nàng không thể tha cho gã, nhất định nàng phảiđi kiện gã, nhất định phải như vậy!
Nhưng, nàng cảm thấy mình mệt mỏi quá, cả cơ thể đều đau đớn, nàng muốn về nhà,nhưng tại sao, đường về nhà cũng khiến nàng rã rời đến thế?
Nàng không biết mình ngồi xổm ở đó bao lâu, vì ngồi như thế nên chân cũng têrâm ran, nhưng nàng vẫn không đứng lên, cho đến khi một chiếc xe con chạy ngangqua nàng, sau lại trở ngược lại, dừng bên cạnh nàng.
Đôi giày bata màu trắng xuất hiện trước mặt, cô gái ngồi chồm hổm xuống, gươngmặt gọn gàng tinh tươm, đầy vẻ quan tâm nhìn nàng: "Chị sao vậy?"
Ling Ling sững sờ thật lâu, mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn cô, cô ở ngượcsáng, lại giống như được viền một đường viền màu hoàng kim xung quanh, đẹp đẽ,trong trẻo như một bức tượng thiên thần.
Ling Ling bỗng thấy cay mũi, nàng vội cúi đầu xuống, không muốn để cho cô nhìnthấy bộ dạng khốn khổ của mình.
"Ling Ling Kwong?" Giọng nói của Orm trở nên căng thẳng: "Chị khóc à?"
"Không, chị không có khóc." Ling Ling dán mắt nhìn xuống đất, nàng kiềm nước mắt,nói: "N'Orm, cõng chị về nhà được không, chị đau bụng quá."
Orm im lặng một lúc, cô cụp mắt, quay người lại, rồi khẽ nói: "Lên thôi."
Ling Ling sụt sịt mũi, sau đó mới dựa lên đôi vai gầy gầy của cô, Orm nhẹ nhàngnâng nàng trên lưng, bước từng bước dài, thong thả đi trong đại viên quen thuộc,lá cây bạch dương hai bên đường chạm vào nhau tấu lên khúc nhạc chậm rãi, ánh mặttrời rọi qua giữa kẽ lá, lung linh như đang nhảy múa.
Nàng cắn môi, len lén bấu chặt vào bờ vai của cô, trong lòng lo lắng, ánh mắt côchợt vụt sáng, khóe môi khe khẽ giương lên.
Ling Ling mời vừa mở cửa nhà đã bảo Orm trở về, bất chợt nghe thấy tiếng bà Kwongvội vàng chạy lại mắng: "Cái con bé chết tiệt này! Tối qua sao không về nhà!Làm mẹ lo chết đi được! Cô làm gì mà cũng không bắt điện thoại! Này! Cô đi đâuđấy!"
Ling Ling bối rối đưa mắt nhìn Orm, không biết phải làm sao, chỉ lắc đầu:"Không...không có."
"Đêm qua cô đi đâu?" Bà Kwong kéo Nhã Vọng vào, đóng cửa lại, cẩn thận quan sátcô con gái đang cúi đầu: "Cô biết ba cô tìm cô cả đêm không!"
"Con...con không sao." Mái tóc dài của Ling Ling che khuất đi ánh mắt thẫn thờ trốngrỗng của nàng, bản thân nàng cũng không biết tại sao nàng lại vội vàng phủ nhậnnhư vậy.
Orm vẫn đang nhìn chăm chăm vào nàng, Ling Ling hoảng hốt nắm chặt hai tay, nàngquay đi chạy trốn vào nhà vệ sinh: "Con đi vệ sinh."
Ling Ling vội vàng đóng cửa, chốt khóa lại.
Bà Kwong ở bên ngoài vẫn gõ mạnh cửa: "Ling Ling! Con mà không nói rõ ràng tốiqua con đi đâu thử xem! Đủ lông đủ cánh rồi phải không, dám đi cả đêm không vềnhà! Con đính hôn rồi đấy, để người bên nhà Wisanu biết thì còn ra thể thống gìnữa! Orm à, con về nhà trước đi!"
Ling Ling chầm chậm trượt người ngồi chồm hổm dựa vào cửa nhà vệ sinh, nàng chehai tai lại, miệng ngoác to đến đau, muốn kêu thật lên thật lớn nhưng lại khôngthể phát ra âm thanh gì.
Nàng giương mắt lên, bỗng nhiên nhìn thấy bồn tắm lớn trong nhà, nháy mắt ấy,thật lạnh quá! Thật lạnh quá, nàng run lẩy bẩy, nhìn cái bồn tắm lớn, ký ức nhụcnhà đau đớn đêm qua trong khoảnh khắc ngập tràn trong đầu óc, nàng hoảng sợ vộivàng chụp thứ gì đó bên cạnh ném về phía cái bồn tắm!
"A! A! A!!!..." Dường như nàng không thể tự kiềm chế mình được nữa, gào thét điêncuồng, nàng chụp được thứ gì thì ra sức dùng nó đập vào bồm tắm! Đập như phátđiên!
Ở bên ngoài, bà Kwong và Orm nhìn nhau, tim bà đập thình thịch, dường như là bàđã biết chuyện gì xảy ra, bà ra sức đập cửa, trong giọng nói nức nở pha chút khẩntrương: "Ling Ling ơi, Ling, con sao vậy? Ling ơi! Mở cửa đi con."
"Ling, mở cửa đi con, để mẹ vào nào. Ling Ling..."
Orm kéo bà Kwong lại, cô giơ chân lên đạp thật mạnh lên ván cửa, một lần, hai lần,ba lần, cuối cùng cửa cũng bật mở, Ling Ling vẫn đang điên loạn đập đồ vào bồntắm, ánh mắt nàng như dại ra, bàn tay không biết bị thứ gì cắt trúng, máu títách tí tách rơi xuống nền.
Bà Kwong vội vã chạy tới ôm lấy Ling Ling, giọng run run hỏi: "Ling Ling consao vậy? Sao vậy hả? Con...Con...có phải con bị người ta lừa gạt không?"
Câu hỏi của bà Kwong làm cho Ling Ling đang điên loạn đột nhiên trở nên yên lặnglại, nhưng nước mắt vẫn rơi trông như sợi dây trân châu bị đứt đoạn, từng hạt từnghạt lăn dài.
Hai mắt bà Kwong đỏ bừng nhìn con gái, bà vươn tay nâng đầu con lên, vén tóc nàng,miệng nàng sưng tấy, rách bươm, trên cổ đầy những đấu ngấn đỏ tươi.
Bà Kwong choáng váng đến hoa mắt, chút nữa thôi thì không gượng nổi.
"Ling Ling, Ling Ling." Bà ôm chặt lấy con, nước mắt người mẹ giờ ràn rụa, bà vỗvề con gái: "Ling à, con yêu của mẹ, con đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảovệ con."
Ling Ling cũng không chịu nổi nữa, nàng ôm lấy mẹ mình khóc như một đứa trẻ, nàngkhóc thật to: "Mẹ, mẹ ơi, đập nát cái bồn tắm đi, đem đập nát nó đi! Mẹ..."
"Ừ, ừ, đập nát, mẹ tìm người đập nát nó ngay." Bà vỗ lên lưng nàng, cũng khóc lớn:"Mẹ, tìm người đập nát nó ngay đây."
Orm vẫn đang đứng bên cạnh, hai tay cô siết thành nắm đấm, ánh mắt bén nhọn, lạnhlùng khiến người khác khϊếp sợ, nghiến răng hỏi: "Là ai?"
"Là ai!" Cô bỗng ngồi sụp xuống, giận dữ nắm lấy vai Ling Ling: "Là ai! Là ailàm!"
Ling Ling lắc đầu nghẹn ngào, nàng không thể nói cho cô biết.
Orm lẩm bẩm như mất hồn: "Có phải tên đó không! Tên Metawin vẫn hay quấy rầy chị!?"
Ling Ling trợn tròn hai mắt, hoảng sợ nhìn cô.
"Là hắn rồi." Orm chắc chắn nói.
Ling Ling đưa tay kéo cô, cô lại lùi về phía sau: "Đêm qua? Đêm qua..."
Cô trợn trừng hai mắt, nghiến chặt hàm răng, tại sao ngày hôm qua cô không đemtheo di động! Tại sao cô không nghe điện thoại của nàng! Tại sao cô không kiênnhẫn nghe điện thoại của nàng! Tại sao!
Cô quay vụt đi, nổi điên lên lao ra khỏi nhà nàng.
"Orm...em muốn đi đâu?" Ling Ling đứng dậy, chạy theo Orm xuống lầu, Orm chạy thẳngvề nhà, cô chạy vào phòng, mở ngăn tủ bí mật trong cùng, vật bên trong va vào tấmván của ngăn kéo, vang lên âm thanh trầm đục, Orm đưa tay vào, rút ra một thứmàu đen nhét vào túi, cô lại quay người chạy ra ngoài, chú Nadech ngồi trên xehơi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô đang chạy về phía mình: "Orm, con sao vậy..."
Nadech chưa nói xong thì Orm đã mở cửa xe, vẻ mặt đằng đằng sát khí kéo Nadechxuống, sau đó cô tự ngồi vào ghế lái, để ngoài tai tiếng la lối của Nadech, côsập mạnh cửa xe, thành thạo vặn chìa khóa, nhấn ga lao vọt đi.
"Orm! Con đi đâu vậy? Không thể lái xe ra khỏi đại viện đâu!" Nadech chạy theophía sau xe kêu lên, chạy được vài bước thì dừng lại, nghi ngờ tự hỏi: "Connhóc này sao vậy? Ài! Đúng là không nên dạy nó lái xe."
Khi Orm chạy ra khỏi khu biệt thự, đúng lúc gặp phải Ling Ling đuổi theo, LingLing chạy theo xe, nàng đập lên thân xe, cố gắng bắt cô dừng lại, nhưng Orm lạibỏ qua nàng, sắc mặt lạnh lùng, cố kiềm nén cơ giận dâng trào chạy thẳng ra khỏitiểu khu.
"Orm......." Ling Ling chạy theo phía sau, không bao lâu thì chiếc xe đã biến mấttrước mắt nàng, Ling Ling dừng lại, nàng thở hổn hển nhìn về phía trước, đầu đổđầy mồ hôi.
Làm sao đây? Bình thương tuy rằng Orm không hay bộc lộ tình cảm, luôn luôn mangbộ dạng lãnh đạm bình thản, nhưng một khi cô đã nổi điên lên, nhất định sẽ làmra chuyện điên rồ gì đó! Còn tên khốn kiếp Metawin, chắc chắn sẽ không nhượng bộcô, nếu như hai người đó đánh nhau, Orm chắc chắn sẽ bị thương!
Ling Ling lo lắng chạy ra cổng, chặn một chiếc taxi, bảo tài xế chạy đến côngthương nghiệp B Grimm, Ling Ling nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt lại, cảngười không ngừng run lên, nàng thật hối hận vì đã nói cho Orm biết nơi làm việccủa Metawin.
Orm, em nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip