Trò chơi ái tình
Ling Ling cắn môi, vuốt lại mái tóc, nàng cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng bữa cơm hôm nay trôi qua vô cùng yên bình, Metawin không cố tình nói chuyện với Ling Ling, cũng không có bất cứ cử chỉ quái gở nào, cho đến khi kết thúc bữa tiệc, cuối cùng Ling Ling đã có thể thở phào một hơi, quản lí Namtan rất hào hứng đề nghị mọi người cùng nhau đi hát, Ling Ling kiên quyết từ chối nói rằng nàng còn có việc bận nên không đi.
Tất cả mọi người không đồng ý, Kanta nói: "Cũng chỉ có mỗi hai cô gái, em mà không đi nữa thì bọn đàn ông đàn ang bọn anh đi chơi có gì vui?"
Ling Ling cười khó xử: "Em có việc thật mà."
Sau khi nói dứt, nàng vô ý liếc mắt nhìn Metawin, gã chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng cười, trong ánh mắt toát lên vẻ giễu cợt.
Quản lí Namtan lên tiếng: "Em có chuyện gì thế? Hoạt động của tập thể thì phải tham gia, đừng làm mọi người mất hứng."
Ling Ling thấy từ chối không được, chỉ đành gật đầu đồng ý đi, mọi người lại vui vẻ đi tăng hai.
Đến KTV, gọi đồ uống, mọi người bắt đầu ca hát, không biết là do vô tình hay cố ý mà Metawin lại ngồi xuống bên cạnh Ling Ling, sofa trong KTV không có tay vịn, Metawin ngồi rất gần nàng, gã chỉ hơi nhúc nhích một chút là bờ vai gã đã chạm vào người nàng, Ling Ling đứng dậy vờ như đi tới bục ca hát để chọn bài, sau khi chọn một hồi lâu, nàng mới đứng lên tìm một chỗ cách xa Metawin nhất ngồi xuống.
Sắc mặt Win không có gì thay đổi, gã ta chỉ hơi mỉm cười, dựa người vào sofa, dưới ánh đèn lờ mờ thong thả uống bia.
Ca hát một lúc, điện thoại của Ling Ling reo lên, nàng cầm lên xem lại là số điện thoại lạ, mã vùng ở ChiangMai, mắt Ling Ling sáng lên, ngay lập tức cầm điện thoại chạy ra ngoài, ngay đến bước chân cũng nhẹ bẫng, bên ngoài phòng hát cũng vẫn nghe thấy âm thanh mọi người đang ca hát, Ling Ling vội rẽ vào một phòng không có người, đóng cửa lại, âm thanh ầm ĩ bên ngoài lập tức biến mất, nàng vui vẻ bắt máy: "Alo."
"Ling Ling, hôm nay có phải em nhớ anh lắm đúng không?" Wisanu bên kia đầu dây điện thoại cười hì hì hỏi.
Ling Ling cúi đầu mím môi cười: "Sao anh biết được vậy?"
"Hà hà, hôm nay lúc anh lên lớp, hắt xì mãi, cứ hai cái hai cái một lần.
"Xì, anh bị cảm à?"
Wisanu phủ nhận ngay: "Đâu có, anh rất khỏe mạnh."
Ling Ling cười: "Hôm nay sao gọi được cho em thế?"
"Khà khà, anh đứng gác bên ngoài, lén mượn điện thoại di động gọi cho em."
"Anh đứng gác mà cũng lén gọi điện thoại à? Coi chừng bị bắt đấy." Lần trước, lúc Wisanu đang đứng canh gác cũng lén lút gọi điện thoại cho nàng, kết quả là quên không canh chừng những người đi tuần tra, đến khi anh thấy được họ thì đã cất điện thoại không kịp nữa, chỉ còn cách vứt cái máy vào bụi cây ở thật xa, sau đó giả bộ như đang rất nghiêm túc đứng gác, chờ khi đội tuần tra đi rồi mới chạy đến tìm điện thoại thì mới biết là trùng hợp anh đã vứt điện thoại xuống cống nước thải luôn rồi.
Wisanu cười ha ha: "Không có đâu, không có đâu, lần này anh chọn một chỗ rất tốt, chỉ có anh là có thể thấy người ta thôi. Em đang làm gì đó?"
Ling Ling thành thật trả lời: "Em đang đi hát ở ngoài."
Wisanu hỏi: "À, đi với ai vậy?"
Ling Ling vui vẻ hỏi: "Chi vậy, lo lắng hả?"
Wisanu gật đầu ra rả: "Ừ ừ, anh lo lắng đấy, em không được cùng đi hát với tên đàn ông nào đâu đấy, tuyệt đối không được!"
"Em cứ đi em cứ đi, em cứ cùng bọn đàn ông con trai ra ngoài hát đấy."
Wisanu bên kia đầu dây lại cười, dịu dàng dặn dò: "Vậy em chơi vui vẻ đi, về nhà sớm sớm nhé, đừng có uống rượu đấy."
Ling Ling thấy hơi giận dỗi: "Biết rồi, sao anh không căng thẳng gì thế. Anh không sợ em chạy theo người khác sao."
Wisanu im lặng một lúc, sau đó nói: "Ling Ling, anh không lo em chạy đến nơi nào xa xôi, hay nhìn thấy cảnh sắc nào đẹp hơn, hay là gặp gỡ người đàn ông nào đó tốt hơn."
Ling Ling nắm lấy điện thoại, lẳng lặng nghe Wisanu nói: "Vì đó là hạnh phúc thuộc về em, chỉ cần cho anh biết em sống tốt, thì anh cũng sẽ rất vui."
Ling Ling cúi đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt xinh đẹp, không nhận ra được cảm xúc chỉ nghe thấy tiếng nàng nói vào điện thoại: "Mau trở lại đi, đồ ngốc."
"Ừ." Wisanu khe khẽ đồng ý.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc lâu nữa mới cúp điện thoại, Ling Ling cầm chiếc điện thoại đã nóng trên tay, ánh mắt chợt mất hồn trong chốc lát, trên khuôn mặt là nụ cười mỉm dịu dàng, nàng mở cửa phòng, nụ cười bỗng thành gượng gạo.
Người đàn ông ngoài cửa trầm ngâm nhìn nàng, trên mặt không còn treo nụ cười thường trực mọi ngày nữa, Ling Ling muốn lách qua khe ở bên cạnh gã bước đi nhưng gã lại nghiêng người cản lại, đồng thời bước lên trước một bước, Ling Ling bị gã dồn lui vào trong phòng, nàng trừng mắt dè chừng nói với gã: "Tránh đường, tôi muốn ra ngoài."
Win cúi đầu, áp sát vào nàng say mê nói: "Nụ cười vừa nãy của em rất đẹp, có thể cười lại một lần nữa không?"
Ling Ling lại bước lùi về sau một bước, nói máy móc: "Nhìn anh, tôi cười không nổi."
Win hỏi: "Rất ghét anh hả?"
Ling Ling gật đầu: "Đúng, vô cùng ghét anh."
Win giống như rất đau khổ nói:"Nhưng làm sao bây giờ? Em lại khiến anh mê đắm."
Gã lại bước gần nàng lần nữa, Ling Ling bị buộc phải lùi về sau, Win giơ tay, bỗng nhiên đóng sập cửa phòng lại, Ling Ling hoảng hồn nhìn ra phía cửa, lại bị gã nắm lấy tay, Ling Ling ngẩng đầu nhìn gã thét lên: "Anh muốn làm gì?"
"Muốn cho em ghét anh hơn chút nữa." Gã bỗng dùng lực, một tay ôm lấy nàng vào lòng, cúi đầu muốn ép nụ hôn xuống, bỗng nhiên thân dưới cảm giác thấy một cơn đau nhói, gã buông lỏng tay, cánh tay bị siết chặt còn đầu gối tê rần, sau hồi trời đất tối tăm xoay mòng lại đột nhiên bị một cú quăng mạnh qua vai ngã kềnh xuống đất.
Ling Ling đứng trên cao nhìn xuống gã, lạnh lùng nói: "Tôi cảnh cáo anh, lại động tay động chân với tôi thì đừng trách tôi đây không khách sáo."
Nói dứt lời nàng khinh bỉ nhìn gã rồi quay người giật cửa phòng đi ra ngoài. Dù gì Ling Ling cũng là con em lớn lên ở đại viện quân khu, võ phòng thân cũng tập luyện với chú Nat kha khá, lúc nhỏ Wisanu cũng không chắc thắng nổi cô.
Win che chỗ bị đau, nằm trên mặt đất, bỗng cười ha hả đứng dậy, gã cười, trong mắt còn lóe lên tia hiểm độc.
"Ling Ling à, em làm anh tức giận thật sự rồi đấy."
Ling Ling thở hổn hển chạy về phòng hát karaoke, vơ lấy túi xách, nói một tiếng với quản lí Namtan rồi lạnh lùng đi ra ngoài, mọi người thấy sắc mặt nàng không tốt, nên cũng không dám giữ nàng lại nữa, Ling Ling đi ra tới cửa phòng thì lại chạm mặt Win chuẩn bị đi vào, Ling Ling trừng mắt dữ tợn nhìn gã, lấy tay muốn đẩy gã ra thế nhưng gã đã chộp lấy tay nàng, kéo ra bên ngoài, Ling Ling vùng khỏi tay gã, nói lớn: "Muốn gì!"
"Ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em." Win chỉ muốn làm theo ý mình, vẫn cứ kéo nàng ra ngoài.
Ling Ling nóng lên, túm lấy tay gã, cúi đầu, cắn thật mạnh, Win bị đau buông tay nàng ra, Ling Ling vội rụt tay lại chạy về phía phòng hát, bên trong có rất nhiều người, nàng nhìn gã đề phòng.
Khóe môi Win vẫn còn mang nụ cười đẹp mắt, mắt kính dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng, gã đưa tay nhẹ nhàng chà lên nơi bị thương sau đó chậm rãi tìm một chỗ gần cửa ra vào ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Ling Ling, nụ cười trên khóe miệng càng mở rộng hơn, giống như một con mèo đang thích thú chơi trò vờn chuột.
Ling Ling bị gã nhìn chòng chọc nên hơi hoảng sợ, nàng bắt mình nhìn đi chỗ khác. Nàng biết sau khi tan cuộc, Win nhất định sẽ làm phiền nàng, nàng nắm chặt điện thoại trong tay hơi căng thẳng. Đột nhiên nàng chợt nghĩ ra, mở di động lên, tìm số điện thoại của Orm, nàng nhắn cho cậu một tin: "N'Orm, chị đang ở phòng hát, uống nhiều quá, em nói chú Nadech đến đón chị được không?"
Một lúc sau, di động rung lên, Ling Ling mở di động ra xem, chỉ thấy Orm trả lời: "Ừm."
Chà, ngay cả tin nhắn trả lời cũng ngắn gọn như vậy, không hỗ danh là Orm à, chú Nadech là bảo vệ của Tư lệnh, lúc Orm tới thì được người nhà Sethratanapong phái đi bảo vệ Orm, nghe nói cũng giống như chú Nat là một quân nhân vô cùng nghiêm khắc.
Ling Ling lại vui vẻ trả lời: "Cám ơn nhiều, về chị mua kẹo cho em ăn."
Bên kia không trả lời, Ling Ling nghĩ đến vẻ mặt không hài lòng của Orm. Gửi tin nhắn xong, Ling Ling vui vẻ liếc nhìn Metawin, ngu ngốc, canh ở cửa thì nàng sợ chắc? Đợi chú Nadech tới, gã ta còn dám động vào một cọng tóc của nàng thử xem! Đánh chết gã!
Nhưng người tính không bằng trời tính, Ling Ling nhắn tin được hai mươi mấy phút, người phục vụ lại gõ cửa nói mới họ là đến giờ đóng cửa, mọi người luyến tiếc buông mirco, cầm lấy đồ dùng đi ra ngoài, cả bọn đi xuống dưới lầu, đứng ở cửa nói tạm biệt nhau, Ling Ling thừa dịp Metawin và quản lí Namtan đang bắt tay nhau, nhanh chóng chặn một chiếc taxi leo lên, chưa kịp mở miệng thì đã thấy Win thản nhiên ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn nàng cười như có suy nghĩ, ánh mắt như muốn nói: "Cô không chạy thoát được đâu."
Ling Ling nắm chặt nắm tay quay người muốn xuống xe, Win nhanh tay hơn nàng, đã giang tay ra ngăn cản, chặn cửa xe lại, không gian trong xe taxi rất nhỏ, Ling Ling bị nhốt trên chỗ ngồi, khuôn mặt nàng quay ra cửa xe, phía sau, Win đang dán mắt nhìn nàng.
Ling Ling xoay người lại đẩy hắn ra: "Anh muốn làm gì đây hả?"
"Anh có chuyện muốn nói với em, em chạy đi đâu."
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh xuống ngay." Ling Ling bực bội, nói với tài xế taxi: "Bác tài, tôi lên xe trước, chú đuổi anh ta xuống đi."
Bác tài quay đầu lại nhìn Win, Win hơi cười, dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Ling Ling à, đừng giận, anh sai rồi được chưa, sau này anh không như vậy nữa đâu."
"Anh phiền quá đi." Ling Ling lớn tiếng mắng: "Tôi với anh không quen nhau."
"Hai người có muốn đi hay không đây." Bác tài không nhịn được nữa nói, đôi nam nữ này, nhìn thì giống như người yêu đang cãi nhau, chàng trai chọc giận cô gái, cô gái muốn bỏ đi, chàng trai lại không cho.
"Chú bắt anh ta xuống xe rồi đi." Ling Ling vội nói.
"Ling Ling, em đừng như thế."
"Cả hai người xuống xe cả đi, đừng phá rối việc làm ăn của tôi." Bác tài đuổi khách.
Ling Ling buồn bực trừng mắt Win: "Buông ra, tôi muốn xuống xe."
Win cười rồi buông tay ra, Ling Ling vừa xuống taxi thì Win cũng đi theo đằng sau, mặt tươi cười: "Anh đưa em về."
Ling Ling xoay ngoắt người lại, chỉ vào gã nói: "Đứng yên, anh đứng đó."
Win vẻ mặt như người vô tội đứng cách Ling Ling độ năm bước chân, Ling Ling bỏ tay xuống nói: "Anh muốn nói gì thì đứng đó nói đi, tới gần là tôi đi ngay."
"Được." Win buông tay, sảng khoái đồng ý, gã đút hai tay vào túi quần, thong thả dựa vào cột đèn đường nói: "Anh biết em rất ghét anh."
Ling Ling hừ giọng, Win cười, hai cô gái đi ngang qua quay đầu lại nhìn nụ cười của Win, phải nói là, Win cười lên rất thu hút, có điều, nụ cười đó không có tác dụng với Ling Ling.
Gã lại nói: "Anh cố ý muốn cho em ghét anh, chỉ có như thế em mới có thể ghi nhớ anh thật rõ ràng. Nhã Vọng à, anh rất vừa ý em." Gã cúi đầu bật cười: "Rất lâu rồi anh đã không còn cảm giác này, cho nên anh hi vọng có được em."
Gã nhìn nàng, nhìn rất sâu: "Anh biết em thích Wi, nhưng cậu ta không ở bên em mỗi ngày, em không thấy cô đơn, buồn chán hay sao? Không lẽ em không mong mỏi có một người đàn ông ôm em sao?" Win vừa nói vừa dần dần bước lại gần nàng, giống như ma quỷ dụ dỗ con người rơi xuống địa ngục, gã tới gần Ling LIng, kề sát vào tai nàng khẽ nói: "Thật ra, chuyện này không có gì mâu thuẫn, anh có thể là tình nhân của em, ngoài bản thân chúng ta, sẽ không có ai biết quan hệ này? Hơn nữa, em nói ngưng thì chúng ta sẽ ngưng. Đời người ấy mà, sẽ có lúc ra đi, lúc nên hưởng thụ thì hưởng thụ."
"Ling Ling à." Bàn tay Win chầm chậm đến gần khuôn mặt Ling Ling, khuôn mặt đẹp trai có nét mê hoặc, đôi mắt khuất sau cặp kính mắt, sâu không thấy đáy, gã lại nói nhỏ bên tai nàng: "Anh sẽ là một người tình tuyệt nhất, dành cho em yêu thương nhiều nhất, sẽ dạy em rất nhiều chuyện vui sướng."
Ling Ling gạt tay gã ra, ánh mắt trong suốt nhìn lại gã: "Nói xong chưa?"
Hai tay Win ôm lấy nàng, đùa cợt nói: "Chỉ mới nói thôi thì không thể thỏa mãn anh."
"Metawin." Ling Ling giơ tay cản khuôn mặt đang kê tới gần của gã, chăm chăm nhìn gã nói: "Có lẽ trong lòng anh, tình yêu có thể đem ra đùa giỡn, nhưng trong lòng tôi, yêu chỉ có một, cả cuộc đời chỉ có thể dành cho một người, tôi yêu Wi, cũng chỉ yêu một mình anh ấy, anh ấy không ở bên tôi, quả thật tôi rất cô đơn, nhưng ngoài anh ấy ra, bất cứ người đàn ông nào chạm vào tôi, tôi đều cảm thấy mắc ói, đặc biệt là anh."
Ling Ling nói xong, ngưng lại một chút, nhìn gã nói: "Anh hãy tìm người nào muốn chơi cùng anh mà chơi, tôi không muốn chơi, cũng chơi không nổi, lại càng không thể là người anh có thể chơi đùa. Cho nên, làm ơn buông ra."
Ling Ling đứng yên, lạnh lùng nhìn Metawin, hắn không nhúc nhích, cứ ôm Ling Ling trong lòng, ánh mắt của gã chợt lóe lên, bỗng nhiên nhếch môi, khẽ cười: "Anh không buông, sẽ không buông, Ling Ling, em càng từ chối anh, anh lại càng muốn chinh phục em. Anh thấy, anh bị em mê hoặc đến mức sẽ mau chóng biến thái thôi."
"Không phải anh sẽ mà là anh vốn là như vậy." Ling Ling tức giận, đấm thẳng vào hàm dưới của gã, Win tránh về phía sau, Ling Ling lại lên gối vào đỉnh quần gã, Win buông tay ra cản cú thúc của nàng. Ling LIng giơ tay đẩy gã ra, mượn lực lùi về phía sau mấy bước, từ đường đi bộ lùi ra đường lớn, Win đứng thẳng người, vừa muốn nói gì đó bỗng nhiên vẻ mặt chợt kinh hoảng nhìn Ling Ling gào lên: "Coi chừng!"
Ling Ling hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn, nàng thấy một chiếc xe con phóng thẳng về phía mình, ánh đèn xe chiếu vào đôi mắt nhức nhối, Ling Ling mở to mắt, sững sờ đứng đó, không biết nên trốn đi đâu, ngay lúc chiếc xe sắp chạm vào nàng, một bóng người lao ra đẩy nàng thật mạnh, kèm theo đó là tiếng thắng xe kin kít vang lên, Ling Ling ngồi bệt dưới đất, chiếc xe màu trắng dừng lại, một người nằm ở phía kia, Ling Ling run rẩy bước qua xem, bộ đồng phục quen thuộc, dáng người quen thuộc, Ling Ling lấy tay che miệng, không dám kêu cái tên đó ra, Metawin đã chạy tới, đưa tay muốn chạm vào cô gái vừa bị đụng phải, lại bị Ling Ling đẩy ngã ngồi xuống đất, nàng mở miệng nói: "Đừng chạm vào em ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip