Yêu thương ngọt ngào


Đang suy nghĩ miên man, anh lại nhịn không nổi nhếch môi bật cười ra tiếng, bên trong xe như vẫn còn vang vọng tiếng hát của Ling Ling, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong xe quá nóng, mở cửa sổ rồi, hơi lạnh bên ngoài mới lập tức tràn vào bên trong, nhưng vẫn không làm anh cảm thấy lạnh, gió thổi mép áo khoác của anh lất phất, Wisanu mím môi, vừa lái xe vừa cười, đang chạy bỗng nhiên anh lại quay đầu xe, chạy ngược về đường cũ, đến dưới công ty Ling Ling rồi, anh cứ ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn phòng làm việc của nàng. Anh biết mình không thể nhìn thấy nàng nhưng anh không muốn đi, có thể anh muốn đứng ở nơi gần nàng nhất đợi nàng.


Đúng lúc này, Wisanu trông thấy Ling Ling vội vội vàng vàng từ trong tòa nhà làm việc lao ra, nàng chạy đến mép đường vẫy xe taxi.

Wisanu nhoài đầu ra ngoài gọi nàng: "Ling Ling."

Ling Ling quay lại, nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên sau đó thì chạy vội tới hỏi: "Sao anh vẫn còn ở đây vậy?"

Wisanu hơi xấu hổ nói: "Anh...ban nãy anh bỏ quên ít đồ nên quay lại tìm."

"Đi xe mà còn quên đồ được hả."

Wisanu gật đầu, sau đó hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"À! Đúng rồi." Ling Ling vội vàng mở cửa xe bên ghế phụ ngồi vào trong: "Chở em đến Patana đi."

Win vừa khởi động xe vừa hỏi: "Sao vậy?"

Ling Ling tức giận nói: "Giáo viên của Orrm gọi điện thoại nói, ở trường Orrm bị người ta đánh. Ghê thật! Em đi xem thử tên nhóc nào dám đánh Orm nhà em!"

Wisanu nhìn thoáng qua Ling Ling đang nổi giận đùng đùng, nói tiếp: "Tính tình của con bé Orm Korn cũng không đáng yêu lắm."

Ling Ling hất mặt, tay nắm thành đấm hỏi: "Không đáng yêu, thế nào gọi là không đáng yêu."

Wisanu gật đầu: "Ơ...Không, anh cảm thấy rất dễ thương."

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến trường Patana, Ling Ling xuống xe, nàng nhìn hai bên đường vẫn còn trồng hai hàng ngô đồng pháp dường như không hề thay đổi, hoa trong vườn cũng nở thành từng đóa từng đóa, Ling Ling nhìn hai bên con đường vào trường học, cảm thán: "Giống như mới hôm qua vẫn còn đạp xe tới trường vậy."

"Ừm." Wisanu đứng bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn về một hướng, anh vẫn còn nhớ rất rõ bầu trời âm u ngày hôm đó trên con đường đến trường, gió lạnh thổi thốc từng cơn, trong cặp xách còn có túi sữa đậu nành ấm áp.

Wisanu nói: "Không biết thầy Bow có còn dạy ở trường hay không."

"Vẫn còn, lần trước Tan còn nhìn thấy thầy."

"Thật sao."

Ling Ling nhìn vẻ mặt như đang muốn đi thăm thầy của Wisanu, cô lấy tay đẩy anh một cái: "Vậy anh đi chào thầy đi, em đi gặp Orm trước, lát nữa sẽ tìm anh."

Wisanu hơi phân vân nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ."

Ling Ling phất tay với Wisanu, nàng đi nhanh tới dãy lầu khối lớp mười một, quen thuộc chỗ này nên chỉ một thoáng là nàng đã tìm tới được văn phòng của cô giáo.

Khi nàng gõ cửa đi vào thì thấy Orm và hai người khác, hai trai hai gái đang đứng xếp hàng chỗ cửa văn phòng, Ling Ling vừa nhìn thấy Orm ngay lập tức đã lo lắng chạy qua, nàng chạm lên mặt của cô rồi tức giận nói: "Là ai là ai, ai đánh em vậy. Quá đáng quá rồi!"

Nàng trông thấy môi Orm bị dập, khóe mắt thì bầm tím, trên chiếc áo trắng còn lấm lem đất bẩn.

Ling Ling càng nhìn càng tức, thật sự là không thể tha thứ được, Orm là cục cưng nâng niu trong tay của nhà họ Kwong nàng, đừng nói là đánh, nàng mới chỉ lớn tiếng với cậu thôi mà ông Kwong đã muốn cho nàng ăn đánh!

Quá đáng nhất chính là, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại thành xanh xanh tím tím thế này!

Một cô giáo trông còn rất trẻ đi tới hỏi: "Cô là người nhà của Orm?"

Ling Ling vừa lấy khăn giấy trong túi xách ra, giúp Orm lau bùn đất dính trên mặt, vừa trả lời: "Tôi là chị của em ấy."

Khi nàng vừa nói xong câu ấy, Orm đã lạnh lùng nghiêng mặt né sang bên, không để cho nàng lau giúp.

Ling Ling tức giận xoay đầu của cậu lại: "Đừng nhúc nhích!"

Nhìn mấy vết xanh xanh trên khóe môi, Ling Ling lại thấy tức giận: Là ai đánh, ai đánh, có phải là bốn người này không? Các cô cậu có thể đánh được hả? Giỏi lắm! Có muốn chị đây dạy dỗ mấy đứa không? Có biết chị là ai không? Lúc chị đây còn đánh nhau ở trường thì các cậu còn lăn lê trên bùn đất kia kìa!"

Cô giáo đưa tay ra ngăn nàng: "Cô Sethratanapong."

Ling Ling mở to mắt quay sang: "Tôi họ Kwong."

"À...cô Kwong."

"Có chuyện gì!"

"Tôi thấy, hình như cô hiểu lầm rồi." Cô giáo trẻ cười yếu ớt: "Tôi mời cô đến đây, không phải vì các em ấy đánh Orm. Mà là vì, Orm đánh các em ấy."

Cánh tay của Ling Ling giận dữ chỉ vào mấy cô cậu học sinh đang giơ ra giữa chừng, vẻ tức giận vẫn còn trên mặt, bốn vị thanh niên này có vẻ oan ức đang nhìn nàng, một cậu thiếu niên trông rất đẹp trai bực bội nói lớn: "Thật quá đáng, tại sao người lớn đều như vậy cả, rõ ràng là cậu ta đánh chúng em, chúng em cũng bị thương, còn bị nặng hơn nữa kìa."

Cô giáo trẻ phất tay, cười ha ha: "Xin lỗi xin lỗi, là cô hiểu lầm mấy em."

"Các cậu cũng bị thương à?" Ling Ling nhìn mấy cô cậu nhóc từ trên xuống dưới, trông rất khỏe mạnh mà.

Cậu thanh niên đẹp trai kia lại tức giận cởϊ áσ ra nói: "Cô nhìn xem!"

Hai cậu nam sinh khác bắt đầu cởϊ áσ: "Cô giáo trẻ mặt ửng hồng đứng bên cạnh nói: "Quả thật là mấy em ấy bị thương khá nặng."

"Thật vậy à?" Ling Ling khoanh hai tay lại, bình tĩnh nhìn bốn người họ thay nhau khoe vết thương: "Vậy cho tôi xem xem."

Khi Ling Ling sắp thấy mấy cậu thanh niên đẹp trai đang tức giận này cởi áo ra thì trước mắt bỗng nhiên tối lại, có một bàn tay cản đường nhìn của nàng đi, Orm đứng sau lưng nàng nói nhỏ: "Là em đã đánh họ."

"Hay lắm, cậu ta đã nhận rồi kìa." Cô nàng nữ sinh kia nói: "Cô ơi, cô chỉ biết thiên vị Orm thôi! Vừa nhìn thấy cậu ta bị thương là đã cho rằng bọn em đánh cậu ta."

Vẻ mặt cô giáo trẻ như đang nói cô sai rồi, ngây ngô cười nói: "Bởi vì em ấy bị thương ở trên mặt mà."

Cậu thiếu niên đẹp trai khác nói: "Cậu ta rất ghê gớm, toàn đánh những chỗ người ta không nhìn thấy thôi!"

"Là tại cậu ngốc, đánh người thì không đánh vào mặt!" Ling Ling túm lấy cánh tay Orm, nắm chặt trong tay cười nói: "Chuyện này mà cũng không biết, có muốn tôi chỉ cho các cậu không."

"Chuyện này...cô Sethratanapong."

"Tôi họ Kwong." Cô giáo này nói chuyện sao có vẻ lóng ngóng như vậy nhỉ.

"À, xin lỗi, cô Kwong." Cô giáo cười xin lỗi: "Chuyện này, em Orm đánh bạn, theo nội quy của trường học thì..."

Ling Ling phất tay ngăn lại: "Đánh bạn gì chứ ạ, mấy em ấy chỉ đùa với nhau thôi, mấy đứa nhóc học sinh ở gần nhau không phải rất thích đánh đấm một chút hay sao!"

"Ồ...là như vậy à?"

"Không phải gì chứ!" Bốn người học sinh kia cùng nhau gào lên: "Cậu ta đánh bọn em!"

Cô giáo trẻ tội nghiệp không biết phải giải quyết như thế nào, trỏ ngón tay: "Theo quy định của nhà trường..."

"Thưa cô giáo, cô vừa tốt nghiệp đại học phải không?" Ling Ling hỏi.

"Đúng vậy."

Ling Ling thở dài, kéo cô giáo trẻ sang một bên, rỉ tai nói nhỏ với cô giáo một lúc lâu, sau đó thì thấy vẻ mặt cô giáo trẻ từ kinh ngạc chuyển sau buồn bã, cuối cùng hai mắt còn đỏ ửng lên, nước mắt rưng rưng chực trào ra ngoài.

"Tôi nói như vậy, cô hiểu chứ."

Cô giáo gật đầu, vẻ mặt đồng cảm nhìn Orm nói: "Orm à, em về nhà trước đi, phải nghe lời chị của em đấy."

Orm chau mày nhìn Ling Ling, Ling Ling nháy mặt với cô.

Cậu thiếu nhiên đẹp trai tức giận gào lên: "Thưa cô!"

"Nghe lời nào, nghe lời nào, cô mời mấy em ăn trưa nhé, được không?"

"Không được!"

Ling Ling mặc kệ tiếng kêu gào đầy bất mãn của mấy người phía sau, túm lấy Orm kéo ra khỏi văn phòng.

Ling Ling quay lại nhìn thoáng về phía cô giáo trong văn phòng: "Cô giáo của các em dễ thương thật."

Orm lạnh nhạt tiếp lời: "Ngốc nghếch."

Ling Ling cười gật mạnh đầu: "Ha ha, chị cũng thấy vậy."

Orm đút hai tay vào túi quần, cúi đầu đi theo phía sau Ling Ling, đi một lúc tới khi xuống dưới lầu, cậu bỗng nhiên dừng lại hỏi: "Chị và cô giáo nói gì vậy?"

Ling Ling dừng lại, quay lại cười với cậu: "Thì bịa câu chuyện về một cô bé có thân thế đáng thương, bị mọi người bắt nạt, rồi thì không ngừng cố gắng vươn lên cho cô ấy nghe thôi. Không ngờ cô ấy lại tin thật!"

Orm ném cái liếc mắt cho nàng: "Chị lại bắt nạtngười thật thà."

Ling LIng nhìn cô không nói lời nào.

Orm bẻ bẻ khớp tay hỏi: "Nhìn cái gì?"

Ling Ling cười: "Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với chị rồi."

Orm hừ ra tiếng, cúi đầu nói: "Rõ ràng là chị không thèm để ý tới em."

"Chị không để ý tới em bao giờ." Ling Ling oan uổng nói.

Orm gật đầu: "Chị không có thời gian để ý tới em.'

Ling Ling nhíu mày cười: "Ha, thì ra là em ghen tị."

Orm lườm nàng, bước nhanh về cổng trường học.

Ling Ling đuổi theo cô, cười hi hi nói với theo sau: "Xin lỗi mà, trái tim chịđã có nơi có chốn rồi, không thể đồng ý với em được."

"Nếu như em thích những cô gái lớn hơn, chị cảm thấy cô giáo của em cũng rất được,vừa đáng yêu lại dễ bị lừa, trông cũng xinh xắn lắm..."

Orm dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Ling Ling.

Ling Ling bị ánh mắt lạnh băng của cô làm cho lạnh cóng, nàng liếm môi cẩn thậnkhép miệng lại.

Orm nắm chặt hai tay, nhìn nàng trừng trừng nói: "Ling Ling, chị còn ngốc hơncô giáo của tôi."

Trong chớp mắt Ling Ling giống như trái bóng cao su bị đâm xì hơi, sụp vai chánnản, Orm nhìn nàng, vừa định nói thêm gì đó nhưng mắt lại liếc thấy có bóng ngườiđang đi tới cách đó không xa, cô đột ngột quay lại...

Wisanu cười hiền bước tới hỏi: "Không có chuyện gì chứ? N'Orm."

Orm lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không có gì."

Wisanu nhìn thấy vết thương trên mặt Orm: "Đánh nhau là sở trường của anh, vềanh dạy cho em mấy chiêu."

Orm ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi: "Anh nghĩ tôi cần à?"

"..." Wisanu ngại ngùng, không nói gì nữa.

Thật sự Orm không cần anh dạy gì, trong số những lính cảnh vệ của ông nội cô cónhiều người cũng là cao thủ cả, từ nhỏ cô đã được tập luyện cơ bản với họ.

Ling Ling chau mày: "Orm."

Orm không nhìn nàng, cứ thế quay người đi luôn.

Ling Ling nhìn theo bóng lưng cô thở dài, Wisanu cười bất đắc dĩ: "Em ấy vẫncòn ghét anh."

Ling Ling cũng không ngần ngại mà gật đầu nhìn anh: "Đúng là không thích anh lắm."

Wisanu hơi cười nói: "Nhưng mà ba em thích con bé ấy đấy chứ."

Ling Ling lại gật đầu: "Cũng khá yêu quý, còn thương nó hơn cả em."

Wisanu7 đút hai tay vào túi quần, cười khẽ lại nói: "Em cũng thích con bé."

Ling Ling ngẩn người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip