61. Một ván bài

Điện thờ gia tộc Sethratanapong nằm sâu bên trong khu đất tổ tiên, tách biệt khỏi những khu nhà chính nguy nga tráng lệ. Được xây dựng từ thời tổ tiên của Orm Kornnaphat, điện thờ mang đậm phong cách kiến trúc hoàng gia Thái, với mái cong chạm trổ rồng phượng, từng góc mái được dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Khuôn viên của điện thờ gia tộc Sethratanapong rộng lớn và được chăm chút tỉ mỉ như một khu vườn hoàng gia thu nhỏ, mang đậm nét trang nghiêm và cổ kính.

Con đường lát đá dẫn từ cổng vào được bao phủ bởi hai hàng cây sứ trắng lâu năm, những tán cây rợp bóng mát, mỗi khi có gió thoảng qua, hương sứ dịu dàng lan tỏa khắp không gian. Mùa hoa nở, từng cánh hoa trắng rơi rụng trên mặt đất, như những dấu ấn thời gian đọng lại trên nền đá rêu phong.

Hồ sen rộng lớn nằm chếch về một góc, mặt nước trong vắt phản chiếu bầu trời. Những đóa sen hồng, sen trắng vươn lên kiêu hãnh giữa mặt hồ, tỏa hương dìu dịu. Đàn cá chép đỏ bơi lượn dưới nước, thỉnh thoảng tạo nên những gợn sóng nhẹ, phá tan sự tĩnh lặng đầy thiêng liêng của nơi này.

Dọc theo lối đi là những bức tượng rồng và hổ, biểu tượng cho sự quyền uy và sức mạnh của gia tộc. Những phiến đá khắc tên các đời tổ tiên được đặt ngay ngắn dưới những tán cây cổ thụ, như những chứng nhân lặng lẽ của lịch sử.

Ở phía xa, một đình nghỉ chân được dựng bằng gỗ teak nguyên khối, mái ngói đỏ sẫm theo lối kiến trúc cổ, là nơi con cháu quỳ lạy mỗi dịp cúng bái. Mỗi viên ngói, mỗi thanh xà ngang đều đã in dấu thời gian, nhưng vẫn giữ nguyên nét trang trọng, uy nghi của một gia tộc lớn.

Nơi đây không chỉ là chốn linh thiêng để thờ phụng tổ tiên, mà còn là nơi nhắc nhở mỗi thành viên trong gia tộc về cội nguồn, về trách nhiệm mà họ đang gánh trên vai.

Bên trong, không gian rộng lớn nhưng tĩnh lặng, uy nghiêm. Tường được lát gỗ quý, chạm khắc những hoa văn truyền thống, phản chiếu ánh sáng từ hàng chục chiếc đèn dầu đặt dọc hai bên lối đi. Hương trầm quẩn quanh trong không khí, tạo nên một cảm giác trang nghiêm mà tách biệt với thực tại.

Chính giữa điện thờ là bệ đá cao, nơi đặt những bài vị của các đời tổ tiên. Trước bài vị là những lư hương đồng cũ kỹ nhưng vẫn sáng bóng, dấu vết của năm tháng chỉ càng làm tăng thêm vẻ linh thiêng. Dọc hai bên, những bức hoành phi khắc chữ vàng trên nền gỗ đen tuyền, ghi lại gia huấn và công lao của từng thế hệ.

Sau bệ thờ, bức tượng của vị tổ phụ sáng lập gia tộc đứng sừng sững, đôi mắt đăm chiêu như đang dõi theo hậu thế. Ngay cả khi đã qua bao nhiêu năm, người đời vẫn nói rằng, khi bước chân vào điện thờ, dưới ánh mắt ấy, không ai có thể nói dối.

Căn phòng phía sau điện thờ là nơi bí mật và trang nghiêm bậc nhất trong khuôn viên gia tộc Sethratanapong. Không gian ấy không dành cho những cuộc trò chuyện bình thường, mà là nơi con cháu gia tộc trở về để bàn bạc những việc hệ trọng, những quyết sách có thể ảnh hưởng đến cả dòng họ.

Cánh cửa gỗ teak dày cộp, chạm trổ hoa văn rồng phượng, đã tồn tại qua bao thế hệ. Khi cánh cửa mở ra, một mùi hương trầm thoang thoảng bao trùm, tạo nên không khí uy nghiêm mà cũng đầy tĩnh lặng.

Ở chính giữa căn phòng là một chiếc bàn dài làm từ gỗ mun nguyên khối, mặt bàn trơn bóng đã hằn dấu vết của thời gian, nơi từng thế hệ gia chủ đã đặt tay xuống mà đưa ra những quyết định mang tính sống còn. Những chiếc ghế cao lưng, chạm trổ tinh xảo, được xếp ngay ngắn xung quanh bàn, vị trí ngồi không tùy tiện mà phản ánh rõ thứ bậc trong gia tộc.

Trên tường treo những bức họa chân dung của các đời gia chủ, ánh mắt sắc sảo như đang dõi theo từng cuộc trò chuyện của hậu bối. Dưới chân bức tường lớn nhất, một tủ kính chứa gia phả của gia tộc, ghi chép đầy đủ từng dòng nhánh, từng con cháu đã góp phần vào sự hưng thịnh hoặc suy tàn của Sethratanapong. Chỉ cần cuốn gia phả này được mở ra, bất kỳ ai trong họ cũng hiểu rằng cuộc họp hôm nay không phải chuyện nhỏ.

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, chỉ có vài cây đèn dầu đặt trong những góc khuất, khiến không gian càng thêm phần trang trọng và bí ẩn. Bất cứ ai bước vào đây đều không thể coi nhẹ những lời nói sắp được thốt ra—bởi vì mỗi câu chữ đều có thể dẫn đến một cuộc chiến, một sự thay đổi, hoặc một cuộc thanh trừng trong bóng tối.

Cuộc họp lần này được tổ chức có phần gấp gáp, khiến không ít người trong gia tộc cảm thấy bất ngờ. Toàn bộ những thành viên quan trọng chỉ có hai ngày để trở về Bangkok, bỏ dở những công việc dang dở, những kế hoạch cá nhân, để tụ họp về điện thờ gia tộc—nơi chỉ khi có chuyện hệ trọng mới mở ra cuộc hội nghị như thế này.

Những cuộc điện thoại được thực hiện xuyên đêm, máy bay riêng của gia tộc Sethratanapong không ngừng hoạt động, đưa từng nhân vật chủ chốt từ khắp nơi trên thế giới về lại đất mẹ. Những chiếc xe sang trọng lăn bánh vào khuôn viên biệt thự lớn, đón đưa những người mang trên vai dòng máu của gia tộc.

Không có quá nhiều lời giải thích trước đó, nhưng tất cả đều hiểu—nếu Orm Kornnaphat đã ra lệnh, tức là chuyện này không thể chậm trễ. Và nếu đến lúc này vẫn có người chưa đoán được chuyện gì sắp xảy ra, thì họ cũng sớm phải nhận ra, trong gia tộc này, những kẻ chậm chân sẽ chỉ có thể đứng ngoài cuộc chơi.

Sau khi đốt nhang và khấn bái tổ tiên, cả đoàn người lần lượt lui ra khỏi chính điện, bước vào căn phòng họp phía sau điện thờ.

Cánh cửa gỗ lớn được những người hầu cẩn thận mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, trang nghiêm, nơi từ bao đời nay vẫn là nơi bàn bạc những chuyện trọng đại của gia tộc. Trên tường treo đầy những bức chân dung của các vị gia chủ đời trước, những ánh mắt uy nghiêm như đang dõi theo từng người bước vào.

Orm Kornnaphat đi trước, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt sắc bén, dẫn đầu đoàn người tiến vào. Ling Ling Kwong lặng lẽ đi bên cạnh em, không nói gì, nhưng sự hiện diện của chị đủ để khiến bầu không khí trong phòng thêm phần nghiêm túc.

Những thành viên quan trọng lần lượt yên vị, tùy theo vai vế trong gia tộc mà chọn chỗ ngồi phù hợp. Vị trí chủ tọa, vốn dĩ chỉ thuộc về người nắm quyền cao nhất, hôm nay đã không còn ai tranh giành như năm xưa. Orm Kornnaphat ngồi xuống đó một cách hiển nhiên, biểu thị rằng cô chính là người định đoạt ván cờ lần này.

Khi tất cả đã an vị, cánh cửa phía sau được đóng lại, ngăn cách thế giới bên ngoài. Cuộc họp chính thức bắt đầu.

Orm Kornnaphat ngồi ở chính giữa, trên chiếc ghế cao nhất, ngay trước bức hoành phi khắc tên tổ tiên. Đó là vị trí tối cao, nơi chỉ dành cho người đứng đầu, gia chủ đời này, nơi mà tất cả ánh mắt trong phòng đều sẽ hướng về. Không ai có thể phủ nhận quyền lực của cô, bởi cô ngồi đó không chỉ với danh nghĩa con cháu trưởng, mà với tư cách là người thực sự nắm quyền kiểm soát tập đoàn Sethratanapong.

Bên trái cô là ba, là các bậc trưởng bối, những người đã từng dẫn dắt gia tộc này. Họ có thể là cố vấn, là người đưa ra lời khuyên, nhưng không ai còn quyền ra quyết định thay cô nữa.

Bên phải cô là Ling Ling Kwong. Chị không mang dòng máu Sethratanapong, nhưng sự tồn tại của chị không cần đến huyết thống để chứng minh giá trị. Chị là hậu thuẫn mạnh nhất của em, là người vạch đường, là người giúp em suy nghĩ thấu đáo từng bước đi. Nếu có một ai đó trong căn phòng này thực sự hiểu rõ đường lối mà em muốn đi, thì người đó chỉ có thể là chị.

Phía trước cô là những người thuộc thế hệ mới, con cháu các nhánh trong gia tộc—những người có thể trở thành đồng minh, hoặc sẽ là kẻ ngáng đường. Họ không phải là những kẻ chỉ biết nghe theo lệnh, mà là những người có tham vọng, có quyền lực, có tính toán riêng. Và cô phải làm sao để họ hiểu rằng, dù có muốn hay không, họ cũng phải bước đi theo con đường mà cô đã định sẵn.

Trong hàng ghế phía dưới, có một vị trí mà ai cũng phải để mắt đến—Art, em trai của Orm, đang ngồi ở đó.

Art là một bác sĩ, không phải người của thương trường, nhưng cậu ấy vẫn có mặt trong cuộc họp này. Khác với những người họ hàng xa chỉ đến vì trách nhiệm, sự hiện diện của Art mang một ý nghĩa đặc biệt. Cậu ấy không chỉ là em trai ruột của Orm Kornnaphat mà còn là người thừa kế tiềm năng duy nhất của nhánh chính.

Dù không tham gia điều hành tập đoàn, Art vẫn là con trai của gia chủ đời trước, là em trai ruột của Orm Kornnaphat. Vai trò của em không nằm trong những cuộc chiến quyền lực, nhưng không ai có thể phớt lờ sự tồn tại của em trong gia tộc.

Hôm nay, Art ngồi lặng lẽ trong hàng ghế phía dưới, lưng thẳng, đôi mắt sắc bén quét qua những người họ hàng có mặt. Em ấy chưa từng quan tâm đến những cuộc tranh đấu thương trường, nhưng điều đó không có nghĩa là em không hiểu. Được giáo dục trong gia đình này từ bé, Art thừa biết những gì đang diễn ra không hề đơn giản.

Orm Kornnaphat nhìn lướt qua em trai mình. Chị hiểu rõ Art chưa từng muốn dính vào những chuyện như thế này, nhưng máu mủ vẫn là máu mủ. Hôm nay, em ấy có mặt ở đây không phải để tranh giành bất cứ thứ gì—mà là để chứng kiến.

Căn phòng này là nơi quyết định vận mệnh của Sethratanapong, và đêm nay, Orm Kornnaphat sẽ là người nắm trong tay toàn bộ ván bài.

Không gian trong phòng họp mang theo mùi hương trầm thoang thoảng từ điện thờ phía sau. Dù ghế đã sắp xếp ngay ngắn, nhưng không khí vẫn còn mang chút hỗn loạn. Những tiếng thì thầm to nhỏ vang lên từ nhiều phía—có người thảo luận, có người dò hỏi, có người chỉ im lặng quan sát.

Một tiếng thì thầm khe khẽ vang lên từ hàng ghế phía dưới, chẳng rõ là ai lên tiếng trước, nhưng như một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng, nó nhanh chóng lan rộng.

"Gia tộc phía Tây không có ai đến sao?"

Một vài ánh mắt khẽ liếc nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, tránh để lộ cảm xúc. Trong không khí tĩnh mịch của căn phòng, những lời bàn tán dẫu nhỏ đến đâu cũng trở nên rõ ràng.

"Bình thường dù có bận rộn đến đâu, ít nhất họ cũng phải cử người đến. Lần này lại hoàn toàn vắng mặt..."

"Họ biết trước chuyện gì sao?"

Orm Kornnaphat ngồi ở vị trí trung tâm, đôi tay đan vào nhau trên mặt bàn gỗ nặng trịch. Em không vội mở lời, chỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng. Cảm giác bị soi xét lập tức lan ra, khiến những người đang rì rầm khẽ chững lại.

Và rồi, khi Orm cất tiếng nói đầu tiên, tất cả âm thanh đều im bặt.

Giọng em không lớn, nhưng mỗi từ đều vang lên rõ ràng, trầm ổn, mang theo áp lực vô hình đè nặng lên những người có mặt. Một cơn sóng ngầm lan ra trong bầu không khí, kéo theo sự nghiêm túc và căng thẳng. Ai nấy đều hiểu, cuộc họp này không phải chỉ để thông báo một chuyện nhỏ nhặt—mà là để quyết định số phận của gia tộc trong những ngày sắp tới.

"Xin lỗi vì đã gấp rút mời mọi người về đây."

Không ai lên tiếng phản đối, nhưng trong ánh mắt của một vài người vẫn có sự không hài lòng. Dù vậy, chẳng ai dám tỏ thái độ rõ ràng. Bởi ai cũng hiểu rằng, khi gia chủ đã mở lời như vậy, nghĩa là chuyện lần này không hề đơn giản.

Orm liếc nhìn khắp căn phòng, lướt qua từng gương mặt thân quen lẫn xa lạ, dừng lại một chút ở những người thuộc thế hệ trước, rồi cuối cùng ánh mắt em hướng về ông nội đang ngồi ở hàng ghế trên. Không một ai nhắc nhở hay thúc giục, nhưng sự chờ đợi lặng lẽ ấy càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng.

"Thongchai, người đứng đầu gia tộc phía Tây những năm nay, đang âm thầm thu mua cổ phiếu của tập đoàn để thao túng thị trường."

Cả phòng chìm vào một khoảng lặng. Một số người trao đổi ánh mắt, một số khẽ nhíu mày. Chuyện này không phải ai cũng biết, nhưng cũng không hoàn toàn bất ngờ.

Orm tiếp tục, từng lời cất lên không vội vã, nhưng mang theo áp lực không thể xem nhẹ.

"Hắn không muốn giành lấy ghế chủ tịch. Hắn chỉ cần đủ cổ phần để thao túng quyết định của hội đồng. Hắn đã đi bao xa rồi? Bao nhiêu người trong số các vị đã từng bán cổ phần cho hắn?"

Câu hỏi cất lên không hướng vào ai cụ thể, nhưng đủ để khiến những kẻ có liên quan cảm thấy căng thẳng. Một vài ánh mắt dao động, nhưng chẳng ai đáp lại ngay lập tức. Trong không gian nghiêm cẩn của căn phòng, những gương mặt xoay về phía nhau, ánh mắt dò xét lẫn nhau. Một vài người siết chặt tay vịn ghế, một số khác chậm rãi ngả người ra sau, che giấu suy nghĩ trong cái nhíu mày trầm tư.

Orm không cần họ trả lời ngay. Em đã quen với sự im lặng này—sự im lặng của những kẻ đang cân nhắc lợi ích, đang tính toán xem bản thân nên đứng ở vị trí nào.

"Tôi không triệu tập cuộc họp này để truy cứu trách nhiệm. Nhưng chúng ta không thể làm ngơ được nữa. Đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho những toan tính của Thongchai."

Giọng nói của Orm không hề cao, nhưng từng chữ lại dội vào tâm trí những người ngồi trong phòng.

Một người đàn ông tóc hoa râm, chú ruột của em, trầm giọng lên tiếng:

"Cháu có bằng chứng gì không?"

Orm cười nhạt. "Nếu không có bằng chứng, cháu đã không mời mọi người về đây."

Em rút một tập tài liệu từ túi áo vest, đặt lên bàn gỗ nặng nề. Ánh mắt nghiêm nghị quét qua tất cả:

"Hắn không chỉ thu mua cổ phiếu. Hắn đang biến tập đoàn thành một công cụ cho những giao dịch mà chúng ta không thể dung thứ."

Không khí trong phòng trùng xuống. Một vài người bắt đầu thấp giọng bàn tán. Một người khác, đại diện từ nhánh gia tộc phía Đông, chậm rãi hỏi:

"Cụ thể là gì?"

Orm hít một hơi sâu, ánh mắt tối lại.

"Ma túy."

Một cơn chấn động lan ra như sóng ngầm. Những tiếng xì xầm trở nên gấp gáp hơn, lo lắng hơn. Một số người nhìn nhau với sự kinh hoàng hiện rõ trong đáy mắt. Đây không còn là một cuộc tranh đoạt quyền lực nội bộ nữa—đây là một vết nhơ có thể nhấn chìm cả gia tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip