85. Kiêu ngạo và tự mãn.

Dưới ánh đèn lung linh của những chiếc đèn chùm pha lê, buổi tiệc ăn mừng chiến thắng của Earn bắt đầu trong không khí hào nhoáng, nơi mà những chiếc ly thủy tinh lấp lánh, những bộ váy dạ hội xa xỉ và những bộ tuxedo đen bóng bẩy tạo nên một không gian đầy sắc màu rực rỡ. Mùi nước hoa ngọt ngào, pha lẫn trong không khí là âm nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ, mỗi tiếng chuông piano vang lên như lướt qua từng giác quan, tạo ra sự thanh tao nhưng cũng đầy ẩn ý.

Căn biệt phủ rộng lớn ấy, nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, được bài trí bằng những món đồ nội thất đắt tiền, từ những chiếc ghế da cao cấp đến những bức tranh cổ xưa treo trên tường. Những ngọn nến đặt trên bàn dài rực rỡ, ánh sáng chiếu lên các khuôn mặt, làm nổi bật sự kiêu kỳ và vẻ ngoài hoàn hảo của từng vị khách.

Những vị khách sang trọng, từ các doanh nhân lớn đến các nhân vật quyền lực trong giới thượng lưu, tụ tập xung quanh, những nụ cười giả tạo nở trên môi họ, nhưng ánh mắt thì không thể che giấu những tính toán và toan tính. Mọi người di chuyển từ nhóm này sang nhóm khác, câu chuyện nhẹ nhàng nhưng đều xoay quanh việc chia sẻ chiến thắng, sự nở rộ của thế lực mới, và tất nhiên, không thiếu những lời khen tặng Earn – người vừa giành được vị trí mà bao nhiêu người đã phải thèm khát.

Từ vị trí cao nhất của căn biệt thự, Art ngồi lặng lẽ, trong bộ vest đen hoàn hảo, điếu thuốc cháy đỏ trên tay tạo ra một làn khói nhẹ nhàng bay lượn trong không khí, giống như những suy nghĩ rối bời trong đầu cậu. Cậu không tham gia vào những cuộc trò chuyện huyên náo xung quanh, thay vào đó, Art ngồi đó, im lặng, nhắm mắt, để khói thuốc xâm chiếm suy nghĩ. Đôi mắt cậu lơ đãng nhìn ra ngoài ban công, nơi màn đêm đen đặc bao trùm, những ngọn đèn thành phố phản chiếu sắc vàng mờ nhạt, rồi thi thoảng lại đảo xuống bữa tiệc đang diễn ra bên dưới.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Art vẫn không thể không nghĩ về những gì đã qua. Cậu không có ý định thả lỏng mình trong những giờ phút này, mặc cho không khí xung quanh tràn ngập niềm vui, nhưng trong lòng cậu, chỉ có sự tĩnh lặng đầy rối ren. Art phì phèo điếu thuốc, mỗi lần hít một hơi sâu, như thể muốn nuốt trọn những sự thật đang dần hiện rõ ra trước mắt. Nhưng đêm nay, trong vũ tiệc này, dù mọi thứ có lung linh đến đâu, Art vẫn biết rằng chỉ có những cuộc chơi thật sự mới là điều quyết định. Và cậu, không bao giờ để mình trở thành một phần trong những mảnh ghép ngắn hạn của cái thế giới này.

Bất chợt, một tiếng cười sang sảng vang lên từ đám đông. Cậu không quan tâm mấy đến những tên hề đang làm việc của bọn chúng, và rõ ràng, Art biết rằng đêm này mới chỉ là khởi đầu. Cậu nhìn quanh, đánh giá từng người, tìm kiếm những yếu tố có thể phá vỡ thế cân bằng, kể cả khi không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát mọi thứ thì cậu vẫn nên đảm bảo mọi thứ sẽ không chệch đường ray.

Buổi tiệc tiếp tục diễn ra trong không gian rực rỡ, xa hoa nhưng cũng đầy toan tính. Âm nhạc vẫn vang lên, một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng nhưng đầy kịch tính, như thể đang dẫn dắt mọi người vào một vũ điệu đầy quyến rũ, nhưng ẩn sâu trong đó là những ý đồ, những cuộc chơi quyền lực không lời.

Từng nhóm người trong phòng, từ những gương mặt nổi tiếng trong giới kinh doanh, cho đến những nghệ sĩ, chính khách, tất cả đều hoà mình vào không khí huyên náo. Những câu chuyện được thốt ra một cách nhẹ nhàng, nhưng không ít trong số đó là những lời khen, những lời bóng gió đầy ẩn ý. Mọi người tươi cười, nhưng ánh mắt của họ, như thể đều đang tính toán từng bước đi của mình. Những chiếc ly đầy rượu vang đỏ lấp lánh, những đĩa món ăn sang trọng được bày biện tinh tế, từ những món tráng miệng ngọt ngào cho đến các món khai vị đầy màu sắc, tất cả đều góp phần tạo nên không gian của sự xa hoa hoàn hảo.

Cảm giác như thể từng giây phút trong buổi tiệc này đều được tính toán tỉ mỉ. Mỗi bước đi của khách mời, mỗi ánh mắt liếc nhìn, đều là một phần của cuộc chơi lớn. Ai cũng biết rằng đây không chỉ là một bữa tiệc thông thường, mà là nơi quyết định số phận, là nơi mà quyền lực được củng cố, hay bị đảo lộn.

Earn, ngồi trên chiếc ghế gần đó, vẫn tươi cười như một con sói tinh ranh, đôi mắt lấp lánh ánh hào quang. Mỗi cử chỉ của cô ta đều mang đến sự tự tin, như thể tất cả mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Mặc dù xung quanh không thiếu những tiếng cười vui vẻ xu nịnh, và Earn, không giống như Art, không thể nào không cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí khi không biết điều gì sắp xảy đến. 

Bên ngoài, những ánh đèn thành phố mờ ảo phản chiếu qua cửa sổ lớn của biệt thự. Cơn gió đêm thổi qua, khiến không khí trong phòng trở nên mát mẻ, nhưng cũng chẳng làm giảm bớt sự căng thẳng ngầm ẩn. Những chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà tỏa ra ánh sáng lung linh, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường, khiến không gian thêm phần huyền bí.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng. Đây là nơi mà quyền lực được trao đi, nhưng cũng có thể bị cướp đoạt chỉ trong chớp mắt. Và khi đêm dần sâu, những cái bắt tay, những lời chúc mừng đều là lớp vỏ bọc cho những toan tính thầm kín, những quyết định sẽ thay đổi cả cuộc chơi.

Earn bước về phía Art, bước đi của cô ta nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, mỗi bước như một đợt sóng vỗ về phía cậu. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm phản chiếu lên làn da cô ta, khiến cô càng thêm tỏa sáng giữa không gian xa hoa này. Đôi mắt cô lấp lánh, ẩn chứa sự kích động, như thể cô đang mang đến một thứ gì đó quan trọng, một thứ mà chỉ riêng cô mới có quyền sở hữu.

Mái tóc của Earn được chải gọn gàng, tỏa ra ánh sáng mượt mà, từng lọn tóc vàng óng ánh dưới ánh đèn, làm nổi bật vẻ ngoài hoàn hảo của cô ta. Earn bước từng bước chậm rãi về phía Art với nụ cười ngọt ngào, khóe môi vẫn cong lên nụ cười mà hôm nay chưa bao giờ tắt.

Với tất cả những thứ mà cô ta đã giành lấy được, đã chiếm lấy và sở hữu nó một cách hoàn toàn. Thật hài lòng, thật đáng để kiêu ngạo làm sao.

"Đi theo tôi nào," cô ta nói, giọng điệu vừa mềm mại vừa sắc bén, như một lời mời gọi không thể từ chối, "Tôi sẽ cho cậu xem thứ quý giá nhất mà tôi đã sở hữu được." Mỗi từ của cô ta như thấm vào không khí, nặng nề và đầy bí ẩn.

Câu nói ấy không chỉ là lời mời bình thường, mà như một lời hứa hẹn về một điều gì đó quan trọng, có thể thay đổi cục diện của mọi thứ. Earn không chỉ mời Art đi theo mình, mà thực sự là dẫn dắt cậu vào một hành trình mà cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ánh mắt của cô ta như đang giấu kín một bí mật lớn, một điều mà Art không thể không tò mò.

Art, dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không thể nào không cảm nhận được sự hấp dẫn trong lời mời ấy. Cậu biết, trong thế giới này, chẳng có thứ gì là miễn phí, và cái mà Earn nói đến có thể là một quân bài quan trọng mà cô ta đã giấu kín. Nhưng không thể phủ nhận, điều này càng khiến Art cảm thấy cần phải biết thêm, cần phải bước vào thế giới mà Earn đang mời gọi.

Earn đứng đó, như một người dẫn đường, mời gọi cậu bước vào bóng tối của một cuộc chơi đầy hiểm nguy, nơi mà sự tranh giành quyền lực sẽ không bao giờ kết thúc.

Chiếc xe hơi đen lướt qua những con phố nhộn nhịp của Bangkok, bóng đêm như bao phủ lấy mọi thứ. Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, chỉ còn lại ánh đèn từ những cửa hàng, quán cà phê, và những tòa nhà cao tầng, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Xe đi qua những con phố rối rắm, từng khúc cua hẹp, cho đến khi chiếc xe rẽ vào một con đường yên tĩnh hơn, gần như tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố.

Đó là một nơi không mấy nổi bật, nhưng chính sự im lặng và vẻ ngoài bình thường của nó lại khiến mọi thứ càng thêm kỳ bí. Tòa chung cư cao vời vợi đứng sừng sững trong bóng đêm, như một biểu tượng lạnh lùng và đầy quyền lực, với những cửa kính lớn phản chiếu những ngôi sao xa xôi.

Khi chiếc xe dừng lại, Art và Earn bước ra ngoài, mỗi bước chân họ vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cánh cửa chính của tòa chung cư mở ra, và một bầu không khí khác biệt hoàn toàn so với buổi tiệc xa hoa ấy bao trùm lấy họ. Không còn ánh đèn lấp lánh, không còn những tiếng cười và lời mời gọi, chỉ còn lại không gian lạnh lẽo, tĩnh mịch và u ám.

Earn dẫn đầu, bước vào tòa nhà với bước đi tự tin và vững vàng, như thể đây là nơi của cô ta, một không gian riêng biệt mà không ai có thể xâm phạm. Art theo sau, cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa không gian này và buổi tiệc lúc nãy – nơi đầy ắp sự giả dối và giả tạo. Ở đây, mọi thứ có vẻ thật hơn, thô ráp hơn, và cũng đen tối hơn.

Thang máy đưa họ lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, nơi một căn hộ rộng lớn và sang trọng mở ra trước mắt họ. Căn phòng có cửa kính nhìn ra toàn cảnh thành phố, ánh đèn từ những tòa nhà bên ngoài chiếu sáng lấp lánh, nhưng không thể xua tan được bóng tối trong không gian này.

Earn dừng lại, quay đầu nhìn Art và mỉm cười, nụ cười lạnh lùng, đầy ẩn ý. "Chúng ta đã đến," cô ta nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự kích động, như thể đã đến lúc mọi thứ cần phải được phơi bày.

Trong khoảnh khắc ấy, Art cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt, một thế giới mà mọi sự thật đều được giấu kín, mọi âm mưu đang chờ đợi để được vén màn.

Earn mở cánh cửa bằng một động tác nhẹ nhàng, như thể không muốn làm xáo trộn không gian tĩnh lặng bên trong. Căn phòng bên trong như một tác phẩm nghệ thuật, tất cả đều được bao phủ bởi những mảng kính lớn từ sàn đến trần, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn xung quanh, tạo ra một không gian lạnh lẽo và xa cách. Không khí trong căn phòng như bị đóng chặt, nặng nề và u ám.

Giữa căn phòng, trong một chiếc giường đơn giản nhưng sang trọng, Ling Ling Kwong nằm đó, bất động, như một bông hoa héo rũ không còn sức sống. Cơ thể chị yếu ớt, đôi mắt khép chặt như không muốn đối diện với thế giới bên ngoài, và hơi thở của chị như nhẹ nhàng tan biến vào không khí, mỗi nhịp thở đều có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và bệnh tật đang ngấm vào từng tế bào.

Dù vậy, vẻ đẹp của Ling Ling Kwong vẫn không thể bị che khuất. Những đường nét trên khuôn mặt chị vẫn sắc sảo, thanh thoát như những ngày xưa cũ, dù làn da chị đã trở nên nhợt nhạt, môi mím chặt không cười, nhưng ánh sáng dịu dàng từ những mặt kính phản chiếu lại làm nổi bật vẻ đẹp kiều diễm đó. Mái tóc dài rối bù của chị như một dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng vương vãi trên chiếc gối trắng tinh.

Earn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng và đầy chờ đợi, quan sát Ling Ling Kwong trong suốt một khoảnh khắc dài. Cô ta không vội vàng tiến lại gần, mà chỉ đứng lặng lẽ, như thể muốn để Art cảm nhận được tất cả sự đau đớn và yếu đuối của người mà cô ta đã giam cầm.

"Đây là người mà chị cậu lúc sinh thời vẫn đang tìm, đúng không?"

Earn thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự chế giễu.

"Chị ấy đẹp đến mức nào... nhưng giờ đây chẳng còn gì cả. Mọi thứ trong cái đầu ấy đã bị xóa nhòa đi mất rồi. Chỉ còn có thể biết đến tôi." Cô ta mỉm cười nhạt, không có sự thương xót trong ánh mắt.

"Và chỉ tôi mà thôi."

Trong phòng, chỉ còn lại sự im lặng dày đặc, cùng với hơi thở nhẹ nhàng của Ling Ling Kwong, như một lời nhắc nhở về những gì đã bị cướp đi.

Art đứng đó, đôi chân như bị đóng chặt xuống đất, mắt cậu dán chặt vào hình ảnh của Ling Ling Kwong, người mà cậu từng ngưỡng mộ, người chị dâu mà cậu luôn nghĩ là mạnh mẽ, kiên cường, giờ lại nằm đây, yếu đuối và gầy gò, bị giam cầm trong một căn phòng lạnh lẽo. Cảm giác giận dữ sục sôi trong lòng cậu, như một ngọn lửa bùng lên không thể kiềm chế. Cậu cảm thấy bất lực, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự bức bối, tức giận mà không thể dừng lại.

"Chị dâu..." Cậu thì thầm, như thể muốn xoa dịu đi cảm giác đau đớn trong tim mình. Nhưng giọng nói của cậu lại như một nhát dao sắc bén, khắc vào không gian. Ngay cả khi cậu gọi tên chị, nó vẫn mang theo sự tủi hổ và đau lòng – sự nhận thức rằng người phụ nữ này, người mà cậu đã từng coi là một phần quan trọng trong gia đình mình, đang phải chịu đựng trong cơn đau đớn, và cậu lại không thể làm gì.

Sự giận dữ trong Art không chỉ vì Ling Ling Kwong đang bị giam cầm, mà còn vì sự hèn hạ của Earn, người mà cậu luôn biết là một con sói giả tạo, đầy toan tính. Cậu không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc chị dâu của mình – người đã từng là nguồn động lực mạnh mẽ cho gia đình và chị gái, giờ lại phải chịu đựng sự nhục nhã và đau đớn dưới tay một kẻ như Earn. Và còn một điều nữa làm cậu càng thêm đau đớn – Ling Ling Kwong không chỉ là chị cậu, mà còn là người mà chị gái của cậu, người luôn dành hết tình yêu thương và sự bảo vệ cho gia đình, đang tìm kiếm bấy lâu nay.

Làm sao có thể để một người như chị, người mà chị gái cậu luôn yêu thương và tin tưởng, lại bị đối xử như thế này? Cậu không thể ngồi im chờ đợi nữa, không thể cứ đứng yên nhìn cảnh này, không thể để kẻ khác thỏa mãn sự ác độc của mình trên chị. Cơn giận ấy khiến cậu mất đi lý trí, như thể mỗi giây phút trôi qua trong căn phòng này đều là sự giày vò, như những ngọn đinh đóng sâu vào trái tim cậu.

Cậu bước lên gần hơn, đôi mắt không rời khỏi Ling Ling Kwong, và rồi nhìn sang Earn – kẻ đang đứng đó, lạnh lùng và thách thức. "Cô đã làm gì với chị dâu của tôi?" Câu hỏi bật ra từ môi Art, giọng cậu không còn sự kiềm chế, không còn sự bình tĩnh mà chỉ còn lại một sự giận dữ tột cùng.

Và trong khoảnh khắc đó, cậu biết rằng dù có phải trả giá thế nào, dù có phải đối mặt với bất cứ ai, Art sẽ không để chuyện này tiếp tục nữa. Cậu sẽ không để Ling Ling Kwong, người chị dâu của mình, phải chịu đựng thêm dù chỉ một giây phút nào nữa.

Earn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng và đầy thách thức, khuôn mặt cô ta không một chút cảm xúc khi nhìn Art. Giọng nói của Earn vang lên, chế giễu và đầy mỉa mai, như một kẻ thắng cuộc hoàn toàn. "Nào, Orm Kornnaphat đã không còn nữa rồi, cậu đã lên tới đỉnh vinh quang, tôi hưởng thụ một chút thì có gì sai à?"

Câu nói của Earn như một gáo nước lạnh, làm tan biến mọi cảm xúc còn lại trong Art. Cậu cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt, sự thật cứng rắn ấy đập vào mắt cậu như một cái tát không thể tránh khỏi. Art nhìn Earn, cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng một phần trong cậu biết, câu nói của cô ta chính là sự thừa nhận cuối cùng về tất cả những gì mà cậu phải chịu đựng.

Earn đã không chỉ chà đạp lên Orm Kornnaphat, mà giờ đây, cô ta còn đang chà đạp lên cả Art, coi những đau đớn và sự mất mát của cậu như một trò chơi, một trò tiêu khiển. Câu hỏi của cô ta như thể đang thách thức cậu, xem thử Art có thể chịu đựng thêm bao lâu, có thể để cô ta tiếp tục kiểm soát mọi thứ đến mức nào.

Như một con dã thú sau khi chiến thắng rồi, vẫn còn đang vờn lấy con mồi của mình, để bòn rút nốt chút cảm giác tự mãn cuối cùng còn sót lại.

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, như thể mỗi từ cô ta nói ra đều thấm sâu vào từng ngóc ngách của căn phòng, dội ngược lại vào tâm trí Art. Cậu không thể chỉ đứng nhìn, không thể để mọi thứ trôi qua như vậy. Mỗi một cử chỉ của Earn, mỗi một lời nói của cô ta lại như một ngọn lửa thiêu đốt cơn giận đã lâu không được giải tỏa trong cậu.

Art lặng lẽ bấm vào một thiết bị trong túi quần, tay siết chặt lại, như thể đang cố kìm nén cơn giận sục sôi trong lòng. Cậu cúi đầu, một lát lâu không nói gì, nhưng bên trong, những suy nghĩ hỗn loạn đang nhanh chóng hình thành. Cảm giác tê tái dâng lên trong người, như một con sói trong bóng tối đang chờ đợi thời cơ để lao ra.

Earn đứng đó, không biết rằng hành động của Art không phải là sự yếu đuối, mà là một bước chuẩn bị cho một cuộc đối đầu âm thầm. Cậu không vội, cũng không tỏ ra quá căng thẳng. Mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng, từng giây, từng phút đều được cậu ghi nhớ, như thể trong tâm trí cậu, một kế hoạch đã sẵn sàng bùng nổ.

Cả không gian trong căn phòng dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều của Art, khuôn mặt cậu không lộ rõ biểu cảm, nhưng trong sâu thẳm ánh mắt ấy, sự kiên quyết, đầy nghiêm túc đang ngày càng lộ ra rõ hơn.

Earn không thể nào biết được rằng, trong sự im lặng này, Art đã kích hoạt một bước đi mà cô ta sẽ không thể lường trước được. Cả căn phòng, lúc này, như bị bao phủ bởi một bầu không khí đầy căng thẳng, nơi mà mỗi động tác, mỗi hành động, mỗi lời nói đều mang theo một hàm ý không thể lơ là.

Earn nhếch môi, một nụ cười lạnh lùng nở trên gương mặt cô ta, ánh mắt như đang nhìn Art với sự chế giễu, như thể tất cả những gì cô ta vừa làm chỉ là một trò chơi nhỏ. Cô ta bước đến gần Art, tay khẽ vẫy vẫy như thể đang thể hiện quyền lực của mình trong khoảnh khắc này.

"Được rồi, chiêm ngưỡng thế là đủ rồi," Earn nói, giọng cô ta mượt mà nhưng đầy ẩn ý, "Để tôi tiễn cậu về nhà nào, cậu ba."

Lời nói của cô ta như một lời thách thức. Cả không gian như nặng nề hơn, khi mà Art không hề vội vã, không có phản ứng tức thì, chỉ im lặng đối diện. Tuy nhiên, trong lòng cậu, một ngọn lửa âm thầm đang cháy rực, một kế hoạch đã được dàn dựng tỉ mỉ. Tất cả những gì cậu cần là thời gian để tất cả những miếng ghép rơi vào đúng chỗ.

Earn dẫn đường, bước đi tự tin, nhưng Art lại đứng im, đôi mắt không rời khỏi Ling Ling Kwong, ánh nhìn ấy đầy cảm xúc mãnh liệt. Những gì cậu có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc mà mọi thứ sẽ thay đổi.

Earn quay lại, đôi mắt lấp lánh như thể đang tận hưởng sự bất lực của Art. Cô ta cười nhẹ, rồi nhướng mày đầy thách thức, một cử chỉ khiêu khích rõ ràng.

"Sao đấy, không đi nổi nữa rồi à? Tôi không cho cậu chơi cùng đâu nhé?" cô ta nói, giọng như chế nhạo, vẽ nên một bức tranh về sự tự mãn và quyền lực mà cô ta đang nắm trong tay.

Nhưng bên dưới vẻ ngoài thản nhiên, cái gì đó sâu thẳm hơn, một sự toan tính đang ngấm dần vào không khí. Earn không ngừng cười, nhưng trong lòng cô ta biết rằng Art không phải là một người dễ dàng bị điều khiển như vậy. Cô ta có thể cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như cô ta nghĩ.

Nhưng mà cậu ta còn có thể làm gì nữa cơ chứ? Vùng vẫy à?

Art đứng im, nhưng ánh mắt cậu dường như không chỉ dừng lại ở Ling Ling Kwong, mà còn nhìn thẳng vào Earn như thể đang nhìn vào bản chất thật sự của cô ta. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi Art nhẹ nhàng đáp lại.

"Đi thôi."

Art nói một cách ngắn gọn, nhưng giọng điệu đầy quyết đoán, không có sự do dự. Cậu quay người, bước ra khỏi phòng, không để Earn có cơ hội nhìn thấu những suy nghĩ đang xâm chiếm trong đầu mình. Cái vỏ bọc lạnh lùng của cậu đã được xây dựng, nhưng bên trong đó, mọi thứ đều đang thay đổi.

Earn đứng đó một lúc, nhưng cuối cùng cô ta chỉ khẽ nhún vai, mỉm cười với chính mình, như thể đã đoán được rằng mọi thứ sẽ sớm diễn ra theo cách cô ta muốn. Cô ta bước theo Art, nhưng trong ánh mắt của mình, vẫn có một sự tự tin không hề mờ nhạt. Cả hai bước vào chiếc xe hơi, nơi màn đêm lại bao trùm, để chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip