25. Cố nhân tình
Một tháng sau tuần trăng mật.
Cuộc sống hôn nhân của Orm và Sophia trở về nhịp điệu tĩnh lặng, thậm chí là lặng thinh đến mức gượng gạo. Orm rời nhà từ sớm, về khi trời đã xẩm tối. Bữa cơm chung không một câu chuyện, một ánh nhìn cũng mang tính miễn cưỡng. Tình trạng đó kéo dài, âm ỉ như một vết thương không chảy máu, nhưng đau dai dẳng trong lòng người vợ trẻ.
Sophia vẫn cố gắng mỗi ngày, như một người lính thầm lặng chiến đấu để giữ lấy thứ gọi là hôn nhân, dẫu cô biết rõ, nó chỉ là một bản hợp đồng, có chữ ký nhưng không có trái tim.
________
Hôm nay là chủ nhật.
Vẫn như thường lệ, Orm vẫn giam mình cả ngày trong căn phòng kia. Sophia đã nhiều lần đứng trước cánh cửa ấy, bàn tay định gõ, rồi lại buông xuống.
Vì trong ngôi nhà rộng lớn này, duy chỉ có một căn phòng là luôn đóng kín. Căn phòng Orm cấm tuyệt ai bén mảng, kể cả người giúp việc hay chính Sophia. Orm tự tay lau dọn nó, khóa cửa mỗi khi rời đi. Với Sophia, nơi đó như một thế giới cấm, một bí mật chưa được giải mã.
Tiếng gõ cửa khe khẽ.
*Cốc cốc*
Orm mở cửa, gương mặt vẫn lạnh băng như mọi ngày, và không quên đóng khép cửa thật kín, che giấu cả ánh sáng hắt ra từ bên trong.
" Có chuyện gì vậy?" Orm hỏi, giọng khẽ, không thô ráp nhưng đủ để ngăn người đối diện tiến gần.
" Tới giờ ăn rồi...em đợi chị ăn cùng" Sophia cười
" Em ăn trước đi. Tôi còn việc"
Sophia cắn môi, ngập ngừng bước tới, đưa tay chạm nhẹ vào tay Orm.
" Chị xuống ăn đi... Em có chuyện muốn nói"
Orm nhìn bàn tay nhỏ bé đang níu lấy mình, đôi mắt Sophia phản chiếu mong manh như thủy tinh. Orm chần chừ một chút, rồi khẽ gỡ tay cô ra, không thô bạo, chỉ là dứt khoát.
" Em xuống trước đi. Tôi sẽ xuống sau"
Một lát sau, Orm bước xuống tầng. Phòng khách tối om, Orm hơi nhíu mày chưa kịp hỏi thì...
" Happy birthday to you~"
" Happy birthday to you~"
" Happy birthday, happy birthday,...happy birthday to youuu~~~"
Đèn bừng sáng. Sophia xuất hiện từ sau quầy bếp, tay nâng chiếc bánh kem, giọng run run hát mừng sinh nhật Orm. Bên cạnh, mấy người giúp việc cười rạng rỡ, như thể cũng mong Orm nở một nụ cười thật lòng.
Orm thoáng bất ngờ. Orm liếc nhìn Sophia một chút, mắt cô sáng, như trông chờ điều gì.
Không muốn để Sophia bẽ mặt trước người làm, Orm gượng nở một nụ cười, tiến lại, nhận lấy bánh từ tay cô.
" Cảm ơn em..." Orm nói
Sophia vui ra mặt. Cô nhanh chóng đưa món quà đã chuẩn bị từ trước ra. Orm mở hộp, bên trong là mô hình pha lê hình siêu xe, mẫu Orm từng săn lùng nhưng hết hàng. Ánh mắt Orm chợt đổi sắc. Lần đầu tiên trong suốt bao ngày, nụ cười trên môi của Orm là thật. Không phải để diễn, không để trả lễ, mà là phản xạ tự nhiên từ sự ngạc nhiên và thích thú.
" Sao em biết tôi thích món này?" Orm hỏi khẽ.
" Em thấy chị lướt tìm trên máy tính mấy lần" Sophia đáp, nhẹ nhàng, không khoe khoang mà chỉ như kể một chi tiết vụn vặt.
Orm cúi nhìn món quà, chạm tay vào nó như chạm vào một phần ký ức đẹp đã ngủ yên trong lòng. Một thoáng xúc động mơ hồ lướt qua mắt Orm.
Rồi Orm cắt bánh, đưa cho Sophia trước, rồi tự mình lấy một phần. Sophia trêu, lấy ngón tay bôi kem lên má Orm.
Orm khựng lại, mày tinh tế khẽ chau nhẹ.
" Em ăn đi. Đừng quấy nữa." giọng Orm nhẹ nhưng không lạnh.
Sophia cười như đứa trẻ, mắt lấp lánh hạnh phúc vì cảm giác được gần gũi, dù chỉ một chút.
...........
Đêm ấy.
Khi mọi thứ đã tắt đèn, Orm lại quay về căn phòng cấm.
Orm khóa trái cửa.
Trong phòng là một thế giới hoàn toàn khác: trên tường dán đầy hình Ling, là bản vẽ chân dung được ký tên bằng tay Orm, là chiếc hộp gỗ chứa đầy thư tình chưa gửi, là một lọ thủy tinh đựng những mảnh giấy nhỏ ghi từng ngày Orm nhớ Ling...cả nghìn mảnh. Mọi thứ đều được Orm bảo quản cẩn thận như báu vật.
Orm đứng trước những kỷ niệm ấy, lòng nghẹn lại.
Orm đi đến một bức tranh dở dang đang chờ được hoàn thiện.
Orm ngồi xuống, thở dài như thể đang đối diện với một người thật. Orm nhấc cây cọ lên, đôi bàn tay xăm trổ to lớn nhưng run nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì xúc cảm dội về quá nhanh. Trên tờ giấy là gương mặt của Ling, ánh mắt của Ling khi nói câu chia tay, ánh mắt chan chứa đầy thất vọng, buồn bã, và kiên quyết.
Orm không cần ký họa cầu kỳ, chỉ cần khép mắt lại là nhớ từng đường nét, từng cái nhíu mày của Ling hôm đó.
" Hôm ấy... chị bỏ đi mà không cho em gặp...để rồi ...chỉ để lại ánh mắt này..." Orm thì thầm, giọng khàn như bị nuốt bởi khói thuốc lặng lẽ từ trong phổi.
Tô từng nét cho đôi mắt ấy, Orm như đang tự hành mình, nhưng đồng thời cũng như được cứu rỗi. Chỉ trong những giây phút này, bên hộp màu, giấy vẽ, và những hồi ức, Orm mới thấy mình còn là...một con người.
" Chị biết không, em tưởng mình ghét chị...tưởng mình sẽ hận chị vì bỏ đi..."
" Nhưng giờ nghĩ lại, em chỉ hận bản thân... vì sao lúc ấy không thể giữ chị lại..." giọng Orm lạc đi, cây cọ dừng giữa không trung.
Tô xong, Orm buông bút. Bức tranh hoàn thiện như một vết dao cứa sâu hơn vào lòng. Orm đứng dậy, mở cửa bước ra ban công. Gió đêm thổi về se sắt. Ánh trăng bạc trải dài trên mặt sân như một tấm khăn tang cho những mảnh cảm xúc chết yểu....
Orm rút điếu thuốc trong hộp, bật lửa. Ánh lửa lập lòe soi gương mặt mệt mỏi, cô độc, và đầy những điều chưa từng nói.
Khói thuốc bay chậm rãi, cuộn quanh Orm như ôm lấy một bóng hình lạc lõng. Trong ánh trăng lặng lẽ, đôi mắt Orm rưng rưng, rồi giọt nước đầu tiên rơi xuống, không tiếng nấc, không cần ai chứng kiến. Chỉ có trăng và khói làm bạn với con người ấy đêm nay.
" Ling à...chị giờ sống sao rồi? Có ai bên cạnh chăm sóc cho chị chưa? Chị có hạnh phúc không?..."
Orm đưa tay lau nước mắt bằng mu bàn tay, rồi ngẩng nhìn trời như muốn nuốt nỗi đau vào trong.
" Em cứ tưởng mình mạnh mẽ....Nhưng hóa ra... chỉ cần nhớ chị, là lại yếu đuối như một đứa trẻ..."
Đêm ấy, Orm ngồi lặng rất lâu trên ban công. Dưới chân Orm, bóng trăng dài như những ngày mong đợi chưa từng dứt.
Trong phòng, bức tranh Ling đặt trên bàn như đang nhìn theo bóng Orm, dõi theo Orm như một nhân chứng thầm lặng cho tình yêu chưa từng chết.
.........
Sinh nhật năm nay, Sophia mang đến cho Orm nụ cười thật đầu tiên. Nhưng người mà trái tim Orm vẫn gọi tên một người khác.
Có những thứ...
Không phải không biết ơn, không phải không rung động...chỉ là... không thể thay thế.
________
Một thời gian sau.
Công tác lần này với Engfa tưởng chừng chỉ là ba ngày công việc đơn thuần, vậy mà kéo theo cả một chuyến trở về nội tâm không ngờ tới.
Sáng sớm, Orm đã thu dọn vali, xếp từng bộ đồ vào như một cái máy. Chuyến công tác kết thúc đúng hạn, mọi thứ đúng trình tự. Orm dự định bay về ngay sáng mai. Nhưng Engfa người bạn thân, cũng là người duy nhất không sợ vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói của Orm.
Engfa khều vai, đề nghị:
" Ê, ở lại chơi thêm đi, về chi sớm"
" Ở đây cũng có gì đâu vui" Orm nói, hơi chau mày.
" Với lại đây mới là nơi tao đi tuần trăng mật hơn một tháng trước. Mày muốn tao vui kiểu gì??"
Engfa chỉ cười, ngả người trên ghế:
" Nhưng bữa giờ đi mà không ăn nem nướng chỗ này thì coi như chưa đi."
" Người ta đồn quán đó ngon bá cháy."
" Có đi không?"
" Không đi thì tao đi một mình à nghen."
Engfa chề môi nói tiếp.
" Mà mày để tao đi một mình thì sau này buồn đừng có hú tao đi nhậu nhẹt chơi bời gì hết, mắc công lắm, tại tao đâu có bắt máy đâu"
Orm thở dài, mà nghĩ lại thấy cũng đúng, về sớm cũng có gì vui đâu, cộng thêm sự tò mò của Orm về cái quán này lại một tăng cao khi mà hết Sophia tới Engfa seeding quá trời, Orm ngẫm nghĩ rồi bỏ vali qua một bên:
" Thôi được rồi, chiều đi. Giờ thì để yên cho tao ngủ."
" Haha, phải vậy"
Chiều đó.
Khoảng sáu giờ, quán nem nướng khá đông. Orm và Engfa ngồi vào bàn, gọi mỗi người một suất. Khi miếng nem đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, cả hai không hẹn mà quay sang nhìn nhau, ánh mắt mở to đầy hàm ý:
" Ngon quáaaa!!!"
Không ai nói thêm lời nào. Tất cả được thể hiện bằng hành động: gọi thêm, rồi lại gọi thêm. Nhân viên nhìn hai người cao lớn, ăn như chưa từng ăn, cũng phải nhíu mày ngạc nhiên.
" Ăn cỡ đó mà rủ thì nói không đi???" Engfa vừa ăn vừa trêu, chùi miệng bằng khăn giấy.
Orm cười, một nụ cười hiếm hoi không mang màu gượng ép.
" Ai biết nó ngon cỡ đó đâu"
Khi đang chuẩn bị ra thanh toán, bên bàn cạnh có tiếng cãi vã. Hai thanh niên, trạc mười sáu mười bảy, đang hùng hổ chỉ vì cái ghế tựa lưng đụng nhau. Tiếng đập chén, ghế nghiến sàn nhức óc. Nhân viên nhìn quanh, rồi như trông thấy cứu tinh, nắm tay áo Orm năn nỉ:
" Chị... chị giúp tụi em can giùm được không? Mấy đứa nó dữ quá, em gọi công an rồi mà họ chưa tới..."
Orm thở dài, đặt tiền xuống bàn, bước tới. Tay chụp lấy tay cậu nhóc vừa định nhấc ghế lên.
" Quán người ta làm ăn, không phải chỗ tụi bây thể hiện. Biết điều thì ngồi xuống."
" Mày là ai mà lo chuyện bao đồng?" cậu nhóc quát lại.
Orm chỉ qua hai người mặc sắc phục công an phường vừa bước vào cửa:
" Không cần biết tao là ai. Chỉ cần biết hai ông này là ai thôi là đủ."
Thế là hai nhóc con bị tóm, đúng lúc đó, có tiếng bước chân từ cầu thang phía sau vang lên nhẹ nhàng.
Ling bước xuống, ánh sáng từ quầy rọi lên khuôn mặt cô. Vẫn là đôi mắt ấy, gương mặt ấy, nhưng bình thản. Không ngỡ ngàng, không hề dao động.
Orm như chết đứng, nhìn Ling không dám chớp mắt, vì sợ, sợ khi nhắm mắt lại,..rồi mở mắt ra thì đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng không....đây là sự thật.
Ling nhẹ nhàng hỏi nhân viên chuyện gì đang xảy ra, rồi đi ra phối hợp với công an xử lý.
" Mấy em giúp chị dọn chỗ này nha, để khách người ta còn ăn uống nữa"
" Dạ, em làm ngay"
Khi xong xuôi, Ling quay sang cúi đầu nhẹ với Orm và Engfa:
" Cảm ơn quý khách đã hỗ trợ. Mong quý khách không phiền về sự cố này."
" ...Ling...?" Orm mấp máy, giọng run.
" Chị khỏe không...?"
Ling nghiêng đầu:
" Xin lỗi, quý khách là...?"
" Chúng ta có quen nhau sao?"
Orm như bị ai đó đẩy ngược về một năm trước. Một cơn gió lạnh lướt qua sống lưng.
" Em đây mà... Em là Orm của chị đây mà..." Orm nói, giọng khàn khàn, đôi tay bất giác nắm lấy cổ tay Ling mà lay lay.
Ling rời khỏi cái nắm tay của Orm, cô lùi lại một bước, ánh mắt chợt hiện nét sợ hãi.
" Xin quý khách đừng quấy rối. Tôi không quen biết quý khách"
" Tôi xin phép.!"
Nói rồi Ling quay người, đi lên cầu thang. Lưng cô thẳng, từng bước đều đặn như chưa từng quen một người tên Orm.
Orm lao theo.
" Ling! Chị đừng như vậy..."
" Em nhớ chị mà...em chưa từng quên chị..."
Một nhân viên lập tức chặn Orm lại:
" Xin lỗi chị, lầu trên là chỗ ở riêng của chị Ling, không phải nơi khu phục vụ khách"
Orm vùng vẫy, ánh mắt mọi người trong quán đổ dồn về phía Orm la gào thét, vùng vẫy.
Engfa bước tới, kéo mạnh tay Orm:
" Orm! Về thôi!"
Mắt Orm đỏ hoe, môi mím chặt, nhưng vẫn quay đầu nhìn lên cầu thang như thể chỉ cần cố thêm một chút, Ling sẽ quay lại.
" Chị ghét em đến vậy sao....Ling..."
" Ling...chị quên em thật sao..."
Orm vừa bị Engfa kéo, vừa đi lùi, còn mắt cứ nhìn lên trên lầu nên đã bị dấp té nhào ra đất trầy trụa rướm máu cả tay, dơ cả quần, nhưng Orm không bận tâm, Orm vẫn lọ mọ đứng đậy và gọi tên Ling.
" Ling à...chị có nghe em gọi không..."
" Lingling..."
Nhưng không...không có ai trả lời, cũng không có ai xuất hiện.
Hình bóng ấy, hình bóng mà Orm tâm tâm niệm niệm, hình bóng mà Orm nhớ thương đến tận tâm can... đã khuất hẳn....xa dần xa.
_________
Ngay khi bước đến bậc thang cuối cùng và khuất hẳn khỏi tầm mắt mọi người dưới quán, Ling như thể bị rút cạn toàn bộ sức lực. Cô khuỵu xuống, đôi tay run rẩy siết lấy ngực trái, nơi trái tim từng một thời dành trọn cho người ấy, giờ đang quặn lên từng cơn nhói buốt.
Nước mắt không còn nằm yên dưới hàng mi nữa. Chúng ào ra, không cần sự cho phép, không cần giữ thể diện. Ling cắn môi đến bật máu, như thể nỗi đau thể xác có thể làm dịu đi cơn hỗn loạn đang gào thét trong lòng.
" Tại sao...lại là em..."
Một năm.
Một năm trời ròng rã Ling ép mình quên.
Ép mình nhớ lại gương mặt đó chỉ như một ký ức mờ nhạt.
Ép mình cười khi nghe bạn bè nhắc đến Orm, như thể cái tên đó chưa từng khiến cô mất ngủ, chưa từng làm cô gào khóc trong căn phòng trống hoác khi đêm xuống.
Nhưng khi lúc nãy.
Khi mà nhân viên báo có chuyện xô xát dưới quán, phản xạ của một người chủ quán khiến Ling lập tức đứng dậy. Nhưng rồi, chỉ một cái nhìn xuyên qua lan can tầng lửng, Ling nhìn thấy Orm
Người ấy với ánh mắt chưa từng đổi, mái tóc vẫn như cũ, nhưng vẻ mặt đã chất chứa biết bao sự mệt mỏi và cô đơn. Ling thấy Orm chụp tay cậu nhóc, thấy Orm cau mày nghiêm khắc, thấy Orm vẫn là người từng khiến cô tin rằng: cả đời này mình sẽ không thể yêu ai khác.
Tim Ling như ngừng đập một nhịp.
Ling lập tức quay người, hít một hơi thật sâu. Cô cần kiểm soát, không thể để ai thấy sự yếu đuối đó, càng không thể để Orm thấy.
Vì vậy, Ling bước chậm lại, để những cơn run được ép lui vào tận cùng. Phải đến khi chuyện xô xát đã được kiểm soát, cô mới bước ra, đối mặt Orm với một nụ cười lịch sự như bao người xa lạ. Ling nghĩ mình làm tốt, rất tốt.
Cho đến khi...Orm nắm tay Ling.
" Chị khỏe không...?"
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng chúng xé toạc bức tường mà Ling dày công xây dựng. Cô đã phải dùng toàn bộ lý trí để đẩy Orm ra để nói dối rằng mình không quen biết, để tỏ vẻ như Orm chỉ là một khách lạ vô tình chạm mặt.
...........
Thế nhưng giờ đây, khi tất cả đã kết thúc, khi Ling một mình phía sau bức tường cầu thang, nơi không còn ai nhìn thấy, nơi cô không còn cần phải mạnh mẽ nữa, cô gục xuống, thốt lên từng tiếng đứt quãng.
" Tại sao... Orm?"
" Tại sao em lại xuất hiện? Tôi đã cố quên em, tôi đã cố buông rồi mà..."
Ling lặp đi lặp lại những câu hỏi không ai trả lời.
Bàn tay bấu chặt lấy mép tường, như thể nếu không có điểm tựa, cô sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Linh nhớ lại bàn tay Orm nắm lấy tay mình, cảm giác ấy vẫn như cũ, vẫn ấm áp, vẫn khiến cô suýt bật khóc vì thân thuộc. Cô chỉ cần nghiêng đầu một chút, chỉ cần để cảm xúc thắng lý trí một giây thôi, là cô đã lao vào lòng Orm, để nói rằng mình cũng chưa từng quên.
Nhưng không thể, đã quá muộn rồi...
Ling nấc lên, giọng lạc hẳn:
" Tôi ghét em... ghét em tại sao lại đến trễ như vậy..."
Từ dưới quán, tiếng bước chân người dần thưa. Còn Ling vẫn ngồi đó, co người như một đứa trẻ lạc giữa hoài niệm và tổn thương.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip