Chap 3 Món đồ chơi của Orter ?
Có hôm nọ, tôi và Orter đang bí mật hẹn hò với nhau ở công viên thuộc địa phận gia tộc Madl. Tôi phải công nhận là lãnh thổ của gia tộc Orter rất rộng và tương đương với độ giàu có của nhà anh ta. Đang hôn hít tình cảm thì điện thoại tôi reo lên. Cảm thấy có điềm lành thì ít mà điềm xấu thì nhiều tôi liền nói với Orter hẹn lần sau hẹn hò tiếp. Nói xong thì tôi nhấc máy. Đầu đây bên kia chính là Ryoh. Anh ta có giao một nhiệm vụ khá là khó và tôi không thể làm cặp với bất kì ai.
Làm xong thì tôi về lại cục phép thuật báo cáo tình hình. Lúc về, tôi vô tình thấy Orter đang nói những câu ngọt ngào với chị Sophina. Vì chị Sophina là một vị tiền bối tôi vô cùng kín trọng nên tôi mong những lời nói đó chỉ là lời nói đùa. Nhưng ông trời lại thích trêu người, tôi nghe Orter nói với chị ấy rằng :
- Hiện tại thì tôi cũng chỉ coi thằng nhóc Rayne như một món đồ chơi thôi, chơi chán thì bỏ
- Nhỡ đâu Rayne, em ấy biết thì sao
- Thì cứ kệ thằng nhóc đó đi ~
- Tôi thừa biết cậu sẽ nói như thế, nhưng tôi đã có người thương rồi xin làm ơn đừng có mà lại gần tôi.
Nói xong thì chị ấy với tốc độ kinh người rời khỏi đó. Tôi thì lẳng lặng rời đi. Tôi cố kìm nén cái cảm xúc khó tả bằng lời này xuống. Nhưng tôi càng cố thì nước mắt càng lăng dài trên má. Tôi khóc và khóc rất nhiều. Hên là mắt tôi cũng chưa sưng lắm. Đến chỗ của Ryoh, tôi hít thở thật sâu để bình tĩnh rồi báo cáo về nhiệm vụ với anh ta.
Sau khi báo cáo xong tôi lững thững bước về căn nhà thân quen ấy. Lúc tôi đang bước đi thì Kaldo thấy tôi trong bộ dạng tinh thần không được ổn cho lắm. Anh ta từ từ tiến lại chỗ tôi. Anh khẽ nói một câu mà khiến tôi giật mình vì chẳng thể cảm nhận được một chút động tĩnh gì xung quanh :
- Này Rayne, cậu sao thế
- Hả hả / hoang mang - ing /
- Cậu bị làm sao thế tôi thấy cậu không được ổn lắm
- Em không sao cả, em về đây
- Ừm, cậu về đi
- / rời đi /
- Em đang cố giấu tôi cái gì đó đúng không / suy nghĩ /
Nói vài ba câu, thì tôi về nhà. Về tới nhà Finn ra đón tôi, thằng bé còn bế cả Laura ra cùng. Tôi thấy con bé cười thì dường như mọi lo âu của tôi cũng tan biến mất.
Tôi và anh vẫn đi hẹn hò với nhau như chưa có chuyện gì sảy ra. Tôi nhắm mắt làm ngơ những chuyện không hay trước đó rồi ảo tưởng trong cái tình yêu không có tồn tại này. Càng ngày anh ta càng quan tâm tôi hơn và tôi cũng quan tâm anh nhiều hơn. Tới khi gió đông ùa về, tôi có ngồi đan hai cái khăn quàng cổ. Tôi một cái còn anh một cái. Chúng tôi thường xuyên đi cũng nhau đến cục phép thuật mỗi ngày. Khi nào anh quên đem theo cái khăn quàng của anh thì tôi sẽ lấy cái khăn quàng mà tôi đan rồi đeo cho anh ấy. Mỗi ngày đều như vậy, anh thì lắm lúc quên đem khăn của mình. Nên tôi nhắc nhở rất nhiều lần. Mỗi lần càm ràm thì anh ta cũng nói một câu:
- Anh nhớ rồi mà, đừng tức giận nữa không tốt / nhẹ nhàng /
- Haizz, lần cuối đấy nhé
- Nhớ rồi mà, đi thôi
Nói xong anh ta nắm tay tôi rồi chúng tôi cùng nhau đến cục phép thuật như thường ngày. Nhưng cái gì hạnh phúc quá cũng chẳng được lâu. Lúc tôi và anh cán mốc 1 năm yêu nhau, anh ấy nói với tôi đã chán tôi rồi nên quyết định chia tay. Tôi thì cũng đã chuẩn bị tinh thần cho cái ngày này rồi nên cũng chỉ giật mình nhẹ. Tôi đồng ý rồi rời đi. Anh ta thì như không tin vào tai mình. Rồi lại cứ thấy tiếc tiếc. Nhưng anh ta cũng tặc lưỡi cho qua.
Thời gian sau, tôi và anh thì cứ như trước đây. Nói chuyện với nhau với tư cách là đồng nghiệp hay hậu bối và tiền bối cũng đúng. Anh ta thì trông vẫn rất bình thường nhưng tôi thì đã rơi vào trầm cảm. Tôi nói thật đấy. Tôi đã rơi vào trầm cảm. Mỗi ngày sau khi đi làm về, tôi cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng và khóc rất nhiều. Tôi khóc đến đêm rồi thiếp đi. Finn em ấy cũng biết chuyện và cố an ủi tôi. Đến một hôm, Finn kêu tôi đi khám nhỡ đâu bị gì thì không ổn chút nào. Tôi cũng đồng ý nghe lời thằng bé.
Kết quả mà tiểu thư Meliadou (ko bt ghi tên có đúng ko) nói cho tôi như sét đánh ngang tai Finn :
- Hiện tại cậu Rayne đây đang bị trầm cảm giai đoạn một !
Finn em ấy nghe xong câu đó như chết lặng. Tôi thì vẫn bình tĩnh hỏi xem có cách chữa hay không. Thì hiển nhiên là vẫn còn cơ hội chữa trị. Em tôi nghe đến câu vẫn còn cơ hội chữa trị thì mừng lắm. Lúc đó thì Meliadou cũng an ủi tôi đôi chút :
- Cậu nhìn lại xem bản thân đang có những ai bên cạnh
- Còn Finn và con gái của tôi
- Ừm! cậu còn em trai, còn một cô công chúa, còn sức khỏe, còn cơ thể lành lặng, còn ma thuật thuộc top mạnh nhất nhì. Chỉ nhiêu đó thôi cậu cũng hơn người rồi. Vậy cho phép tôi hỏi chút nhé. Cậu cảm thấy đau khổ khi nào ?
- Từ khi chia tay người con trai tôi yêu
- Được rồi, đời còn dài trai còn nhiều cớ sao chỉ yêu mỗi một người ? Thứ bây giờ cậu cần quan tâm là làm sao để bảo vệ được cô con gái bé bỏng và cậu em trai chứ không phải là làm sao để ngừng yêu một người.
Giải thích xíu
Meliadou không kì thị người đồng tính nha và Meliadou cũng là một vị tiền bối mà Rayne vô cùng kính trọng ( hơn Ryoh, Orter, Kaldo,... ngang với thầy hiệu trưởng )nhưng lại khá thân thiết với cậu nên có chuyện gì cậu cũng kể nên Meliadou cũng không bất ngờ lắm khi biết cậu chia tay.
Zô lại nek
Tôi nghe xong những lời đó thì tâm trạng đang trũng xuống hiện tại cũng chẳng thể kéo lên nổi. Nhưng ít ra tôi cũng an tâm phần nào. Sau đó thì vị tiểu thư đó nói với tôi cứ đến nơi này mỗi tuần một lần. Tôi thì cố gượng cười mỗi ngày để vượt qua nỗi đau khó tả bằng lời sau khi chia tay ấy. Tôi càng gượng cười tôi cang thấy chán ghét nó. Vì đó giờ tôi cười chỉ khi cảm thấy an toàn. Mỗi ngày đi làm tôi đều phải gượng cười. Ôi nụ cười đó thật giả tạo làm sao ~.
Đồng nghiệp thì lần đầu tiên thấy tôi cười nên thấy rất lạ :
- Này chú em cười được à ???? ( Ryoh )
- Cậu có bị làm sao không đấy ( Renatus)
- Lần đầu tiên tôi thấy cậu cười đấy, cứ giữa nụ cười đó đi nhìn cậu tươi tắn lắm ( Kaldo )
- Cậu có bị dính cấm thuật đảo ngược cảm xúc không vậy ???? ( Sophina )
- / mặt đỏ nhẹ / ( Orter )
- Cậu có thực sự ổn không ( Agito )
- Nụ cười của cậu thật ấm áp ( Tsurara )
Tôi mệt mỏi với những nụ cười đó. Nó không tự nhiên, nó thực sự là vô cùng giả tạo. Nhưng chịu thôi tôi phải cười nhiều hơn vui vẻ nhiều hơn hạn chế nghĩ tiêu cực lại mới nhanh khỏi bệnh được. Dần dần thì tôi cũng quen với việc cười mỗi ngày. Những nụ cười ấy càng lúc càng được tôi nở lên nhiều hơn. Thực ra thì tôi cũng chỉ cười khi rãnh rỗi hay giải lao sau khi làm nhiệm vụ hoặc họp bàn gì đó.
Có một hôm nọ, tôi đang đi làm nhiệm vụ được Ryoh giao. Lúc về thì ma lực của tôi cũng sắp cạn. Vừa bào cáo xong thì tôi được hẹn đến chỗ của Tsurara và Sophina để nghiêm cứu ma thuật cấm. Đang trên đường đi thì tôi bắt đầu thổ huyết rồi ngục xuống do quá mệt nên chẳng thể đứng nỗi. Vì vốn tôi sẽ bị yếu đi rất nhiều nếu cạn ma lực thì chuyện thổ huyết là một cái gì đó rất bình thường đối với tôi còn người khác thì tôi không chắc. (Mọi người còn nhớ cái khăn ma thuật mà Finn đưa cho Orter chứ ? nếu không nhớ thì đọc lại chap 2 đi nha ).
Bên phía của Orter thì anh ta đang xử lý một số tài liệu quan trọng. Đang xử lý thì chiếc khăn màu hồng bay ra từ túi áo của Orter. Anh thì thấy tự nhiên nó bay ra thì vội đuổi theo tại anh xem nó như một món đồ có giá trị ( thực tế là đồ của " món đồ chơi " chán mà bây giờ anh đã vô tình yêu " món đồ chơi " đó nên anh xem nó như báu vật ). Bay được một lúc thì cái khăn đó đến chỗ của tôi.
Anh ta thấy tôi đang thổ huyết thì chạy lại chỗ tôi và đỡ tôi dậy rồi lo lắng hỏi tôi có làm sao không. Tôi lúc này thì chỉ nghĩ đến việc " sắp trễ hẹn rồi, phải làm sao đây ". Anh ta hỏi tôi rất nhiều nhưng tôi đã ngất lịm đi ngay sau đó. Anh ấy vội bế tôi lên rồi chạy đến khu hồi phục ( nơi mà Finn, Meliadou và vài chục thánh nhân khác làm giống như bệnh viện dành cho các thánh nhân ).
Finn em ấy thấy Orter đang bế tôi và chút máu còn vương vấn ngay khóe miệng bản thân khiến Finn rất lo cho tôi. Finn vội chạy đến chỗ tôi rồi hỏi xem vì sao tôi lại ngất và thổ huyết. Nghe Orter miêu tả lại lúc đó thì Finn cũng hiểu ra vấn đề và bảo anh ta bế tôi vào phòng hồi ma lực. Cùng lúc đó vị tiểu thư tôi rất kính trọng nghe tin tôi cạn ma lực thì cũng đến căng phòng đó.
Được một lúc sau, thì tôi tỉnh lại. Tôi vừa tỉnh thì Orter vội đến chỗ tôi hỏi han:
- Cậu thấy trong người thế nào rồi
- Ờm, cũng ổn... ổn / chưa phản ứng kịp /
- nghĩ ngơi đi, tôi sẽ viết đơn nghỉ phép cho cậu
- À à cảm ơn
- / rời đi /
Anh ta vừa rời đi thì tôi đã nhận ra điều gì đó. Ngẫm lại, tôi nhận ra anh ta " có vẻ " đang lo lắng cho sức khỏe của tôi. Nhưng rồi tôi cũng bác bỏ cái suy nghĩ không có thật đó. Vị tiểu thư Meliadou bước vào phòng tôi rồi liên tục càm ràm:
- Này, cậu biết rất rõ bản thân sẽ vô cùng yếu khi cạn ma lực mà không nhớ à. Có tâm với nghề thì cũng phải vừa vừa thôi chứ. Sao lúc nào cũng liều mạng vì người dân thế hả ?????
- Tôi nhớ mà, cô cứ lo xa
- Không lo xa thì cậu lên bàn thờ là cái chắc !!!!
- Tôi đã nói là không sao mà, cứ làm quá lên
- Chịu cậu luôn đấy, nghỉ ngơi đi tôi sẽ đi lấy chút trà hồi phục.
- Ừm
Chúng tôi nói chuyện với nhau mà không hay biết Orter đang ở bên ngoài. Anh ta cố tình chứ không cố ý nghe ngóng cuộc trò chuyện ngắn đó. Anh ta khẽ đẩy cửa phòng và tiến lại chỗ tôi...
----------------------------
Viết tới đây thôi cho mọi người hóng :)))
Tâm sự mỏng chút
hiện tại đang trầm cảm vì điểm Toán và Anh nên chắc mọi người cũng đoán được kết rồi đấy
Đùa thôi, hiện tại thì có vài môn điểm cao nhất khối nên kết sẽ là HE nha
khỏi lo :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip