Chap 7 Trong nỗi buồn có hạnh phúc
Tôi và Orter bắt đầu thân thiết hơn nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè hay tiền bối và hậu bối. Vào một hôm nọ, tôi chẳng biết nữa mà đối với tôi hôm đó là ngày vô cùng tồi tệ. Tôi đã đồng ý làm chuyện giường chiếu với Orter đấy ! Chắc do tôi say quá nên cũng chẳng để ý đến hành động dại dột của mình nữa. Nản bản thân thiệt chứ. Orter sau hôm đó thì lúc nào cũng cầm trên tay một bông hồng đỏ rồi tặng cho tôi.
Sau cái hôm tồi tệ đấy, thì một lần nữa tôi phát hiện bản thân có thai. Ôi trời ơi gánh nặng đè hết lên vai tôi là sao vậy ? Nhưng lần này thì khác tôi yếu đi rất nhiều khi mang thai. Orter thấy tôi có triệu chứng lạ thì tỏ vẻ lo lắng hỏi rất nhiều, tôi cũng chỉ biết giấu nhẹm đi chuyện mang thai mà trả lời bản thân ổn với anh ta.
Lần mang thai này khiến tôi mệt mỏi hơn rất nhiều. Nhạy cảm hơn, dễ tổn thương hơn, cảm xúc bất thường hơn,... Haizzz, thực sự thì lần này là vất vả hơn lần trước rất rất nhiều thì phải ? Tôi cũng gượng đi làm đến khi nào bụng to lên trông thấy thì xin nghỉ. Hôm nào đi làm tôi phải đối mặt với một đống Pheromone từ các tiền bối của tôi. Rất khó chịu, chỉ riêng Pheromone của Orter khiến tôi dễ chịu hơn một chút. Mà chung quy lại thì mấy cái mùi đó rất nhức đầu.
Finn thì tất nhiên rất nhanh chóng biết tin tôi mang thai. Có phải tôi đã quá dễ dãi không ? Thôi bỏ đi dù gì cũng là do tôi uống say mà ra. Finn em ấy thương tôi lắm. Lúc nghén em ấy bên tôi mọi lúc. Khi nào tôi mệt em ấy luôn chăm sóc cho tôi. Tôi nợ em ấy rất nhiều rồi...
Mang thai đến tháng thứ 5, lúc này bụng tôi nhô lên một chút. Tôi đi xin tạm nghỉ làm thì vẫn như cũ Kaldo lại hỏi tôi câu đó ( coi lại chap 1 được không chứ tui lười quá ). Tôi lẳng lặng ra về thì đụng trúng Orter đang đi mua cà phê. Orter thấy tôi thì hỏi :
- Rayne, cậu đi đâu vậy ?
- Em về nhà thôi. Em vừa xin nghỉ làm tạm thời ấy. Nên đừng hỏi thêm nữa...
Đáp xong tôi đi một mạch về nhà để lại Orter còn ngơ ngác ở đó.
Tháng ngày cùng cô con gái Laura và một thiên thần bé bỏng bắt đầu. Tôi thấy ở nhà thoái mái biết bao. Làm ơn có ai đó đừng làm phiền cuộc sống tôi lúc này có được không ? Đến tháng thứ 6 của thai kì, có một chuyện khiến tôi đau khổ đến cùng cực. Tôi s.ả.y t.h.a.i . Còn gì đau đớn hơn đứa con của chính mình đột nhiên ra đi chứ. Tôi đã khóc rất nhiều khi nghe bác sĩ nói điều đó. Nguyên nhân ra đi của thiên thần đó là do tôi vốn là Omega lặng. Thời gian mang thai là thời gian nguy hiểm nhất. Nếu bất cẩn có thể sảy thai bất cứ lúc nào.
Tôi lại rơi vào khoảng thời gian đen tối của cuộc đời. Liên tục trách móc, hành hạ,... bản thân. Có lần tôi suýt làm điều dại dột may mà còn có Finn ngăn lại. Tôi thất thần trong một thời gian rất dài. Tâm trạng ổn định lại được một chút thì tôi lại vác cái thân xác tàn tạ này đi làm.
Tôi lúc đó chẳng khác gì người sắp chết đến nơi vậy. Orter thì thấy rõ điều đó mà cũng chẳng biết tôi đã trải qua những gì. Các anh chị tiền bối thì lo lắng hỏi :
- Chú bị gì trong khoảng thời gian tạm nghỉ vậy ? / Ryoh /
- Chuyện gì mà khiến cậu tàn tạ đến thế ? / Sophina /
- Nhìn cậu thiếu sức sống lắm luôn ấy. Cứ nói ra đi, cậu đã bị gì vậy ? / Orter /
- Tôi chẳng biết cậu đã trải qua những gì nên chẳng thể hiểu được tâm trạng hiện tại của cậu vậy cậu có thể nói ra không ? / Kaldo /
- Có thực sự là ổn không vậy / Renatus /
- .... / các vị tiền bối còn lại /
Nhìn họ và câu trả lời khiến họ càng thêm lo lắng cho tôi hơn :
- Một chuyện em không muốn nói ra nhưng anh chị cứ hiểu đơn giản là nó khiến em mệt mỏi đến tuyệt vọng mà thôi...
Mỗi ngày đi làm về tôi đều ghé ngang qua khu nghĩa trang dành cho các thai nhi xấu số rồi khóc trước mộ của con tôi. Khóc xong thì tôi gạt đi nước mắt và trở về nhà với Laura. Con bé năm nay đã được 2 tuổi rồi. Về đến nhà lúc nào con bé cũng chạy ra để tôi ôm vào lòng. Con bé là thiên thần đối với tôi. Nụ cười của con bé là liều thuốc chữa lành tốt nhất.
Vào một ngày mưa, vẫn như bao ngày khác tôi lại đến khu nghĩa trang đó. Nhưng lạ thay lúc tôi vừa khóc xong thì Orter tiến đến chỗ tôi ngồi mà che ô cho tôi. Tôi rất bất ngờ trước hành động đó. Orter hỏi tôi :
- Có phải vì đứa trẻ trong nấm mồ kia khiến cậu như người mất hồn suốt mấy tuần qua không ?
Mọi chuyện bây giờ cố giấu cũng vô ích nên tôi đành kể sự thật cho anh ta nghe. Kể xong, Orter liền ôm tôi vào lòng rồi nói :
- Tôi để cậu chịu khổ nhiều rồi...
Nói xong anh ta buông tôi ra và quỳ xuống. Orter lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ. Anh mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn đính đá tuyệt đẹp. Anh chỉnh lại cách xưng hô rồi nói :
- Câu nói này em đã từng nghe một lần rồi, nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng lần này tôi chắc chắn với em rằng sẽ không trêu đùa em nữa. Làm vợ tôi nhé, Rayne !
Tôi sững sờ trước câu nói kia. Vừa vui mà cũng vừa lo sợ. Vui vì anh ta ngỏ lời cầu hôn với tôi. Sợ vì lỡ đâu anh ta lại trêu đùa với tôi thì sao. Tôi do dự một lúc, Orter thấy tôi chưa trả lời thì nói :
- Không cần vội, nếu em sợ quyết định của chính mình thì cứ nghĩ kĩ đi. Tôi chờ em...
Tôi nhận ra trong lời nói kia có sự chân thành. Orter đứng dậy và quay lưng rời đi. Tôi hét lớn :
- Em đồng ý !!!
Orter nghe thấy thì ngẩn người một lúc rồi chạy lại chỗ tôi đang đứng rồi hỏi :
- Là thật ?!!
- Bộ điếc à, em nói là đồng ý
Vẫn là cái thói độc mồm độc miệng đó của tôi. Orter ôm tôi rồi nói :
- Aishiteru, Rayne Ames ( tôi yêu em, Rayne Ames )
- Mo aishiteru, Orter Madl ( em cũng yêu anh, Orter Madl )
Sau đó chúng tôi cùng nhau đi về nhà. Trên đường về chúng tôi nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều. Chúng tôi nói hết ra những bí mật của nhau. Orter nhẹ nhàng nói với tôi :
- Từ cái hôm chia tay em, tôi mới nhận ra là bản thân không phải giả vờ yêu em mà là yêu em thật. Lúc chia tay, chắc em đã mệt mỏi lắm nhỉ ?
- Không chỉ mệt mỏi thôi đâu, mà rơi vào trầm cảm luôn ấy...
Nghe xong câu đó thì Orter bế tôi lên. Tôi ngượng chính cả mặt. Anh ta thản nhiên nói mặc kệ tôi đang hoảng :
- Làm vợ tôi rồi đừng nghĩ đến chuyện đi theo ai khác ngoài tôi nhé
- Bỏ xuống !!!
Mặc tôi vùng vẫy anh ta vẫn bế tôi. Về đến nhà, anh ta sực nhớ ra gì đó :
- Này, Rayne qua đây chút
- Hả có chuyện gì sao ?
- Đưa tay đây
Chìa tay ra thì anh ta đeo cho tôi chiếc nhẫn đính đá kia. Anh khẽ nói :
- Nó hợp với em lắm ~
Tôi dường như quên luôn đứa con xấu số của mình. Vào lại nhà được một lúc thì tôi lại nhớ về thiên thần ấy rồi lại khóc. Finn thấy tôi khóc thì nói :
- Con người có ba lần chết. Lần đầu tiên là chết về mặt thể xác. Lần hai là khi nằm trong quan tài. Lần ba là khi người ta không còn cảm thấy đau khổ về linh hồn ấy thì họ chính thức chết đi. Anh cứ mãi đau khổ thế này thì linh hồn bé nhỏ kia không an tâm mà rời đi đâu. Đừng buồn nữa, có thể đứa trẻ ấy rất lo cho anh đấy. Nó muốn anh sống hạnh phúc hơn là lúc nào cũng tự dằng vặt bản thân như thế này...
- Thật ?
- Em không nói dối anh đâu.
Tôi cảm giác bản thân như được giải thoát khỏi cái ám ảnh kia. Có lẽ Finn nói đúng. Tôi sống hạnh phúc thì nhóc con đó có thể rời đi mà không hối tiếc rồi...
Vào một ngày nắng đẹp, chúng tôi công khai mối quan hệ và cô con gái bé nhỏ của mình. Anh chị tiền bối cùng mấy đứa nhóc phải há hốc mồm ngạc nhiên. Ryoh chẳng tin vào tai mình nữa nên hỏi lại cho chắc :
- Hai chú chứng minh đi. Chứ tôi không tin đâu
Tôi nghe vậy thì thở dài một hơi. Nhìn thẳng vào mắt Orter và hôn anh ta nhưng vẫn không quên lấy tay che lại. Lý do thì đơn giản lắm tại có trẻ dưới 18 tuổi ở đây nên hạn chế hôn hít nhiều. Hội chợ... à nhầm hội thánh nhân như vỡ chợ.
Sau đó thì chúng tôi tổ chức đám cưới. Hôm ấy là ngày mà tôi rạng rỡ nhất bên người mình yêu. Để góp vui thì nhóm Mash lập nên màng hòa tấu... hài. Dot kéo violin thì hay thật nhưng tới khi Lance đánh piano thì chả khác đang đấm vào tai người nghe là mấy. Nói chung thì hôm ấy rất vui. Laura gặp khách nào thì người đó cũng bị vẻ đáng yêu của con bé mê hoặc. Cứ như thế tôi tốn vài lít nước bọt để khiến người đó tỉnh ngộ.
End -------------
Bộ này còn tận 3 chap ngoại truyện nữa
Hóng đi :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip