Đơn Phương

------------------------Warning------------------------

Truyện mang yếu tố tự thẩm cực mạnh :)))

=====================================

Tháng 10 tại Nhật Bản, quả là một khoảng thời gian tuyệt vời để bạn có thể đắm chìm trong khung cảnh thơ mộng với những câu cổ thụ đang chuyển màu lá và những hồ nước trong veo tĩnh lặng. Khoảng thời gian này, bạn có thể tự nhiên đi dạo ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ấy hoặc chỉ đơn giản là táp vào một quán cà phê mèo.

Một cuộc sống tuyệt vời và thư thả. Thử nghĩ xem vào những ngày như vậy mà bạn vừa được ngắm cảnh, vừa được crush tỏ tình thì nó mới tuyệt làm sao...

Nhưng không phải ai ai cũng may mắn để có thể đi dạo vào những ngày tuyệt vời như vậy. Có những người mắc một, hai căn bệnh tệ đến nỗi không thể thư thả trước buổi phẫu thuật. Những người thậm chí phải ở trong bệnh viện cả đời mà không được bước chân ra khỏi nơi đó. Và có những người thậm chí còn chẳng có cơ hội được sống tiếp phần đời còn lại với người họ yêu thương.

Bất hạnh làm sao,... tôi là một trong số đó.

"Xin chào, tôi là [Y/n], và tôi mắc căn bệnh hanahaki."

Lúc đầu, tôi thực không nghĩ nó sẽ xảy ra với mình. Những triệu chứng ban đầu chỉ đơn giản là ho nhẹ, vì vậy nên tôi đã không quá quan tâm đến nó. Cứ nghĩ rằng đó chỉ là sốt thông thường thôi, nên tôi đã một mực bỏ qua nó và đánh một giấc với suy nghĩ ngu ngốc rằng "Nó đơn giản chỉ là sốt.".

Cho đến khi căn bệnh nặng dần, tôi bắt đầu ho ra máu và khó thở ngay cả khi đã ngủ đủ giấc và đảm bảo sức khỏe. Những triệu chứng đó nặng dần và như những người khác: tôi nôn ra rất nhiều cánh hoa...

Chẳng biết vì lí do gì mà nó lại xuất hiện, nên tôi tự nhủ rằng bản thân chẳng làm sao cả và mọi thứ sẽ ổn thôi. Ai ngờ đâu, nguyên nhân lại là do nhân vật anime mà tôi yêu thích – Kirishima Eijirou.

Thật ngạc nhiên phải không? Ừ, tôi còn ngạc nhiên hơn ấy. Tôi biết rằng cậu ấy là một nhân vật không có thực và tôi nên từ bỏ, nhưng có gì đó đã níu kéo tôi lại. Nó bắt tôi ở trong nhà và chịu sự dày vò của cơn đau mỗi khi nhìn thấy cậu.

Tôi chỉ là một cô gái bình thường. Tôi chẳng có nhan sắc, cũng chẳng có quyền hay sự giàu có. Tôi cũng không tài năng hay nổi bật về điều gì.

Nhưng tôi yêu cậu rất nhiều. Nhiều đến nỗi không nghĩ rằng bản thân sẽ mắc phải căn bệnh quái ác này. Và chỉ có thể nhìn cậu qua màn ảnh ti-vi.

Tôi yêu từng lời nói, từng cử động của cậu. Yêu cả tính cách mạnh mẽ, yêu cả quá khứ lẫn thực tại của cậu. Tôi yêu tất cả mọi thứ của cậu.

Vì vậy, khi nhìn thấy nụ cười ấy, lòng tôi chợt đau nhói. Cậu thậm chí còn chẳng biết tôi là ai... Thực tại tàn nhẫn thật ấy nhỉ?

Lồng ngực tôi đau đớn lắm, Eijirou à... Thật tiếc là cậu chẳng nghe thấy những lời này. Mỗi khi nhìn cậu với người khác cười nói, tôi chẳng thể kìm được nước mắt. Phổi tôi như bị xé toạc ra thành từng mảnh nhỏ, trái tim cũng như muốn cắt mạch mà nhảy ra ngoài.

Ôi trời, tôi lại ho nữa rồi.

Đau thật ấy. Nhưng không làm sao đâu, Eijirou. Nếu là vì cậu, dù có xé da xé thịt hay thậm chí là giết người, tôi cũng sẽ làm... Vì vậy, tôi muốn chạm vào cậu, muốn ôm lấy cậu, muốn thay tất cả mọi người cười nói vui vẻ với cậu...

Làm ơn đấy...

Ngắm nhìn cậu qua tấm màn kính ti-vi, tôi dường như chỉ muốn đấm vỡ nó rồi bước vào trong thế giới ấy cùng cậu. Nhưng mà làm sao được? Cậu sẽ biến mất mất. Những bức Fanart về cậu, chúng đẹp lắm. Làm tôi chỉ muốn phang cục gạch vào đầu mấy thằng cha lúc nào cũng nói cậu xấu xí.

Nhưng cậu sẽ giận tôi mất, đúng chứ? Vậy nên tôi sẽ không làm điều đó đâu...

Ngày 10 tháng 10, tôi bị phát hiện bởi bạn thân của mình. Cô nàng lôi tôi ngay đến bệnh viện rồi tự quyết định thay tôi về việc phẫu thuật.

Nài nỉ cả cô lẫn bác sĩ, ai cũng đều nói không được. Thậm chí khi nghe tôi nói về cậu, cô ấy còn tát tôi một phát thật mạnh, rồi nói rằng cậu không tồn tại.

Tôi cười khúc khích, cậu vẫn đang ở đây mà, phải không? Bên cạnh tôi. Họ thật chẳng hiểu gì cả, cậu vẫn gọi tên tôi đấy thôi, phải không?

Tôi khóc. Thật khốn nạn cho cuộc đời này.

Tôi thậm chí còn chẳng thể để cậu biết đến mình. Nhưng tôi không muốn phẫu thuật đâu. Nếu vậy tôi sẽ chẳng còn cảm xúc gì với cậu nữa thôi, nên là...

"Chờ tôi nhé, Eijirou. Tôi đến với cậu ngay thôi."

Đứng từ trên sân thượng của bệnh viện với bộ đồ bệnh nhân, tôi ngắm nhìn mọi thứ trong tầm mắt. Cảnh đêm ở Việt Nam đẹp thật, ước gì có cậu ở bên tôi thì tốt biết mấy. Chúng ta sẽ được cùng nhau ngắm cảnh và bên nhau mãi mãi.

Chỉ tiếc là hiện giờ cậu không ở đây. Nhưng sớm thôi. Tôi sắp bắt được cậu rồi, Eijirou.

Sau đó, tôi tận hưởng khung cảnh tháng 10 lần cuối, và rồi thả mình xuống. Cảm giác rơi tự do như này thích thật đấy, gió cứ cuốn lấy cơ thể tôi đến mát rượi.

Mọi việc sau đó, tôi chẳng nhớ gì cả. Chỉ biết rằng bản thân đã thoát khỏi cuộc phẫu thuật đáng nguyền rủa đó và được ngắm nhìn thành phố về đêm.

Ôi,... Em sắp được gặp anh rồi.

"Bắt được anh rồi, Eijirou!"

"Oi! Kirishima!"

Một anh chàng tóc vàng có hình tia chớp lên tiếng gọi bạn của mình. Theo sau là cô bạn màu hồng với một đôi mắt đen sì giống người ngoài hành tinh.

Người đàn ông nghe thấy tên mình liền quay đầu lại, hướng về hai người bạn:

"Ah?! Có chuyện gì vậy, Kaminari? Ashido?"

Người đàn ông được gọi là Kirishima là một chàng trai với thân hình khỏe mạnh, lực lưỡng. Làn da rám nắng khỏe khoắn và đôi mắt hếch lên đầy vẻ tự tin. Cơ thể anh ta tiết ra rất nhiều mồ hôi và đôi chỗ còn dính tí máu.

Anh ấy là anh hùng Red Riot! – Đó chắc chắn sẽ là điều đầu tiên bạn nghĩ về anh ấy trước khi kịp nhận ra anh ấy đẹp trai vờ-cờ-lờ. Cá chắc là mấy bạn nữ sẽ ngất sỉu khi thấy Kirishima, nhưng tiếc cho họ thật đấy bởi vì câu nói sau đây của cậu bạn Kaminari sẽ đập nát cái hi vọng của bạn:

"Mây thằng con của cậu đang quậy trên đầu Bakugou kia kìa! Ra mà giữ nó lại đi, thằng đấy sắp nổi khủng đến nơi rồi đấy!"

Kirishima nghe vậy liền chạy vội về nơi Ashido – cô nàng người ngoài hành tinh - chỉ và cảm ơn họ.

May mắn thay, đến nơi vẫn không xảy ra một vụ "án mạng" nào cả và cậu nhanh chóng tạm biệt mọi người, cùng hai nhóc tì của mình về nhà.

Căn nhà ấm cúng nhanh chóng hiện ra trước mắt với tông màu chủ đạo bên ngoài là màu đỏ tươi. Hai đứa trẻ một đen một đỏ nhanh nhạy chạy vào nhà trước cha của chúng.

Bên trong nhà được sơn một màu xám nhạt ấm áp, mùi hương của thức ăn nhanh chóng sộc vào mũi của ba cha con.

"Ah! Bố về! Mẹ ơi, bố về rồi, bố về rồi!"

Đứa trẻ con nghe thấy tiếng cửa liền nhoài người ra, nhìn thấy hai người anh trai và pâp của mình liền nhào vào ôm lấy, hét lên. Một đứa bé gái với cái đầu hai màu đỏ - đen. Vô cùng cáu kỉnh và đáng yêu, cute.

Nghe vậy, người phụ nữ đang ở trong bếp nhẹ mỉm cười và bước ra. Và Surprise Mother Fucker?!! Đấy là [Y/n]!!

Hiện giờ, [Y/n] đã vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu đen và đôi mắt cùng màu. Và đã được toại nguyện ở bên chồng mình. Giowf thì có thêm hai thằng con sinh đôi và một bé gái.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy Eijirou và đặt lên môi anh chàng một nụ hôn phớt khiến đứa bé gái tủm tỉm cười còn hai thằng con thì khinh khỉnh lôi đứa em đi, để lại không gian cho hai người.

Ngày hôm đó, trước bữa ăn có một màn hường phấn của hai con người và những đứa trẻ luôn miệng cười tươi rói.

Hết truyện.

---------------------------------------------
Words: 1513
05/04/2020
5:30 P.M

END

=============================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip