End

"Chúc mừng sinh nhật, Seijuro."

Chẳng biết từ bao giờ, luôn có một người ẩn hiện trong tâm trí tôi.

Người ấy ấm áp, ôn nhu và sự tồn tại ấy làm hắn quyến luyến.

"Cám ơn cậu."

"....-chan."

.
.
.

Akashi Seijuro há miệng thở dốc, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hắn dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, đi ra ngoài ban công, dựa vào tường.

Nhưng sự tồn tại ấy đã biến mất, hệt như chưa từng xuất hiện.

——Này, cậu...

——Là ai?

.
.

Tôi đã quên 'cô ấy' rồi.

Tôi chẳng thể nhớ nổi bộ dạng của cô ấy nữa.

Thậm chí, đến cả tên của cô ấy, tôi cũng chẳng nhớ được.

——Xin hãy nói cho tôi biết, cậu... có còn tồn tại hay không?

——....-chan.

.
.
.

Hắn là Akashi Seijuro, thiếu gia của nhà Akashi, người thừa kế tương lai.

Năm nay hắn 16 tuổi, theo học tại trường Cao Trung Rakuzan ở Kyoto.

Vì mong muốn của cha, từ nhỏ đến lớn, hắn bắt buộc phải theo học những chương trình rất nặng nề. Không chỉ theo học, hắn phải đạt được thành quả cao nhất. Bởi lẽ, cha của hắn, Akashi Masaomi, đã kì vọng vào hắn như vậy. Ông đã gieo rắc trong đầu cậu bé nhỏ tuổi những suy nghĩ quá trưởng thành và háo thắng.

Ông nói: "Kẻ chiến thắng sẽ đạt được mọi thứ còn người thua sẽ mất đi tất cả."

Và hắn là Akashi Seijuro. Hắn luôn đúng, bởi vì hắn luôn thắng.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng Akashi Seijuro đã trở thành một người thập toàn thập mỹ. Hắn ưu tú và tài giỏi đến mức khó tin.

Tuy vậy, để có được hiện tại, hắn cũng đánh mất một thứ...

Đó là tuổi thơ.

Akashi Seijuro không có tuổi thơ.

Hắn cũng chẳng có bạn, vì bọn chúng rất thất bại.

Đó là tất cả những gì mà Akashi Masaomi nghĩ.

Nhưng, sự thực thì, hắn có một người bạn.

Chẳng qua là...

Tôi đã quên mất cậu ấy rồi.

Hắn không mất đi tuổi thơ.

Hắn không mất đi nụ cười.

Hắn không mất đi đam mê.

Hắn không mất đi lí trí.

Bởi vì hắn là Akashi Seijuro.

Bởi vì tôi có cậu, ...-chan.

.
.
.

"Sei-chan, suy nghĩ gì thế?" Mibuchi Reo cúi đầu nhìn Akashi Seijuro. Thiếu niên tóc đỏ đang chăm chú nhìn đội Seirin đánh bại Touou, ánh mắt bí hiểm mà sâu thẳm.

"Không có gì."

Thật sự không có gì sao? Câu trả lời là không.

Trong đầu người thiếu niên ấy, ngập tràn những thanh âm non nớt hỗn loạn.

Cái mà khiến hắn cảm thấy đau xót.

【Seijuro! Ha ha, coi kìa coi kìa!】

【Oa oa! Đừng để mất bóng, đồ ngốc!】

【Ha ha ha, cậu còn quá kém, mada mada dane!】

【Cho tớ chơi với~】

【Cậu giỏi phết nhỉ?】

【Seijuro.】

【Seijuro!】

【Seijuro!!】

【Sei..】

【...Juro.】

【...Chúc mừng sinh nhật.】

【Năm mới vui vẻ, Seijuro.】

【Ne ne Seijuro, chúng mình cùng thổi nến nha?】

【Seijuro... Xin lỗi cậu...】

【Tớ... phải đi rồi...】

"Đừng đi!" Hắn ôm mắt trái, bất giác la lên. Mibuchi Reo giật mình, hắn nói:

"Sao, sao...?"

Akashi Seijuro buông tay, chậc một tiếng, xoay người rời đi.

.
.
.

Hôm nay là trận cuối.

Rakuzan sẽ đối đầu với Seirin.

Và như bao lần khác, hắn... sẽ chiến thắng.

【Cố lên nhé, Seijuro.】

Một lần nữa, cậu.. có tồn tại không?

Hay là, do chính tôi tưởng tượng ra?

.

Cho đến khi tôi 10 tuổi, tôi thực sự... có một người bạn.

.

【Seijuro!】

【...-chan!】

.

Quên mất rồi.

Xin lỗi, tôi đã quên mất cậu rồi, ...-chan.

.
.
.

【Seijuro! Đồ ngốc! Tỉnh lại đi!】

【Seijuro! Akashi Seijuro!!】

【...-chan, mẹ, mẹ tớ... ...-chan, mẹ tớ mất rồi! ...-chan...】

【Đừng, đừng khóc, Seijuro... hu hu, đừng khóc mà...】

【Tớ sẽ mất hết tất cả... Mẹ tớ, rồi dần dần sẽ là những thứ khác nữa...】

【Cậu... còn tớ nữa mà?】

【Không, không! Rồi cậu cũng sẽ đi! Ai cũng sẽ đi! Cậu... thậm chí chỉ là hư ảo!】

【Đồ ngốc! Đừng nghĩ vậy! Cậu nghĩ như vậy mãi, tớ sẽ biến mất mất...】

Cô bé tóc đen ôm mặt khóc, ở bên cạnh cô bé, cậu bé tóc đỏ co người cạnh chiếc ghế dựa. Ánh sáng nhạt nhẽo từ trên cao rọi xuống như xuyên qua khung cửa sổ nội tâm.

Có tiếng rạn nứt, đáy mắt cậu bé loé lên ánh sáng vàng nhạt, cô bé tóc đen vỗ tay lên đầu cậu bé, cười trong nước mắt:

【...Đừng khóc nữa...】

【...-chan...】

【Xin lỗi cậu, Seijuro.】Cô bé ôm chặt lấy hắn, xiết lại, tham lam cảm nhận sự ấm áp mà con người ấy đem lại: 【Tớ phải đi rồi.】

【...-chan? Cậu... đi đâu?】

【..-chan...】

【...-chan!】

"Seirin! Seirin! Seirin! Seirin!"

Akashi Seijuro bừng tỉnh khỏi giấc mộng huyễn ảo, mở to mắt nhìn xung quanh.

Khung cửa sổ với tia sáng mơ hồ chiếu rọi vào không gian u tối, Akashi ngồi trên ghế, nhìn hắn mà nói rằng:

"Vất vả cho cậu rồi. Bây giờ, để tôi chiến đấu thay cậu đi."

"Akashi Seijuro."

【Akashi Seijuro.】

.
.

"Píp! Chiến thắng, Cao Trung Seirin!"

Akashi thở hào hển, vươn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Dưới ánh đèn điện với hàng ngàn con người, hắn cười, bắt tay đối thủ mà nói rằng:

"Cảm ơn vì trận đấu, Tetsuya."

.
.

Akashi nhớ tới.

Hắn nhớ tới ước hẹn năm ấy.

Hắn đã nói: Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi được không?

Hắn đã hứa.

Đã hứa rồi.

"Ne ne, Seijuro, sau này đừng phủ định sự tồn tại của tớ nhé!"

"Hm? Là sao?"

"Là phủ định... Nếu vậy, tớ sẽ biến mất đấy!"

"Không hiểu gì cả... Được rồi! Tớ hứa!"

"Móc ngéo nào!"

.
.

Tôi đã làm cậu ấy biến mất như vậy đấy.

.
.

Tôi đã thất hứa.

.
.

Xin lỗi cậu.... Hanami-chan.

.
.

Cô ấy tên là Hanami.

.
.

Tôi nhớ là vậy.

.
.

Tôi cô đơn, Hanami-chan.

.
.

Cậu đang ở đâu?

.
.

Này, Hanami-chan...

.
.

【Vì sao cô gái ấy lại biến mất?】

【Bởi vì cô ấy đang chờ đợi người thực sự yêu mình tìm thấy.】

Tớ tìm kiếm cậu.

Nhưng, liệu cậu có còn tồn tại?

.
.

"Sei-chan, sinh nhật vui vẻ!" Đội viên trường Rakuzan bắn pháo, đón chào hắn tới. Akashi Seijuro giật mình, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt hơi run rẩy.

"...Các cậu?"

"Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to my friend. Happy birthday to you...."

【Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to my friend. Happy birthday to you....】

"Chúc mừng sinh nhật, Sei-chan."

【Chúc mừng sinh nhật, Seijuro.】

"Cảm ơn...."

【Cảm ơn cậu...】

"..Các cậu."

【...Hanami-chan.】

Hanami-chan, tớ đã thật sự tìm thấy những người bạn cho riêng mình.

Không chỉ có cậu, bây giờ tớ còn có thêm những người bạn nữa...

Tớ rất vui.

.
.
.

Tớ đang tìm kiếm cậu, giữa thế giới rộng lớn bao la. Giữa nơi ngập tràn những cô gái khác.

Nhưng tớ tin rằng tớ sẽ tìm thấy cậu.

Vì tớ là..

Tớ là Akashi Seijuro.

.
.
.

"Oa, hôm nay lạnh quá..."

Cả đám ra về, Akashi Seijuro cười khẽ, đưa mắt nhìn xuống đoàn người xung quanh.

Noel sắp đến, đường phố đã bắt đầu trang hoàng rất nhiều đèn led và cây thông. Người người tấp nập đi lại, bỗng dưng, ánh mắt của người thiếu niên tóc đỏ trợn to.

Hanami-chan...

Giữa hàng trăm ngàn con người, thiếu niên tóc đỏ mặc kệ tiếng kinh hô của đồng đội, chạy vọt lên. Chiếc áo khoác trên vai hắn tung lên thành một độ cong đẹp đẽ, như một pha quay chậm, duy mỹ đến thế.

Người thiếu niên tên là Akashi Seijuro vươn tay bắt lấy cánh tay của một người con gái trong muôn vàn người con gái xuất hiện, xiết chặt, ôm vào trong lòng.

Giữa mùa đông lạnh lẽo, giữa trăm ngàn con người, thiếu niên đứng thẳng, ôm lấy người con gái kia, mỉm cười.

"...Bắt được cậu."

Và rồi, cô gái ấy cũng xoay người ôm lấy hắn, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xa xăm.

Ngày hôm ấy, đẹp, lạnh lẽo, mà cũng ấm áp đến vậy. Giống hệt như trong quá khứ, cũng trong tiết trời lạnh lẽo, cũng trong những thanh âm vui tươi. Người con gái ấy nheo mắt lại mỉm cười, khe khẽ, tươi rói, động lòng người như thế.

"...Chúc mừng sinh nhật, Seijuro."

Gió thổi, mộng tan. Người thiếu niên giật mình đứng giữa phố người qua lại, ngơ ngác vươn tay.

Hắn bắt lấy góc áo của cô gái, và rồi nó cũng như chủ nhân của nó vậy, tan biến.

"Sei-chan! Sao vậy?"

Bắt gặp đồng đội đến, Akashi Seijuro thu hồi cảm xúc của mình, nhìn xuống bàn tay, cười:

"Không có gì, chỉ là..."

"Gặp được người quen mà thôi."

"Đâu? Người đâu?" Hayama Kotaro ngó xung quanh.

Hắn cười, bằng chất giọng mềm mại và ấm áp nhất, nói rằng:

"Cô ấy đã đi rồi."

Đến... một nơi thật xa.

Chúc mừng sinh nhật, Seijuro.

...Hanami-chan, cảm ơn cậu rất nhiều.

——Chúng ta đã từng rất thân mật.

——Chúng ta đã từng cùng đau khổ và vui tươi.

——Có thể khoảng cách giữa chúng ta là vô tận.

——Nhưng, khoảng cách giữa linh hồn của chúng ta là không có.

——Chúng ta đã từng là một cá thể thân thiết nhất.

——Nhưng lúc này, nó đã bị cái gọi là <Hiện Thực> đánh nát.

——Có thể chúng ta đã từng hứa hẹn với nhau rất nhiều.

——Có thể chúng ta đã từng thất hứa, 'phản bội' lẫn nhau.

——Có thể chúng ta đã lìa xa, không thể gặp lại.

——Nhưng, tớ tin rằng, từ 'tạm biệt' chẳng cần phải thốt lên.

——Bởi lẽ, cậu, mãi mãi tồn tại, trong tớ.

Dưới ánh mặt trời yếu ớt, thiếu niên tóc đỏ ngửa đầu, cảm nhận luồng gió mềm mại giống như cái ôm của thiếu nữ, cụp mắt lại.

"...Cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Hanami-chan."

.

"Này này Seijuro! Cậu sinh ngày 20 tháng 12 á?"

"Ừ, sao vậy?"

"Tớ, tớ cũng muốn sinh nhật.. Được rồi! Tớ quyết định! Tớ cũng sinh vào ngày này!"

Cậu bé tóc đỏ phốc một tiếng bật cười. Cậu ta vươn tay, vỗ lên đầu cô bé, đáp lại bằng câu trả lời trắc nịch:

"Được! Đến lúc đó! Chúng ta sẽ chúc mừng sinh nhật cho nhau!"

Tôi cô đơn đến thế,

Tuyệt vọng đến thế,

Có đôi khi tôi gục ngã,

Có đôi khi tôi đớn đau,

Có đôi khi tôi thất bại,

Nhưng mà, tôi vẫn không [sụp đổ].

Bởi vì tôi....có cậu.

.
.

"Cậu là ai?"

"Hanami, cứ gọi tôi là Hanami-chan! Còn cậu?"

"Chào cậu, Hanami-chan, tôi là..."

"Akashi Seijuro."
.
.
.
"Mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối."

20.12.2018

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #akashi#hpbd