End
Tokyo, Seishun Gakuen, 05:07 pm.
"Tớ thắng set, tỷ số 6-6, vào hiệp tie - break."
Một cơn gió bất chợt thổi ngang, làm tung bay mái tóc màu ngọc lục bảo trong cái nắng chiều hiu hắt sắp lụi tàn. Quệt đi giọt mồ hôi đang đọng trên vầng trán, cô cười ngạo nghễ:
"Shu, cậu thật sự chơi nghiêm túc đấy à?"
Nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, giờ đây lại thêm phần xán lạn, Fuji Shusuke ôn nhu nhìn đối phương, dịu giọng: "Tớ đang chơi rất nghiêm túc đấy." Hạ vợt xuống, Fuji hơi nghiêng đầu, nói tiếp: "Yumi – chan, cậu ổn chứ? Hôm nay cậu rất lạ nha."
"Lạ? Tớ á?" Duy trì động tác nhồi bóng, Tokimura Yumir bình thản trả lời: "Không có đâu nhe, cậu nghĩ nhiều rồi."
Fuji Shusuke cười nhạt, không đáp.
Hiệp tie - break bắt đầu.
"Hakugei!"
"Tsunami!"
"Tsubame Gaeshi!"
"Typhoon!"
"Higuma Otoshi!"
"Injure!"
Sau nửa tiếng vào hiệp phụ, cuối cùng trận tennis kẻ tám lạng người nửa cân ấy cũng kết thúc, tỷ số 22 - 20, Fuji thắng.
"Shu lại thắng nữa nhỉ?" Đôi mắt tối màu ánh lên tia u buồn nhìn vào cây vợt tennis nằm trong túi, Tokimura Yumir thở nhẹ. Thiên tài có khác.
"Không hẳn đâu, Yumi – chan." Fuji nghiêng đầu, cười tươi rói nhìn cô: "Cậu đã chơi rất tốt nha, thiệt đó." Quệt đi mồ hôi đang đổ như tắm, anh nói tiếp: "Cậu nhìn xem, mồ hôi tớ tuôn mãi không ngừng đây này."
"Lỗi tại cậu đó, Yumir."
Thở dài thườn thượt, Fuji ủ rũ ngồi xuống băng ghế chờ, bộ dáng đáng thương hề hề. Fuji Shusuke nhìn cô, đôi mắt xanh lam màu bầu trời hiện rõ một mảnh thâm tình đầy yêu thương.
Gạt đi tâm tình khó chịu vì thua cuộc, Tokimura Yumir tiến về phía hắn, dịu dàng xoa mái tóc màu nâu nhạt, chỉ như thế. Không một lời hoa mỹ, cũng không cất những câu an ủi sáo rỗng, cô chỉ đứng đó, và đối xử với hắn bằng tất cả sự yêu thương.
Hành động của cô, đã nói lên tất cả.
Ngoan ngoãn không một chút cự tuyệt để mặc cô vò rối cả ổ tóc, Fuji Shusuke vui vẻ lấy đó làm niềm vui. Xoa đến chán chê, Tokimura Yumir bĩu môi, ngồi phịch xuống ghế, không biết từ đâu rút ra một thanh kẹo mút, ngậm vào miệng, giương đôi mắt màu đêm nhìn bầu trời cao vời vợi đang phủ đầy mây đen.
"Có vẻ như trời sắp mưa rồi nhỉ." Một câu hỏi, nhưng không nhất thiết phải trả lời. "'Cả bầu trời xám xịt một màu u ám,—–." Yumir ngắt lời, đôi mắt màu đêm thơ thẫn nhìn vào nơi vô định.
"Cả mặt trời đang toả sáng trên cao cũng bị mây mù che khuất, tất cả trong phút chốc chìm vào bóng tối." Fuji tiếp lời. "'Lỗi Tại Em'."
"Cậu cũng đọc cuốn ấy nữa à?"
Fuji nghiêng đầu, "Ừ." Cười như có như không, "Vì cậu đọc nên tớ cũng đọc."
Yumir: "..."
Rời mắt khỏi thiếu nữ đang suy tư ngắm bầu trời, vươn tay lấy từ trong túi ra một chai nước lọc, Fuji Shusuke đưa trước mặt cô, trên môi vẫn luôn duy trì một nụ cười ôn hòa.
"Cậu uống không?" Anh hỏi.
"Tớ uống." Yumir gần như trả lời ngay lập tức. Bởi xét cho cùng, Fuji sẽ không bao giờ làm hại cô đâu, cô tin tưởng hắn, gần như tuyệt đối.
Fuji Shusuke cười, một nụ cười không rõ ý vị.
Nốc gần nửa chai nước, Tokimura Yumir dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu không uống à?" Fuji nhìn cô, lắc đầu. Yumir không nói gì, lặng lẽ đóng lại nắp chai.
"Về thôi, Shu."
"Như cậu muốn."
Xóc lại túi tennis trên vai, cả hai đan tay vào nhau, tay trong rời đi, cùng nhau bước trên con đường rải đầy cánh hoa diệp anh đào.
Lướt nhìn đôi tay to lớn bao trọn lấy mình, Tokimura Yumir mím môi, đáy mắt xẹt qua tia do dự. Và như một lẽ thường tình, tất cả đều thu vào mắt Fuji Shusuke, không sót cảnh nào.
-
Mưa rồi.
Đứng trước mái hiên một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa nào đấy, ngước mắt nhìn bầu trời đang bị mây đen bao phủ, ánh mắt Yumir lạnh dần đi. Nên mở lời thế nào nhỉ...?
Đứng bên cạnh, Fuji nghiêng đầu nhìn cô, trị vì trên môi vẫn luôn là nụ cười ôn hoà mang ý vị xã giao. Không nói không rằng, cậu ta liền cởi ra chiếc áo khoác thể thao dành cho chính tuyển Seigaku, choàng lên người cô không chút do dự.
"Thật lạnh nhỉ." Fuji cười. "Tớ không muốn Yumi – chan bị cảm đâu, tớ sẽ lo lắng lắm."
Tokimura Yumir câm lặng. Những lời định thốt ra lại nghẹn xuống cuống họng, chẳng thể nói lên câu từ nào. Khoé mi ướt đẫm, tràn xuống những giọt nước pha từ lệ và mưa. Yumir khóc trong thầm lặng. Đương nhiên, Fuji Shusuke không biết.
Cúi người, dịu dàng ôm lấy người con gái một thân ướt sũng đứng dưới mưa, Fuji Shusuke đau lòng khôn xiết. Vùi vào gáy trắng nõn, vài sợi tóc rũ xuống, đôi mắt màu bầu trời loé lên một tia sáng, đầy thâm trầm.
"Yumi ngoan." Anh nói. "Một chút nữa tạnh mưa, tớ sẽ đưa cậu về tận nhà nhé? Sẽ không lạnh nữa đâu." Một tay vuốt tóc người, một tay đặt hờ ở lưng, Fuji Shusuke ở một góc nào đó, ôm trọn cô ấy, không cách nào thoát ra.
Dựa vào đối phương, cắn chặt môi đến mức bật cả máu chặn từng tiếng nấc nghẹn đắng trong lòng vì sự ôn nhu của anh. Shu, tớ cũng không muốn đâu, thật sự... Tớ cũng không muốn đâu, nhưng mà...
"Chúng ta chia tay đi."
Lời nói như sét đánh ngang tai, nhưng Fuji Shusuke hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ, không đáp cô và cũng không buông cái ôm ra. Người bối rối bây giờ là Tokimura Yumir.
"Shu...?"
Fuji Shusuke không đáp.
Khi Yumir có ý định thoát khỏi vòng tay thì anh mới cất giọng đáp trả, thanh âm khàn đục không nghe rõ lời. "Đừng động, để tớ ôm cậu một chút... Một chút nữa thôi." Chỉ một chút thôi, tớ muốn lưu lại cảm giác này.
Trước khi mọi thứ lâm vào bước không thể cứu vãng.
Không thể từ chối, Tokimura Yumir để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Mà không biết rằng, đó là bước đầu cho chuỗi ngày ác mộng đằng sau.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng cơn mưa nặng hạt khi ấy bây giờ chỉ lớt phớt rơi.
Rất lâu sau đó, Fuji Shusuke mới cất lời, nhưng lời nói làm trái tim cô như ngừng đập.
"Cậu nói cậu muốn chia tay với tớ?" Khẽ gật đầu, cô thầm xác nhận. Nhưng câu hỏi sau của hắn, thật sự khiến cô như muốn chết đi. "Cậu có ý thức được mình nói gì không, Yumi?"
Một câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến ai nghe cũng rùng mình sợ hãi.
Ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh còn động nước, hắn không nói, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Hắc ám, điên cuồng và độc chiếm, sắc đen trong đôi mắt ấy nhuốm màu tất cả, kể cả tình yêu này.
"Tớ yêu cậu nhiều ơi là nhiều luôn đó, cậu hiểu mà, phải không? Nhưng bây giờ cậu lại nói lời chia tay."
"Cậu có biết tớ đau khổ nhường nào không? Cậu ích kỉ thật đó. Chỉ luôn nghĩ cho bản thân mình thôi."
"Cậu nghĩ qua mặt được tớ sao?"
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, cười. "Hì hì, cậu lầm rồi."
Trái tim run rẩy theo từng lời hắn nói, cô thở dốc. Nỗi sợ hãi dần lan tỏa, Kiana nuốt nước bọt, gắng gượng ngẩng đầu nhìn hắn. Thế giới sụp đổ, Tokimura Yumir chết lặng.
"Yumi - chan." Cúi đầu nhìn đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của cô bạn gái nhỏ, Fuji Shusuke nhoẻn miệng cười, thốt ra lời nói làm cô ám ảnh cả một đời.
"Cậu lựa chọn như thế, chẳng khác gì tự sát."
Lời nói vừa dứt, cũng là lúc tia tàn lực cuối cùng của cô vụt tắt, vô lực ngã xuống, nằm trọn trong vòng tay của hắn. Hắn bế cô, dịu dàng như một nàng công chúa, trong ánh mắt xuýt xoa của những người qua đường lướt ngang.
Bất lựa dựa vào ngực hắn, những giọt lệ khẽ rơi, nước mắt hòa nước mưa, sự thật phơi bày trước ánh sáng, một sự thật trần trụi không ai chấp nhận.
Thì ra, là thế.
Mọi thứ, hiểu rồi.
"Đừng sợ, Yumi - chan, tớ sẽ không làm hại cậu đâu."
"Chỉ là một chút thuốc ngủ thôi, đâu độc hại gì phải không?"
"An tâm mà ngủ đi nhé, mọi thứ, để tớ lo."
Fuji Shusuke nở một nụ cười, nụ cười cô từng rất thích, cũng là nụ cười gây bao ám ảnh cho cô một đời về sau.
Tia ý thức cuối cùng vụt tắt, cũng là lúc tia hi vọng duy nhất bị dập nát. Mọi thứ, rơi vào trạng thái không thể cứu vãng.
Fuji Shusuke.
Là kẻ đặt dấu chấm hết cho trang sử cũ, cũng là người viết nên trang sách mới cho cơn ác mộng dài dằng dẵng - con quỷ đội lốt thiên tài - thành công bẻ lệch mọi thứ theo con đường hắn vạch sẳn từ lâu.
Nhấn chìm cả thế giới của người hắn yêu trong bóng tối, nhuộm đen thứ tình yêu mà cả hai đã cùng nhau vun đắp, và thẳng tay bóp nát hi vọng của người ấy không chút thiết tha.
Để rồi mọi thứ, đi đúng theo con đường hắn muốn, không lệch một li.
Fuji Shusuke, người khác gọi hắn là hồ li, là thiên tài, là dị nhân.
Nhưng bản chất thật của hắn, là một con quỷ, một con quỷ đúng nghĩa.
Bọc mình trong lớp mặt nạ bóng bẩy, hắn dễ dàng qua mắt được mọi người, và đạt thứ mục đích mà hắn muốn, không từ thủ đoạn. Để đạt được thứ mình muốn, hắn sẳn sàng hi sinh mọi thứ, đặt cược tất cả.
Vậy nên, hắn mới thành công, mới có được mọi thứ, kể cả thứ tình yêu mà hắn mong mỏi bấy lâu.
Quá hoàn hảo~♡
Tất thảy mọi thứ, đều thuộc về hắn.
Kể cả cô ấy.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip