Ngôi đền thiêng

Quay trở lại nơi đen tối, con quỷ bay xung quanh như đang mừng anh trở lại.

   "Này này...vui không?..."

  "Rất vui, nếu không phải ngươi lại phá ta lần nữa."

  "Ta phá ngươi? Karamatsu à, ngươi phải nói cho đúng chứ...là ta cứu ngươi mới đúng...nhìn xem màu tím dính đầy lên người ngươi kìa, bẩn quá..."

  "Ngươi mới bẩn ấy! Bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi ta đi!"

Hất tay hắn ra, anh ngồi xụp xuống và tự ôm lấy mình như thể muốn bảo vệ tất cả những màu sắc trên mảnh áo hoodie xanh của mình.

"..."

Con quỷ dừng lại, không cử động, không nhìn anh, không cười, một sự thất vọng tràn đầy trong hắn, thất vọng đến nỗi...muốn giết luôn thứ 'phế phẩm' này. Nhưng hắn không làm được...vì hắn thật sự...***

*~~~~~*

Một câu chuyện, hai câu chuyện, ba câu chuyện,... chín mươi chín câu chuyện...

- Aoandon, hãy kể cho ta nghe câu chuyện thứ một trăm nào...

Ánh sáng xanh dương mập mờ trong căn phòng gỗ tối đen, xung quanh là chín mươi chín ngọn nến đã bị thổi tắt, thổi tắt nốt ngọn nến thứ một trăm, anh xuất hiện từ làn khói của ngọn nến cuối cùng...

- Câu chuyện thứ một trăm?

Trước đó dường như đã có rất nhiều tiếng nói với âm điệu khác nhau, giống như đã có một nhóm người ngồi trong căn phòng này để kể chuyện vậy. Nhưng khi anh xuất hiện, tay cầm lấy cây đèn andon xanh, thì lại chẳng có bóng dáng một ai ngoài những ngọn nến đã tắt.

*xoạch!*

Cánh cửa gỗ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài khiến anh chói mắt, ngay lập tức nhắm lại.

- Anh ngủ đủ chưa vậy, Karamatsu nii-san?

Mở mắt ra, người... à không, cũng không hẳn là người, cậu ta có đôi tai tròn tròn, cái đuôi bầu bĩnh, mặc bộ đồ như một nhà sư, sau lưng là một cái nón lá rộng vành và trên tay cầm một cây trượng vàng mà các nhà sư hay cầm.

- Em là...

Anh nhận ra cậu là ai, nhưng thấy dáng vẻ này, anh biết ngay mình lại bị chuyển tới một nơi khác rồi. Nhíu mày, anh cố nhìn để đoán xem cậu rốt cuộc là sinh vật gì.

- Anh nhìn gì mà ghê vậy?! Ngủ nhiều quá bị sảng à?

- Hm, sorry, my brother... có lẽ vùng đất của những giấc mơ đã giữ lại một phần tâm hồn của anh, em có thể nói những chuyện xảy ra gần đây cho anh không?

- Dừng cái ánh nhìn đau đớn ấy đi, với lại mấy lời anh nói nghe đau đớn lắm ấy. Vùng đất giấc mơ gì chứ, chỉ là ngủ mơ thôi mà. Ra ngoài đi đã rồi nói.

Bước chân ra ngoài, anh dần hình dung được mình đang ở đâu. Đây chắc hẳn là một ngôi chùa lớn, có khá nhiều phòng, toàn bộ đều làm bằng gỗ. Nhìn lại mình và cây đèn giữ khư khư trên tay, anh cuối cùng cũng nhận ra mình rốt cuộc là cái gì.

"Aoandon? Hm, ra vậy, thì ra mình là một Aoandon. Vậy em ấy hẳn là..."

Đi sau cậu, cái đuôi bầu bĩnh đó cứ thu hút sự chú ý của anh, khiến anh nhớ đến gì đó. Bất giác, anh với tay nắm lấy cái đuôi đó.

- Aaaa!!

Cậu giật mình quay lại chĩa cây trượng về phía anh.

- Anh làm cái gì vậy hả Kusomatsu!!

- A, xin lỗi... tại nó cứ ngoe nguẩy trước mặt nên anh không kìm được...

"Em ấy là một Tanuki."

- Anh nói linh tinh gì vậy chứ??!!

Thấy vẻ mặt phồng má giận dữ của cậu, anh nở nụ cười.

- Xin lỗi em, anh chỉ là có cảm giác muốn sờ vào nó.

Hai gò má phấn hồng, bộ kimono xanh dương với những hoạ tiết dát vàng, bộ ngực trần đầy quyến rũ và đặc biệt là nụ cười đó của anh khiến cậu không thể rời mắt.

- Gì chứ... nếu anh muốn...

*vù~*

Ngắt lời cậu, một ngọn gió mạnh thổi xuống nơi hai người đứng.

- Dậy rồi đấy à, Karamatsu?

Đáp đất một cách nhẹ nhàng với đôi guốc gỗ, phẩy nhẹ cây quạt phong năm lá. Cậu thu đôi cánh đen lại liếc nhìn anh.

"Đồ sư thầy, quạt phong, cánh đen, mặt nạ hình quạ với cái mỏ dài... liệu có phải Karasu Tengu giống mình lúc trước? Không... có gì đó khác..."

- Choromatsu nii-san! Đừng có tự nhiên đáp xuống như vậy! Gió thổi cát bay tứ tung rồi nè!

- À... xin lỗi, Todomatsu. Karamatsu dậy khi nào vậy?

- Mới đây thôi, với cả anh ấy có gì đấy lạ lắm.

Anh giật mình khi thấy hai người họ nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, đang không biết làm sao thì từ sau lại có thêm một nhân vật nữa xuất hiện.

- Ồn ào quá đấy, Shittymatsu

Lấy tay che miệng, dáng vẻ này chắc hẳn cậu cũng mới thức dậy. Nhìn qua thì có vẻ cậu là nhân vật dễ nhận biết nhất với bộ kimono trắng tím, đôi tai nhọn và chín cái đuôi.

" Tamamo no mae..."

- Ichimatsu cũng mới dậy à? Hai người rảnh thật đấy, không có gì làm nên ngủ hoài vậy hả?

- A... lại đến giờ cằn nhằn của Daitengu-san, đi ngủ tiếp đây.

- Ichimatsu! Sao em...!

- Bỏ đi, Choromatsu nii-san, Ichimatsu nii-san đâu phải kiểu làm theo luật lệ đâu. Quay trở lại với vấn đề chính, Karamatsu nii-san, anh có gì muốn nói không?

Cả hai người đều chăm chú nhìn vào anh khiến anh vô cùng lúng túng, không biết phải làm gì.

- Cái này...

Vừa ấp úng vừa quay mặt đi tránh ánh mắt của họ khiến họ càng nghi ngờ hơn. Chợt có bàn tay nắm lấy cánh tay anh và kéo anh đi.

- Ichimatsu?! Em làm gì vậy?!

- Không phải anh muốn bọn này làm việc sao? Bây giờ bọn tôi đi là được chứ gì?

- Đúng là vậy nhưng...

Hai người họ đứng lặng nhìn Ichimatsu kéo Karamatsu đi, bất ngờ thật.

- Từ khi nào Ichimatsu nii-san lại đi thân thiết với Karamatsu nii-san vậy?

- ... Chắc nó biết lí do Karamatsu nii-san hành xử lạ, kệ bọn họ đi.

Kéo anh vào sâu trong rừng, đi một lúc cậu mới dừng lại, thấy cậu không nói gì, anh nghĩ ngợi một lúc rồi ngập ngừng.

- Em... không lẽ em...

" Có khi nào em ấy vẫn còn kí ức lúc trước...?"

- Kusomatsu.

Cậu ngắt lời anh, quay lại và chĩa bộ móng sắc nhọn của hồ ly vào cổ anh.

- Không được phép nói dối, anh đang dấu diếm điều gì?

- Ể?...

" A... vậy em ấy không nhớ..."

Tia hy vọng nhỏ nhoi vụt tắt, anh nhẹ nhàng cầm tay cậu và nở nụ cười.

- Xin lỗi nếu làm em lo lắng, my brother. Anh không sao đâu, cũng chẳng có gì dấu diếm mấy đứa cả. Nếu em đang buồn ngủ thì cứ quay lại đi, anh sẽ đi tuần quanh đây một lát.

Hạ tay cậu xuống và lặng lẽ bước đi, cậu nhìn theo ánh sáng xanh mập mờ của cây đèn andon, nắm chặt tay và đấm mạnh vào thân cây.

- Kusomatsu...ai thèm lo lắng cho anh chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip