Chương 20
– Chương hai mươi: Chiến tranh giữa hai người đàn ông và một người phụ nữ –
Ong Seongwu nhắm mắt lại, lòng lạnh lùng dâng đầy sự mỉa mai.
Kang Daniel, nếu ngày hôm nay anh thoát được nạn này... vậy thì cảm ơn vợ anh đi, cô ta cứu anh một cái mạng rồi đó.
Thái độ Kang Daniel trong một thoáng có vẻ rất kỳ dị, tiếp đó lần đầu tiên trong đời hắn chủ động cầm tay Park Soyoung, nói: "Người làm nói em đang nghỉ, nên anh đi không gọi."
Vừa nói hắn vừa xoa xoa chóp mũi, mùi nước hoa của Park Soyoung vốn không phải loại hắn ưa, nhưng hắn cũng chưa từng nói với cô ta điều đó.
Park Soyoung cười ngọt ngào: "Xem anh kìa, vợ chồng với nhau còn khách sáo gì nữa? Để ý nhỏ nhặt vậy làm cậu Ong chê cười rồi."
Ong Seongwu im lặng không nói gì.
Giờ này giá thử có người bưng một ly nước qua, nhất định hắn sẽ không chút do dự vồ lấy uống cạn. Dưỡng khí xung quanh dường như càng lúc càng loãng hơn, mỗi nhịp hô hấp đều như đang ngụp lặn giữa đại dương, áp lực trầm trọng khiến ngực hắn phập phồng dữ dội, máu thịt xơ nát từng chút từng chút một, rồi cứ thế ứ lên ép xuống nơi cuống họng hắn.
Hắn vốn đã chẳng còn ở cái tuổi sung sức, xương cốt thân thể trải qua bao nhiêu năm quăng quật sương gió, đã lão hóa qua rất rất xa tuổi tác thực của hắn. Phủ tạng bắt đầu rệu rã, còn hắn thì suy sút dần, đổi lại là bọn G4 cùng thời, hẳn giờ này đều đã xuất ngũ ngồi bàn cạo giấy lâu rồi.
Kang Daniel lớn tuổi hơn hắn, nhưng dấu tích thời gian để lại trên mỗi người rõ ràng quá khác nhau. Kang Daniel chưa từng phải trải qua sự truy sát khắc nghiệt đến hủy hoại cả tinh thần lẫn thể xác con người, thân thể xương thịt hắn không phải hứng chịu bao nhiêu thương tích, hắn lại duy trì đều đặn chế độ tập luyện, dinh dưỡng, chưa nói hắn cũng không hút lắm thuốc đến vậy, đại thể là vẫn giữ được thể trạng lý tưởng, mà cũng sẽ còn tiếp tục được dài.
Ong Seongwu không muốn để lộ ra vẻ yếu thế, hắn nuốt nước bọt, nén xuống cảm giác buồn nôn, mỉm cười một cách lễ độ, khách sáo: "Vợ chồng thân thiết mà tôn trọng nhau vậy là tốt chứ, như tôi đây còn chẳng có ai để làm vậy đây, ha ha."
Vô số ống kính đang chĩa về phía bọn họ, vội vàng ghi chép lại mỗi câu mỗi chữ họ nói ra, cuộc chạm trán mới thật kỳ diệu, ba nhân vật chính trong xì-căng-đan được một phen tề tựu đủ mặt, quả là sáng ngời chói lọi, bao nhiêu tin lá cải đương chầu chực đợi dọa thiên hạ lóa mắt.
Park Soyoung thân mật kéo tay tiên sinh nhà mình, làm như ngây thơ hỏi: "Cậu Ong sao không tìm lấy một người đi? Lần trước nghe nói Park tiểu thư sẽ kết hôn với cậu Ong còn gì, tôi còn nói với thiếu gia nhà tôi, Park tiểu thư vừa xinh đẹp vừa trí thức, lại biết lễ nghĩa, thật ghen tị với cậu Ong."
Kang Daniel đột nhiên quay lại nhìn Park Soyoung. Park tiểu thư nào? Ở đâu ra một Park tiêu thư đòi kết hôn với Ong Seongwu?
Kỳ thực chuyện này hắn không biết cũng chẳng trách được, khi đó Ong Seongwu phát thiệp mời đều cố tình tránh mọi liên hệ với Kang gia, đương nhiên chẳng ai biết để báo cho Kang Daniel. Sau này việc bỏ hôn cũng chỉ là chuyện tầm xàm cho các vị phu nhân thượng lưu vui miệng nói mà thôi, lại được Hwang Hyunjin ra sức phong tỏa tin tức, thành ra không hãng truyền thông nào dám đưa tin.
Ong Seongwu thản nhiên đáp: "Trách tôi vô phúc thôi, Park tiểu thư với tôi chỉ là bạn bè tốt, người ta có đối tượng khác từ lâu rồi, giờ không chừng họ đã qua Singapore kết hôn rồi cũng nên." Hắn nhìn quanh một vòng, cười giòn: "Mấy anh bạn này cũng thật là, tiểu thư người ta chỉ cùng tôi ăn một bữa cơm, ở đâu ra chuyện là hôn thê của tôi vậy? Tôi được lời thì chẳng chấp mấy người, chớ ngộ nhỡ chồng người ta nghe được đòi tính sổ, rồi mấy người tính sao a!"
Trông hắn cười dài, chẳng có vẻ gì mất hứng cả. Thường những kẻ xuề xòa không chấp nhất điều tiếng về mình lại rất dễ chiếm được cảm tình của đám đông ham vui, thành ra có mấy người cũng cười phá lên chế nhạo.
Park Soyoung cắn cắn răng, vẫn tươi cười hỏi tiếp: "Không biết Park tiểu thư lấy cậu chủ nhà nào vậy, đến cậu Ong còn phải chịu kém sao?"
Ong Seongwu ngừng lại một chút, rồi ôn hòa đáp: "Bạn của cậu hai Hwang, cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ lắm... mà vậy đi, nếu Kang phu nhân nóng lòng muốn biết chuyện của người ta vậy, thôi thì ta cứ gọi hỏi thẳng Park tiểu thư bây giờ nhé?"
Câu này hắn nói nghe ra ý châm chọc không buồn che giấu, Park Soyoung tái mặt, giọng đã muốn luống cuống: "Tôi chẳng qua là quan tâm tới cậu Ong thôi mà... việc của Park tiểu thư đâu liên quan đến tôi!"
Ong Seongwu cúi đầu bật cười, có vẻ như rất khoan dung, chẳng để ý gì. Lối cười của gã đàn ông này rất giỏi biến hóa, khi quyến rũ, khi mê hoặc, khi phóng túng, khi lại ẩn chứa đầy hàm ý... luôn luôn có một nụ cười thích hợp phô diễn trước mắt người khác, khiến người ta bấn loạn tinh thần, sôi trào máu nóng.
Park Soyoung đột nhiên cảm thấy bàn tay Kang Daniel đang nắm tay mình siết chặt lại, cô ta ngẩng lên nhìn, nhưng chỉ thấy gương mặt lạnh lẽo của hắn.
Rất mờ nhạt, môi hắn mím lại, quai hàm cứng ngắc, dường như đang gồng lên ép mình phải nhẫn nhịn điều gì.
Cô ta không biết, sức ảnh hưởng của Ong Seongwu đến Kang Daniel kinh khủng cỡ nào. Người đàn ông này gặp Ong Seongwu vào quãng thời gian túng bấn khốn cùng nhất cuộc đời, một lời nói một cử chỉ, quần áo mặc trên người, nhất cử nhất động đều là Ong Seongwu tỉ mỉ, từ từ chỉ vẽ mà nên, mỉm cười phải chú ý góc độ ra sao, mở miệng nói phải lựa âm điệu thế nào, từ những biểu cảm nhỏ bé tinh tế nhất, tất cả là nhờ Ong Seongwu không nề hà uốn nắn, sửa sang từ năm này sang tháng khác, mới chậm rãi thấm sâu tận xương tủy Kang Daniel.
Người đàn ông kết hôn với cô ta, máu trong huyết quản hắn, cơ thịt trong trái tim hắn, tất thảy đều nhuốm đẫm nhiệt độ và hơi thở của Ong Seongwu. Ong Seongwu đau một li, người đàn ông này sẽ đau đớn gấp mười lần; Ong Seongwu nhíu mày cả giận, người đàn ông này sẽ điên cuồng đến muốn sát nhân.
Ong Seongwu cười dứt, lại ngẩng lên nhìn bọn họ, sắc mặt thản nhiên thoải mái: "... Kang phu nhân, cảm ơn cô quan tâm, nhưng cả đời chắc tôi không kết hôn đâu, phụ lòng tốt của cô rồi."
"Tại sao?"
Mặt Park Soyoung sa sầm, cả cô ta cũng nghe rõ bao nhiêu tình ý ẩn chứa trong hai tiếng tại sao của Kang Daniel.
Ong Seongwu bưng miệng, ho khụ khụ, rồi đáp bằng giọng khàn khàn: "... Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân, Hwang Minhyun đi rồi, nếu cả tôi cũng không nhớ đến cậu ấy thì còn ai nhớ nữa đây."
Kang Daniel khựng người.
Ong Seongwu ngẩng đầu, mỉm cười rất chân thành: "... vậy mới nói tôi rất ước ao cảnh vợ chồng thân mật như vậy, thiết nghĩ, Hwang Minhyun dù đã chết cũng sẽ chúc phúc cho các vị đó."
Sắc mặt Kang Daniel đột nhiên trở nên hoang mang vô cùng.
Rõ ràng giọng điệu thân tình là vậy, rõ ràng thời tiết nóng nực thế này, cả Park Soyoung cũng tự dưng rùng mình.
Ong Seongwu lại che miệng lần nữa, ho khan dữ dội. Mới đầu chỉ là hai tiếng khụ khụ, rồi cứ thế kéo lê thành một tràng ho nặng nề không dứt, thật nghe như cào cấu lôi ra từ tận tim phổi.
Hắn run run vịn vào cửa nhà hàng, cúi gập cả người xuống. Từ góc độ này có thể thấy được mạch máu hằn lên bên cổ hắn, tiếng ho càng lúc càng trầm trọng, buồng phổi rung động lan cả lồng ngực, xông lên cổ họng đã quá sức chịu đựng, để rồi ói thành những giọt máu tươi tứa ra từ phủ tạng.
Một nữ phóng viên đứng gần đó hoảng hốt rút khăn giấy ướt ra đưa cho hắn, Ong Seongwu gượng cười nhận lấy, gật đầu cảm ơn rồi bưng miệng ho khùng khục thêm mấy cái, rốt cuộc đứng thẳng lại được, quay lưng bỏ vào trong nhà hàng.
Trước khi qua cửa, hắn còn huơ huơ tay như muốn tạm biệt mọi người, rồi tiện thể quăng cái giấy ướt vào thùng rác ngoài sảnh.
Ném tùy tiện như vậy, mẩu khăn bị vo viên lăn lại, vết máu đỏ tươi trông qua mới thật chói mắt.
Kang Daniel đột nhiên không kìm được nôn nóng, sấn bước đuổi theo.
Ong Seongwu ấn nút đóng cửa thang máy, đương lúc hai cánh cửa dần dần khép kín lại, đột nhiên một bàn tay xộc vào giữa, cửa mở ra ngay tức khắc, Kang Daniel liền lách mình bước vào.
Ong Seongwu thoáng sửng sốt, quay người tính bỏ ra ngoài, nhưng Kang Daniel căn bản không quan tâm có ai thấy hay không, cứ thế tóm lấy tay hắn, tay kia ấn luôn tầng cao nhất. Ong Seongwu nhoài người với tay bấm mở cửa, cao giọng nói: " Daniel, anh tính làm gì hả?!"
Kang Daniel bẻ quặt cổ tay hắn ra sau, đẩy hắn dựa vào vách thang, bờ vai chắc nịch ép mạnh lên vai hắn, "Sao cậu lại ho ra máu? Có chuyện gì rồi? Park tiểu thư đó là thế nào hả?"
Ong Seongwu cố sức giãy giụa: "Buông ra!"
"Nói tôi biết sao lại ho đến mức này!"
"Thang máy này có camera giám sát, anh định làm trò cười cho cả cảng này hả?!"
"Cả nhà hàng này là của tôi, tôi sợ gì cái camera ấy?"
Một tay Kang Daniel nắm vai Ong Seongwu, tay kia vẫn siết chặt cổ tay hắn, bẻ ra sau, cả người đè ép hắn vào vách thang, tư thế như vậy thật giống như Ong Seongwu bị nhốt gọn trong lòng hắn. Kang Daniel đột nhiên dịu xuống, hắn cúi đầu hôn lên tóc Ong Seongwu, thấp giọng nói: "Có chuyện gì cậu nói tôi biết được không? Rốt cuộc tại sao lại thành thế này, cậu bệnh rồi phải không, mình cùng đến bác sĩ được chứ? Cậu thế này làm tôi lo lắm, tôi chỉ sợ cậu gặp chuyện gì, cậu có hiểu không?"
Ong Seongwu trợn mắt nhìn hắn như nhìn quái vật, thái độ không khác gì đang chứng kiến trò cười lố bịch nhất thế giới, đã vậy mình còn phải sắm một vai trong màn xiếc ấy nữa chứ.
" Daniel." hắn hỏi, "Tôi tưởng anh phải quan tâm chuyện xác tôi chôn trong cái mồ nào, đổ đất lèn cát đã đủ chặt chưa, liệu tôi còn mò được về phá hoại cuộc hôn nhân của anh và Park Soyoung không chứ?"
"Chuyện đến nước này cậu còn nói vậy làm gì nữa?"
Ong Seongwu nhìn gã đàn ông này, cảm thấy như có gì không đúng. Năm xưa kẻ hận không thể giết hắn chết là hắn ta, kẻ hại hắn chạy trốn suốt đêm, không một xu dính túi, đói đến suýt ngất xỉu là hắn ta, kẻ dồn hắn vào đường cùng, cả lúc kiệt sức nhất cũng không dám nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ sợ giây tiếp theo mình sẽ về chầu Thượng Đế là hắn ta, kẻ khiến hắn lo sợ hãi hùng, tinh thần khủng hoảng đến muốn tự sát không biết bao nhiêu lần cũng chính là hắn ta... Gã đàn ông này hủy hoại sức khỏe của hắn, khiến tuổi già của hắn sau này sống chết bấp bênh, khiến hắn ngay giữa thời trai trẻ phơi phới mà phải nhờ vào thuốc an thần mới ngủ được một giấc yên ổn, khiến hắn ỷ vào nicotin đến mất tự chủ, hầu như một tay phá nát toàn bộ cuộc sống của hắn... Gã đàn ông làm hắn chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi đến kỳ cùng, giờ lại đứng trước mặt hắn, nói: Chuyện đến nước này cậu còn nói vậy làm gì nữa?
Ong Seongwu lắc đầu: " Daniel, không phải tôi điên thì là anh điên rồi. Anh tránh ra, giờ tôi mệt lắm, tôi cần nghỉ."
Đại khái là sắc mặt hắn thật sự quá khó coi, Kang Daniel mới thả ra một chút: "Được, chúng ta lên tầng trên cùng. Tôi gọi một bác sĩ đến kiểm tra qua cho cậu."
"Tôi có phòng tôi!"
"Lên tầng trên cùng." Kang Daniel nói cương quyết, "Tôi nhất định phải biết cậu làm sao."
Mặt mày Ong Seongwu thoáng cái lạnh như băng. Chỉ cần hiểu hắn chút ít thôi, ai cũng biết thái độ này tức là hắn đã giận đến mất kiềm chế rồi, giờ này tốt nhất đừng để hắn mở miệng, vì hễ mở miệng ra nhất định hắn sẽ bùng nổ ngay tức khắc.
Thang máy chạy lên tầng cao nhất rồi báo một tiếng Đinh!, Kang Daniel lôi kéo hắn ra ngoài, nhưng Ong Seongwu xô mạnh hắn ra, bấm lại nút xuống tầng dưới.
Kang Daniel bị bất ngờ, lảo đảo lùi lại hai bước, rồi lập tức sấn vào xốc cả người Ong Seongwu lên. Ong Seongwu liều mạng đấm đá hắn, nhưng dùng lực mạnh đột ngột lại hại hắn sặc ho một trận, Kang Daniel cứ thế dễ dàng vác hắn vào văn phòng mình, rồi quăng thẳng vào phòng nghỉ bên cạnh.
Ong Seongwu điên tiết vùng dậy, đã nghe tiếng cùm cụp vang lên, Kang Daniel khóa trái cửa lại rồi bước đến chỗ hắn: "Nói tôi biết thế này là sao."
Hai mắt Ong Seongwu nổi vằn tơ máu, võng mạc mờ mịt. Hắn biết đây là dấu hiệu không hay ho gì, phẫn nộ tột độ cùng với tâm trạng bất ổn rất dễ khiến bệnh tái phát, thậm chí còn khiến hắn bị nặng thêm.
"Nếu cậu không nói, chúng ta có thể tìm một bác sĩ kiểm tra cho cậu. Tôi sẽ chờ kết quả, còn cậu cứ ở đây, không được phép đi đâu hết!"
... vì cái gì tôi phải nghe anh? Vì cái gì hả?!! Anh tưởng anh là ai chứ! Đầu óc Ong Seongwu một phen choáng váng, hắn đứng phắt dậy, lảo đảo bước ra cửa.
Kang Daniel túm lấy hắn, xô lên giường: "Cậu có nói không?"
Ong Seongwu thở hổn hển, mất một hồi mới miễn cưỡng bật ra được một chữ: "Cút!"
"Chỗ này là của tôi!"
Ong Seongwu quát lớn đến khản giọng: "... không có tôi anh chẳng có cái gì hết!"
Kang Daniel đột ngột khựng người.
Hai mắt Ong Seongwu tối sầm, chân bủn rủn. Hắn rụt tay lại, thất thểu đi ra cửa, mỗi bước đều như đi trên mây.
Kang Daniel nhìn hắn, ngần ngừ muốn nói gì, nhưng lời nào cũng không bật ra được. Thực tình hắn chỉ muốn thay đổi tình thế giữa họ, nhưng không hiểu vì sao mọi chuyện luôn có gì đó không phải, không đúng như hắn tưởng tượng. Hắn cứ đứng nhìn Ong Seongwu như vậy, còn chưa kịp tiến lên kéo hắn lại bên mình đã thấy Ong Seongwu chụp lấy tay nắm cửa, rồi đột ngột ngã sụp xuống.
Kang Daniel lao đến: " Seongwu! Seongwu! Cậu sao vậy?!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip