Chap 4
Tuổi đời của các thức thần so với con người chỉ là vặn vụt, đôi khi chỉ là cái chớt mắt.
Dĩ nhiên rồi ai sẽ thay đổi.
Ootengu thở dài.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng.
Mới ngày nào còn nhỏ xíu như cục bông, bé bé xinh xinh, hay quấn lấy hắn.
Còn bây giờ...
Đã lớn rồi, cũng còn vẻ xinh xẻo của ngày xưa, cũng vẫn còn quấn hắn, có điều...
Có cần mở miệng ra là "bạn thân" không?
"Seimei, ngươi mau triệu hồi ra bạn thân ta mau lên"
Đấy, vừa mới nói xong đấy.
Ootengu cảm thấy thương thay cho Seimei, vừa phải tích bùa xanh trả cho Chủ Nhân, vừa phải né cái tên mà mở miệng ra là "bạn thân". Chủ Nhân đã ra chỉ thị không được phép triệu hồi mà phải tích bùa để chờ khi có việc quan trọng. Ấy vậy mà cái tên Samoyed to xù kia cứ bám riết lấy Seimei đòi hắn triệu hồi.
Làm như dễ ăn lắm vậy?
"Ibaraki, thôi ngay đi, đừng có làm phiền Seimei nữa"
Ibaraki đang chạy theo đòi Seimei, nghe tiếng Ootengu gọi liền bực bội chạy tới chỗ hắn. Ootengu cứ liên tưởng đến mấy con cún Samoyed mà Chủ Nhân hay đem tới. Bọn nhóc thức thần thích lắm.
"Tại sao không được phép triệu hồi chứ? Chả phải bây giờ hắn ta có hơn 100 bùa rồi sao? Việc gì phải kẹt xỉ với ta"
Thế ngươi có nghe chiến tích cả liêu phải lê lết kiếm sống trong vòng 1 năm khi Seimei lén đem 10 bùa đi triệu hồi không?
"Liêu này có ta, ngươi và Arakawa là SSR, đồng hữu ta thì tạm thời chỉ được nâng cấp chứ không ra trận, Chủ nhân đang muốn nâng cho ngươi để ngươi có thể thay thế Yuki Onna cùng ta đánh trận, mình ta với ngươi thôi đã tốn bao nhiêu Daruma đen với Daruma bổng vi, còn thêm ngân khố nâng ngự, còn đòi hỏi liêu thêm SSR nữa làm gì? Cạp đất mà ăn hết à?"
"Nhưng...nhưng mà..."
Ibaraki đuối lý trước những gì Ootengu nói. Ờ thì...
Nói đúng quá còn gì.
"Chưa kể việc nâng ngự cho ngươi còn bị sai sót, toàn bóp hụt" - Ootengu thở dài. Đã dặn khi đánh đừng nhằm ngay con quái đứng chính giữa. Cái quái gì cứ điểm ngay nó mà bóp vậy?
Ibaraki sựng người, như chợt nhớ ra cái gì đấy, cậu lườm hắn
"Ngươi cũng toàn hụt crit chứ có khác gì ta không?"
Ootengu đóng băng.
Seimei, ngươi lắp ngự Tuyết Hồn cho tên này à?
(Klq nhưng tui lắp Tuyết Hồn cho Tỳ đó muahahaha)
______________________________
Ootengu vẫn như thói quen cũ, hắn ngồi trên cây anh đào thổi sáo, không như những thức thần khác có khi rủ nhau đi chơi hoặc luyện tập, hắn chỉ một mình ngồi ở nơi đây. Hắn không rõ vì sao, chỉ biết từ khi đến đây, hắn cảm giác nơi này làm cho hắn cảm giác gì đó rất quen thuộc. Chủ Nhân đã từng nói kí ức một thời của mỗi thức thần không dễ nhớ ra được, có kẻ muốn quên, có kẻ muốn tìm kiếm lại. Như Sanbi tỷ muốn tìm lại ký ức một thời về người con gái mà tỷ ấy luôn chờ đợi, hay Kuro Mujo muốn hằn sâu về ký ức của bản thân về cái chết của hắn và em trai.
Ootengu cũng thế.
Hắn chỉ biết đến với cái danh "Đại nghĩa", là một yêu quái mang danh chính nghĩa, hoặc có thể là đáng sợ, như con người luôn suy nghĩ. Thế nhưng....
Hắn có cảm giác mình luôn mất thứ gì.
Một thứ rất quan trọng.
Khi hắn đi qua rừng anh đào, một cảm giác rất quen thuộc tràn về, thổi sáo như một thói quen, hắn vẫn cảm thấy trống vắng.
Thiếu một hình bóng của ai đó.
Thiếu đi ánh mắt dịu dàng của ai đó.
Hắn liều mạng đến đi hỏi Chủ Nhân, ngài chỉ lắc đầu và bảo
"Nếu đúng thời điểm, ắt sẽ biết thôi"
Rồi khi hắn gặp Ibaraki, hắn cảm tưởng như một phần kí ức mơ hồ quay về, nhưng hắn lạnh nhạt, hắn tỏ ra không quan tâm, nhưng sau đó, cảm giác chán ghét ấy thay bằng sự quan tâm, sự nuông chiều.
Ootengu thở dài, dù sao hắn cũng là người cùng cậu chiến đấu, bây giờ có lẽ cậu cũng mạnh mẽ để thay thế Yuki Onna.
Mà nãy giờ sao chưa thấy tới nhỉ?
"Ootengu, ta biết ngay ngươi ở đây mà"
Thì ta lúc nào chẳng ở đây.
"Ta mới tìm được mấy bình rượu ngon này, cùng uống với ta nhé"
Dĩ nhiên rồi.
Ibaraki nói rất nhiều, thật đấy. Nhưng hắn cảm thấy điều đó không phiền phức, mà ngược lại còn im lặng để nghe cậu nói. Nếu là Yuki Onna thì hắn đã đuổi đi từ lâu rồi.
"Hôm nay ta được Chủ Nhân cho đi đánh boss thế giới đó, còn giúp Chủ Nhân hạng 1 nữa nè. Chủ Nhân hứa sẽ gửi rất nhiều đồ tới, còn mua skin cho ta nữa"
Hắn không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi xoa đầu cậu, Ibaraki cũng để yên cho hắn vuốt ve tóc mình. Đây là thói quen của hắn từ lâu rồi, tóc của cậu rất mượt, nhìn tóc cậu xù vậy thôi chứ rất mềm và mượt. Hỏi sao đám yêu nhóc kia rất thích sờ tóc cậu.
"Vừa đánh trận xong, ta liền đi thăm Yuki và Sanbi tỷ, hai tỷ ấy giờ thoải mái lắm, không còn phải suy nghĩ gì nhiều nữa nè"
Thì có ngươi thay họ gánh vác rồi.
"Hotarugusa vừa kết hoa tặng ta nữa, ta thấy kì lắm, nhưng sợ nàng buồn nên cũng đành đeo vậy" - Vừa nói vừa chỉ vòng hoa trên đâu.
Có sao đâu. Nhìn ngươi rất đáng yêu.
"Thì ra ở đây cũng rất vui. Đúng là so với kiếp trước, cảm giác thật là thoải mái"
Thật ra mà nói, nếu có ngươi, ta sẽ...
"Nhưng nếu có bạn thân ở đây thì tốt biết mấy"
Thôi dẹp mẹ luôn đi.
"Ơ, đang vui vẻ sao tự nhiên xị mặt ra thế?"
________________________
Buổi tối, Ootengu đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Hắn bước ra mở cửa, là Ibaraki.
"Có chuyện gì sao?"
"Ơ.. Ta..."
"Vào đi" - Hắn đứng sang một bên để cậu vào phòng.
Ngồi xuống bên mép giường, hắn hỏi
"Có chuyện gì sao?"
Khẽ thở dài, cậu nói
"Youkinshi lại cãi nhau với Arakawa, cho nên...."
Không để Ibaraki nói hết, Ootengu thừa hiểu chuyện gì tiếp theo sau đó. Tên Arakawa cứ như con nít ấy, sao lại ghen tuông vì những chuyện nhỏ nhặt. Mà hễ hai tên này giận nhau thì lại xách chăn gối đi qua phòng của các thức thần khác.
À mà quên nói, bây giờ thì Chủ Nhân đã mở rộng liêu và cho xây thêm nhiều phòng, và dĩ nhiên cũng được chi ra hai khu, nam và nữ thức thần.
Ootengu vỗ nhẹ lên chiếc giường, ý bảo cậu nằm bên cạnh hắn. Ibaraki cũng ngoan ngoãn nằm xuống, hắn mỉm cười nhìn cậu, Ibaraki thoải mái ôm lấy hắn như khi cậu còn nhỏ, cậu nói
"Ôm ngươi ta cảm thấy rất thích à"
Nếu thích thì cứ ôm vậy đi.
"Ngươi đúng là bạn tốt của ta mà, không khác gì bạn thân của ta hết á"
................
"Ngươi nói gì để hắn giận vậy" - Youkinshi vác chăn gối qua ở cùng Ibaraki. Hắn vừa nói y qua bên phòng của hắn ở chung với con cún to xác này đi. Để hắn ở cái phòng kia một mình.
"Ai mà biết. Tự nhiên khi không nổi giận đùng đùng"
___________________________
Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?
Ootengu nhìn xung quanh. Cảnh vật thật thân quen.
Mưa to như dội xuống khắp núi rừng, cảnh vật tan hoang, ắt hẳn đã có trận chiến xảy ra. Đâu đó có tiếng khóc than, tiếng kêu gào hòa vào tiếng mưa. Những cành anh đào đã không còn.
Hắn nhìn thấy, một ai đó dường như đang bị thương rất nặng, có vẻ mất đi một cánh tay thì phải, máu hòa chung vào mưa. Thật đau xót.
Dùng cánh tay còn lại vuốt nhẹ khuôn mặt của người nằm bên dưới, đôi mắt người đó nhắm nghiền, thân thể không thể cử động. Hắn nhìn thấy...người đó quen lắm? Là ai?
Hắn nghe như có ai đang nói, thì thầm
"Ta xin lỗi, Ootengu"
Ootengu? Không phải là tên hắn sao?
"Ta yêu ngươi. Nhưng ta không thể bỏ mặc Đại Giang Sơn, không thể bỏ rơi bạn thân đang lâm nguy"
Đại Giang Sơn? Bạn thân?
"Cho nên..." - Người kia nhẹ nhàng hôn lên môi của kẻ đang nằm dưới đất kia - "Hãy quên ta đi. Đừng bao giờ tìm ta nữa"
Không. Không được. Đừng bỏ đi. Ootengu muốn hét lên, nhưng không thể.
"Nếu như... Tình yêu của ngươi dành cho ta lớn đến mức, ngươi có thể phá được lời chú, thì xin ngươi... Đừng yêu ta"
Không được. Ta xin ngươi. Đừng bỏ ta....
Ibaraki Douji....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip