chương 2
Hôm nhận lớp, tôi cực kỳ không vui. Tống Viễn cùng trường cùng lớp và đang xếp chung một hàng với tôi. Tôi bực bội bấu váy. Sau đó thì thả lỏng, hỏi xem cô gái phía trước có thể đổi chỗ hay không.
"Bạn cũ của tớ ở phía trước, có thể cho tớ đứng cạnh cậu ấy không?". Tôi đã hỏi như vậy.
Cô bạn vẻ mặt chán ghét nhìn tôi.
"Tiểu A là bạn cậu?". Tôi gật đầu. Thật ra tôi chẳng biết Tiểu A là người nào. "Tôi cũng là bạn của cậu ấy, sao tôi không biết bạn?". Tôi cứng họng. Cô bạn hừ lạnh rồi quay lên, còn cố ý hất mái tóc dài vào mặt tôi.
Lớp sáu thôi đấy... Sao tính tình lại khó ưa như vậy?
***
Tâm tình lại thêm tồi tệ khi Tống Viễn là bạn cùng bàn của tôi. Tôi có hỏi vì sao lại ngồi ở đây. Anh chỉ nói, ngồi với người quen vẫn hơn.
Tôi lấy bút chì, đè mạnh nó xuống mặt bàn và kéo thẳng một đường. "Lấn qua tôi đánh bạn". Tôi nói, để bút chì lại ngay ngắn.
Tống Viễn gật đầu, dọn đồ của mình gọn lại.
Đang chép thông báo ở trên bảng vào tập thì tay tôi bị đánh khá mạnh. Tôi cắn môi để không la lên. Chau mày đầy khó chịu nhìn đối phương.
"Bạn học Tử, bạn lấn vạch rồi"
Tôi nuốt nước bọt. "Bạn học Tử", nghe có chút rợn người. Nhìn xuống tay mình. Đúng là cùi chỏ của tôi có lấn qua chút ít. Được, lỗi tôi.
Tôi nói xin lỗi rồi dịch tay về phía mình.
Cả tiết hôm đó, tôi bị đánh không dưới ba lần. Cuối cùng đành bất lực bôi vết bút chì ấy đi và để tập sách của mình lấn sang.
Tống Viễn không phản đối. Ngược lại còn im lặng ngồi sát ra mép bàn.
Bạn học B ở trên tọc mạch, khoái để ý chuyện của người khác, quay xuống nói tôi không có nhân tính khi lấn chiếm chỗ ngồi của Tống Viễn. Tôi tức giận bảo bạn ấy không nên lo chuyện bao đồng. Còn nói thêm là Tống Viễn không phản đối, sao đến lượt bạn ấy.
Nhưng vì việc này thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Ngày đầu tiên tôi đã bị nói rất nhiều.
Đang cắn môi không biết nên xử lý thế nào thì Tống Viễn lên tiếng.
"Tôi tự nguyện. Đừng nói bạn ấy như vậy"
Những người khác liền làm vẻ xót xa, hỏi xem có cần nói cô giáo để đổi chỗ hay không. Còn lườm nguýt tôi rất dữ dội. Tôi bực. Lấy những thứ đang khiến bản thân phải chịu lời lẽ không hay dẹp vào ngăn bàn, còn hung hẳng đẩy bàn Tống Viễn ra xa mình. Nhưng hành động này lại làm tôi bị nói nhiều hơn.
"Khu vực cuối lớp không được ồn ào". Cô giáo gõ thước lên bàn. Nhờ vậy bọn họ mới thôi lo chuyện của người khác.
"Tống Viễn, sao em ngồi lệch vậy? Ngồi ngay ngắn vào đi". Tống Viễn vâng dạ, đẩy bàn dính lại vào bàn tôi.
Bạn học C giơ tay. "Là do bạn này đẩy bàn Tống Viễn ra đấy ạ". Tôi trợn tròn mắt. Bạn ấy thật biết lo chuyện bao đồng!
"Tử Chu, như vậy là không được nhé. Xin lỗi bạn học Tống đi". Tôi gần như há hốc mồm. Tất nhiên cảm thấy rất oan uổng.
Nhìn thấy ánh mắt dần mất kiên nhẫn của cô giáo, tôi đành đứng dậy và cúi người nói xin lỗi. Còn lườm Tống Viễn một cái trước khi kéo ghế ngồi xuống.
***
Vài hôm sau, tôi đang gục trên bàn ôm bụng. Sáng nay do sợ trễ nên tôi đã chạy ào đến trường... Chính là vẫn chưa có gì trong bụng.
Anh cũng vừa vặn đến lớp và đặt túi thức ăn nhanh lên bàn, chậm rãi treo cặp rồi đẩy ghế ra.
Nghe tiếng bụng tôi kêu cồn cào, anh hỏi tôi có muốn ăn không. Tôi gật. Vừa cầm phần sandwich trong tay thì bạn học B đứng ở cửa nói oang oang.
"Bạn học Tử Chu, không ngờ bạn đã bắt nạt bạn học Tống, lại còn giành luôn bữa sáng của bạn ấy"
Tôi lúc đó chỉ cảm thấy bạn học B rất phiền phức. Sau này lớn lên ắt sẽ là một rắc rối cho xã hội.
"Là tôi nhường bạn ấy". Tống viễn nói.
"Bạn học Tống, đừng sợ. Tớ chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho bạn"
***
Tử Lôi Châu mặt mày nhăn nhó nhìn tôi. Ông không tin tôi bắt nạt bạn học, ông chỉ bực về việc đang trông coi quán thì phải chạy ngược lên trường để nghe mắng vốn.
Sau hôm đó, tôi đã xem Tống Viễn như kẻ thù. Nhất cử nhất động của đối phương đều khiến tôi chán ghét. Tống Viễn có hỏi tôi vấn đề gì, tôi cũng trả lời qua loa cho có. Bạn học B có lần quay xuống nói tôi không nên có thái độ như vậy với bạn học Tống.
Tôi đến giới hạn vào lần đó. Quyết không nhịn nữa mà nổi giận.
"Bạn học, bạn cũng không nên nhúng mũi vào chuyện của người khác. Chuyện của tôi với bạn học Tống, một chữ cũng chưa từng liên hệ gì đến bạn. Mong bạn có thể tập trung vào việc của mình". Bạn học B tức giận nhưng không nói gì được khi mọi người ai cũng xì xầm. Đa số là đồng tình với tôi nên bạn ấy đành quay lên.
Cô ấy nghĩ mình là mẹ cũng Tống Viễn sao? Lại còn luôn đứng ra đòi lại công bằng cho anh ấy. Một người mẹ sợ con mình bị thiệt thòi? Thật lắm chuyện!
***
Tôi cuối cùng cũng có bạn, cô ấy ngồi ngay sau tôi, tên Đế Vân, bạn cùng bạn với bạn học C. Chúng tôi nói chuyện rất hợp, lại có cùng sở thích là xem phim. Gần như hầu hết các chủ đề đều liên quan đến phim ảnh.
"Nữ chính làm trái tim tớ xao xuyến, thật kiên cường". Đế Vân nắm hai tay lại, mắt sáng lấp lánh nói.
"Nam chính cũng tuyệt vời nhỉ? Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi. Chỉ có điều hơi thú tính một chút". Tôi cũng hào hứng nói.
Chúng tôi tranh cãi việc nam phụ có bị nam chính giết chết hay không vào giờ nghỉ mấy hôm sau. Mấy bạn học khác cũng tham gia vào. Dần dần biến cuộc trò chuyện ấy thành một vụ cá cược.
Tôi theo phe nam chính không giết, Đế Vân phe giết. Nếu thua sẽ phải mua bánh kẹo cho đối phương. Tầm ba, bốn bạn cùng suy nghĩ với tôi và đã đặt cược.
Bảy giờ đúng, tôi chạy ào xuống nhà giành điều khiển từ tay Tử Khang, mở ngay sang kênh phim. Ôm gối trước ngực đầy căng thẳng. Sau đó thì đổi thành ôm đầu. Tự mình lẩm bẩm.
"Nam chính đã biết nam phụ là bạn cũ, nhưng lại không niệm tình xưa mà ra tay sát hại. Anh còn cầm thú, mất nhân tính đến mức nào nữa? Kỳ này toi rồi, toi rồi"
***
Chán chường gục mặt xuống bàn, tôi không có tâm trạng để nhìn đám người chiến thắng kia đang ăn mừng số bánh kẹo mà chúng tôi đã chung cược.
Bọn họ bày tỏ bức xúc, cảm thấy rất giận dữ với nam chính.
Bạn học F nói. "Loại bạn này cũng tồn tại sao?". Cô ấy cũng thua cược như tôi và đang rất bực.
Chuông báo đến giờ vào học, lúc này Tống Viễn mới trở vào lớp. Anh ấy đã tránh đi từ khi đám Đế Vân um sùm lên đòi chung cược. Anh hỏi tôi về vụ cá cược hôm qua nhưng tôi không trả lời.
"Đây, cho bạn". Anh đưa tôi một túi kẹo nhỏ, nói thêm. "Tôi cứ nghĩ sẽ có người xuất hiện để ngăn chặn và nam chính sẽ giết luôn người đó. Nhưng chẳng có ai xuất hiện cả. Cứ coi như tôi thua cược với bạn đi".
Tôi bất ngờ, không nghĩ là anh cũng xem bộ phim ấy. Gật nhẹ đầu rồi nhận lấy túi kẹo và cho vào ngăn bàn. Tâm tình tốt lên rất nhiều.
Năm học đó trải qua rất nhanh, Tống Viễn rất biết cách để tôi thêm chán ghét anh. Nhưng đến giữa năm lớp bảy, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình. Thật ra anh cũng không tệ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip