V I S I T

"Chúng ta đáng lẽ rất đẹp đôi..."

Hắn nói, nhìn tôi bằng ánh mắt đượm buồn ấy và cầm tay tôi thật chặt, tựa như không muốn rời xa. Những sợi dây thừng trên trần nhà không ngừng kéo hắn về phía thanh sắt nhọn đang chờ đợi để tiễn biệt hắn về thế giới bên kia, đâm xuyên bụng hắn một cách không thương tiếc. Hắn chết, trước khi tôi kịp nói một lời.

"Eddie? EDDIE!? EDDIE!!!!!"

Tôi bật người tỉnh dậy cùng với hai lá phổi đang không ngừng thở hổn hển và tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Hai hàng mi của tôi đẫm lệ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Tại sao từ khi thoát ra khỏi chốn địa ngục đó, đêm nào tôi cũng mơ về hắn, một tên tân thần bệnh hoạn ghê tởm? Tại sao mỗi khi thức dậy, tôi lại thấy trái tim mình nhói đau? Tại sao...?

Tôi ngồi thừ ra như vậy trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện và tự đặt ra những câu hỏi mà tôi sẽ chẳng bao giờ giải đáp được, ít nhất là bây giờ. Tôi cứ như thế một lúc lâu rồi mới choàng tỉnh để quay về thực tại.

Bây giờ là mấy giờ? Tôi lấy tay lau đi mớ hỗn độn trên mặt rồi quay sang nhìn chiếc đồng hồ điện để trên tủ đầu giường ngay cạnh. 4:38 giờ sáng. Vẫn còn sớm quá, tôi tự nhủ. Nhưng giấc mơ vừa nãy khiến tôi chẳng còn tâm trí để ngủ nữa, tôi quá sợ bị những cơn ác mộng này giày vò rồi.

Chậm chạp cho chân xuống nền nhà lạnh lẽo và xỏ đôi dép bông, tôi ủ rũ đi lê chân từng bước vào trong phòng tắm.

-...

Tôi bắt đầu sắp xếp lại kí ức về ngày hôm qua trong khi đang ngâm mình trong làn nước mát lạnh. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Phải rồi. Người vợ cũ dấu yêu của tôi cùng hai đứa con đã cuốn gói ra khỏi căn nhà chứa đựng người chồng chết tiệt này, bỏ lại tờ giấy ly hôn trên mặt bàn lạnh lẽo ấy chỉ vì một đoạn video. Đoạn video mà tôi đã suýt mất mạng để có được. Đoạn video chứa đựng sự công bằng và công lý của những bệnh nhân đáng thương.

...

Đoạn video đáng lẽ đã có thể cứu sống Eddie khỏi cái tù ngục ấy...

Không được, tôi phải gạt bỏ hắn ra khỏi đầu ngay. Điều quan trọng nhất là hiện giờ tên khốn Jeremy đã chết, tập đoàn Murkoff chắc chắn sẽ sụp đổ sau những chuyện đã xảy ra dù sớm hay muộn.

Bụng tôi đột nhiên đau nhói. Chỗ vết thương mới khâu ấy bắt đầu hơi rỉ máu. Tôi liền nhanh chóng nhảy ra khỏi bồn tắm và chạy ào đến chỗ hộp cứu thương trong phòng riêng.

Băng bó vết thương và chỉnh chu lại vẻ bề ngoài xong, tôi mới có thể để ý cảnh tượng hãi hùng xung quanh nhà. Những chai bia rỗng bị tôi vứt lăn lóc khắp nơi, đồ đạc bị tôi làm đổ vỡ cũng chịu chung số phận cùng những chai bia. Có vẻ đêm qua tôi uống hơi nhiều thì phải. Bác sĩ đã nói trong thời gian vết thương hồi phục tôi không nên uống bia rượu. Nhưng điều đó nào quan trọng nữa? Tôi đã mất tất cả rồi, vậy tại sao tôi còn chưa chết quách cho xong?

Nhưng tôi vẫn sống. Đâu đó trong tôi vẫn còn một tia sáng hi vọng rằng hắn vẫn còn sống để tôi có thể tiếp tục gắng sức chống chọi lại thế giới ác nghiệt này.

Haha... Tôi điên mất rồi... Chắc chắn là do tôi đang cảm thấy ăn năn vì đã giết hắn. Đúng vậy, tôi đã giết hắn ta mà, điều này đâu thể phủ nhận được. Nỗi dày vò này có thể sẽ ám tôi cả đời.

Vớ lấy tờ báo cũ của hôm qua ở trên bàn, tôi bắt đầu đọc ngấu nghiến nó một cách vô vọng để khiến đầu óc không còn vẩn vơ trên mây nữa. Và tôi đã thành công. Mục đầu trang nhất của tờ báo đã thu hút tôi.

SỰ THẬT VỀ TẬP ĐOÀN MURKOFF VÀ BỆNH VIỆN TÂM THẦN MOUNT MASSIVE ASYLUM

Vừa qua trên trang web abcd.com của lập trình viên xuất sắc Waylon Park đã đăng một đoạn video dài 4 tiếng khiến đông đảo dư luận xôn xao. Anh đã vạch ra được bộ mặt thật man rợ của tập đoàn Murkoff khi sử dụng các bệnh nhân tâm thần làm thí nghiệm của dự án "The Walrider". (Thông tin chi tiết vui lòng sang trang 2).
Sau sự cố Walrider-mất-kiểm-soát xảy ra, chính phủ đã nhanh chóng cho khảo sát lại hiện trường khi Walrider biến mất (Nguyên nhân chính xác vui lòng sang trang 3) . Duy chỉ có hai nạn nhân sống sót qua vụ việc này là nhà lập trình viên của tập đoàn Murkoff, Waylon Park (35 tuổi) và một bệnh nhân tâm thần, Eddie Gluskin (45 tuổi) đã sống sót một cách kì diệu sau khi bị một thanh sắt nhọn đâm xuyên bụng. Hiện bệnh nhân đang được điều trị tại bệnh viện Leonard Murphy...

Khoảnh khắc khi đọc những dòng chữ cuối cùng ấy, tim tôi như ngừng đập. Eddie còn sống?!

Tôi cuống cuồng chạy đến lấy chiếc áo khoác sờn cũ quen thuộc choàng lên người và chạy xuống gara. Chiếc xe của Miles vẫn còn sau cuộc chạy trốn khỏi cái bệnh viện khủng khiếp ấy. Tôi vội vàng mở khoá cửa gara và trèo lên chiếc xe. Quay lại để khoá cửa lại, tôi chợt nhận ra: Tại sao tôi lại cảm thấy vui mừng như vậy? Tại sao khi tôi biết rằng Eddie vẫn còn sống, trong đầu tôi lại bùng phát lên ý nghĩ rằng tôi phải sống chết đến gặp hắn ta? Chẳng lẽ...

Tôi vội lắc mạnh đầu để xua đuổi cái ý nghĩ chết tiệt đó đi. Không đúng. Tôi không thể có cảm tình hắn. Không hề. Chắc chắn rằng tôi chỉ cảm thấy vui mừng rằng mình đã không giết người. Và cho dù hắn đã từng có muốn giết tôi, tôi vẫn phải đi gặp hắn, đơn giản là vì tôi là người đã khiến hắn thành ra như vậy, và tôi cần phải tận mắt chứng kiến hắn còn sống để có thể khiến cho tâm hồn mình thanh thản. Chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi đến đó chứ?

Tôi cứ ôm cái giả thuyết đó và chầm chậm trèo lên xe. Với vận tốc 80km/h, tôi lao xe đến cửa hàng tạp hoá cách đây 3 cây số. Tôi cần phải mua chút đồ trước khi đến đó.

Vừa chất chiếc túi giấy đựng vài món đồ lặt vặt và bó hoa hồng mới mua lên chiếc ghế bên cạnh, tôi vừa tự nhủ đàn ông tặng hoa cho nhau chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao thì đây cũng đâu phải đi hẹn hò?

Bệnh viện Leonard Murphy hiện dần dần lên trước mắt tôi. Tôi nhanh chóng tìm nơi đỗ xe rồi cầm theo đống đồ vừa mua và đi vào quầy tiếp tân của bệnh viện.

-Xin cho hỏi, phòng của bệnh nhân Eddie Gluskin là phòng số bao nhiêu thưa cô? - Tôi hỏi một cô tiếp tân ngồi gần cửa ra vào nhất. Trông cô có vẻ khá xinh với đôi mắt nai màu xanh dương nhạt và đôi môi căng mọng đỏ hồng. Nhưng thật lạ làm sao, tôi tuyệt nhiên chẳng có tí cảm xúc hay rung động. Hiện giờ tôi chỉ muốn gặp Eddie càng sớm càng tốt.

Cô gái mở một nụ cười rất duyên rồi trả lời tôi bằng một giọng ngọt ngào như đường phèn:

- Bệnh nhân Eddie Gluskin? Để tôi tìm xem sao. Vui lòng đợi một chút.

- Ồ, được thôi. Không hề gì.

Tiếng gõ bàn phím vang lên đối diện khiến tôi trở nên sốt ruột.

- Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không?

- Không. Tôi là bạn của bệnh nhân.

- Tốt quá. Bệnh nhân này đã ở đây được hơn một tuần rồi mà không thấy người nhà hay bạn bè gì đến thăm. Phòng của bệnh nhân nằm trên tầng 3, số 305 thưa anh."

Có thể một người đã từng trong bệnh viện tâm thần như hắn sẽ không có bạn bè, nhưng người nhà không đến thăm? Vậy là sao? Bọn chúng cố tình không đến chỉ vì hắn là một tên điên kinh tởm trong mắt họ? Họ không hề coi gắn là máu mủ của mình sao? Nghĩ đến đó tôi bắt đầu sôi máu. Tôi thật sự muốn bóp nát chúng ra để lũ khốn nạn có thể cảm nhận được nỗi đau của Eddie khi bị người thân ruồng bỏ. Nỗi đau của sự cô độc.

- Liệu tôi có thể hỏi anh một câu trước khi anh đi không?

- À à... Được chứ.

Cô ta cười và nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú rồi cất lời:

- Tôi đang băn khoăn rằng liệu anh có phải là... bạn trai của bệnh nhân?

Tôi cứng đờ người. Bạn... bạn trai của hắn? Trông tôi giống như đang hẹn hò với hắn ta sao?

- Tất... Tất nhiên là không!!!

- A... Xin lỗi anh vì đã hỏi vậy. Tại biểu cảm của anh lúc nãy như sắp đi đánh ghen vậy. Lại còn mang cả hoa hồng đi tặng bệnh nhân nữa. Ý tôi là, đồng tính cũng đâu có gì xấu đâu đúng không? Cơ mà tôi thấy trông anh với Eddie khá đẹp đôi đấy. - Cô ta cười, trông có vẻ như câu phủ định vừa rồi của tôi chẳng thuyết phục được cô ta cho lắm.

Tôi cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên khi tưởng tượng đến cảnh tôi và hắn cùng nắm tay nhau ngồi trong quán cà phê hẹn hò, hai người trao cho nhau những ánh nhìn đắm đuối...

- Ha ha, tôi nói trúng tim đen của anh rồi đúng không?"

- Không! Làm gì có chuyện đó chứ?! Tôi... Tôi phải đi đây, cảm ơn vì đã giúp đỡ.

Tôi hấp tấp trả lời rồi chạy biến vào thang máy đang mở với khuôn mặt đỏ lựng của mình. Mang hoa hồng đi tặng cho đàn ông! Thật là ngu xuẩn mà!

"Tinh!"

Cửa thang máy chầm chậm mở ra. Trước mắt tôi là một biển báo khắc chữ "TẦNG 3: KHU ĐIỀU TRỊ CHO NGƯỜI TÂM THẦN" được treo trên bức tường trắng xoá.

Tôi sắp đến nơi rồi, Eddie...

Phòng 301... Phòng 302... Phòng 303... Đây rồi!

Trước mặt tôi là cánh cửa phòng 305. Trống tim tôi đập thình thịch như sắp nổ tung đến nơi. Tôi nên gõ cửa hay cứ vậy mà xông vào? Nếu Eddie đang ngủ thì sao? Tôi sẽ phá vỡ giấc ngủ của hắn ta mất.

Cổ họng tôi nghẹn đắng, tim đập thình thịch, mặt thì đỏ gay như trái cà chua. Trông tôi như đang chuẩn bị tỏ tình với ai đó vậy.

Hít sâu một hơi vào buồng phổi, tôi gõ nhẹ lên chiếc cửa. Tiếng cộc cộc khô khốc vang trên mặt cửa gỗ.

"Két..."

Một nam y tá xuất hiện sau cánh cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Anh ta hết nhìn tôi lại lén nhìn trộm bó hoa tôi đang cầm trên tay khiến tôi phát ngượng.

- Chào, tôi có thể giúp gì cho anh?

- Chào anh, tôi là Waylon, người nhà của Eddie. Tôi đến để....

- Thăm bệnh nhân Eddie đúng không? Mời anh vào.

- Cảm ơn.

Anh y tá lùi lại hai bước nhường đường cho tôi. Phòng bệnh của hắn ta hoàn toàn chỉ là một màu trắng xám u ám và lạnh lẽo. Tiếng máy móc kêu đều đều ở một góc phòng. Eddie nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền và thở đều với cánh tay phải đang được truyền một thứ chất lỏng trong suốt treo trên một cái mắc. Khuôn mặt hắn... Chà... Trông có vẻ điển trai hơn rất nhiều hồi còn bị giam hãm trong cái tù ngục ấy. Khuôn mặt ấy... Nó khiến tim tôi đập mạnh như phát điên.

- Tôi sẽ để hai anh một mình.

Tiếng cửa đóng vang lên đằng sau lưng tôi. Chắc hẳn anh ta lại hiểu lầm giống cô tiếp tân kia rồi. Nhưng tôi nào quan tâm. Điều tôi quan tâm duy nhất hiện giờ là Eddie vẫn còn sống, và tôi có thể đối mặt với anh mà không cần phải mang theo nỗi sợ bị anh giết canh cánh trong lòng như trước đây. Tôi đặt đống đồ lên chiếc kệ cạnh giường và với lấy chiếc ghế ngồi bên Eddie như sợ anh có thể chạy đi mất. Tôi ngồi chống hai khuỷu tay lên đùi và đặt cằm mình lên hai bàn tay thô ráp của mình ngắm nhìn Eddie đang say giấc nồng. Đây liệu có phải là mơ? Có đúng là anh đang hiện diện trước mắt tôi, một con người bằng xương bằng thịt? Tôi rất muốn đưa tay lên vuốt khuôn mặt ấy, nhưng tôi sợ anh sẽ tỉnh giấc mất. Và khi tỉnh giấc, liệu anh có nổi giận và đuổi tôi ra khỏi đây? Không kìm lòng được, tôi bèn vuốt má anh một cách nhẹ nhàng với mong muốn điều đó sẽ không khiến anh giật mình tỉnh dậy.

- Darling(*)...?

Anh chầm chậm mở mắt ra và nhìn tôi. Tim tôi bắt đầu đập điên loạn khi anh đưa cánh tay phải đến phía tôi, không những vậy tôi cũng rất khao khát được anh chạm vào bằng đôi tay ấy. Cái cảm giác này là sao?

- Darling... Lại gần đây.

Tôi tự động đi chuyển gần đến anh trước khi kịp tôi kịp nhận ra điều đó. Anh chồm dậy, đưa cả hai tay về phía tôi như một đứa trẻ 2 tuổi vòi người lớn bế. Tôi vội vàng đẩy anh nằm xuống giường.

- Anh còn chưa bình phục đâu. Nằm yên đi, để tôi đi gọi...

Trước khi tôi kịp nói hết câu, anh đã bất ngờ bóp cổ tôi bằng hai đôi tay thô ráp.

- Darling, Whore(**).

Tôi... không thở được.

Tôi cố gắng dùng hai cánh tay yếu ớt của mình để gỡ tay anh ra nhưng không thể. Với đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt tức giận tột cùng, anh hoá thân thành một con hổ bị bệnh nhưng sung sức, đang cố xé xác con thỏ nhỏ bé, yếu đuối là tôi thành nhiều mảnh.

- Eddie... Làm ơn...

Anh đột ngột buông tôi ra, khiến tôi đâm sầm mặt vào chiếc nệm trên giường anh đang nằm. Chưa kịp điều hoà hơi thở, tôi đã nhanh chóng nằm trong vòng tay của anh. Một vòng tay ấm áp và đầy mùi thuốc sát trùng.

- Darling, em vừa gọi tên tôi ư? - Anh thủ thỉ bên tai tôi. Hai cánh tay của anh ôm tôi thật chặt như sợ tôi sẽ bay đi mất. Tôi không kiềm được mà vòng hai tay của mình ôm lại anh, trong khi hai hàng mi của tôi bắt đầu ướt đẫm nước mắt. Tôi thật sự khao khát vòng tay này từ rất lâu rồi.

- Đừng rời xa tôi, darling.... Đừng ngủ say giống những người khác... Làm ơn...

Tôi chợt nhận ra rằng anh cũng đang khóc. Giọng nói của anh bị ngắt quãng vì những tiếng nấc không rõ tiếng. Tôi đặt hai tay lên mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc ướt lệ ấy và hôn nhẹ lên bờ môi anh.

- Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh. Tôi hứa. - Tôi thủ thỉ.

- Tôi yêu em, darling.

Tôi đã nhận ra. Tôi đã rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên. Tôi nhớ đôi mắt xanh như pha lê ấy của anh. Tôi nhớ cái cảm giác được nắm lấy bàn tay ấy. Tôi muốn được nhìn thấy anh và chạm vào anh một cách mù quáng. Tôi không hề quan tâm rằng anh có phải là một tên tâm thần hay không. Tất cả chỉ vì...

Tôi yêu anh.

Và anh cũng vậy.

- Em cũng yêu anh.

------FIN-----

Video: Safe and Sound ft. The Civil Wars (The Hunger Games: Songs From District 12 And Beyond)

(*)Darling: có nghĩa là cục cưng, em yêu, anh yêu,... Mình giữ nguyên không dịch để truyện ít sến và đọc dễ nuốt hơn.

(**)Whore: có nghĩa là đồ đĩ điếm, trai bao. Eddie hay dùng những từ ngữ nóng như thế này khi nóng giận hoặc không vừa lòng. Mình giữ nguyên vì khi dịch ra đọc sẽ hơi sượng và tục.

Tớ hiện đang ngưng nhận viết request.

Cảm ơn mấy cậu vì đã ủng hộ tớ <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip