7.

Tắm xong, lau người và mặc quần áo vào mát mẻ và sạch sẽ đầy sảng khoái.

Chara với lấy chiếc balo của mình rồi bỏ hết quần áo vào trong sau đấy liền đi nhanh ra ngoài, anh tìm lại chỗ túp lều của Toriel và đi vào bên trong. Bà đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường của cậu, trên tay cầm một quyển sách dày và tay còn lại thì nâng chiếc kính gọng tròn của mình lên.

Anh nhẹ nhàng đi đến nhìn bà, giọng nói đều đều

- Là robot mà bà cũng cần đeo kính nữa sao ?

- Ồ, thật ra thì không nhưng có lẽ đây là thiết kế của người tạo ra ta ! Ta luôn có cảm giác tốt hơn khi đeo kính vào để đọc sách, nó giúp tra tiếp nhận nhanh hơn những con chữ ! - Toriel mỉm cười - Cháu đói không ?

- Tôi...cháu...chưa đói ! - Chara có chút gượng gạo khi xưng hô "cháu" với một robot, việc xưng hô này đã ngưng đi từ lúc đại chiến giữa robot và con người xảy đến cho đền giờ thì anh vẫn không muốn tiếp xúc với những robot quá nhiều -

- Cháu đừng ngại, ai cũng cần thời gian để làm quen với những điều mới nên cứ từ từ nhé, đừng vội quá ! - Toriel lại mỉm cười nhẹ - Ta là Toriel, cháu có thể gọi ta là Tori !

- ... - Chara nhìn bà rồi gật đầu, anh đi đến bên giường của Frisk rồi trầm giọng - Cháu là Chara còn em ấy là Frisk, em ấy là em trai cháu !

- Chara và Frisk à, hai cái tên rất đẹp và mạnh mẽ đấy !

- Cháu...cảm ơn bà !

- Đừng lo Chara, em cháu sẽ ổn và thằng bé sẽ sớm tỉnh dậy thôi ! Chỉ là kiệt sức vì bị cơn sốt hành thôi, cháu đừng lo ! - Toriel an ủi khi thấy anh trầm ngâm và buồn bã -

Chara chỉ im lặng và gật đầu, anh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc mái đang lòa xòa ở trán cậu lên thật gọn gàng lại

"Đã vất vả rồi, em trai !"

Ọt ọtttt

Bụng của anh đột nhiên biểu tình phá tan bầu không khí tĩnh lặng trầm tư, Chara xấu hổ xoa xoa bụng, Toriel bật cười nhìn anh rồi nói

- Được rồi, chúng ta nên đi ăn thôi ! Mọi người đang đợi đấy, cháu cứ để Frisk ngủ ở đây đi, không sao đâu !

- Xin làm phiền... - Chara gãi gãi đầu -

Toriel ra hiệu bảo anh đi theo, Chara bước theo bà ra ngoài túp lều. Ở bên ngoài, chính giữa sân có một ngọn lửa đã được đốt sẵn, bên cạnh còn có một người đang bỏ thêm củi vào đống lửa đấy để cháy nhiều hơn. Toriel đi đến gần và anh cũng vậy, bà mỉm cười vui vẻ gọi

- Thomas.

- Ah, cô Tori ! Tôi đang định đi tìm cô và mọi người đấy !

- Linia đâu rồi ? Sao tôi không thấy cô ấy ? - Toriel nhìn xung quanh -

- Vợ tôi đang nêm nếm lại món súp của cô ấy cho thật ngon vì khi nghe có khách đến còn là những đứa trẻ, cô ấy đã rất vui và mong muốn được gặp ! Linia cũng mong là cả hai đứa trẻ sẽ ăn món súp của cô ! - Thomas cười nhẹ và nhìn Chara -

Anh nhìn thấy, có chút giật mình rồi gật đầu, đã lâu rồi anh chẳng tiếp xúc với người đó, à.. Trước khi xảy ra chiến tranh này anh và Frisk cũng đã chẳng có ai bên cạnh ngoài người ba thân yêu của mình mà..?!

Đột nhiên, một vài kí ức buồn thảm tràn về trong đầu anh, từng mảnh kí ức một về những năm tháng còn học ở ngôi trường của thành phố. Tất cả đều tràn đầy những vết thương, bạo lực, đấm đá, những lời nói lăng mạ, sỉ nhục và cả những ánh mắt đầy khinh bỉ, xem thường và mặc kệ của những học sinh khác.

Đó là một khoảng thời gian thật sự khó khăn để chống chọi và đấu tranh lại bằng chính bản thân mình. Một con thỏ bị dồn vào đường cùng bởi con sói hung hãn và bị đồng đội bỏ rơi, tất cả những cảm xúc, nỗi đau và căm phẫn sẽ dồn lại tạo nên một sức mạnh to lớn khiến con thỏ đó cho dù có nhỏ nhắn và yếu đuối thế nào cũng sẽ vùng dậy và cắn lại kẻ thù vốn mạnh hơn nó rất nhiều.

Hai chú thỏ, Chara và Frisk.

- Chara, Chara..

- Ơ... - anh giật mình ngước dậy thì bắt gặp thấy ánh mắt dịu dàng và lo lắng của Toriel cùng Thomas -

- Cháu không sao chứ ? - Toriel hỏi -

- Nếu em cảm thấy đói, anh có thể lấy trước cho em một phần súp để ăn ! - Thomas nói thêm -

- Ah, không sao, chỉ là cháu đang nhớ lại vài thứ thôi ! Cháu ổn, khi nào mọi người ăn thì cháu sẽ ăn ! - Chara xua xua tay -

- Được rồi... Nếu em đã nói vậy thì đành vậy, dù sao thì tôi sẽ vào trong gọi Linia, hẳn là cô ấy đã nấu xong súp của mình rồi ! - Thomas cười vui vẻ -

- Ừm !

Rồi anh ta xoay người và chạy đi. Khi Thomas đi rồi, bà liền cúi xuống nhìn anh khiến anh giật mình, Chara cảm nhận thấy đôi đồng tử màu tím của bà đang dò xét bằng những thứ máy móc ở bên trong. Và anh đã đúng đấy vì Toriel đang dùng máy quét của mình và quét qua anh rồi nói

- Có chuyện gì vậy ? Chỉ số cảm xúc tiêu cực, buồn bã của cháu đang tăng cao. Cháu chắc là cháu vẫn ổn chứ ?

- Cháu ổn, thật sự đấy !! Chỉ số cảm xúc bà đo qua chỉ là những con số thôi !!! - Chara lắp bắp, giọng điệu không tự nhiên -

- Ta mong là vậy vì ta muốn cháu vui lên, nếu cháu có những vấn đề gì khó khăn thì hãy nói ra với ta ! Ta sẽ dùng tất cả khả năng của mình để giúp cháu.

- Cháu... - Chara mở to đôi mắt màu đỏ của mình, trong lòng cảm động không ích, miệng mấp máy định mở lời -

- TORIEL !!!!

Một giọng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Chara, đem tất cả những lời anh định nói bỏ lại vào trong. Toriel ngước lên thì nhìn thấy Papyrus và Sans đang đi đến. Bà mỉm cười, hắn và cậu chạy nhanh đến chỗ bà, Psapyrus nhanh miệng nói

- Tori, chúng tôi đã đi kiểm tra rồi ! May mắn là chiếc camera đó đã bị một bộ phận của con robot và hai đứa trẻ đánh bại văng trúng phá hỏng nên hình ảnh về sau không được ghi lại ! Ngoài ra thì xung quanh đây cũng không có robot nào.

- Vậy thì may quá !

- Heh, tôi đã bảo số của tôi rất may mắn mà ! - Sans nhếch mép -

- Anh đừng có biện hộ Sans, nếu như ban nãy lúc vừa đến anh phá hủy ngay thì chúng ta đâu phải mất công chứ !? - Papyrus chống hông mắng hắn -

Sans chỉ nhúng vai và cười điệu cười không có gì, Papyrus thở dài và đưa tay đập vào mặt vì bất lực, Toriel thấy vậy chỉ cười nhẹ. Cậu nhìn qua thì thấy anh đang đứng bên cạnh bà thì liền nói

- Ah, nhóc chính là Chara đúng không ?!

- Hả... Sao, sao anh lại biết tên của tôi ? - Chara ngạc nhiên -

- Sans đã nói cho tôi biết, anh ấy bảo cậu nhóc kiệt sức nằm trên giường tên là Frisk là em trai của của cậu nhóc có đôi mắt màu đỏ huyết là cậu - Chara ! - Papyrus cười tươi và đáp -

- Ra...là vậy... - Chara gật gật -

- Hmmm - Papyrus đột nhiên cúi xuống, chăm chú quan sát anh khiến anh có chút khó hiểu rồi Papyrus vui vẻ nói - Được rồi, chỉ số của cậu đã ổn rồi đấy ! Cậu có muốn ăn mì không ? Tôi sẽ làm cho cậu !!

- Ah...k-không cầ--

- Món mì của Papyrus rất ngon, nhóc nên nếm thử một lần ! - Chara chưa nói xong thì Sans chen vào nói thêm cùng với một nụ cười nhẹ -

- Đúng vậy đấy con người ! Ta đảm bảo khi ăn ào sẽ khiến tâm trạng của ngươi tốt hơn nhiều !! - Papyrus tự hào nói -

Bị hai tên dồn vào thế bí, Chara chẳng biết nên nói như thế nào để từ chối. Toriel từ đằng sau nhìn thấy, bà mỉm cười rồi đứng dậy đi đến và "giải cứu" cho chàng trai nhỏ.

Toriel đi đến, đưa hay tay đặt lên đôi vai nhỏ gầy của Chara khiến cho anh giật mình như không cảm thấy khó chịu muốn hất ra, anh im lặng xoay ra sau nhìn Toriel thì thấy bà đang mỉm cười phúc hậu nhìn anh sau đó liền ngước lên nói với Papyrus và Sans

- Được rồi hai người, chúng ta vẫn còn bữa tối của vợ chồng Thomas chuẩn bị đúng chứ ? Đồng ý là mì của Papyrus rất ngon nhưng chúng ta không thể ăn trước lúc đó được, Thomas sẽ giận đấy !

- Ờ hé, tí nữa thì tôi quên béng mất ! - Papyrus đập tay lên trán tỏ vẻ chê trách bản thân - Không được, tôi phải đến giúp Linia ngay thôi, lát gặp lại !!

Nói xong, Papyrus lập tức chạy nhanh ra khỏi lều, trước khi đi vẫn kịp cười tươi và vẫy tay. Chara thấy cậu đã đi thì phào nhẹ nhõm, không còn phải gặp khó khăn nữa. Toriel nhìn anh, khẽ mỉm cười rồi nhìn lên Sans đang lim dim híp mắt trên chiếc ghế gỗ, chập chờn đi vào giấc ngủ và gọi

- Sans.

- Hư...? - vì độ nhậy bén của bộ phận tiếp nhận âm thanh, Sans chưa kịp đi vào giấc ngủ sâu đã mơ màng tỉnh giấc nhìn lên - Chuyện gì vậy...?

- Tôi cần anh giúp một chút, đến đây !

- Oáp... - Sans xuống khỏi ghế, đi đến chỗ của bà mà ngáp ngắn ngáp dài -

- Ôi trời Sans, hôm qua cậu đã ngủ nguyên một ngày trời đấy ! Giờ vẫn còn buồn ngủ sao ?! - Toriel cười khổ hỏi hắn -

- Cô biết đấy Tori... Oáp... Khi mà tôi tốn quá nhiều năng lượng cho một ngày, tôi cần phải ngủ bù để lấy sức chứ ! - Sans vươn vai nói -

- Là một dạng lập trình sẵn sao...? - Chara xoa cằm, tự lằm bằm nói -

- Không đâu nhóc, chỉ là ta muốn thế thôi ! Nó trở thành thói quen rồi !! - Sans đáp lại giải đáp thắc mắc cho anh -

- Gì ?! Ngươi nghe thấy sao... Nhưng khoan đã, thói quen ?! Robot mà cũng có thói quen sao ?? - Chara nhíu mài hỏi lại hắn -

- Chà... Ai biết được chứ ! - Sans nhún vai rồi quay lại nhìn Toriel mà không để Chara có cơ hội hỏi thêm - Được rồi Tori, cô muốn tôi giúp gì ?

- Ồ, tôi muốn cậu giúp tôi đưa Chara đi tham quan một vòng nơi này, được chứ ? - Toriel từ tốn nói - Bởi vì tôi phải chăm sóc cho em trai của Chara nhưng tôi không muốn cậu bé cứ ngồi đây và buồn bã, chí ít cũng nên thả lỏng và thoải mái !

- Ra vậy... Nhưng tôi có được lợi gì sau việc này ? Ý tôi là, vì việc này mà tôi đã bỏ mất một giấc ngủ đáng giá ! - Sans nhún vai, nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn bà -

- Cậu đang ra giá với ta đấy à anh chàng họ nhà xương ? Được, lần này thì tôi sẽ chấp nhận và an tâm, cái giá của cậu đưa ra sẽ được trả ! - Toriel khoanh tay, cười mỉm đáp lại -

- Tốt ! - Sans gật đầu, nhếch mép -

Hắn xoay lại rồi tiến đến phía anh và lướt ngang, tay đưa lên vỗ vai của anh và nói :

- Nhanh nào nhóc, ta sẽ đưa nhóc làm quen với chốn "thiên đường" này !

- Ơ, nhưng... - Chara định từ chối nhưng Toriel đã đi đến và đẩy anh đi -

Cuối cùng là bị hất hủi ra khỏi lều như một chú cún nhỏ, Chara hầm hực vì không thể phản kháng lại nhưng anh nghĩ Frisk đang nghĩ ngơi nên mình cũng không nên quấy rầy, thế là Chara quyết định đi theo Sans để hắn dẫn lối cậu tham quan nơi cống ngầm này, nơi trú ngụ khỏi thế giới tàn ác bên trên của những robot.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip