Chapter 3: Party

Sau khi về nhà, Tae Ra tất bật căn dặn mọi người trong nhà chuẩn bị bữa tiệc mừng thành công của buổi ra mắt Clover. Mặc dù cũng chỉ có những người thân thiết tham gia, nhưng cũng không thể qua loa được.

Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, Tae Ra trở về phòng để chuẩn bị. Ban đầu, Tae Ra chọn một bộ váy dạ hội lụa trắng bồng bềnh, nhưng có khuyết điểm là lộ vết sẹo trên ngực cô, mặc dù rất thích chiếc váy này nhưng cuối cùng cô cũng đành phải chọn một chiếc váy khác che đi vết sẹo đó.

“Haizz! Có lẽ mình nên đi xóa vết sẹo này, mỗi lần chọn váy lại phải suy nghĩ xem có che được sẹo không?”

Jae Hyun chưa từng phàn nàn về những khuyết điểm trên cơ thể cô, từ vết sẹo trên ngực đến vành tai của cô, anh luôn nói tất cả những gì thuộc về cô anh đều thấy đẹp, không cần phải che dấu. Cô muốn xóa đi hay để lại đều được cả, chỉ cần cô thấy thoải mái là anh vui rồi.

Thật ra, Tae Ra cũng không cảm thấy có vấn đề gì về vết sẹo của mình cả, chỉ là khi mọi người nhìn thấy thì cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái, nên hay mặc quần áo để che lại. Có lẽ cô nên xóa sẹo đi, cũng tiết kiệm được thời gian chọn đồ.

Đang mải suy nghĩ thì bất chợt một viên đạn đồ chơi bắn vào người, khiến cô không khỏi giật mình.

“Pyo Ji Woo!”

Biết ngay là cô con gái nghịch ngợm của cô mà! Haizz sao mà con bé lại thích súng như vậy chứ? Trong nhà không biết có bao nhiêu súng đồ chơi rồi. Khoan đã! Khẩu súng này mới? Ji Woo làm gì có khẩu súng này?

Ji Woo chạy lại phía mẹ, vẻ mặt cún con lại trưng ra, đúng là biết cách làm nũng mà.

Nghe thấy mẹ quát lên như vậy, Ji Woo biết ngay mình gặp rắc rối to rồi, cả ba cũng vậy. Con bé biết là ba đã hứa với mẹ là sẽ không mua súng cho con bé chơi nữa, nhưng mà cứ nhìn thấy mấy em súng là không thể cưỡng lại sức hút của chúng mà nhõng nhẽo đòi ba mua.

Jae Hyun cuồng con gái, ai cũng biết, Tae Ra cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, Ji Woo chỉ cần làm nũng mấy câu rồi hứa sau này sẽ không nghịch súng lung tung nữa là mẹ sẽ tha bổng ngay còn ba thì Ji Woo cũng không chắc có dễ dàng vậy không. Thôi thì chúc ba may mắn!

Ở ngoài sân vườn, Jae Hyun đang lướt qua bảng tin tức ngày hôm nay. Gần như Clover đã chiếm chọn truyền thông ngày, tất cả mọi người đều đang thảo luận sôi nổi về Clover, Red và Hatch. Kiếp trước anh đã trải qua rồi, nhưng vẫn không khỏi phấn khích khi tận hưởng nó lần nữa.

Tae Ra đột nhiên xuất hiện bên cạnh khiến cho nụ cười trên gương mặt Jae Hyun rạng rỡ gấp bội, anh không kìm được mà hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn hồng hào như đang mời gọi của cô.

“Này! Hai người thật là sến súa! Ở đây có bao nhiêu là người đây này!” Sung Chan lên tiếng, không thể chịu nổi bát cơm chó này, gì mà ngày nào cũng bắt ăn thế?

“Đúng rồi đó! ở đây có bao nhiều người, hai người tém tém lại đi!” Do Jin cũng phàn nàn.

“Chúng ta có nên chỉ cho họ chúng ta là như thế nào không?”

Không để Tae Ra phản ứng, Jae Hyun đã nhẹ nhàng kéo cô sát vào anh và đặt lên môi cô một nụ hôn phô trương. Hai cái người này, chẳng phải nên biết rõ sao? Pyo Jae Hyun chưa bao giờ là người ngại thể hiện tình cảm với vợ giữa chốn đông người chứ đừng nói ở đây toàn là người thân thiết.

Sung Chan nhăn mũi nhìn đôi chim câu kia mà ngao ngán. Mặc dù Sung Chan luôn chêu chọc Jae Hyun và cái sự quá lố trong thể hiện tình của mình nhưng thực ra anh khá là ngưỡng mộ tình yêu của hai người họ, tất nhiên anh sẽ không bao giờ nói điều này ra đâu, anh lúc nào cũng muốn có một gia đình hạnh phúc như anh bạn thân. Anh cũng đang hẹn hò, nhưng mà người yêu của anh thậm chí còn chẳng muốn công khai mối quan hệ của họ, chứ đừng nói là thể hiện tình cảm thế này.

Tae Ra thật ra cũng đã quen với những lời trêu chọc từ hai người bạn thân của chồng và cách thể hiện tình cảm của chồng cô rồi, nhưng dù sao cô cũng là người hướng nội, sao có thể mặt dầy như Jae Hyun được, nên đã thẳng tay đẩy chồng cô ra, muốn làm gì thì về phòng ngủ.

“Wow! Có phải tôi được sống trong cùng một khu với những top tinh hoa của Hàn Quốc không? Tôi đoán là mình đã làm được rồi!”

“Tae Ra ah! Tôi nghĩ là cô nên đổi tên thành “Pyo Jae Hyun” thì hợp hơn đó!” Sung Chan châm biếm.

“Đó là một lời khen ngợi ah?” Tae Ra mông lung hỏi.

“Sung Chan không phải người sẽ khen người khác đâu!”

Do Jin vừa cười sự ngây ngô của Tae Ra vừa rời đi cùng Sung Chan. Quay lại nhìn hai vợ chồng họ bông đùa tán tỉnh nhau, Do Jin không khỏi cảm thấy ghen tị. Mọi người luôn nói Jae Hyun đúng là đội vợ lên đầu ngồi, Tae Ra nắm Jae Hyun trong lòng bàn tay bé nhỏ đó của cô, nhưng anh biết Tae Ra cũng thương chồng y như vậy, chỉ là cô ấy ngại ngùng nên ít thể hiện điều đó ra mà thôi, anh chưa bao giờ thấy Tae Ra từ chối Jae Hyun bất cứ điều gì cả. Cách mà Tae Ra chăm sóc chồng, ánh mắt cô ấy nhìn Jae Hyun có biết bao tình ý, anh đều có thể rõ ràng cảm nhận được. Anh thực sự thèm muốn một tình yêu như vậy. Mặc dù anh yêu Hae Soo, nhưng mối quan hệ của họ luôn luôn xa cách, Hae Soo luôn lạnh nhạt, anh chẳng bao giờ có thể nhận được một cái nhìn đầy nhu tình từ Hae Soo. Thỉnh thoảng anh cảm thấy, anh như yêu đơn phương vợ của mình vậy, rất là cô đơn, trống trải.

Trong khi đó, Jae Hyun và Tae Ra vẫn đang bận rộn tán tỉnh nhau như trên thế giới này chỉ có mỗi hai người bọn họ.

“Đó là đang chê em đấy ah? Em tưởng Sung Chan khá thích em chứ?”

“Cậu ấy nói là em chẳng biết xấu hổ là gì đó!”

“Ah! Không biết xấu hổ! Giống như anh mua cho Ji Woo súng đồ chơi mới trong khi chúng ta đã đồng ý là sẽ không mua thêm khẩu súng nào cho con bé nữa phải không?”

Jae Hyun biết là anh gặp rắc rối to rồi, nhưng làm sao mà anh có thể từ chối mini Tae Ra chứ, gương mặt đáng yêu đó làm sao anh cưỡng lại được?

“Con bé cả ngày chỉ thích chơi thôi, không thích đọc sách chút nào. Nhỡ con bé xếp hạng chót trong lớp thì sao?”

“Xếp cuối lớp thì tệ lắm sao? Đằng nào cũng sẽ có ai đó sẽ phải ở vị trí cuối thôi!”

“Thế thì đừng có đổ lỗi cho em nếu con bé bị điểm kém đấy nhé!”

“Em đội sổ trong lớp ah? Wow, anh luôn xếp thứ nhất. Anh rất tò mò, cảm giác bị xếp hạng chót là như thế nào? Có phải xấu hổ lắm không?”

Tae Ra lắc đầu cười trong bất lực với anh chồng của mình. Thật ra, Tae Ra cũng không quá quan tâm về xếp hạng của Ji Woo ở lớp, nhưng Jae Hyun xuất sắc như vậy, cô chỉ lo rằng gene của cô sẽ ảnh hưởng đến gene tốt của Jae Hyun. Cô chẳng nhớ gì về thời đi học của mình, nhưng bảng điểm của cô thời học sinh chẳng có gì tươi sáng, nếu không muốn nói là quá tệ đi.

Trái ngược hẳn với Tae Ra, Jae Hyun chẳng có gì lo lắng về Ji Woo cả. Ji Woo sao có thể không xuất sắc được? Con bé sẽ là một học sinh đặc biệt thông minh, giỏi giang. Gene của anh và của Tae Ra đều cực phẩm. Hong Tae Ra không phải là một học sinh giỏi, nhưng Moon Ha Gyeong thì có.

Nhiều khi Jae Hyun thấy vợ của anh rất thú vị, cô ấy nghĩ rằng mình không thông minh trong khi cô hiện tại đã có bằng Tiến sỹ về Đầu tư. Khi mang thai Ji Woo, sức khỏe của Tae Ra không tốt, bác sỹ đã yêu cầu Tae Ra nghiêm khắc nghỉ ngơi trên giường, nếu không muốn mất em bé. Vì quá buồn chán khi cứ phải nằm trên giường cả ngày, Tae Ra đã đăng ký học online tại George Washington University chuyên ngành Tài chính đầu tư, ban đầu học để bớt buồn chán, vậy mà trong 6 năm cô hoàn thành từ bằng cử nhân, thạc sỹ đến tiến sỹ, cô vừa bảo vệ luận án một tháng trước mà thôi. Đúng là thiên tài luôn có suy nghĩ khác biệt.

Mọi thứ đã sẵn sàng, bốn người đang cùng xem YBC news và chờ Hae Soo, Yoo Ra tới để bữa tiệc có thể chính thức bắt đầu. Vì vẫn còn một thời gian nữa Hae Soo mới về tới, nên Do Jin đã trở về nhà và lấy thêm một chai rượu vang mời mọi người cùng thưởng thức.

Không ngờ rằng Yoo Ra lại đang ở nhà mình, mời gọi anh, Do Jin chẳng thể cưỡng lại sự quyến rũ của Yoo Ra, họ đã say sưa thưởng thức cơ thể đối phương ngay trong phòng ngủ của Do Jin và Hae Soo mà chẳng thấy một chút tội lỗi nào.

Khi Hae Soo về đến nhà, Yoo Ra đã ngay lập tức chốn đi nhưng cố tình để lại bông tai để Hae phát hiện ra. Không nằm ngoài dự đoán, Hae Soo ngay lập tức nghi ngờ Do Jin đang ngoại tình sau lưng mình, lại còn ngay trong phòng ngủ của mình. Sự tức giận của Hae Soo đã phá hỏng không khí của buổi tiệc, vì vậy mọi người đã kết thúc bữa tiệc sớm.

Hae Soo và Do Jin đã cãi nhau một trận to, Do Jin bỏ ra ngoài và đi tìm Yoo Ra để giải tỏa, còn Hae Soo thì lái xe điên cuồng trên đường để giảm stress nhưng có vẻ như cũng chẳng có tác dụng gì.

*****

Đối lập hoàn với không khí căng thẳng bên nhà Do Jin thì bên nhà Jae Hyun không khí lãng mạn đang bao chùm khắp mọi ngóc ngách. Bữa tiệc tối không vui vẻ kia chẳng thể ngăn cản Jae Hyun và Tae Ra khỏi bữa tiệc của riêng họ.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương của bản nhạc yêu thích của mẹ, Jae Hyun đang dịu dàng ôm lấy Tae Ra từ phía sau, lưng của cô dựa hẳn vào bờ ngực vững trãi của anh một cách thoải mái, không mảy may vướng bận điều gì.

“Bản nhạc này?”

“Anh nói đó là bản nhạc mà mẹ thích nhất, từ từ em cũng thích nó lúc nào mà không hay.”

“Mỗi khi bà nhâm nhi một ly rượu vang, bà sẽ nhún nhảy theo điệu nhạc này.”

“Mẹ của anh thật là xinh đẹp. Nếu như bà còn sống thì thật là tuyệt.”

“Mẹ của chúng ta sẽ rất yêu quý em và Ji Woo.”

“Nhưng mà em nghĩ anh giống ba hơn là mẹ đó.”

“Thật sao? Anh cũng nghĩ vậy. Mọi người đều nói anh giống mẹ nhưng mẹ thì luôn nói anh rất giống ba.”

“Kể với em về ba đi! Anh chẳng mấy khi nhắc đến ba.”

“Anh không có nhiều ký ức về ba. Ông ấy đã mất từ trước khi anh được sinh ra, thậm chí còn trước cả đám cưới của ba mẹ. Ông là một nhà khoa học rất tài giỏi, vào lúc đó, thí nghiệm của ông đã đi tới giai đoạn cuối cùng – thử nghiệm trên người – nhưng tổng thống mới nhậm chức đã ra lệnh cấm thử nghiệm y tế lên con người, cũng tức là nghiên cứu của ba không thể tiếp tục nữa, ông đã rất shock lên cơn nhồi máu cơ tim, và ra đi trong tiếc nuối như vậy.”

“Mẹ chắc là đã rất khó để chấp nhận sự thật này!”

“Ba mẹ anh đã hẹn hò từ khi còn học Đại học, họ dự định sẽ kết hôn sau khi hoàn thành nghiên cứu nhưng thật không may là chẳng còn cơ hội nữa rồi. Mẹ đã rất suy sụp, cho đến khi bà phát hiện ra đã có anh trong bụng, điều đó đã tiếp thêm sức để bà có thể tiếp tục sống, nuôi dạy anh khôn lớn.”

“Mẹ chắc hẳn đang rất tự hào về anh! Bà đã nuôi dạy anh thành một người đàn ông tuyệt vời.”

“Cám ơn em!”

“Tae Ra ah! Nếu như có một ngày anh muốn tranh cử Tổng thống. Em có ủng hộ anh không?”

“Sao anh lại muốn trở thành Tổng thống? Chính trị sẽ rất mệt mỏi đó.”

“Vì ba của anh, vì lệnh cấm của Tổng thống mà ông không thể hoàn thành nghiên cứu và ra đi như vậy, anh không có cơ hội được gặp ba. Em biết không? Một năm sau khi ba mất, một nhà nghiên cứu khoa học người Anh đã công bố nghiên cứu đề tài gần giống với ba. Nếu như không có lệnh cấm đó, ba sẽ là người công bố nghiên cứu trước, thành tựu nghiên cứu khoa học của Hàn Quốc chúng ta lúc đó có lẽ đã phát triển thêm một bậc nữa rồi.”

“Ba là một người đàn ông tuyệt vời. Ông sẽ rất hạnh phúc vì con trai luôn nhớ tới mình, không bao giờ quên ông.”

“Thế nên, anh muốn trở thành Tổng thống, anh muốn Hàn Quốc của chúng ta trở thành một trong những nước đi đầu về nghiên cứu khoa học công nghệ, mỗi một nhà khoa học sẽ được tạo điều kiện để có thể cống hiến mà không gặp bất cứu rào cản nào.”

Tae Ra nhẹ nhàng xoay người lại và nhìn Jae Hyun đầy tình cảm, trong đôi mắt trong suốt như nước của cô đong đầy nhu tình.

“Sao em lại nhìn anh như thế?”

“Em đã nghĩ là anh yêu khoa học, dù Sung Chan là giám đốc R&D nhưng em biết anh rất thích nghiên cứu, anh có thể ở trong phòng lab cả ngày mà không thấy mệt.”

“Anh yêu khoa học, nhưng khoa học sẽ không thể phát triển nếu nhưng không có những nguồn lực để hỗ trợ sự phát triển đó.”

“Kinh doanh và Chính trị là những nguồn lực anh cần?”

“Đúng vậy!” Jae Hyun mỉm cười, vợ anh đúng là hiểu anh nhất.

“Chồng em rất tài giỏi. Không chỉ giỏi nghiên cứu mà kinh doanh cũng rất khôn ngoan, chắc chắn là Chính trị sẽ không làm khó được anh đâu, anh nhất định sẽ là một chính trị gia xuất sắc.”

“Tức là em sẽ ủng hộ anh?”

“Tất nhiên rồi! Em sẽ ủng hộ mọi quyết định của anh, em sẽ ở bên anh dù cho có chuyện xảy ra đi chăng nữa. Em sẽ luôn sát cánh bên anh, là hậu phương của anh vô điều kiện.”

“Cám ơn em! Anh yêu em!” Jae Hyun đặt lên môi Tae Ra một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không thiếu đi bất cứ phần ngọt ngào nào.

“Mọi thứ sẽ rất khó khăn đối với em đó. Anh biết em không thích được chú ý tới, nhưng nếu trở thành Đệ nhất phu nhân, nhất cử nhất động của em sẽ luôn tâm điểm của công chúng.”

“Em sẽ cố!”

“Nếu như mọi thứ vượt quá sức chịu đựng. Nói với anh, được chứ? Anh không muốn em bị stress hay gặp bất cứ áp lực nào.”

“Vâng!”

Jae Hyun kéo Tae Ra lại để cái đầu nhỏ của cô dựa vào ngực anh, tận hưởng không khí yên bình, ấm cúng này. Thỉnh thoảng anh tự hỏi anh và Tae Ra có khác những cặp đôi khác không? Hai vợ chồng anh có thể ở nhà cả ngày, chẳng làm gì cả, chỉ lười nhác nằm dài trên giường trong lòng đối phương, còn chẳng cần cái gì để giải trí, từ lúc mới cưới hai người đã như thế này, không phải kết hôn lâu mới trở nên hiểu nhau như vậy.

Sau đám cưới ấm cúng ở Lâu đài Chateau De Chanlity đúng như mong muốn của Tae Ra, Jae Hyun và Tae Ra đã có tuần trăng mật kéo dài hai tháng trên du thuyền từ Paris trở về Hàn Quốc. Mọi người đều nói, họ có một cách ăn mừng đám cưới thật kỳ lạ, họ đã mua một chiếc du thuyền có giá gấp đôi giá trị căn nhà họ sẽ ở sau đám cưới ở Hannam The Hill. Hầu hết mọi người sẽ chọn mua một căn nhà lớn hơn là một tuần trăng mật lãng mạn. Họ đã tự mình lái du thuyền về Hàn, trong hai tháng ấy, ngoài việc ghé vào những thành phố cảng trên hành trình để mua những đồ dùng cần thiết, họ chỉ ở trên du thuyền, tận hưởng thế giới hai người, không cần thêm bất cứ hình thức giải trí nào, chỉ hai người là đủ.

“Jae Hyun ah!”

“Uhm!”

“Anh có muốn có thêm một em bé không?”

“Thật lòng mà nói, nếu chúng ta có thêm một đứa nhỏ, anh sẽ rất vui, nhưng nếu chúng ta chỉ có Ji Woo, anh cũng rất hài lòng rồi. Anh không tham lam, em đã rất vất vả khi mang thai Ji Woo, anh sẽ không ép em phải trải qua tất cả những điều đó một lần nữa nếu như em không muốn.”

“Chị Yoo Ra luôn nói rằng Ji Woo muốn có em!”

“Em không nên cảm thấy áp lực vì những lời nói của chị. Sức khỏe của em là quan trọng nhất.”

Jae Hyun nhíu mày khó chịu, Hong Yoo Ra lại làm cho vợ anh phải suy nghĩ nhiều rồi, anh rất cần nói chuyện nghiêm túc với cô chị vợ này, không ai được phép tạo áp lực cho vợ anh.

“Em biết! Em đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, và em nhận ra rằng Ji Woo rất cần có người thân để có thể làm chỗ dựa tinh thần nếu như chúng ta gặp bất chắc gì. Khi mẹ của anh mất, chắc hẳn anh đã rất tuyệt vọng. Nếu như anh có anh chị em, hai người có thể làm chỗ dựa tinh thần của nhau và Jae Hyun của em sẽ không bị tổn thương sâu và lâu đến như vậy. Cũng như em và chị Yoo Ra, bọn em là chỗ dựa tinh thần của nhau để có thể tiếp tục sống sau cái chết của ba mẹ.”

“Anh biết rồi!”

Jae Hyun mỉm cười với Tae Ra, người vợ yêu quý của anh thật ngây thơ, Yoo Ra không coi vợ anh là chỗ dựa tinh thần mà là chỗ dựa tài chính. Bao năm qua, anh vẫn luôn gửi tiền cho Yoo Ra để có thể chăm sóc thật tốt cho Tae Ra, cho đến tận bây giờ vẫn không thay đổi. Tuy nhiên, đúng là cô ta đã chăm sóc cho Tae Ra rất tốt, vậy thì cứ để cho vợ anh tiếp tục suy nghĩ về chị của mình như vậy đi.

Tae Ra thật ra rất đúng về anh chị em có thể ủng hộ, cảm thông cho nhau, có lẽ nếu anh có một người anh, người chị hoặc một người em, nỗi đau khi mất mẹ của anh có lẽ đã không tổn thương anh sâu đến như vậy, dù nỗi đau vẫn là như thế nhưng sẽ có người xoa dịu tâm hồn anh, có lẽ kiếp trước anh cũng sẽ không trở thành một tên ác quỷ như vậy, thật may mắn ông trời đã cho tên xấu xa này một cơ hội, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tae Ra luôn không biết rằng, cô ấy chính là chỗ dựa tinh thần của anh, định mệnh của anh, lý do để anh trở nên mạnh mẽ, để bước tiếp sau cái chết của mẹ.

“Vậy nên, anh đồng ý?”

“Em là người phải chịu khổ, nếu như em muốn có thêm một đứa nhỏ, anh tất nhiên sẽ cố gắng hết mình rồi. Anh rất hứng thú với quá trình “cố gắng hết mình” đó.” Jae Hyun cười gian manh.

“Chúng ta có sự khác biệt giữa “cố gắng” và “không cố gắng” hay sao?”

“Đúng nhỉ!”

Jae Hyun cười sảng khoái, đúng là cả hai tình huống đều chẳng có gì khác biệt đối với vợ chồng họ. Họ có một cuộc sống vợ chồng rất lành mạnh và tích cực, dù đã kết hôn gần chục năm rồi nhưng cũng không khác hồi mới cưới là mấy. Chẳng thế mà các bác sỹ không tính được ngày thụ thai của Ji Woo vì có ngày nào mà không thân mật đâu.

“Em cần hẹn gặp bác sỹ Kim để tháo que tránh thai và cũng cần một số loại thực phẩm bổ sung nữa.”

“Anh sẽ hẹn bác sỹ Kim giúp em, và bác sỹ Kang nữa, em vẫn đang uống thuốc mà. Lần trước ngừng uống tất cả các loại thuốc cùng một lúc làm cho em rất mệt mỏi và khó chịu vô cùng.”

“Cám ơn anh! Yeobo!”

Tae Ra cảm thấy rất ấm áp, Jae Hyun luôn lo lắng cho sức khỏe của cô, tất cả mọi thứ xảy ra, điều anh quan tâm nhất luôn là cô khỏe mạnh và vui vẻ. Ông trời đúng thật rất ưu ái cô, đã mang đến cho cô một người chồng tuyệt vời.

“Phải là anh cám ơn em mới đúng! Yeobo ah!”

Tae Ra cầm lên một bức ảnh gia đình ba người họ, có cô, Jae Hyun và Ji Woo lên ngắm và cười thật ngọt ngào.

“Sao tự nhiên em lại cười ngọt như vậy?”

“Chị Yoo Ra đã hỏi rằng liệu em có từng cảm thấy không hạnh phúc hay không?”

“Sao chị ấy lại hỏi em như vậy? Em có gì không vui ah? Em không hạnh phúc với anh sao?”

“Anh không cần gấp như vậy! Em lúc nào cũng rất hạnh phúc với anh. Em cảm thấy như cuộc sống này là một giấc mơ vậy, em sống trong một bộ phim lãng mạn, chỉ có anh, có em và hạnh phúc mãi mãi về sau.”

“Anh chỉ muốn em được hạnh phúc thôi, Tae Ra ah! Dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ là để đảm bảo rằng em luôn được vui vẻ. Nếu như có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ những lời này của anh, tin tưởng anh, có được không?”

“Em sẽ không bao giờ quên! Anh có nhớ những gì anh nói trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?”

“Cả cuộc đời này, em sẽ nhớ đến buổi chiều hôm nay thậm chí cả khi em đã quên đi gương mặt của anh, không còn nhớ tới tên anh nữa. Đó là một câu thoại trong bộ phim anh rất yêu thích.”

“Em cảm thấy những lời này như dành cho em vậy. Anh không sợ một cô gái đã mất toàn bộ ký ức hay sao?”

“Anh không sợ gì hết. Tất cả những gì anh nghĩ trong đầu lúc đó là anh không bao giờ muốn xa em” Jae Hyun hôn lên môi Tae Ra một nụ hôn khe khẽ “ngày hôm sau” thêm một nụ hôn “và cả những ngày sau đó, em chỉ muốn được ở cùng em, Hong Tae Ra!”

“Dù cho trong quá khứ em có là người như thế nào đi chăng nữa?”

“Anh sẽ luôn yêu em, dù cho em có là ai, điều đó cũng không quan trọng. Anh sẽ tiếp tục yêu em cho đến cuối cuộc đời này, và kiếp sau anh cũng sẽ vẫn để dành trái tim này cho em mà thôi.”

Jae Hyun thật sự rất thành thật khi nói ra những lời này, dù cho Tae Ra có là ai đi chăng nữa anh cũng sẽ yêu cô vô điều kiện. Dù cho cô có là cô gái nhỏ Moon Ha Gyeong trong sáng non nớt, hay là sát thủ máu lạnh Oh Young hay là một Hong Tae Ra ngọt ngào quyến rũ, anh yêu mọi góc cạnh, mọi cá tính của cô.

“Nghe giả dối quá!"

“Điều gì cơ?”

“Những điều anh vừa nói. Nó thật là ngọt ngào, cảm giác không chân thật chút nào.”

Jae Hyun cười trong bất lực.

“Em yêu anh rất nhiều.” Tae Ra tiếp tục “Em sẽ yêu anh và không yêu một ai khác cho đến hơi thở cuối cùng. Dù anh làm gì, em cũng sẽ tin tưởng anh và ủng hộ anh, ở bên cạnh anh mãi mãi.”

“Đúng là giả trân quá!”

Hai người cùng cười, Jae Hyun biết rõ dù cho là kiếp này hay kiếp trước, Tae Ra là thật lòng khi nói ra những điều này. Chỉ là kiếp trước, chính anh là người làm cho Tae Ra phải thay đổi, nhưng kiếp này chắc chắn anh sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa, anh sẽ làm mọi điều để những lời của Tae Ra luôn luôn là sự thật.

Jae Hyun và Tae Ra trao nhau một nụ hôn ngọt ngào nhưng không kém phần say đắm, đêm nay vẫn còn dài, họ cùng trải qua một đêm cuồng nhiệt, nóng bỏng, dữ dội và tràn đầy đam mê.

*****

Đêm đó, sau khi gây gổ với Do Jin, Hae Soo lái xe điên cuồng trên đường mà chẳng có đích đến. Trong đầu cô đầy những ký ức đen tối và cảm xúc tiêu cực, từ vụ ám sát của ba, đến sự tự tử của mẹ và cuối cùng sự nghi ngờ về lòng chung thủy của Do Jin, cuối cùng Hae Soo đã không giữ được thăng bằng mà đâm sầm vào một cây đèn đường, đầu bị va chạm mạnh vào vô-lăng và rơi vào hôn mê. Tuy nhiên, chẳng có ai đi qua đoạn đường đó vào ban đêm, phải đến gần sáng mới có người thấy cô gặp nạn và đưa vào bệnh viện.

*****

P.S: hôm nay vui quá, anh Sang Yoon gửi xe cafe tới phim trường cổ vũ chị bé Ji Ah ❤️ vì vui quá nên mình đã viết 1 mạch chap này đăng lên lan tỏa niềm vui cùng mọi người ❤️

Mình chém gió thành bão, buff Tae Ra và Jae Hyun hơi nhiều, mong mọi người thông cảm nha, tại mình đang phấn khích quá 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip