22

Hôm sau, Bàng Bác Văn đã dậy từ rất sớm để đi ra ngoài cùng với Ôn Gia Dụ và Hàn Văn Húc để xử lý một số việc, trong nhà chỉ còn có mỗi mình em vẫn còn đang say sưa trên giường. Tầm đầu giờ trưa, bạn nhỏ mới chịu thức giấc. Như mọi khi, em luôn tìm người đàn ông bên cạnh mình, nhưng khi không thấy ai thì em cũng đoán được là người kia có việc.

Lưu Giai Lương đi vào vệ sinh cá nhân, rồi thay cho mình một bộ đồ khác cũng khá là đơn giản và thoải mái. Xong xuôi, em xuống nhà bếp tìm cái gì đó bỏ bụng. Nhìn đồ ăn ở trên bàn, cùng với hộp sữa thì em cũng biết là Bàng Bác Văn đã chuẩn bị cho. Dù anh có bận như nào đi chăng nữa, vẫn sẽ nén lại một chút để làm đồ ăn cho em, tuyệt đối sẽ không để em đụng tay vào bất cứ thứ gì cả.

Ăn uống no nê xong, bạn nhỏ đi lên phòng ngồi đọc sách, đợi chờ Trương Minh Dương qua dạy học cho mình. Một lát sau, có một chiếc xe ô tô đắt tiền chạy vào trong sân, người bước xuống xe là một chàng trai tóc màu bạch kim, chắc cũng tầm đôi mươi. Người đó kéo theo vali đi vào trong nhà, vừa mới bước vào đã gọi lớn.

"Bác Văn, Gia Dụ! Em về rồi nè."

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng bao trùm. Người đó đi lên cầu thang tìm hai người anh thân thiết, nhưng chẳng phòng nào có bóng người, đến khi cậu nghe được tiếng nhạc du dương ở căn phòng nằm bên phải. Đứng trước gõ cửa nhưng chẳng thấy ai trả lời, chỉ toàn nghe tiếng nhạc phát ra, nên quyết định làm liều mở cửa ra. Đập vào mắt, là một hình ảnh mà mình không quen biết đang ngồi trên giường.

"Em là ai vậy?"

Nghe giọng nói phát ra ở ngoài cửa, Lưu Giai Lương tắt nhạc đi, rồi nhìn ra phía đấy. Đập vào mắt em là hình ảnh một chàng trai lạ lẫm, với mái tóc sáng màu, nhìn sơ qua cũng biết là người có cá tính.

"Em là Lưu Giai Lương. Còn anh là ai vậy ạ?"

"Anh là Ôn Ngọc Châu, anh em thân thiết của Bác Văn. Mà em là người mới sao? Anh chưa thấy em bao giờ."

"Không phải ạ! Em... Em là người thương của chú ấy."

Ôn Ngọc Châu vừa nghe xong thì mặt nghệch ra, nhưng rồi lại đưa tay lên che miệng cười. Bạn nhỏ thấy người kia cười thì không khỏi thắc mắc, không biết cười vì lí do gì.

"Anh cười gì thế?"

"Anh cười, vì ông anh già đó nhìn vậy mà cũng vớ được một người đẹp như em. Em nói thiệt đi, có phải Bác Văn bắt em về đây đúng không?

"Không có! Bác Văn tốt với em lắm, không có bắt em đâu. Mà anh không ngại thì vào đây ngồi đi ạ, đứng đó mỏi chân lắm."

Ôn Ngọc Châu nghe lời em mà đi vào trong ngồi, bạn nhỏ ngồi trên giường, còn cậu thì ngồi ở trên ghế. Vừa mới ngồi xuống, là cậu đã hỏi em tới tấp về chuyện của em với anh, người này cũng có chút tò mò. Lưu Giai Lương cũng không ngại mà kể hết cho Satang nghe từ lúc gặp anh, cho đến việc trở thành người của đại ca giang hồ. Nghe được một lúc, thì ai kia gật gù như đã hiểu.

"Vậy là ngoài em ra, còn có một người anh nữa hả? Em có thể cho anh biết tên không?"

"Dạ, anh trai em tên Hàn Văn Húc. Anh ấy đẹp trai lắm á."

"Nghe em nói, anh cũng háo hức muốn xem mặt anh ấy như nào."

Cả hai ngồi nói chuyện say sưa cùng với nhau mà quên luôn cả thời gian, dưới nhà cũng có một chiếc xe khác đang được chạy vào trong, không cần đoán cũng biết là Bàng Bác Văn đã trở về. Họ bước vào nhà với nhiều thứ lỉnh kỉnh trên tay, chắc là mới mua thứ gì đấy. Ôn Gia Dụ để nó xuống sàn, đấm tay mình vài cái biểu hiện cho sự đau nhức. Bàng Bác Văn nhìn trên bàn thấy đồ ăn đã vơi đi, cũng biết là bạn nhỏ đã thức.

"Hàn Văn Húc, cậu lên phòng xem xinh đẹp thế nào giúp tôi. Tôi đi chuẩn bị sẵn trái cây, một lát tôi sẽ đem lên cho em ấy ăn sau."

"Tôi biết rồi! Để tôi lên xem thử."

Hàn Văn Húc ghe lời anh nhanh chóng đi lên phòng em, nhưng vừa tới phòng, cậu đã nghe tiếng la của bạn nhỏ. Hàn Văn Húc tức tốc chạy vào phòng, đập vào mắt là hình ảnh một chàng trai tóc màu bạch kim đang giữ lấy vai em, cả hai nhìn thấy cậu nhưng chưa kịp nói gì thì Ôn Ngọc Châu đã ăn trọn cú đấm từ ai kia.

"Mày làm gì em tao vậy?"

Nghe tiếng la của cậu, khiến cho hai người ở dưới nhà bỏ hết công việc chạy lên xem, nhưng chưa kịp biết chuyện gì đã thấy Ôn Ngọc Châu nằm sõng soài dưới đất ôm lấy má mình rồi. Lưu Giai Lương liền đỡ Ôn Ngọc Châu ngồi trên giường, rồi quay sang hỏi người anh mình.

"Anh làm gì vậy anh Húc?"

"Nó làm gì em đúng không? Để anh đập nó một trận."

"Anh ấy không có làm gì cả! Em bị trượt chân, hoảng hồn nên mới la lên, anh Ngọc Châu mà không đỡ là em đã té rồi."

Bàng Bác Văn nghe em sắp ngã, liền chạy đến hỏi han, quên luôn đứa em thân thiết vừa ăn trọn một cú đấm vào má. Hàn Văn Húc nghe em giải thích xong liền biết mình đã trách lầm người ta, rón rén đi lại khều vai Ôn Ngọc Châu vài cái.

"Có sao không? Tôi chỉ là lo cho Lưu Giai Lương, nên hơi bồng bột chút chút."

"Chút của anh đây hả? Má tôi bầm tím lên luôn rồi nè."

"Để tôi xuống nhà luộc trứng gà lăn cho cậu nha. Cậu ngồi đợi tôi một chút."

Cậu vừa nói xong đã chạy xuống bếp luộc trứng, để Ôn Ngọc Châu vừa ôm má vừa mếu máo vì đau. Ôn Gia Dụ đứng kế bên mà không nhịn được cười, mà cười thành tiếng. Người kia lấy cái gối nhỏ ném vào người Ôn Gia Dụ, nhưng nó không nhằm nhò gì cả. Bàng Bác Văn bên này đang ôm xinh đẹp trong lòng, hôn thêm vài cái vào má rồi mới hỏi chuyện.

"Chuyện hàng hóa sao rồi? Đi tận mấy tháng, chẳng có một tin tức gì cho anh mày cả."

"Thì... Mấy cái đó thấy cũng lời, nhưng mà hàng có số lượng ít, nên em chỉ có lấy được tầm mấy thùng à."

"Vậy cũng được! Có còn hơn không."

Bàng Bác Văn nói xong, thì tiếp tục ôm hôn em, để đứa em ngồi đó xoa má. Một lát sau, Hàn Văn Húc trở lại phòng với một tô trứng trên tay, nhìn cũng biết là cho ai. Ôn Ngọc Châu giựt lấy tô trứng, lấy ra một quả đưa lên mặt, nhưng vì quá nóng mà phải bỏ xuống lại. Hàn Văn Húc nhìn thấy thế, chủ động cầm cái trứng lên, thổi thổi vài cái rồi lăn lên mặt người kia.

"Tôi thật sự không cố ý đâu."

"Giai Lương kể với tôi, là anh đẹp trai lắm. Mới đầu tôi cũng nghĩ giống em ấy, giờ tự nhiên tôi hết thấy anh đẹp rồi."

"Rồi rồi, cậu muốn sao cũng được. Ngồi ngay lại, để tôi lăn trứng cho."

"Đau! Anh nhẹ tay lại có được không?"

"Tôi nhẹ, được chưa?"

"Kì cục! Nhẹ mà còn được chưa nữa."

Cả hai cứ ngồi đó mà nói qua nói lại, người ngoài nhìn vào tưởng họ sắp đánh nhau tới nơi, chỉ có những người đang ở trong phòng mới có những suy nghĩ giống nhau. Lưu Giai Lương khẽ lay nhẹ tay của anh, miệng thì cười tủm tỉm, thì thầm vài câu chỉ cho em với anh nghe.

"Em thấy anh em lạ lắm đó chú."

"Lạ? Ý em là Văn Húc hả? Nhưng lạ chỗ nào vậy?"

"Anh Húc không thích nói nhiều đâu, anh ấy không ưa những người cứ lầm bầm bên tai ảnh. Mà giờ chú nhìn thử xem. Anh Châu nãy giờ cứ càu nhàu anh Húc, mà anh ấy lại không có một chút gì gọi là khó chịu hay tức giận cả."

"Em đừng nói với tôi là, Văn Húc có một chút gì đó thích thích Ngọc Châu nha."

"Em không biết! Em chỉ suy đoán rồi nói với chú à."

"Có khi suy đoán của em là thật cũng nên."

Ôn Gia Dụ đứng ở góc cửa, nhìn bên phải thì thấy Bàng Bác Văn với Lưu Giai Lương đang thì thầm to nhỏ. Nhìn sang trái, thì Hàn Văn Húc đang ân cần chăm sóc cho Ôn Ngọc Châu. Người đàn ông này nheo mắt lại, môi nhếch lên cao. Ôn Gia Dụ ngoài mặt làm như không có chuyện gì, khi chứng kiến mấy đôi chim chuột trước mặt, nhưng trong lòng đã mong bé nhỏ nhà mình đến nhanh một chút. Ôn Gia Dụ thật sự nhớ Trương Minh Dương lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip