chap6
Ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa kính xe buýt, trải lên những gương mặt của các cầu thủ đang chuẩn bị tinh thần cho trận giao hữu quan trọng. Không khí trong xe vừa lặng lẽ vừa căng thẳng. Ai nấy đều im lặng, tập trung vào suy nghĩ của riêng mình.
Suphanat ngồi ở ghế gần cuối, đầu ban đầu tựa vào cửa kính, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Nhưng từng đợt lo lắng ùa đến khiến lòng cậu nặng trĩu. Cậu không ngừng nghĩ đến những áp lực đè nặng lên vai mình, những ánh mắt kỳ vọng của đồng đội, và cả sự kỳ vọng cậu đặt vào chính bản thân.
Bỗng, Pansa từ phía trước đi đến, tay cầm chai nước, dừng lại bên cạnh ghế của Suphanat. "Sao trông cậu như đang định bỏ cuộc thế?" Pansa lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng pha chút nghiêm nghị.
Suphanat ngước lên, đôi mắt hơi ngạc nhiên. "Em... chỉ là cảm thấy hơi căng thẳng thôi."
Pansa nhíu mày, nhưng không nói gì. Anh đặt chai nước vào tay Suphanat và ngồi xuống cạnh cậu, đôi chân dài duỗi thoải mái trong không gian chật hẹp của xe buýt. "Uống đi. Đừng nghĩ nhiều, chỉ khiến cậu thêm áp lực thôi."
Suphanat cầm chai nước nhưng không mở nắp. Thay vào đó, cậu quay sang nhìn Pansa, ánh mắt ngập ngừng. "Nhưng nếu em phạm lỗi thì sao? Nếu em không thể làm tốt, mọi người sẽ thất vọng, đặc biệt là anh..."
Pansa nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc nhưng không lạnh lùng. Anh chậm rãi đặt tay lên vai Suphanat, siết nhẹ để trấn an. "Nghe này, Suphanat. Không ai hoàn hảo cả. Sai lầm là một phần của bóng đá. Quan trọng là cách cậu đứng dậy sau khi ngã. Và nhớ kỹ, cậu không thi đấu một mình. Đây là môn thể thao của cả đội, cậu luôn có đồng đội hỗ trợ phía sau."
Suphanat cúi đầu, đôi tay siết chặt chai nước. Cậu muốn tin vào lời nói của Pansa, nhưng cảm giác bất an vẫn luẩn quẩn trong lòng. Bất giác, cậu ngả đầu lên vai anh, như muốn tìm chút an ủi giữa những căng thẳng.
Pansa khẽ giật mình vì hành động bất ngờ đó, nhưng anh không đẩy cậu ra. Anh thở dài nhẹ, mắt nhìn ra ngoài cửa kính. "Nếu cậu cần dựa vào tôi để cảm thấy tốt hơn thì cứ làm, nhưng chỉ lúc này thôi. Trên sân, cậu phải tự đứng vững, hiểu không?"
Suphanat khẽ gật đầu, cảm nhận sự vững chãi từ bờ vai của Pansa. "Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng hết sức."
"Đúng vậy. Vì nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu đâu." Giọng Pansa pha chút đùa cợt, nhưng ánh mắt anh vẫn tràn đầy sự khích lệ.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mang theo cả đội đến với trận đấu quan trọng. Nhưng giữa không khí căng thẳng ấy, Suphanat cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cậu không còn một mình, và cậu biết, dù có chuyện gì xảy ra, sẽ luôn có một người đứng cạnh, nâng đỡ và động viên cậu.
----
Chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại trước một sân vận động lớn. Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua từng khe lá, phản chiếu trên bề mặt kính sáng bóng của sân, tạo nên một khung cảnh rực rỡ nhưng không kém phần áp lực. Cánh cửa xe mở ra, các cầu thủ lần lượt bước xuống, gương mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau: hồi hộp, quyết tâm, và cả lo lắng.
Suphanat đứng cuối cùng trong hàng, đôi tay siết chặt quai balo. Ánh mắt cậu lướt qua sân vận động, nơi những khán đài đồ sộ vươn cao, bao quanh một mặt sân cỏ mượt mà. Tiếng chim hót buổi sớm dường như lạc lõng trong không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng ấy.
Pansa bước xuống ngay trước Suphanat, ánh mắt quét một lượt khung cảnh xung quanh. Anh quay lại nhìn cậu, nhẹ nhàng vỗ vai. "Đi thôi. Đừng để nỗi lo lắng kìm chân cậu."
Suphanat gật đầu, hít sâu một hơi để trấn an bản thân. Bước chân của cậu theo sau Pansa, từng bước dứt khoát hơn khi cả đội cùng tiến vào sân.
Phía bên trong sân vận động, đối thủ của họ đã đến từ sớm. Họ đang thực hiện những động tác khởi động nhẹ nhàng, dáng vẻ chuyên nghiệp và đầy tự tin. Suphanat cảm nhận rõ áp lực đè nặng khi nhìn vào họ, nhất là khi cậu biết đội bóng này từng chiến thắng không ít trận đấu giao hữu với các đội mạnh.
Pansa nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt của Suphanat. Anh khẽ cười, hạ giọng nói vừa đủ cho cậu nghe. "Đừng nhìn vào họ quá lâu. Nhớ rằng, cậu đã nỗ lực thế nào để có mặt ở đây. Không có gì phải sợ cả."
Các thành viên trong đội nhanh chóng di chuyển vào phòng thay đồ để chuẩn bị. Mọi người bắt đầu lấy giày, đồ thi đấu ra, tiếng trao đổi sôi nổi hơn khi cảm giác hứng khởi dần lấn át nỗi lo lắng.
Trong góc phòng, Suphanat lặng lẽ buộc lại dây giày của mình. Pansa ngồi bên cạnh, mắt lướt qua từng đồng đội để kiểm tra tình trạng của họ. Khi thấy Suphanat vẫn cúi đầu tập trung, anh nhẹ giọng nhắc nhở: "Này, cậu không cần phải buộc chặt thế đâu. Thả lỏng một chút, không thì cậu sẽ đau chân đấy."
Suphanat ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút ngượng ngùng. "Em chỉ muốn chắc chắn mọi thứ sẵn sàng."
Pansa khẽ cười, gật đầu. "Tốt. Nhưng đừng quên giữ cho mình thoải mái. Một đôi giày vừa vặn là đủ, phần còn lại phụ thuộc vào cách cậu di chuyển trên sân."
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cả đội tập trung lại thành một vòng tròn. Huấn luyện viên đứng ở giữa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng đầy khích lệ. Ông đưa ra những lời dặn dò cuối cùng, nhấn mạnh tinh thần đồng đội và chiến thuật đã được luyện tập suốt những ngày qua.
"Nhớ, bóng đá là trò chơi của cả đội. Hãy tin tưởng vào nhau, hỗ trợ nhau. Sai lầm không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là khi chúng ta từ bỏ nhau. Cố gắng hết mình, và tôi tin các cậu sẽ đạt được kết quả xứng đáng."
Khi cả đội hô vang khẩu hiệu, tiếng đồng thanh vang vọng khắp phòng thay đồ, làm tăng thêm tinh thần chiến đấu của mọi người. Pansa và Suphanat đứng cạnh nhau, ánh mắt giao nhau trong giây lát. Pansa mỉm cười nhẹ, vỗ vai cậu thêm một lần nữa trước khi cả đội tiến ra sân.
Lối đi từ phòng thay đồ ra sân bóng kéo dài như vô tận. Ánh sáng từ mặt sân càng lúc càng chói lòa, cùng với tiếng cổ vũ bắt đầu vang lên từ khán đài. Suphanat cảm giác như tim mình đang đập nhanh hơn, nhưng cùng lúc, một ngọn lửa quyết tâm cũng bừng cháy trong lòng.
Pansa đi bên cạnh, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Anh khẽ nghiêng đầu, thì thầm vào tai Suphanat: "Cứ chơi như cách cậu đã tập luyện. Đây không phải là sân khấu để cậu diễn, mà là nơi để cậu chứng minh giá trị của mình. Tin vào chính mình."
Suphanat nhìn anh, cảm thấy lòng mình dần được tiếp thêm sức mạnh. "Cảm ơn anh. Em sẽ không làm anh thất vọng."
Pansa nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng một niềm tin mạnh mẽ. "Tôi mong là vậy. Bây giờ thì, cho họ thấy sức mạnh của chúng ta đi."
Cánh cửa cuối cùng mở ra, ánh sáng tràn ngập cả không gian. Các cầu thủ bước vào sân, tiếng reo hò từ khán giả bùng lên như sóng. Suphanat ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Đây là khoảnh khắc của cậu, khoảnh khắc để chứng minh rằng tất cả sự nỗ lực không phải là vô nghĩa.
Trận đấu sắp bắt đầu, và mọi thứ sẽ được định đoạt trên sân cỏ.
Hiệp 1
Trận đấu bắt đầu khi tiếng còi vang lên, báo hiệu một cuộc đối đầu nảy lửa. Đội của Pansa và Suphanat nhanh chóng dàn đội hình, nhưng đối thủ không để họ có thời gian thở. Ngay từ phút đầu tiên, đội đối thủ đã tổ chức một pha tấn công nhanh, với các đường chuyền ngắn nhưng cực kỳ chính xác.
Suphanat, đứng ở vị trí tiền vệ trung tâm, liên tục đảo mắt theo dõi từng chuyển động của bóng. Cậu cố gắng bắt nhịp trận đấu, nhưng đối thủ di chuyển quá linh hoạt. Một pha bóng nguy hiểm diễn ra ở phút thứ 8, khi tiền đạo đối phương nhận được bóng ngay trong vòng cấm. Suphanat lao tới hỗ trợ phòng ngự, nhưng lại bị lỡ nhịp.
“Cẩn thận phía sau!” Pansa hét lớn, nhanh chóng lùi về cản phá. Anh tung một cú xoạc bóng chính xác, cứu đội nhà khỏi bàn thua trông thấy. Suphanat thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự thất vọng về bản thân bắt đầu len lỏi trong lòng cậu.
Phút 15: Cơ hội đầu tiên của đội Pansa xuất hiện. Một đường chuyền dài từ hậu vệ đưa bóng đến chân Pansa. Anh khéo léo dẫn bóng vượt qua hai hậu vệ đối phương trước khi chuyền ngang cho Suphanat đang chạy chỗ. Suphanat đón bóng, nhưng áp lực từ hậu vệ khiến cậu xử lý lúng túng. Bóng bật khỏi chân cậu, bị đối thủ cướp ngay lập tức.
Tiếng thở dài từ khán đài vang lên, nhưng Pansa không trách mắng. Anh chỉ liếc nhìn Suphanat, ánh mắt bình thản nhưng đầy hàm ý.
“Bình tĩnh. Quan sát nhiều hơn,” Pansa nói khi chạy ngang qua cậu.
Suphanat nuốt khan, gật đầu và tiếp tục chạy về vị trí.
Phút 25: Đội bạn tổ chức một pha phản công nhanh. Tiền vệ đối thủ nhận bóng và thực hiện một pha đi bóng kỹ thuật qua hai cầu thủ. Suphanat lao vào ngăn cản, nhưng do tính toán sai thời điểm, cậu phạm lỗi bằng một cú xoạc chân thừa lực. Tiếng còi của trọng tài vang lên, và lá thẻ vàng được rút ra.
Cả sân bóng như im lặng trong giây lát. Suphanat đứng đó, cúi đầu, cảm giác thất vọng ngập tràn. Tiếng xì xào từ khán đài không ngừng vang lên, khiến cậu càng thêm bối rối.
Pansa nhanh chóng chạy tới, vỗ nhẹ vai cậu. “Đừng để chuyện này làm cậu mất tinh thần. Tập trung lại, tôi sẽ hỗ trợ.”
Suphanat khẽ gật đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.
Phút 35: Một cơ hội nguy hiểm khác của đối thủ. Tiền đạo đội bạn thoát xuống và đối mặt thủ môn. Suphanat dồn hết sức mình chạy về hỗ trợ. Cậu kịp thời chen vào đường bóng, khiến cú sút bị chệch hướng. Dù không hoàn hảo, nhưng sự nỗ lực của cậu phần nào làm giảm áp lực lên hàng phòng ngự.
Phút 40: Đội của Pansa giành quyền kiểm soát bóng. Một pha phối hợp đẹp mắt ở giữa sân giúp bóng đến chân Pansa. Anh quan sát nhanh, rồi tung một đường chuyền vượt tuyến cho Suphanat. Cậu đón bóng, cố gắng đi thêm vài nhịp để tạo khoảng trống, nhưng lại để mất bóng khi bị hai hậu vệ đối phương áp sát.
Tiếng còi kết thúc hiệp 1 vang lên trong tiếng thở dài của các cầu thủ. Suphanat bước chậm về phía phòng thay đồ, đầu cúi thấp, không dám nhìn ai. Những sai lầm và áp lực khiến cậu cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
Trong phòng thay đồ, Suphanat lặng lẽ bước vào nhà vệ sinh, tránh khỏi ánh mắt của mọi người. Cậu cảm thấy mình không xứng đáng đứng trên sân, không xứng đáng với sự kỳ vọng từ đồng đội và huấn luyện viên.
Tuy nhiên, Pansa không để cậu cô đơn quá lâu. Anh bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Suphanat đang rửa mặt dưới vòi nước lạnh, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Suphanat.”
Cậu giật mình, quay lại nhìn Pansa. “Em xin lỗi… Em không đủ tốt…”
Pansa khoanh tay, dựa vào bức tường cạnh đó, ánh mắt trầm tĩnh. “Đúng, cậu đã phạm lỗi. Nhưng đó là một phần của trận đấu. Điều quan trọng là cách cậu đối mặt với nó. Cậu muốn trốn tránh hay muốn sửa sai?”
“Em…” Suphanat lắp bắp, không biết trả lời thế nào.
“Nghe này,” Pansa bước tới gần, đặt tay lên vai cậu. “Không ai mong đợi cậu hoàn hảo. Điều chúng tôi cần là một Suphanat không bỏ cuộc. Cậu đã tập luyện rất chăm chỉ, tôi đã nhìn thấy điều đó. Vậy nên, hãy bước ra sân và chứng minh khả năng của mình.”
Những lời nói của Pansa như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm lòng cậu. Suphanat khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
“Tốt. Giờ thì ra ngoài. Đồng đội đang chờ cậu,” Pansa mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu trước khi quay người rời đi.
Khi Suphanat trở lại phòng thay đồ, các đồng đội lập tức vây quanh cậu.
“Cố lên, Suphanat. Đừng để một vài sai lầm nhỏ làm cậu nản lòng.”
“Đúng vậy! Cậu đã cứu nguy vài lần rồi mà. Chỉ cần tự tin hơn ở hiệp hai thôi!”
Huấn luyện viên cũng bước tới, gật đầu với Suphanat. “Lỗi vừa rồi là do cậu xử lý hơi vội. Cần quan sát và bình tĩnh hơn. Hiệp hai, tập trung vào di chuyển không bóng và phối hợp tốt với Pansa. Cậu hiểu chứ?”
“Dạ hiểu, thầy,” Suphanat đáp, giọng đã vững vàng hơn.
“Rất tốt. Hãy nhớ, đây là cơ hội để cậu tỏa sáng.”
Những lời khích lệ ấy tiếp thêm sức mạnh cho Suphanat. Cậu siết chặt nắm tay, hít một hơi sâu và tự nhủ rằng mình sẽ không làm mọi người thất vọng.
Hiệp 2
bắt đầu khi tiếng còi của trọng tài vang lên. Không khí trên sân bóng trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Các khán đài rực rỡ bởi sự cổ vũ nhiệt tình từ người hâm mộ, tạo nên áp lực lẫn động lực cho cả hai đội.
Suphanat hít một hơi thật sâu, bước ra sân với một quyết tâm mới. Những lời động viên từ Pansa, đồng đội và huấn luyện viên vẫn vang vọng trong tâm trí cậu.
Phút 46: Ngay từ đầu hiệp, Pansa nhanh chóng tổ chức một pha tấn công. Anh dẫn bóng qua cánh trái, phối hợp với hậu vệ cánh để tạo khoảng trống. Suphanat di chuyển theo, lần này cậu tập trung hơn, giữ khoảng cách hợp lý và sẵn sàng nhận bóng bất cứ lúc nào.
Pansa chuyền bóng cho Suphanat, một đường chuyền ngang đầy chính xác. Cậu đón bóng, xử lý gọn gàng và ngay lập tức chuyền về phía tiền đạo cánh. Đội hình của họ trở nên mượt mà hơn, những đường chuyền liền mạch làm rối loạn hàng phòng ngự đối phương.
Phút 50: Một pha phản công của đội đối thủ diễn ra. Tiền vệ đội bạn cướp bóng từ giữa sân, nhanh chóng tổ chức tấn công. Suphanat chạy lùi, phối hợp với các đồng đội trong phòng ngự. Lần này, cậu giữ được sự bình tĩnh, chặn đứng đường chuyền nguy hiểm bằng một pha cản phá chính xác.
“Làm tốt lắm!” Pansa hô lớn, vỗ tay khi thấy sự cải thiện rõ rệt từ Suphanat.
Phút 60: Cơ hội vàng xuất hiện. Đội của Pansa tổ chức một đợt tấn công dồn dập. Bóng được chuyền từ hậu vệ đến tiền vệ cánh, rồi chuyển nhanh vào khu vực trung tâm. Pansa dẫn bóng, vượt qua hai hậu vệ đối thủ. Anh chuyền ngược lại cho Suphanat, người đang di chuyển ở rìa vòng cấm.
Suphanat nhận bóng, quay người né một hậu vệ rồi tung một cú sút. Bóng bay thẳng về phía khung thành, nhưng thủ môn đội bạn phản xạ xuất sắc, đẩy bóng ra ngoài trong gang tấc.
Khán giả ồ lên, cổ vũ nhiệt tình. Dù không thành bàn, nhưng Suphanat bắt đầu cảm nhận được sự tự tin và nhịp độ của trận đấu.
Phút 70: Đối thủ có một pha phản công nguy hiểm. Tiền đạo đội bạn thoát xuống, đối mặt với thủ môn. Suphanat dốc toàn lực chạy về hỗ trợ phòng ngự. Cậu kịp thời lao vào chặn cú sút, khiến bóng đổi hướng và đi ra ngoài biên. Pha cứu nguy này khiến khán giả đứng dậy vỗ tay không ngớt.
Phút 80: Trận đấu dần đi vào những phút cuối, căng thẳng như chạm đỉnh. Tỉ số vẫn hòa 0-0, và cả hai đội đều khao khát ghi bàn. Huấn luyện viên ra hiệu điều chỉnh chiến thuật, tập trung khai thác cánh trái nơi đối thủ có vẻ hụt hơi.
Pansa nhận bóng từ giữa sân, khéo léo lừa qua một hậu vệ rồi tung một đường chuyền dài đến chân Suphanat, người đang chờ sẵn ở gần vòng cấm. Suphanat không hề do dự, đón bóng bằng một cú chạm tinh tế rồi dẫn thêm hai nhịp, đánh lừa hậu vệ đối phương.
Trong khoảnh khắc quyết định, cậu tung một cú sút từ xa đầy uy lực. Bóng bay như một mũi tên, vượt qua tầm với của thủ môn và đâm thẳng vào góc lưới.
Tiếng reo hò bùng nổ trên khán đài! Các đồng đội chạy ùa tới, ôm chầm lấy Suphanat.
“Làm tốt lắm!” Pansa nói, vỗ mạnh vào vai cậu, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.
Suphanat cảm thấy trái tim như muốn nổ tung. Sau tất cả những nỗ lực và áp lực, cậu đã làm được.
Phút 90+3: Trận đấu khép lại với tiếng còi mãn cuộc, và đội của Pansa giành chiến thắng 1-0. Suphanat được bầu chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trận, không chỉ vì bàn thắng quyết định mà còn nhờ tinh thần chiến đấu không bỏ cuộc.
----
Sau trận đấu, Suphanat bước ra khỏi sân, cảm giác mệt mỏi tan biến trước sự cổ vũ từ khán giả và lời khen ngợi từ đồng đội.
Pansa đi bên cạnh, ánh mắt đầy tự hào. “Thấy chưa? Tôi đã nói cậu làm được mà.”
“Cảm ơn anh, Pansa,” Suphanat nói, nụ cười rạng rỡ. “Nhờ anh, nhờ mọi người, em mới có thể vượt qua được.”
Pansa khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. “Không phải nhờ tôi. Đó là nhờ vào chính cậu.”
Cả hai cùng bước vào phòng thay đồ, giữa những tiếng cười nói rộn ràng của đồng đội. Suphanat biết rằng, con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng hôm nay, cậu đã chứng minh được bản thân. Và điều đó là khởi đầu cho sự hồi sinh mạnh mẽ của cậu trên sân cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip