Chap 15

- Guan Lin...

Jihoon nhỏ giọng gọi, và Guan Lin mỉm cười ngay sau đó, vẫy tay rồi bước về phía cậu như thể cậu ta chỉ chờ đợi có thế thôi.
Ánh mắt rạng ngời như những vì sao vừa sa vào đó, dù cho mọi thứ vẫn giống trước kia, thế nhưng sự ngượng ngùng kỳ dị trong Jihoon đang ngày một lớn dần.

- Anh tan học rồi hả? Mệt không? Túi có nặng không? Em mang giúp anh nhé?

Trái với sự lười biếng trong cử chỉ khi xua các cô gái quanh mình, Guan Lin hiện giờ trông tươi tỉnh hơn bao giờ hết.

- A-Anh khoẻ.

Jihoon lắp bắp, không biết tại sao mình cần trở nên như thế, chỉ là sự hồ hởi thái quá này cậu vẫn chưa quen.

Một vài cuốn tập bên trong, liệu chúng có thể khiến cậu đổ mồ hôi khi cầm hả?

Hoang đường.

Dù gì cũng đừng đối với cậu như thể cậu mỏng manh thế chứ? Nhìn lại đi, bề ngang này, hổng phải là cậu còn mỡ màng hơn cả Guan Lin?

Như thể hiểu thấu tiếng lòng Jihoon, người bên cạnh cậu xoa xoa mái đầu mềm mượt, cảm giác ngượng ngùng ban đầu thoắt cái biến thành một ngọn lửa to khi Guan Lin nhẹ nhàng châm chích:

- Nhưng anh sẽ không cao nổi luôn á.

Lòng tự trọng của Jihoon bị nghiền nát như chiếc lá khô cậu vừa mới đạp qua.
Cậu đâu phải thấp, chỉ là tên nhóc này đột biến quá thôi.
Khớp ngón tay vang lên răn rắc, trong chiều nhạt nắng, Jihoon chạy đuổi theo và Guan Lin sải bước lớn ngay trước cậu rồi cười.

- Hyung, đừng về nhà vội, mình đi chơi một lát đi.

Câu nói thốt ra, bước chân Guan Lin cố tình ngưng lại, để Jihoon đâm sầm vào theo quán tính, chạm phải lưng mình.
Jihoon không nhớ bản thân có đánh cậu ta theo dự tính ban đầu không nữa.
Chỉ nhớ mùi xả vải hoặc nước hoa của Guan Lin quả thực say lòng.

Mùi cỏ dại đâm chồi mạnh mẽ hay là mùi cánh rừng nhiệt đới sau mưa?!?!

- Nên là, chúng ta đang hẹn hò đây hả?

Guan Lin nói không chắc chắn, nhìn quả bóng rổ không ngừng nảy lên trong tay của Jihoon.
Cặp sách cả hai bị vứt ở ghế ngồi, áo khoác vắt lên trên, tay áo trắng xắn lên quá khuỷ và khom người, đứng đối diện nhau.

- Bộ em tưởng chúng ta sẽ đi coi phim, đi thuỷ cung hay chụp hình đôi gì đấy hả? Gớm bỏ mẹ được.

Jihoon chau mày trước thái độ của Guan Lin, đuôi mắt giần giật vài cái, gân cổ cãi, vẫn còn khó chịu vì sự trêu chọc của cậu ta từ lúc nãy.

Bọn họ vừa vặn trông thấy sân bóng rổ khi ngưng lại, và đúng như dự đoán không mấy vui vẻ của mình, Guan Lin bị kéo vào đây.

- Nếu không muốn chơi cùng thì về trước đi, không tiễn.

Jihoon trông thấy sự phân vân trong ánh mắt Guan Lin, nhún vai, vẫy tay với một vài tên học sinh còn nán lại, cười tít mắt và nói với bọn chúng rằng có muốn hay không vận động đôi chút trước khi về.

Cách Jihoon đi vòng quanh từng người một.

Cách những bàn tay vui vẻ nắm lấy nhau.

Cách nụ cười ngọt ngào tan trong không khí.

Mặt Guan Lin cứ thế dần đen.

Cậu bực dọc ngồi ở băng ghế đợi, chau mày nhìn từng tên một khi sân bóng thoáng chốc lại có thêm vài người.

Đáng tiếc, chẳng một ai chú ý đến cậu ta.
Trận bóng diễn ra và Guan Lin điên tiết khi thấy những lần va chạm trên sân bóng.

- Huhhh, không có em cũng có thế vui đến thế.

Guan Lin lầm bầm.
Cậu cố làm mình phân tâm với những ghen tuông kỳ quặc, hi vọng sẽ có một bữa ăn hạnh phúc sau khi Jihoon đã mệt lã người.

Đi hẹn hò mà lấm lem mồ hôi, bụi bặm, vậy có khi nào Jihoon sẽ ghét chạm vào cậu hay không?

Đó là lý do duy nhất kéo Guan Lin ra khỏi tiếng reo hò phấn khích vang lên không ngơi nghỉ.

Bầu trời dần chuyển hẳn sang đen, ánh đèn vàng vọt rọi nghiêng những cơ thể hăng say không mệt mõi.
Còn tầm 10 phút nữa là xong trận, Guan Lin đã rời khỏi băng ghế để mua nước giúp Jihoon, cậu trở về một cách chậm chạp, và bất chợt chau mày vì một đường bóng căng đập đến.

"Bốp"

Jihoon ngã nhoài ra đất, chai nước trên tay Guan Lin cũng tạo nên vài tiếng động khi chạm phải sàn.

Bầu trời nhập nhèm, nghiêng ngả.
Mọi người chỉ kịp thấy một chiếc bóng cao to thoắt cái lại gần.

- Thằng chó, mày đánh bóng kiểu chó gì thế?

Guan Lin đá vào ngực tên nhóc vừa hất thẳng vào mặt Jihoon một cú, cách cậu ta phi đến như thể sắp dẫm nát người ta.
Làn khói đen ngòm toả ra từ đỉnh đầu Guan Lin, ngoài tiếng rên hừ hự của tên kia, không hề có tiếng can ngăn nào xuất hiện.

Mọi thứ đều chết lặng.

Khuôn mặt Guan Lin đang rất muốn giết người.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhìn khớp tay Guan Lin bồi thêm một cú trước khi vứt kẻ vừa giả ngất kia nằm ngay đơ ra mặt đất.

Dù biết chơi thể thao đôi khi sẽ có sự cố thế này, cùng là đàn ông, con trai thì không nên chấp nhất, nhưng kẻ nào mạnh hơn thì có lý hơn, cũng không ai muốn bị đánh như tên đang nằm đó.

Họ nhìn Jihoon ngồi cách đấy không xa, ghi nhớ gương mặt để về sau tránh ra khi có thể.

- Nhìn em xem nào, anh có bị chảy máu không?

Guan Lin buồn phiền khuỵ xuống cạnh Jihoon, nâng mặt cậu ta lên và xem xét.
Vết tích đã bị lau vào chiếc áo, Jihoon cố mạnh mẽ xua tay nhưng Guan Lin biết chắc nơi quả bóng đã chạm vào.

Cậu nhẹ nhàng ấn vào đó, cảm nhận chân mày Jihoon nhăn tít lại vì đau.

Ai bảo không thèm nghe lời cậu?
Chơi bóng cùng lũ đầu đất kia, bọn chúng biết nhường sao?

"Không khí này cứ là lạ sao ấy tụi mày ạ"

Những cái bóng đèn im thin thít, liếc nhìn nhau đầy uỷ khuất, bọn họ hiểu hết những gì truyền đạt chỉ bằng một ánh nhìn thôi.
Mọi thứ dần kì dị, và họ đứng nghiêm như thể đang bị phạt bởi giáo viên.

"Hay mình chạy đi???"

Một tên trong số đó chớp nhẹ.

"Tao sợ thằng chân dài kia lắm "

Tất cả trợn mắt nhìn tên nhóc nằm bẹp trên sàn đã lom khom bò dậy, đến đứng gần chúng như thể họ là đồng phạm với nhau.

Ai biết đâu được kẻ điên kia sẽ phát tiết thêm lần nữa?
Có khi nào cả lũ sẽ bị giết hết không?

Những chiếc bóng đèn bắt đầu run rẫy.

- Biến.

Jihoon lầm bầm đầy khó nhọc, cơn tê nhức hiện đang đè nghiến cậu ra.

- Tụi mày biến đi.

Guan Lin vẫn mân mê khuôn mặt Jihoon, nghe thấy liền liếc xéo mấy tên đứng cách họ một đoạn đang bấu vào tà áo.
Không đến ba giây để não bộ loading thông tin, lần quay lại nhìn tiếp theo, cả một con muỗi Guan Lin cũng không tìm thấy.

Mấy kẻ phiền phức.
Guan Lin lầm bầm.

- Anh kêu em biến đó.

Jihoon đánh vào mu bàn tay Guan Lin giận dữ, cậu thấy khá mất mặt vì chuyện mới xảy ra.
Đầu vẫn còn ong lên sau va chạm, và sự ân cần này khiến tự trọng của cậu bị tổn thương.

Cậu có làm sao đâu cơ chứ?

Thế này về sau ai còn dám chơi bóng rổ với cậu đây?

- Anh đừng giận, đau lắm sao? Sưng lên rồi này.

Guan Lin không mấy quan tâm về chuyện ấy, cậu ta cứ xuýt xoa lên như thể mình mới là kẻ bị đau.

Cơn gió đêm ùa qua khe khẽ, những ngón tay ấm áp cứ vuốt ve bầu má Jihoon, cậu ngập ngừng giây lát lại thôi, mãi cho đến khi đôi chân dần tê dại.

- Guan Lin, thực ra... chườm đá sẽ khiến vết sưng giảm bớt.... còn hôn thế này... không có... tác dụng đâu...

Tiếng xào xạc từ những tán cây như trêu ghẹo, sân trường chỉ còn hai bóng người đang đổ xuống, chao nghiêng.
Ngôi sao trên bầu trời lúc này rõ ràng không lấp lánh bằng đôi mắt kẻ đang nhìn cậu.
Và Jihoon nghe thấy mùi bạc hà thơm ngọt trên môi.

Tiếng thầm thì từng ấm áp đến thế sao? Khi hoà cùng tiếng tim đập rộn?
Là của Guan Lin hay là của cậu, giờ phút này có quan trọng nữa đâu?

Jihoon nói giữa khoảng trống trong nụ hôn tiếp đó, và Guan Lin đã khựng lại thật lâu.

- Anh cũng thích em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip