14.

Mùa đông năm nay, đích thị là mùa của Hyunsuk.

Chuẩn bị album mới mất ba năm.

Chưa kể đến phòng thu đẳng cấp, MV được quay dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn nổi tiếng.

Chỉ tính riêng mười một ca khúc trong album,

Đều do đích thân JaeHyuk sáng tác đặc biệt dành cho Hyunsuk.

Không ít người nói,

Có sự đóng góp của một loạt những tên tuổi đầy vai vế như vậy, album này không cần xem cũng biết hoành tráng rồi.

Nhưng mà, muốn biết y phục có đẹp hay không, nhất định phải mặc thử lên người.

Bìa album này tất nhiên được thiết kế vô cùng tinh xảo,

Giọng hát của Hyunsuk càng chứng thực cho tên tuổi của album.

Dưới sự chỉ bảo của JaeHyuk, phong cách biểu diễn của Hyunsuk ngày một hoàn mỹ,

Cậu không chỉ dựa vào chất giọng đặc biệt cùng kỹ xảo âm nhạc,

Mà còn chân chính dụng tâm, đưa tình cảm vào mọi câu hát.

Tựa như album mới của Hyunsuk– "Kén",

Đây là khoảng khắc Hyunsuk phá kén biến thành cánh bướm rực rỡ huy hoàng.

Ngày đầu tiên album mới chính thức được tung ra thị trường,

Asahi đặc biệt tự mình đến tiệm băng đĩa mua "Kén",

Trên ảnh bìa, Hyunsuk gọn gàng trẻ trung như một cậu sinh viên mới ra trường,

Cậu ta mặc sơ mi trắng, quần jeans xanh, đứng giữa bầu trời trong vắt của mùa hạ cười vui vẻ,

Khiến cho không khí xung quanh tựa hồ ấm áp hắn lên.

Asahi nhìn bìa album cười nhẹ, ngón tay vô thức lướt qua một hàng chữ nhỏ phía dưới:

Nhà sản xuất: Yoon JaeHyuk

Giờ đã là mùa đông, kể từ lần cuối cậu nhìn thấy JaeHyuk đến nay, đã gần ba tháng.

Asahi cẩn thận cất album mới vào ba lô,

Sau đó chậm rãi về nhà.

Trở lại đây đã lâu, nói với mọi người trong nhà rằng được nghỉ đông,

Nhưng người nhà không tin.

Đành vậy, để cho ba mẹ chứng kiến con trai mình xuất hiện trên TV thẳng thắn thừa nhận chính mình vô liêm sỉ vì tiền hãm hại người khác,

Cũng không phải chuyện gì vui vẻ.

Asahi trước sự chất vấn của ba mẹ, chỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Con không thể giải thích được. Nhưng ba mẹ hãy tin con".

Ba hiển nhiên vô cùng phẫn nộ: "Ra đời mấy năm, mày không chỉ biến thành loại đồng tính luyến ái, nhâm phẩm cũng mục nát cả rồi ấy hả?"

Asahi nghe xong nửa ngày không đáp, cuối cùng thấp giọng bảo: "Nhớ nhà, muốn về nghĩ ngơi một chút. Hai ba tháng sau sẽ rời đi".

Lời nói ra tuy là như vậy,

Nhưng trong lòng Asahi rõ hơn ai hết,

Tạp chí đã sớm sa thải cậu,

Phòng thuê ở thành phố A tuy còn chưa trả lại, nhưng dù có trở về,

Đại khái cũng sẽ không thể...

Asahi nhẹ nhàng "haiz" một tiếng, phả ra làn khói trắng mong manh bên bờ môi, vừa xuất hiện đã rất nhanh biến mất.

Chuyện buổi họp báo ngày hôm ấy, cậu chưa từng hối hận.

Vốn là do chính mình phạm phải sai lầm, cũng nên tự mình giải quyết,

Cậu bất quá chỉ chọn phương pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất, cũng cực đoan nhất mà thôi,

Chỉ là cậu vẫn còn chút tiếc nuối.

Tiếc nuối bí mật chôn sâu dưới đáy lòng mình bấy lâu,

Lại dùng một phương thức khó hiểu mà biểu lộ trước mặt JaeHyuk.

Cậu thậm chí không dám gặp lại JaeHyuk mà chỉ biết chạy trốn.

Cậu sợ rằng một khi nhìn thấy anh, tất cả những khát vọng cùng yêu thương đắm say khó lòng kìm nén sẽ đồng loạt nhấn chìm cậu.

Chìm đắm rất thống khổ, mà cậu thì rất nhát gan.

Nếu như có thể,

Cậu chỉ hi vọng mình đã thổ lộ tốt hơn một chút.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này,

Asahi luôn cảm thấy chán nản: so với năm năm trước, bản thân hình như chẳng tiến bộ chút nào.

Kỳ thực Asahi của của năm năm về trước, làm sao có được sự bình tĩnh như ngày hôm nay,

Lại nói, cậu từ lâu đã sống trong bất an căng thẳng.

Cậu xuất thân từ một thành phố nhỏ bé,

Gia cảnh bình thường, cá tính bình thường, sau đó thi đậu vào một trường đại học cũng bình thường ở thành phố A.

Cậu đã bình thường như vậy hơn hai mươi năm, giờ lại đột ngột phát hiện sự bất thường của bản thân...

Cậu, hình như là gay.

Nói "hình như" bởi vì cậu không thể nào tin mổi.

Trong quan niệm của cậu, bốn chữ "đồng tính luyến ái" thật xa lạ biết nhường nào,

Thế nhưng, cậu phát hiện bản thân đối với nữ diễn viên AV hoàn toàn không có cách nào 'cứng' lên nổi, ngược lại vì nam giới mà trở nên hưng phấn,

Cậu bắt đầu ý thức được tính hướng của bản thân có vấn đề.

Vì vậy, Asahi bắt đầu điên cuồng tìm hiểu về "đồng tính luyến ái" trên internet,

Càng xem càng thấy giống mình, càng xem càng thấy sợ hãi.

Chuyện này đối với một người hướng nội như cậu mà nói, là một gánh nặng tinh thần cực lớn.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, hay là trước mắt đến gay bar một lần xem sao,

Xem rằng bản thân có thực sự sinh ra khát khao với đàn ông hay không,

Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Asahi liền đến quán bar Friday.

Tuy đây là gay bar,

Nhưng không phải là một địa điểm nổi tiếng cho lắm, vị trí khó tìm, người cũng không quá đông đúc, không khí xem như không tệ.

Thực sự là như vậy.

Chỉ là, đến khi Asahi ngồi vào trong quán bar rồi, mới có cảm giác không ổn.

Lập tức đầu cũng không dám ngẩng lên,

Chỉ biết mãnh liệt nhìn chằm chằm ly cocktail trước mắt, xanh xanh đỏ đỏ, phức tạp rối ren như tâm tình của cậu.

Cậu có thể cảm giác được sự nhiễu loạn của quán bar.

Rõ ràng đều là đàn ông con trai, nhưng bọn họ không kiêng nể mà trêu chọc nhau, có lẽ đang tìm bạn tình đêm nay.

Những chuyện này khiến Asahi không khỏi mất tự nhiên.

"Này—"

Bả vai Asahi bị vỗ một cái.

Cậu lập tức bật dậy, luống cuống nói: "Tôi không phải, tôi không phải, tôi không..."

Người trước mặt đội chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ sụp xuống che khuất nữa gương mặt,

Trong ánh đèn lờ mờ của quán bar, càng không thể nhìn rõ là ai.

Asahi chỉ thấy khóe miệng người nọ thấp thoáng cong lên, nói: "Ví tiền của cậu bị rớt này".

Nói xong, hắn đặt chiếc ví lên bàn, quay người đi về phía cửa quán bar.

Asahi sững sờ, nhìn ví tiền, lại nhìn người nọ, không tự chủ mà đi theo.

Asahi theo người nọ quẹo vào một con phố gần đó.

Phố đêm thực sự rất náo nhiệt.

Quầy hàng, đồ nướng, bún thập cẩm cay...

Là một chợ đêm nhỏ.

Hắn dừng lại ở quán ăn mua một lon bia, sau đó ôm bia tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Asahi cũng không hiểu tại sao mình lại đi theo hắn,

Nhưng mà cậu muốn làm như vậy.

Xuyên qua con phố liền bắt gặp một sân bóng rổ cũ,

Lúc này, trên sân không một bóng người, chỉ còn ánh đèn đường cô độc hiu hắt chiếu rọi.

Người nọ rốt cục dừng lại, ngồi trên khán đài sân bóng, chậm rãi nốc bia.

Asahi cũng ngừng chân,

Ngồi cách hắn thật xa, bắt đầu phát ngốc.

Lúc đó đã là hai giờ sáng.

Giữa màn đêm không được yên tĩnh cho lắm của nơi này,

Asahi cứ như vậy suy nghĩ miên man,

Nghĩ đến phản ứng của người thân và bạn bè khi biết mình là người đồng tính;

Nghĩ xem mình rốt cục muốn làm nghề gì;

Nghĩ đến cửa hàng bán đậu phụ nho nhỏ dưới lầu không biết đã đóng cửa hay chưa;

...

Cậu suy nghĩ rất nhiều.

Không thấy lạnh, cũng không thấy mệt,

Chỉ có chút lo sợ bất an.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao cậu bỗng dưng theo chân một người xa lạ.

Cậu cần một phương hướng.

Không biết đã qua bao lâu,

Asahi chợt cảm thấy người trước mặt dường như có động tĩnh,

Ngẩng đầu nhìn lên, là người mà cậu một mực đi theo.

Hắn vẫn y nguyên sùm sụp cái mũ, đứng trước mặt bất động nhìn xem biểu tình của cậu.

Asahi giật mình, vô thức lui về phía sau,

Người nọ thế nhưng lại cười, thả lon bia xuống mặt đất bên cạnh cậu, nói khẽ: "Đừng sợ" Sau đó liền rời đi.

Thanh âm của hắn rất êm tai, nghe như tiếng hát.

Asahi nhịn không được, nghĩ vậy.

Lúc này sắc trời đã chuyển trắng, thành phố đang dần thức giấc:

Đèn đường lụi tắt,

Trên cây ngô đồng ríu rít tiếng chim non;

Các cụ ông ngoài sân bóng đang tập thái cực quyền;

Bác trai bán bánh rán đẩy xe, bác gái đi phía sau cẩn thận trông giữ;

Lại là một ngày mới.

Đáy lòng xao động của Asahi, rốt cục tĩnh lặng trở lại.

Con người đôi khi quả là một loài động vật kỳ quái.

Luôn gắng sức hồi tưởng về ký ức đẹp đẽ thật nhiều thật nhiều lần,

Trong đầu không khỏi này ra một suy nghĩ: Mảnh hồi ức ấy rốt cục có phải sự thực hay không?

Cho tới bây giờ, Asahi mỗi lần nghĩ tới chuyện này,

Vẫn không thể tin được người mà cậu gặp lúc trước chính là JaeHyuk.

Nhưng quả thực, hắn đã xuất hiện,

Cậu gặp JaeHyuk,

JaeHyuk là gay, hắn mua một lon bia,

Hắn còn nói với mình: "Đừng sợ".

JaeHyuk có lẽ vĩnh viễn cũng không biết được đêm hôm ấy rốt cục có bao nhiêu ý nghĩa đối với Asahi.

Không một dấu hiệu, hắn cứ như vậy bước vào thay đổi cuộc sống của cậu,

Asahi chưa bao giờ hoài nghi điều đó.

Asahi dừng bước.

Muốn về nhà phải qua đường.

Đi qua giữa rừng cây trong công viên, liền có thể trông thấy khu nhà cậu.

Tiếc rằng bây giờ đang là giữa mùa đông, cây ngô đồng đều trụi lá,

Chúng chìm đắm trong ánh mặt trời ngày đông giá lạnh, lộ vẻ ôn hòa mà trang nghiêm.

Dưới gốc cây phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi,

Hắn khoác một chiếc áo sẫm màu, dựa vào thân cây không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tựa hồ cảm giác được sự xuất hiện của Asahi,

Hắn quay đầu nhìn cậu nở nụ cười, nói: "Mùa đông ở đây lạnh nhỉ".

Đoạn hắn đứng thẳng người, chậm rãi đi đến trước mặt cậu, chìa tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip