3.
Bàn tay Asahi hơi lạnh, đốt ngón tay thon dài, so với bàn tay của đàn ông bình thường thì nhỏ hơn.
Không biết có phải vì trong xe quá yên lặng không mà JaeHyuk cảm thấy mình có thể cảm nhận được cả sự run rẩy của bàn tay đang đặt trên mặt mình.
Cậu ấy hình như hơi căng thẳng.
Thật kỳ quái, tại sao lúc trc cứ nghĩ rằng thợ săn ảnh nhẫn nại vô cùng này là một chú già râu ria đầy mặt cơ chứ?
JaeHyuk không nhịn được mà mỉm cười.
Bên kia Asahi cũng không buông tay ra.
Cậu quay đầu, tập trung nhìn ra ngoài cửa xe, dáng vẻ giống như đang bị thứ gì đó thu hút.
Nhưng JaeHyuk biết, ở đó chẳng có thứ gì cả.
Anh nghĩ, cậu ấy chỉ là xấu hổ thôi.
Anh nghĩ nhứ thế, cũng nói như thế: "Cậu đang xấu hổ à?"
Asahi "soạt" một cái quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, bộ dạng như vừa nghe thấy điều gì khó tin lắm vậy: "Anh..."
Cậu lập tức rút trong túi ra một quyển sổ, trực tiếp lật xuống trang cuối, nhanh chóng viết một câu, sau đó đưa quyển sổ cho JaeHyuk, cao giọng: "Ký vào!"
JaeHyuk cúi đầu nhìn: Hiện JaeHyuk nợ Asahi 5,800 won, có giấy này làm bằng chứng.
Lần này thì JaeHyuk thật sự phì cười.
Asahi không thèm để ý đến anh ta, mặt mày đỏ rực, cũng không biết là do tức giận hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Qua một lúc lâu, JaeHyuk cuối cùng cũng ngừng cười.
Anh nghiêm túc nhìn Asahi: "Tôi có thể dùng thứ khác để gán nợ không?", nói rồi liền bước xuống xe.
Asahi giật mìnhh, còn chưa kịp gọi lại đã thấy JaeHyuk đi vòng qua chỗ mình, gõ gõ vào cửa kính xe.
Cậu hạ kính xuống, JaeHyuk dựa vào cửa xe nói:
"Lát nữa tôi sẽ đi về hướng bên kia, vừa đi vừa ra vẻ ngó trái ngó phải, cậu chụp ảnh lại đi. Đến lúc đó cứ nói tôi nhìn giống như đang đợi ai đấy, gặp gỡ bí mật, hẹn hò lén lút gì đó, mấy từ chuyên ngành ấy cậu biết mà.
Asahi ngây ra nhìn anh, không nói gì.
JaeHyuk cười: "Sao thế? Áy náy à? Ôi trời, không sao đâu, mấy thứ tin tức "đuổi hình bắt chữ" này nhiều lắm, không ai coi là thật đâu. Cậu cứ yên tâm chụp đi."
Asahi lắc đầu.
—
Tối hôm đó kết thúc bằng việc JaeHyuk bắt ép Asahi mời uống trà sữa để bồi thường cho trái tim mong manh dễ vỡ của anh.
Sau đó, Asahi đóng vai người tốt đến cùng, còn cho JaeHyuk vay tiền đi taxi về nhà... Trước nhà JaeHyuk e sẽ có đồng nghiệp của cậu, Asahi không dám tự mình đưa anh về.
Trước khi đi JaeHyuk muốn trao đổi số điện thoại với Asahi nhưng bị cậu từ chối.
JaeHyuk: "... Tôi chỉ đang nghĩ nếu ngày nào bị đám thợ săn ảnh bao vây thì sẽ gọi cậu đến cứu."
Asahi lắc đầu: "Tôi sẽ là một trong đám thợ săn ảnh đang bao vây anh lúc đó."
Nói thật thì, JaeHyuk rất bất ngờ.
Không phải anh tự kỷ, nhưng quả thật trong ngoài giới người muốn xin số điện thoại của anh nhiều không kể xiết, lại chỉ có Asahi là từ chối.
JaeHyuk cũng không tức giận, hỏi đơn giản: "Tôi có thể hỏi tại sao không?"
Asahi có phần ngập ngừng: "Quá gần rồi."
Quá gần gũi, không tốt.
Asahi vẫn luôn cảm thấy đối với giới giải trí mà nói, câu nói "xa thương gần thường*" là chân lý của chân lý.
*Đây là thành ngữ, giống với thành ngữ "xa thơm gần thối" có thể hiểu là: lúc ở xa tỏ ra quý hoá, khi ở gần lại coi rẻ, không coi nhau ra gì.
Mấy năm gần đây Asahi đã gặp qua không ít những ngôi sao lớn nhỏ trong giới giải trí: Trước ống kính là một người, sau lưng lại là một người khác.
Mặc dù con người phần lớn đều ít nhiều mang hai mặt tính cách, nhưng có những ngôi sao sở hữu hai mặt tính cách chênh nhau quá lớn, nếu nói thật ra không biết sẽ làm tan vỡ bao nhiêu trái tim người hâm mộ.
Kể thì cũng có phần mỉa mai, đối với mấy tin đồn xung quanh các ngôi sao, Asahi hoàn toàn chẳng có tí hứng thú nào cả. Nhưng thân là một thợ săn ảnh luôn tận tâm hết sức với công việc, cậu không thể không đi tìm hiểu ngọn nguồn của đám tin đồn thất thiệt, ngồi lê đôi mách đó.
Có điều trong lòng, không cần biết JaeHyuk nghĩ cậu thế nào, cậu vẫn luôn cho rằng JaeHyuk rất đặc biệt.
Bởi vậy, cứ giữ khoảng cách là tốt nhất.
Khoảng cách quá gần, chỉ e bản thân sẽ có ngày đột nhiên phát hiện ra: Ồ, hoá ra anh ta cũng chỉ đến thế thôi.
Có lẽ, cậu hy vọng JaeHyuk mãi mãi ở vị trí đặc biệt như vậy trong tim mình.
...
JaeHyuk nghe được câu trả lời của Asahi cũng hơi bất ngờ.
Anh nhíu mày, hỏi: "Cậu không cho tôi số điện thoại, tôi làm sao trả tiền cho cậu được?"
Asahi: "Không cần trả đâu."
Lúc nói câu này, mặt Asahi vẫn chẳng có biểu cảm gì cả.
JaeHyuk nghĩ, có lẽ cậu ta quả thật chẳng để ý đến chuyện này.
Anh đột nhiên cảm thấy trong xe có phần bức bối, nhất thời cả hai đều chẳng ai nói gì.
JaeHyuk đành cầm lấy quyển sổ Asahi thường dùng, lật đến trang cuối cùng:
Tờ thứ nhất từ cuối lên là câu anh viết khi nhận ra thân phận của chàng thợ săn ảnh lén lút tặng quà sinh nhật cho mình.
Tờ thứ hai từ cuối lên là giấy ghi nợ anh thiếu cậu năm ngàn tám trăm won.
JaeHyuk nghĩ một chút, cầm bút nguệch ngoạc vài nét, sau đó đưa cho Asahi: "Nếu đã vậy, dùng cái này trả vậy."
Tờ thứ ba từ cuối lên, vẽ một toà nhà.
Nói thật, vẽ rất ra dáng.
JaeHyuk rất đắc ý: "Vẽ không tồi đúng không? Tôi rất hiếm khi vẽ tranh cho người khác đấy. Lần sau tôi sẽ vẽ cho cậu..."
Asahi ngắt lời anh: "Không có lần sau đâu. Chúng ta... có lẽ sẽ không còn gặp mặt giống như hôm nay nữa đâu."
JaeHyuk trầm mặc một lúc, sau đó cười cười: "Vậy à, nói cũng đúng..."
Anh gấp sổ lại để vào chỗ cũ, sau đó nghiêng người qua ôm Asahi một cái, nói: "Vậy thì, cứ thế vậy. Tạm biệt, Asahi." Xong rồi liền xuống xe, đi về hướng cổng ra vào.
Asahi nhìn theo bóng lưng JaeHyuk, cả người có phần ngẩn ngơ.
Cái ôm vừa rồi, có lẽ là thời khắc gần gũi với JaeHyuk nhất trong cả cuộc đời cậu rồi.
Cậu nghĩ...
Nghĩ gì?
Asahi cũng không biết.
Bởi vì cậu còn chưa kịp nghĩ thông suốt, JaeHyuk đã quay trở lại.
...
Anh đứng trước xe, vỗ vỗ túi áo, trông dáng vẻ phiền não: "Asahi, điện thoại tôi không thấy đâu. Cậu mau xem giúp tôi có ở trong xe không?"
Asahi không động đậy.
JaeHyuk làm bộ làm tịch ngó ngó vào trong xe: "Ôi chao, hình như không nhìn thấy đâu cả."
Asahi không lên tiếng.
JaeHyuk rên rỉ: "Làm sao đây? Hình như tôi cũng đâu đi qua chỗ nào khác..."
Asahi rũ mắt xuống, sau đó từ tốn chậm rút di động ra: "Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"
JaeHyuk lưu loát đọc ngay một hàng số: "137XXXXXXXX."
Asahi gọi cho số điện thoại kia, nhạc chuông quả nhiên vang lên từ một góc trong xe.
Cậu tìm thấy điện thoại, im lặng đưa cho JaeHyuk.
JaeHyuk cũng chưa nhận ngay, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Asahi, có phải cậu ghét tôi không?"
Asahi còn chưa mở miệng, JaeHyuk đã tiếp: "Cậu xoá số điện thoại của cậu trong danh sách gọi đến đi."
Asahi ngẩn ra nhìn anh.
Khuôn mặt JaeHyuk rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải đang đùa.
Asahi đột nhiên thấy hoảng hốt.
JaeHyuk dường như không nhận thấy gì, nói xin lỗi: "Tôi thật không nên ép người quá đáng, cậu xoá nó đi."
Giọng anh ta nghe buồn buồn, ánh mắt lại không hề di chuyển, nhìn chăm chăm vào Asahi.
Asahi mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Tôi không biết mật mã mở khoá!"
JaeHyuk: "..."
JaeHyuk: "... Ừm, mã là biển số xe, 9849."
Asahi nhanh chóng mở khoá, gõ gõ mấy cái trên điện thoại rồi trả lại cho JaeHyuk.
JaeHyuk cũng chẳng nhìn, cứ thế đút vào túi áo, sau đó vẫy tay với Asahi: "Lần này thì tạm biệt thật rồi."
Đợi đến khi vào hẳn xe, JaeHyuk mở danh sách cuộc gọi trong điện thoại ra, tìm đến phần các cuộc gọi nhỡ, cái tên Asahi đột nhiên hiện ra.
Khoé miệng JaeHyuk khẽ nhếch lên, ngón tay ấn ấn vài cái:
Rất vui được quan biết cậu, Asahi.
Soạn tin, gửi đi.
—
Chớp mắt một cái đã đến tháng Bảy, thời điểm diễn ra Liên hoan âm nhạc mùa hè mỗi năm một lần của thành phố A. Điểm nhấn của liên hoan âm nhạc lần này chính là buổi trao giải được tổ chức vào lễ bế mạc.
Nói ra thì giải thưởng âm nhạc quy mô nhỏ này mặc dù không so sánh được với các loại giải thưởng danh tiếng toàn quốc hay quốc tế, nhưng vì quyền lực của ban giám khảo nên vẫn được các nghệ sĩ coi trọng.
Asahi mấy ngày gần đây cũng vì giải thưởng đó mà bận tới đầu tắt mặt tối.
...
Từ sau buổi tối hôm ấy, Asahi cũng không còn đơn độc gặp mặt JaeHyuk nữa.
Mà hai người, mặc dù đã có số điện thoại của nhau nhưng cũng chẳng ai nhắn tin liên lạc với đối phương cả.
Có lúc Asahi cũng đọc được mấy tin về JaeHyuk trên báo: Đi ăn tối cùng ngôi sao nữ nào đó, hoặc là "Tin độc quyền: Xâm nhập vào phòng làm việc của JaeHyuk" gì gì đấy... Tin tức không thiếu nhưng cậu cũng chẳng bao giờ đọc kỹ.
...
Buổi tối tổ chức lễ trao giải của Liên hoan âm nhạc, Asahi từ sớm đã đứng ngoài hội trường.
Bữa tiệc mặc dù không lớn, nhưng những gì cần có đều đầy đủ, trong đó bao gồm cả thảm đỏ.
Asahi đọc danh sách những người tham gia.
JaeHyuk và Choi Hyunsuk đồng thời xuất hiện trên thảm đỏ.
Nhắc đến Hyunsuk, đây cũng là nhân vật khiến người khác cảm thán không thôi.
Mấy năm trước, cậu ta chẳng qua chỉ là một ca sĩ nhỏ chẳng mấy tên tuổi.
Có giọng hát tốt, lại toàn hát mấy bài chẳng ra sao.
Có ngoại hình anh tuấn, nhưng vứt vào giữa đám nam thanh nữ tú của giới giải trí thì cũng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt.
Mà ngay cả bản thân Hyunsuk hình như cũng chẳng mấy để tâm mình có nổi hay không, tính tình cổ quái, thích gì làm nấy, ngay đến công ty quản lí cũng đau đầu với cậu ta.
Nhưng không biết tại sao, hai năm đổ lại đây Hyunsuk lại thay đổi phong cách, trở nên rất tích cực, rất nỗ lực, đẳng cấp hơn nhiều.
Chưa nói đến những mặt khác, cứ lấy việc phỏng vấn ra làm ví dụ, cậu ta không còn cứng nhắc và khó chịu với giới truyền thông nữa, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, nói năng cũng thân mật lễ độ hơn nhiều, giống như...
Một JaeHyuk khác.
Nghĩ đến đây, Asahi khẽ nhíu mày.
...
Thảm đỏ đã bắt đầu có người xuất hiện, các ngôi sao lộng lẫy xinh đẹp lần lượt đi qua.
Trong đó có ngôi sao nữ đã cùng JaeHyuk ăn tối.
Asahi cảm thấy hôm nay cô ta trang điểm quá thô tục, hoàn toàn không phù hợp với không khí của liên hoan âm nhạc, thế là chỉ tuỳ tiện chụp vài tấm.
Không bao lâu sau, JaeHyuk và Hyunsuk cũng xuất hiện.
Hai người đi phía trước, cách đó không xa là một người đàn ông mím chặt môi, bộ dạng có phần nghiêm khắc.
Đó là người quản lý của Hyunsuk.
Nhắc mới nhớ, Hyunsuk bắt đầu nổi lên từ khi đổi sang người quản lý này, chẳng biết có phải là lý do đó không nữa.
Hai ngôi sao vẫy tay chào hỏi liên tục, người hâm mộ bên dưới gào thét inh tai.
Asahi cầm máy ảnh chen chúc giữa đám phóng viên, nhìn có phần nhếch nhác.
Đến khi cậu ngắm chuẩn JaeHyuk thì anh cũng như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Asahi thấy hơi mất tự nhiên.
JaeHyuk trên thảm đỏ khiến cậu cảm thấy xa lạ.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bước trên thảm đỏ, sao trước đây cậu không cảm thấy nhỉ?
Sau khi kết thúc sự kiện thảm đỏ, một loạt phóng viên nhà báo đều lùi vào khu vực nghỉ ngơi trong hậu đài tiếp tục đợi.
Còn một lúc nữa mới tới tiệc tối, mọi người liền ngồi nói chuyện phiếm giết thời gian. Từ âm nhạc tới điện ảnh, từ quần áo trang phục đến đầu tóc trang điểm, cuối cùng không hiểu tại sao lại nhắc đến JaeHyuk:
"Thật không ngờ được, đã năm năm rồi mà JaeHyuk vẫn nổi như thế."
"Người ta dù sao cũng danh chính ngôn thuận nổi tiếng, tôi hình như còn trông thấy có người hâm mộ cảm động đến khóc luôn đấy."
"Khụ khụ, bây giờ người ta mau quên thật đấy, bỏ qua sự việc năm năm trước của JaeHyuk cũng đã đành, bây giờ lại sùng bái, thần tượng anh ta, thật khó hiểu."
"Sự việc năm đó cũng không phải anh ta làm đâu, nói ra thì số anh ta cũng đen quá..."
"Giới giải trí thật thật giả giả, ai biết được thế nào."
"Đúng thế, ngày đó cũng đâu ai có thể chứng minh anh ta không có mặt ở hiện trường, cuối cùng lại là người nhà kia rút đơn kiện, nói không chừng JaeHyuk đã giở trò sau lưng..."
"Anh ta không phải loại người đó."
Người nãy giờ không nói tiếng nào, Asahi đột nhiên cất giọng.
Mọi người đều nhìn cậu đầy kinh ngạc. Bọn họ quen biết Asahi đã lâu, nhưng trước nay người này chưa bao giờ thích thú buôn chuyện ngồi lê đôi mách với họ.
Ký giả của mạng Ngôi Sao, Haruto, cười nói: "Asahi, nhìn không ra cậu cũng hâm mộ JaeHyuk đấy nhé."
Asahi lắc đầu: "Tôi không phải người hâm mộ anh ta."
Haruto thở dài một tiếng: "Aizzz, Asahi này, cậu vẫn còn non lắm, cái hồ của giới giải trí này sâu hơn cậu nghĩ nhiều. Theo lý mà nói, chắc trong lòng cậu cũng rõ, đừng nhìn đám người kia trước ống kính thì phong lưu tao nhã, thực ra sau lưng không biết đang giấu giếm cái gì đâu. Cứ ví dụ ngay JaeHyuk đấy thôi, lâu như thế mới lại xuất hiện, mở phòng làm việc gì chứ, mới nhìn đã biết là đang tranh thủ lúc tên tuổi còn nóng sốt, có thể kiếm chác được gì thì kiếm chác nốt. Con người ấy mà, đều thực dụng cả thôi."
Mấy người ngồi xung quanh lần lượt gật đầu phụ hoạ.
Asahi định mở miệng phản đối, kết quả nghĩ một hồi, lại không biết phải nói thế nào mới được.
Lần đầu tiên cậu hận mình ăn nói chẳng ra sao.
Giới giải trí quả thật vô cùng hỗn loạn, cậu cũng không cho rằng JaeHyuk là một đoá sen trắng muốt "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Nhưng mà, cậu không thích người ta nói xấu anh.
Sự việc năm năm trước không phải anh ta làm, anh ta không phải loại người đó.
JaeHyuk, không phải loại người đó!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip