3 - tắm chung

Sống lười nhác quen, giờ có người phục vụ mình tôi có cảm giác sung sướng như ông bà lớn. Thậm chí chỉ cần ngồi một chỗ cũng có người bưng bê tận nơi, bảo sao tôi muốn nán lại đây lâu thêm một chút.

Một ngày đến với tôi thật đơn giản, xoay vòng quanh những giấc ngủ muộn tới khi mặt trở kéo giữa trán hay là khi đi tắm cũng có người chăm sóc tận tình.

Hồi đầu bế Sho vào tắm chung, cậu ta đã ngượng ngùng rất nhiều, thậm chí còn có ý định lẩn mất, nhưng không, tôi nào có cho nên em có cố cũng chẳng thể thoát khỏi tay tôi. Cưng nựng một tiểu hồ ly vào tận phòng thay đồ, mấy koi no sei (lý ngư tinh) tỏ ra vô cùng khó hiểu và có phần xấu hổ thay tôi. 

Trước mặt tôi bọn chúng hỏi mấy câu ngắt quãng, đầy khó nghe và làm cho cái sừng của tôi phải rung lên vài cái ngứa ngáy. Sau lưng, dù chưa nhìn nhưng loáng thoáng tiếng lào xào, lúc đấy tôi chỉ biết thở dài, và cái mái tóc kiêu ngạo của tôi chưa được lệnh nhưng đã cố tình đẩy dúi họ ngã về phía trước, sau đó trở về nguyên dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mặc cái bộ dạng ngơ ngác của mấy tiểu ngư đang hoang mang không biết bị dính phải trò đùa quỷ quái của ai (rõ ràng tôi là nghi phạm đầu tiên).

Trên người tôi giờ quấn mỗi cái khăn tắm và cưng bạch hồ nơi giữa ngực, cảm giác qua lớp lông dày mịn, mặt em hơi nóng hồng khiến tôi khiếm nhã phát phì. Yakihara (tên của koi no sei đợi tôi trước căn phòng nước nóng mà tôi có hỏi được tên) ngỡ ngàng ngước lên, rất khó hiểu với bản mặt hiện tại là sao con quỷ nữ tôi đây lại phức tạp thế.

Ồ không, xin đính chính lại là tôi vô cùng đơn giản, chẳng qua mấy cái hành động kỳ cục đó cứ nhanh đến vội đi, thành ra tôi dễ bị hiểu lầm. 

Yakihara hỏi tôi, "Ngài Senichi có cần tôi chăm sóc cậu Sho hộ không?"

Câu nói của tiểu ngư như cái phao quăng cho kẻ sắp đuối là em, mắt em sáng bừng lên nhìn cô ta và lại chóng vánh, bằng cái sự hụt hẫng giả dối em nhìn tôi. Bạch hồ thân yêu của tôi ơi, em hãy hay rằng, tôi ghét sự dối trá cùng giống loại nhà em, nên tôi sẽ thành thật cho em biết, Senichi này không dễ chiều lòng trong cảnh nửa vời đâu.

"Không cần đâu. Cứ để Sho tắm cùng ta."

"Ngài Senichi, chuyện này... Kozue-sama sẽ mắng chúng tôi mất."

"Senichi-sama..." 

Đến cả em cũng muốn nói đỡ một người mình ít va chạm, tôi khó chịu đảo mắt qua rồi kệ những gì em muốn nói.

"Các ngươi lo gì chứ, đến lúc đấy ta xin cho là được chứ gì?"

"Dạ, thưa ngài..."

"Ổn thôi, vì đấy là thỏa thuận của ta với Kozue nên ta đảm bảo, nếu ngươi làm tốt, Kozue sẽ khen ngươi."

Thuyết phục tôi và kết quả ngược lại, cô nhóc đó dễ dàng bị tôi đánh bật bằng mấy chức danh cao vọt của mình, trong mấy đợt đầu chuyển nước đã tận tình hỏi tôi về sở thích này kia làm tôi thêm hài lòng. Cám ơn cho sự tận tâm làm việc của cô bé, tôi xin Yakihara bằng tất cả lời lẽ tốt đẹp hãy mau biến đi, cút ra khỏi nơi vắng vẻ hai chúng tôi. Cuối cùng thì căn phòng cũng thưa bóng, còn tôi và còn em.

"Sho, hình như em muốn nói gì với tôi đúng không?"

Nói dứt lời, tôi chẹp miệng cái, trong vô thức hân hoan trong lòng mà tôi dám dùng cái giọng lêu lổng thừa chữ như vậy, tỉnh ra chỉ muốn vả vỡ mồm mình. Tôi quá hiểu rõ loại hồ ly, không phải vì dòng máu đang chảy trong người mà vì tôi từng nuôi chúng, nuôi âu yếm mà quên mất bản thân. 

Chỉ với mấy từ thật lòng mình giải khuây lòng em, em quay nhìn tôi bằng khuôn mặt của một con hồ ly ái ngại lần đầu bước vào tình trường và chẳng biết bước tiếp theo phải ra sao. Em ngại ngùng quay đi, cái miệng của một bạch hồ nhỏ bé hé ra, chẳng nói được gì lại ngậm vào.

"Nếu dùng cái hình dáng đấy khó nói thì ngươi có thể hóa thành đứa trẻ cũng được, ta không ngại cọ lưng cho ngươi đâu."

"Sao tôi có thể. Ngài Senichi cao quý như vậy không thể làm những việc đó với một người như tôi được."

Âm họng em chua chát, em đang nâng cao giá trị của tôi và tội nghiệp hạ thấp giá trị tồn tại của bản thân mình. Dù cái giọng em vẫn tông trầm nhạt như vậy, nhưng tôi biết, em không thích tôi, và em muốn tạo khoảng cách với tôi bằng mọi giá.

"Tại sao lại không thể?"

"Vì ngài..."

"Ta cọ lưng cho một đứa trẻ thôi mà, cậu có thể coi ta là mẹ nếu thấy thân phận hiện giờ của ta khó đối diện." 

Vồn vã ập đến những lời vô tư làm như thiếu suy nghĩ (chứ thật ra tôi đã cân nhắc rất kỹ), tôi cười và nảy ra muôn ngàn cái ý nghĩ khác lạ trong đầu. Em hốt hoảng nhìn tôi với con mắt kỳ thị, và thề với lòng, em đang kinh sợ tôi tận sâu trong đáy mắt. Dù rằng ác cảm với em về tôi là thật, nhưng với khuôn mặt truyền miệng trên dương gian để làm người xấu, tôi mỉm cười thật tươi và điều đó khiến em chẳng thể thốt ra nổi nửa lời khước từ. 

Tôi hiểu loài hồ ly mà Sho, chủng loài mấy người tinh ranh thật đấy nhưng suy cho cùng cũng là người tốt, sao có thể đối đầu được với kẻ xấu như tôi.

"Ngài thực sự muốn vậy sao?"

"Cứ coi ta là mẹ cậu là được. Đừng lo, chỉ là động chân động tay cho đỡ mỏi, ta không muốn gây tổn thương cậu đâu."

Cứ mỗi lần biến thân là y rằng lại một màn khói xám làm mờ hết mắt tôi. 

Trong cái bộ dạng của một cậu bé, em hãy hiểu rằng em đáng yêu khiến tôi si nồng, và giấu nhẹm cái sự khốn đốn thiêu đốt lòng tên cặn bã, tôi giả bộ làm một con người ham vui và kẻ bắt nạt xấu tính.

Chạm nhẹ vào tai em, em giật mình tính lùi ra sau, hai gò má thấp thoáng sắc hồng đào. Tôi bật cười thành tiếng, túm lấy hai cái tai nhọn của em, xoa xoa thích thú.

"Tai hồ ly sờ là thích nhất."

Tôi nói thẳng ra. Em nhìn tôi, hỏi rằng, "Ngài Senichi cũng là hồ ly mà đúng không? Sao ngài lại không có tai như vậy?"

Nới lỏng hai tay, tôi bắt đầu làm bộ của xoa cằm trịnh trọng suy ngẫm đến cái vấn đề nan giải này. Câu trả lời của tôi đơn giản thôi, vì tôi là con lai nên đặc tính của tôi khác thường, nhưng nào tôi nói với em mấy lời nhớn nhác kia, em sẽ nghĩ tôi dễ tính và có thể tiếp cận tôi để xích lại gần với nữ nhân kia. 

"Có thể là do mái tóc đã lấy hết phần rồi." Tôi bâng quơ trả lời, và mái tóc tôi giật nảy, cong lên hằm hằm trước mặt tôi. "Ấy, đùa thôi." 

Dáng em nhỏ bé, em lại cố chìm thấp, e dè nhìn mái tóc tôi. 

"Mái tóc ngài Senichi đáng sợ quá."

"Nào có như vẻ bề ngoài, ta quý mái tóc này hơn bất cứ ai, vì nó là một mái tóc đẹp vì ta mà. Sho thân yêu, nếu em sợ vậy, chi bằng em hãy chạm thử xem, rồi em sẽ biết."

Lịch thiệp đưa tay ra đỡ lấy những búp măng mũn mĩm của đứa trẻ, tôi kéo em lại gần và đặt tay em thật từ từ lên mái tóc màu bạch của mình. Qua cái vuốt mơn trớn đầy dụ hoặc em làm, cái bộ mặt thèm thuồng của đứa trẻ xinh xắn vô độ, nhìn em và tôi hiểu rằng mái tóc của tôi đã làm em xao lòng. Mái tóc tôi hiểu ý, những sợi em không nắm hết nhẹ nhàng cọ lên má em, mềm mại trơn tru và tỏa ra cái hương hoa nhàn nhạt âu yếu lấy cái mũi nhỏ của em.

Em reo lên, diễn tròn vai một đứa trẻ trước mắt tôi, "Tóc ngài Senichi đẹp thật đấy, và còn rất thơm nữa."

Tôi cười nửa miệng, đặt một nụ hôn lên những sợi tóc quá vai của em một chút, bí mật hít hà cái mùi thơm đặc trưng của em trong khi em còn bận tỏ vẻ xấu hổ trước hành động lừa tình trắng trợn này.

"Tóc Sho cũng rất đẹp."

"Ngài nghĩ vậy thật sao?"

"Ít nhất hiện tại là vậy."

Những gì xảy ra cũng chẳng có gì đáng kể lắm, nhưng bằng cuộc trò chuyện lên trước tôi cố tình gây dựng, em đã xích lại gần tôi thêm chút mà lại chẳng hề nhận ra.

Và sau khi tắm xong, em lại trở về nguyên dạng con bạch hồ nhỏ cho tôi cưng theo mệnh lệnh của tôi. Khi ấy tôi sẽ lau khô em, chải chuốt em, âu yếm em hết mực đến nỗi em ngỡ rằng, tôi là kẻ cuồng thứ đáng yêu, nào đâu ngờ rằng tôi lại đang thích thú giỡn chơi tình cảm của em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip