chap 5 + 6


Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tươi đẹp. Hôm nay văn phòng Park giảng viên sáng lạn vô hạn. Hôm nay Park Jiyeon nội tâm ai thán. Hôm nay Min ngự tỷ vẫn xinh đẹp như thường....

Sau khi khăn tắm rơi khỏi thân thể, Hyomin trên mặt nhiễm một tầng mây đỏ, làm người ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng mỹ nhân ngâm mình trong nước thời cổ đại. Park Hyomin nghĩ thầm, dù sao cái khăn cũng đã rơi xuống, ta dứt khoát không quấn lại, nhìn thoáng qua con gà nhỏ đang nhìn lén mình qua kẽ tay, Hyomin bỏ máy sấy xuống, đi đến trước tủ quần áo, bắt đầu chọn quần áo.

Park Jiyeon thông qua kẽ tay nhìn thấy Hyomin khí định thần nhàn chọn y phục, trong nội tâm vô hạn ai thán nhưng lại cũng có một chút hưng phấn. Oh, lão thiên, người không cần khảo nghiệm định lực của ta! Biết rõ ta thích nữ nhân, cũng không nên mang người như vậy đến đùa giỡn với ta, mắt ta ngày mai sẽ không nổi lẹo đi, Thượng Đế phù hộ ta hôm nay còn mạng rời khỏi đây.

Bắt quá thân thể Hyomin thật đẹp a, da thịt trắng nõn, hai ngọn núi tròn tròn, hai đỉnh núi vểch lên, đôi chân dài mảnh khảnh. Nhìn lén dáng người Park Hyomin, Jiyeon nuốt một ngụm nước bọt, lau lau mũi, nghĩ đến bản thân như thế nào nhìn đến chảy máu mũi, đột nhiên ý thức được, What! NGAO~~ Park Jiyeon chảy máu mũi rồi a!!!

Park Hyomin đã chọn xong quần áo chuẩn bị mặc vào, chợt nghe bạn học Park gào lên, quay đầu lại nhìn thấy con gà nhỏ kia lao như bay tới phòng tắm, chứng kiến cảnh này Hyomin bất giác mỉm cười. Đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ 30 phút, là thời điểm ăn trưa rồi, đi đến tủ đồ lấy túi xách ra, sau đó ngồi xuống sofa, nhìn người kia rửa sạch mặt mũi, lấy khăn giấy chặn mũi đi ra.

"Em phải chịu trách nhiệm với tôi"

"Cô nói trách nhiệm là..."

"Làm trợ lý cho tôi, đến khi tôi hài lòng mới thôi"

Jiyeon nghe xong lời này mới thấy an tâm một chút, làm trợ lý cũng tốt, nếu Hyomin nói bắt cô lấy cô ấy chẳng phải mình trở thành kẻ thù của cả trường này sao! Jiyeon thở phào một cái, thầm nghĩ, vô luận thế nào mình cũng phải kiềm nén một chút, không thể bị vẻ ngoài cùng thân thể của Hyomin mê hoặc. Jiyeon nội tâm cố gắng niệm, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh a.

"Đã không có kháng nghị thì, hiện tại cùng tôi đi ăn cơm, tôi sẽ gọi thư ký đưa cho em lịch làm việc của tôi. Em hảo hảo xem cho kĩ, lúc nào cũng phải nhìn điện thoại, tôi gọi lập tức đến"

"Còn nữa ngoại trừ lúc ở trường gọi tôi là giảng viên, những lúc còn lại chỉ cho phép gọi tôi là Minnie hay unnie. Còn bây giờ, đi rồi tôi sẽ nói tiếp"- Hyomin nói xong cũng xách túi ra cửa, Jiyeon nhanh chân đuổi theo, tiện tay khóa cửa lại.

Đi theo Park giảng viên đến bãi đổ xe, thấy cô đi đến bên chiếc BMW M6.

"Em lái"- Hyomin đem chìa khóa ném cho Jiyeon, còn bản thân ngồi vào ghế phụ. Jiyeon vội vàng ngồi vào vị trí tài xế, tra chìa khóa, chở ngự tỷ ra khỏi trường học.

Jiyeon vừa lái xe vừa suy nghĩ, người này thật sự là nữ vương a, mặc cô có biết lái hay không đã đem chìa khóa ném cho cô, cũng không hỏi cô biết lái xe được bao lâu, nhỡ đâu cô mới học thì sao, cô ấy thật không sợ chết? Jiyeon suy nghĩ chút nữa mình phải cẩn thận, tuyệt không thể gây ra chuyện gì rắc rối.

"Chạy đến Seoul Royal"- Hyomin từ từ nhắm hai mắt nói.

Seoul Royal là 1 khách sạn nổi tiếng trong thành phố, ăn cơm, mua sắm, giải trí, cái gì cần cũng có, kẻ có tiền thích phô trương đều đến nơi này mà hoang phí.

Jiyeon biết rõ trong thành phố này có cái điểm như thế, nhưng cô chưa từng đi qua. Những chỗ như thế cô không có khả năng chi trả, cô chỉ là sinh viên, không cần đến những nơi xa xỉ tiêu xài hoang phí như vậy. Tuy Appa Umma cho tiền sinh hoạt nhiều, nhưng bạn học Park cho rằng đó là tiền của cha mẹ, đợi sau khi tốt nghiệp, bản thân kiếm ra tiền, lúc đó tiêu xài cũng không muộn.
Jiyeon theo lời Hyomin nói chạy đến Seoul Royal, ngưng ỡ bãi đổ xe sau đó theo Hyomin vào một nhà hàng tây trong Seoul Royal. Hyomin không hỏi Jiyeon thích ăn cái gì, cô biết rõ, vừa rồi nhìn thấy biểu lộ của Jiyeon khi cô nói ra địa điểm, có thể đoán được, người kia chưa từng đến chỗ này.

Jiyeon tuy chưa từng đến đây, nhưng cũng không đến mức giống hai lúa lên thành phố, cái gì cũng hiếu kỳ, được cha mẹ giáo dục từ nhỏ, dưỡng lễ thành thói quen, đi đến những chỗ sang trọng cô cũng sẽ biết mình nên như thế nào, bình chân như vại. Hyomin có chút không ngờ tới, hiện tại đối với hành vi của Jiyeon cảm thấy rất vừa lòng.

Chap 6

Hai người vừa đi đến cửa đã thấy quản lý khuôn mặt tươi cười chạy nhanh ra tiếp đón.

"Tổng giám đốc, người đã tới, mời bên này, đã giữ một vị trí tốt cho người"

Quản lý khom lưng kính cẩn nói, sau đó mời Hyomin đi vào bên trong. Jiyeon vừa nghe đến quản lý đối với Hyomin xưng hô có chút kinh ngạc, lại nhìn đến nhân viên phục vụ bên cạnh mỗi người như gặp cường địch, đột nhiên rất nghi ngờ thân phận của Hyomin, muốn hỏi nhưng lại không tiện nói ra, chỉ có thể đem lòng hiếu kỳ đè xuống.

Vị trí cả hai ngồi xung quanh đều là kính, Hyomin mặt không biểu tình nói với quản lý 2 câu, người quản lý cuối đầu lấy lòng rồi đi ra ngoài. Jiyeon cảm thấy tất cả rất quỷ dị, đầu tiên là bị phạt viết kiểm điểm 1000 chữ, tiếp theo không biết như thế nào đổ nước lên người giảng viên, rồi còn được nhìn thấy ngọc thể của ngự tỷ đến chảy máu mũi, cuối cùng được phong cho chức trợ lý của ngự tỷ, nhưng kỳ thật là muốn nghĩ biện pháp làm khó ta a.

Jiyeon nhìn ngự tỷ khóc không ra nước mắt, muốn dùng vẻ mặt như thế để cầu xin ngự tỷ tha thứ. Nhưng Park Hyomin căn bản không để ý đến, ưu nhã xem tập chí trên tay, Jiyeon muốn hỏi vì sao quản lý gọi cô ấy là tổng giám đốc, nhưng lại không dám hỏi, sợ sau khi hỏi làm gặp nhiều điều không may.

Hyomin đương nhiên biết rõ Jiyeon nghi hoặc, cô đang chờ Jiyeon hỏi mình. Hyomin suy nghĩ không biết vì sao lại muốn cho Jiyeon biết cuộc sống của mình, trong trường học không ai biết thân phận của cô, dù cho tướng mạo của Hyomin có xuất chúng , nhưng học trò hay giảng viên trong trường đều chỉ biết rằng cô là giảng viên đại học, kỳ thật đây chỉ là công việc cô yêu thích mà thôi.

"Giảng viên, em có thể hỏi unnie một vài vấn đề không?"- Jiyeon cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để hỏi, thấy Hyomin không lên tiếng, cô tự cho là hyomin đã đồng ý.

"Tại sao người quản lý kia gọi unnie là tổng giám đốc?"- Jiyeon mở to mắt nhìn nữ vương.

"Tôi là chủ tịch tập đoàn P&Y , nói cho em biết em còn làm tốt công tác trợ lý của mình. Lát nữa đi với tôi đến công ty, tôi nói thư ký đưa lịch làm việc bên ngoài cho em, em bây giờ là năm 3, buổi chiều không có lớp, công tác của em sẽ được xếp vào chiều và tối. Còn có, không cho phép nói chuyện của tôi cho bất kì ai"- Hyomin nói xong nhíu mày, bưng cafe lên uống một ngụm.

Đầu óc Jiyeon lúc này đang phải hoạt động hết công suất, tập đoàn P&Y, không phải là tập đoàn xếp hàng đầu trong cả nước sao? Nghe nói lợi nhuận mỗi năm hơn chục triệu won, tổng bộ ở nườc ngoài. Khó trách nữ nhân này lại có khí thế như vậy, hiển nhiên là chủ tịch tập đoàn đa quốc gia. Nghĩ đến người này khiến nội tâm Jiyeon tê rần, cảm thấy lạc lỏng. Một nữ nhân như vậy không phải ta có thể đụng vào, Jiyeon trong lòng hạ quyết tâm, ngoại trừ công việc, bên ngoài tuyệt đối phải tránh xa nữ nhân này, tuyệt đối không thể động tâm, từng giây từng phút nhắc nhở mình không thể đi vào vết xe đổ như với Suzy.

Hyomin nhìn vẻ mặt Jiyeon lúc này không hiểu sao nội tâm một hồi khó chịu, làm cho nàng không đoán được, lại lắc đầu nhíu mày. Chẳng lẽ người kia lại quan tâm thân phận của mình. Hyomin nghĩ đến đây liền khẳng định, cho dù người kia có chú ý đến thân phận cô thế nào, người kia cũng đã nhìn qua thân thể cô hai lần, còn nhìn đến chảy máu mũi, Jiyeon phải có trách nhiệm với cô.

Tuy bây giờ là thời đại cởi mở, lên giường cũng không phải việc gì khó, nhưng trời sinh cô là Park Hyomin bảo thủ, đối với tình cảm lại lạnh lùng. Cô sống thời gian dài còn chưa có ai làm cho cô để ý tới, giờ có người vừa ý, để cho người kia chạy thoát mới lạ đó, hừ hừ, rối rắm a, băn khoăn a, để cho người kia lo lắng một chút cũng tốt, ai bảo Jiyeon dám nhìn cô. Một bụng phúc hắc của Hyomin được khơi lên, nhìn có chút hả hê, thật cao hứng a.

"Làm trợ lý cho unnie cũng được, tiền lương bao nhiêu a?"

Jiyeon đột nhiên cười hỏi, đây là lần đầu tiên Jiyeon đối với Hyomin cười, nụ cười thoạt nhìn thật ấm áp, như ánh mặt trời, đáng yêu nhất chính là khi bạn học Park cười, má trái có một lúm đồng tiền, cute cute a~~

Khi nhìn thấy Jiyeon cười, Hyomin vậy mà ngây người, nói không nên lời, đầu óc lãng vãng, nhìn người kia tươi cười, lại có lúm đồng tiền. Hyomin trong nội tâm OANH một phát, cảm giác toàn thân ngứa ngáy, thiệt là muốn đi đến chọc chọc cái lúm đồng tiền kia nha.

Nghĩ đến thôi đã thấy thích , Hyomin tươi cười vươn tay nựng má trái Jiyeon một cái, sau đó lấy ngón tay chọc chọc má lúm đồng tiền kia.

Khung cảnh dạng này thật ấm áp, rất giống một đôi tình nhân. Chỉ là lúc này Jiyeon chưa có phát hiện, Hyomin cũng không ý thức được. Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, tình cảm nhiều khi có thể trong nháy mắt mà xuất hiện..




#####$$$$$$$$$$$$$$$

Tag riêng : ParkJungHwa20090729

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip