19
Đây đây có biến rồi đây :)))))
———————————————-
Chớp mắt một cái, kì thi đại học đã êm đềm trôi qua, Park Jimin đã nhẹ nhàng vượt qua bao nhiêu căng thẳng mà đặt chân vào trường đại học mà mình mơ ước. Kỳ nghỉ hè lại một lần nữa đến tìm họ.
Jeon Soojin một buổi sáng trong lành đang ngồi vắt vẻo trên sopha xem tivi với Jeon Jungkook thì nghe tiếng chuông cửa réo inh ỏi. Ba mẹ Jeon đã đi làm từ sớm, nếu không đã bị một màn nhấn chuông kia doạ cho giật mình, vài giây sau đã nghe một giọng nói quen thuộc gọi vào
-"Soojinie mở cửa đi tớ Ryujin đây."
Soojin thản nhiên thả gói bánh xuống định đứng lên đã thấy Jeon Jungkook vụt cmn ra tới cửa. Cô tròn mắt nhìn cái dáng cao to trên áo thun dưới quần đùi đang nhảy tót ra cửa mà chẳng thèm đi dép, mở cửa cho Ryujin.
-"Cậu đến đấy hả?"
Jungkook toe miệng cười đứng nép qua một bên cho Ryujin vào nhà, nhưng cô chỉ cười một phát rồi đi thẳng vào trong, lập tức hướng đến Jeon Soojin đang đứng ngơ ngác giữa nhà.
-"Bạn thân, nguy to rồi."
Ryujin biểu tình khẩn trương nắm lấy tay Soojin kéo lên trên lầu, Jungkook nghệch mặt ra một tí rồi lại lót tót chạy lên theo. Đến khi cả ba đều đã yên vị trong phòng Soojin, Shin Ryujin mới khổ sở lên tiếng.
-"Anh Taehyung rủ tớ đi chơi."
-"CÁI GÌ?!"
Vừa rồi là một pha đồng thanh đến thất thanh của cặp song sinh họ Jeon. Bọn họ đều tròn mắt tròn miệng kinh hãi trước tin tức động trời. Shin Ryujin nhanh chóng rút điện thoại trong túi ra, bấm bấm gì đấy rồi đưa cho Soojin xem nhưng đã nhanh chóng bị Jungkook giật lấy. Cậu một tay chóng nạnh, một tay lướt lấy lướt để màn hình điện thoại, cặp mắt to tròn vẫn cứ trô trố ra.
-"Cho chị xem với cái thằng này."
Soojin sốt ruột đứng lên ngó vào trong màn hình điện thoại. Màn hình sáng trưng hiện lên khung chat của Kim Taehyung và Shin Ryujin.
-"Chiều nay mình đi cà phê nhé?"
Và y như rằng, chưa hề có hồi đáp.
Soojin buồn cười mà cười muốn không nổi, quay sang Ryujin lúc này đang vò đầu bứt tóc ngồi trên ghế.
-"Sao cậu chưa trả lời anh ấy?"
-"Là vì tớ không biết nói như thế nào..."
-"Nên cậu mới chạy sang đây? 8 giờ sáng?"
Sau cái gật đầu khổ sở của Ryujin là một pha ôm bụng cười của Soojin. Ôi trời ạ bạn thân tôi ơi, chỉ là một lời mời đi uống nước đã khiến cậu phải xoắn hết lên rồi chạy sang đây sao? Chợt Soojin nhớ lại cũng tình huống tương tự vào mùa hè năm trước, à, thì ra mình cũng đã từng ngốc nghếch như vậy, rồi trong lòng liền mềm mại nhớ đến anh người yêu một năm của mình.
Jimin và Soojin vẫn êm đềm vui vẻ như thế, sau lần chạm mặt với Wang Yiren cũng không còn một biến cố nào khác khiến hai người phiền lòng. Thời gian anh tập trung thi cử, cô đã hết sức ân cần ở bên cạnh anh. Đôi khi là những chai nước với tờ note màu hồng xinh xắn mang những lời động viên. Đôi khi là những cái ôm tha thiết nạp năng lượng sau giờ học căng thẳng. Cho đến khi Park Jimin hoàn thành kì thi đại học đã có thể vui vẻ dành thời gian cho cô nhiều hơn.
-"Nào nào bây giờ cậu nói tớ nghe xem cậu có muốn đi hay không?"
Soojin khoanh tay, đứng tựa vào cạnh bàn hỏi. Ryujin ngã ngửa ra lưng ghế, biểu tình thập phần rối rắm chẳng biết phải làm thế nào.
Ở đây chúng ta không thể quên một nam phụ đang thấp thỏm không yên trong lòng đứng cắn móng tay bên cạnh - Jeon Jungkook. Nói ra nghe tưởng chuyện hài, nhưng mà khoảng thời gian gần cuối năm học, Jeon Jungkook nhận ra mình đã thích cô bạn thân của chị gái mất tiêu, đồng thời cũng là bạn thân của mình. Cậu đã nhiều lần khổ sở vì tình cảm của Ryujin dành cho Kim Taehyung. Nhưng thanh xuân của mỗi người đều gói gọn lại trong cái tình cảm đáng yêu của những năm tháng tuổi học trò như thế, Jeon Jungkook đành im lặng đóng vai một người bạn thân như bình thường. Tuy nhiên về độ quan tâm thì lại rất bất thường.
-"Thì... cậu cũng biết tớ thích anh ấy mà..."
Đùng.
Tiếng lòng của Jeon Jungkook đó, cậu thở dài một tiếng rồi quay lưng đi ra khỏi phòng, Soojin cười khổ, làm sao mà cô không nhận ra tình cảm của Jungkook dành cho Ryujin? Nhưng cái hoàn cảnh này nó là như thế rồi, Kim Taehyung dường như cũng đã rục rịch có ý với Shin Ryujin, với cô đây là một cơ hội vàng. Soojin thở ra một hơi, thôi thì ai có phúc thì hưởng vậy, cô sẽ tìm cách an ủi tên thỏ béo nhà cô sau.
-"Vậy thì còn chờ gì mà không chuẩn bị làm đẹp nào bạn mình?"
Cả ngày hôm đó Ryujin đều ở lại nhà Soojin để chăm sóc da mặt cũng như "tập dợt" tạo kiểu tóc. Soojin đã lấy trong tủ một bộ váy còn mới cho Ryujin mượn, xem như là dồn hết công sức để tạo ấn tượng mạnh vậy.
Đến hai giờ chiều, khi Soojin đang bắt đầu vào công việc trang điểm cho bạn mình thì điện thoại cô reo lên tiếng chuông quen thuộc, nhạc chuông mà cô cài đặt cho riêng một người, Park Jimin. Trên màn hình hiện lên một trái tim xinh xắn với hình chụp của hai người, khoé môi cong lên, cô vuốt một đường rồi đưa lên nghe.
-"Em nghe."
-"Soojinie của anh đang ở đâu đấy?"
-"Em đang ở nhà với Ryujin. À mà anh biết gì chưa? Kim Taehyung bạn anh hoá ra đã động lòng với bạn thân em rồi."
Soojin khúc khích cười, ánh mắt trêu chọc nhìn Ryujin đang nhăn nhó nằm trên giường nhưng chẳng dám lên tiếng vì chiếc mặt nạ giấy đang yên vị trên mặt mình.
-"Em bảo sao? Kim Taehyung? Taetae?"
Giọng Jimin thể hiện rõ sự ngạc nhiên, còn có chút hoảng hốt, nhưng Soojin đã mãi cười đùa cùng Ryujin nên chẳng để ý.
-"Đúng vậy, xem ra Ryujin nhà em sắp hốt được vàng rồi. Thôi em phải trang điểm cho cậu ấy đây. Bái bai Jimin nha."
Soojin cười thật tươi rồi dập máy mà chẳng nghe tiếng gọi với theo của Jimin.
Ở bên đây, Park Jimin đang mang 7749 câu hỏi trong đầu mình. Có nhầm không? Kim Taehyung nhà anh sao? Là tên bạn thân của anh sao? Jimin nghĩ mãi cũng chẳng thông, cho đến khi tiếng chuông gió của cửa hàng réo anh quay lại với công việc.
Shin Ryujin xoay tới xoay lui trước gương, tóc tai gọn gàng được chiếc kẹp màu vàng tém lên ngay ngắn, gương mặt trắng trẻo nay được trang điểm nhẹ nhàng với tầng má hồng phớt lại càng thêm xinh đẹp. Soojin nhìn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên chỉ biết tấm tắc khen. Kỳ này Kim Taehyung chỉ có thể là điêu đứng.
-"Chỉ cần cậu không ngất xỉu giữa chừng thì sẽ không sao."
Soojin nắm lấy hai vai Ryujin mà nói, chỉ nhận được cái trừng mắt xấu hổ của người kia. Cả hai nắm tay đi xuống nhà, Jungkook từ nãy đến giờ chỉ ở lì trong phòng chẳng ló ra, Soojin nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, trong lòng có chút xót xa, thỏ béo của cô chắc phải buồn dữ lắm.
-"Tớ đi nhé, bạn thân."
Ryujin vẫy tay rồi xoay lưng đi ra khỏi cửa , Soojin cười tủm tỉm, không quên nháy mắt với Ryujin một cái rồi đóng cửa vào nhà. Tầm mười lăm phút sau, chuông điện thoại đáng yêu lại reo lên, cô nhanh chân chạy đến bắt lên nghe, chưa kịp lên tiếng đã bị sự hối hả của người bên kia chặn lấy.
-"Soojin à Ryujin bây giờ đang ở đâu? Đi gặp Taehyung rồi sao?"
Soojin có chút ngạc nhiên khi nghe Jimin khẩn trương như vậy.
-"Cậu ấy vừa đi được mười lăm phút ạ."
Jeon Jungkook lúc này mặt mũi buồn hiu mở cửa đi vào phòng cô rồi nằm phịch lên giường. Cô nhìn cậu một cái rồi bật cười, thỏ béo là đang cần an ủi. Nhìn lại đống đồ trang điểm bừa bộn trên bàn Soojin liền muốn dọn, cô bật loa ngoài rồi lại tiếp tục dọn dẹp.
-"Mà có chuyện gì vậy anh?"
-"Taehyung không phải là có ý với Ryujin, cậu ấy đã có bạn gái rồi, là Chaeryeong khối mười một, làm anh ban nãy thấy lạ nên mới gọi điện hỏi. Kim Taehyung hôm nay hẹn Ryujin ra là muốn làm mai với Kim Namjoon, anh hai của cậu ấy."
Bảng mắt trên tay Soojin rơi bộp một phát xuống đất, vài ô vỡ tan tành. Cô thất kinh một phen đến ngơ người chẳng biết nói gì. Shin Ryujin của cô sao lại đáng thương như vậy.
-"Soojinie? Em còn đó không?"
Soojin chỉ nhớ lại gương mặt hào hứng đan xen hồi hộp của Ryujin ban nãy mà đau lòng đến muốn khóc. Cô đưa tay quờ quạng lấy điện thoại nhưng Jungkook đã mau chóng chộp lấy.
-"Hyung, đó là quán cà phê nào?"
-"Anh cũng không biết, ban nãy anh không hỏi."
-"Quán cà phê The Moment.."
Soojin nước mắt đã lưng tròng, nghẹn ngào nói với Jungkook. Cậu dúi điện thoại vào tay cô rồi mở tung cửa chạy về phòng lấy áo khoác rồi lập tức dắt xe đạp lao ra khỏi nhà.
Soojin ngồi thụp xuống đất, nấc lên từng tiếng qua điện thoại.
-"Ryujin ban nãy đã rất vui vẻ... Còn đặc biệt nhờ em trang điểm.. Cậu ấy.. cậu ấy đã-"
-"Soojin em bình tĩnh đi đợi tin từ Jungkook xem sao. Anh tan ca rồi, anh đến nhà em nhé."
Soojin vâng một tiếng rồi cúp máy. Hai tay buông thõng, cô thở dài ngao ngán, Ryujin không biết bây giờ đã gặp Taehyung chưa? Nếu rồi thì hẳn sẽ đau lòng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip