Chap 38


Park Alice giật mình quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Jiyeon đứng sau mình. Cô ta lập tức sắc mặt đại biến. Muốn giải thích, nhìn Jiyeon lại cảm giác không nói lên lời. Tất cả đều là chính mình chủ động xác nhận, không ai bức, tỏng lúc nhất thời không thể nghĩ được làm thế nào có thể phủ định lại những gì chính mình vừa nói. Những lời đó chỉ sở đã sớm lọt vào tai Jiyeon không thiếu một từ

Môi mấp máy nửa ngày, một chữ lại cũng không thể nói ra. Cô ta đành hổn hển quay mặt lại, trợn mắt hướng Hyomin, "Cô thật ti bỉ! Cô bẫy tôi, cố ý hãm hại tôi! Tôi thật khờ, cô không hại hại tôi một lần hai lần, đối với cô còn có tình chân thành, tin tưởng cô còn có một phần lương thiện. Tôi như vậy muốn cùng cô thành thật nói chuyện với nhau, không ngờ cô lại đào hố chờ tôi nhảy vào, Hyomin, cô rốt cuộc rắp tâm làm gì?"

Hyomin chớp mi, cảm thấy mí mắt mình không chịu khống chế co rúm lại. Cô bị Park nữ hiên ngang lẫm liệt một phen kích thích đến dở khóc dở cười.

"Park địa tiểu thư, cô thật sự rất ngốc rất lương thiện, cũng khó trách người khác độc ác đối với cô. Cô thực buồn cười. Còn nói là rơi vào bẫy, những việc này cô đã làm, chính cô vừa mới thừa nhận, như vậy là thiên chân vạn xác, cô nói sự việc như thế, sao có thể gọi là cạm bẫy? Rõ ràng nó là sự thật. Tiếp theo, tôi dùng một chút thiện lương cuối cùng để nói cho cô, thật sự, cô có thể nói ra "Nói chuyện tử tế, thành thành khẩn khẩn, thành thật với nhau", ba cái này, thực sự làm tôi ngoài ý muốn, thật ngu xuẩn!"

Park Alice khuôn mặt tức giận, cả người run run, hung tợn nhìn thẳng Hyomin, đe dọa, "Tôi nói cho cô, Hyomin, lần này cô thật sự chọc giận tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi nhật định sẽ không để yên! Tôi sẽ cho cô trả giá!"

Hyomin nhăn lại mi tâm, biểu tình không chịu nổi, một bên đưa tay day day lỗ tai, một bên nhìn Jiyeon hỏi: "Park tổng, hiện tại là thời gian nghỉ trưa, người tới đây càng lúc càng nhiều, các người đều là những người có có mặt mũi, vị hôn thê của ngài hô to gọi nhỏ như vậy, có vẻ hơi mất thể diện đi?" Quay đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Park Alice không chút quan tâm, "Nói thật, da mặt cô thật dày, nếu tôi là cô, lúc này tối nhất định sẽ sớm chủ động rời đi. Đến lúc để cho người khác phải lên tiếng đuổi, thật mất mặt!".

Park Alice tức giận không chịu được, đứng dậy tùy tay cầm lấy chiếc cốc trước mặt, trong cốc còn hơn một nửa nước đá.

Cô làm bộ hắt về phía Hyomin, Hyomin mở trừng hai mắt nhìn cô ta, lớn tiếng nói: "Cô dám!"

Park Alice bị cô làm cho sợ, cả người run lên, động tác chậm lại. Một khắc phân vân, lại cắn răng quyết định tiếp tục. Hôm nay vô luận thế nào cũng không muốn để yên cho loại phụ nữ đáng giận kia.

Hít sâu vào, cố ta một lần nữa giơ cánh tay lên.

Nhưng cánh tay vừa đưa lên một chútm đã bị một lực rất lớn bắt lại, mặc kệ giãy dụa thế nào đều không thể nhúc nhích.

Park Alice giật mình, quay đầu về nhìn Jiyeon đang giữ chặt cổ tay mình, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi: "Jiyeon? Anh ... Anh giúp đỡ cô ta? Em mới là vị hôn thê của anh!" Thanh âm dường như đầy tủi thân uất ức, hàm chứa một tia không thể tin.

Người không ngừng đi vào quán cà phê. Mấy người này, người nào không phải là thành phần tri thức của các công ty lớn? Chưa nghĩ tới tại nơi tĩnh tại tao nhã này, lại có một màn tranh giành tình nhân diễn ra? Huống hồ nam nhân vật chính kia lại nhân vật hô vong hoán vũ giới tài chính, tổng giám đốc tập đoàn Park thị.

Mỗi người đều mang ánh mắt tò mò kích thích, vụng trộm đoán xem ở góc bên kia rốt cuộc sự tình như thế nào.

Jiyeon trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn, hơi nhăn nhăn mi, đem chén nước trên tay Park Alice để lại trên bàn. Động tác nhẹ nhàng, tư thái thong dong, nhếch đuối lông mày nói chới Park Alice, "Còn cảm thấy chưa đủ dọa người sao?". Thanh âm hắn nhẹ nhàng như đang đi cùng tình nhân ở bờ cát vàng trên bãi biển, nhưng một câu đơn giản, từng chữ một nói ra xong lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Park Alice giật mình.

Có thể có chuyện gì bi ai hơn thế này? Cô đang bị chính vị hôn phu của mình ghét bỏ, hơn nữa là trước mặt người phụ nữ mà cô căm ghét nhất.

"Cô đi về trước." Jiyeon một mặt ngắn gọn chỉ thị, một mặt kéo ghế ngồi bên cạnh Hyomin.

Park Alice kinh ngạc, "Vì cái gì muốn em đi trước? Còn anh? Anh không đi cùng em sao? Anh ở lại cùng cô ta sao? Jiyeon, em mới là ..."

Cô ta còn chưa nói xong, Hyomin nhìn không được cười lạnh một tiếng, "Tỉnh lại đi tiểu thư, không cần lặp lại như thế. Tất cả những người ở đây đã biết, cô mới là vị hôn thê của Park tiên sinh, cô không tất yếu phải lặp đi lặp lại như vậy tuyên cáo với mọi người, vừa đính hôn xong chẳng nhẽ đã sợ bị hạ đường sao?" Thán một tiếng, Hyomin buống chén tỏng tay, không muốn dây dưa, khom người đứng lên, lui ghế về đằng sao, định rời khỏi quán cà phê.

"Cô ở lại" Jiyeon đột nhiên lên tiếng ngăn, "Ngồi xuống". Hắn ngữ khí thản nhiên, nội dung cũng là một loại mệnh lệnh. Hắn quay đầu lại nói với Park Alice, "Cô đi trước"

Hyomin không khỏi nhăn lại hai hàng lông mày, vẻ mặt tức giận, "Park tổng, tôi không phải là không có quan hệ gì với ngài? Ngài quyết định vị hôn thê của ngài đi hay ở cũng được. Nhưng ngài có tư cách gì mà không cho tôi đi?"

Jiyeon nhếch miệng, cười khẽ nhắc nhở cô: "Sunyoung, đừng quên vài ngày trước tôi vừa mới cứu cô, không phải cô nợ tôi sao?"

Hyomin nheo mắt, chậm rãi ngồi trở lại, khách khí nói với hắn: "Được rồi, nếu Park tổng nói như vậy, tôi ở lại, coi như là báo đáp ân cứu mạng của ngài đi!"

Jiyeon nhìn phía Park Alice, thản nhiên hỏi: "Còn không đi?"

Park Alice mím môi, cố nén trụ không làm nước mắt trào ra, sau khi đứng lên đập mạnh hai tay xuống bàn, rướn người về phía trước, trừng mắt nhìn Hyomin nghiến răng nói: "Hyomin, cô nhớ kĩ cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Hyomin cũng không thèm nhìn cô ta liếc mắt một cái, chỉ đối với Jiyeon nhún nhún vai ai muội cười, "Chậc chậc, xem xem, vợ tốt của Park tổng! Tính tình nóng nảy thế này, tương lai ngài cũng mệt đây!"

Jiyeon hạ giọng, nặng nề nói với Park Alice: "Cô đi về trước. Đừng làm cho tôi nói đến lần thứ ba!"

Park Alice không cam lòng, lại sợ làm Jiyeon tức giận, phân vân một chút, cuối cùng hung hăng giậm chân xoay người chạy ra ngoài.

Hyomin nhìn bóng dnags cô ta cười giỡn, "Có vị hôn thê như vậy, cuộc sống của Park tổng đúng thật là có thêm rất nhiều thú vị a!"

●︶3︶●

Jiyeon thanh sắc bất động, "Nếu tôi nói, tôi cũng không để ý vị hôn thê của tôi trước sau không có nhân cách, không biết cô có thể hay không cảm thấy thật vọng?" Hắn dừng một chúy, đột nhiên mỉm cười, "Sunyoung, như cô biết, cô ta suy nghĩ đơn giản, gia thế hùng hậu, tôi nói một cô ta không dám nghĩ hai, tôi tức giận cô ta không dám một mình vui vẻ, cô nói phụ nữ dễ dàng khống chế như vậy nếu không cưới, chẳng lẽ tôi muốn lấy dạng quỷ kế đa đoan về nhà, làm cô ta mỗi ngày lấy việc tính kế với tôi làm vui sao, ân?"

Hắn nhẹ gióng hỏi, bộ dáng bâng quơ, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, trên mặt Hyomin biểu tình thế nào cũng không buông tha.

"Sunyoung, em cảm thấy, tôi nên vì cô ta biểu hiện vừa rồi cảm thấy ảo não sao? A!Em như thế nào biết tôi không tán thành? Vợ tôi càng không làm, tôi ở bên ngoài ăn chơi chẳng phải càng không hay sao? Sunyoung, em thật không hiểu biết tâm lý đàn ông!"

Hyomin ngọt ngào cười với hắn, "Tôi chỉ cảm thấy, không phải tôi không hiểu tâm lý đàn ông, mà là có người không hiểu cái gì gọi là chân tình. Park Alice thực không được tốt lắm, nhưng cô ta đối với anh có phần chân tình, so sánh với những gì anh nói ..." Hyomin dừng lại, thu hồi ý cười trên mặt, liếc mắt qua Jiyeon một cái, đạm đạm nói: "Cô ta có như thế nào giả dối, nhưng cũng không bằng anh!"

Nói xong lời này, cô bình tĩnh nhìn Jiyeon, tầm mắt một chút cũng không lệch khỏi quỹ đạo, cho dù rõ ràng nhìn rõ đáy mắt hắn ngưng tụ một tia tức giận, cũng không có một chút khiếp đảm sợ hãi.

"Thật không thích nghe phái không? Nhưng có cách nào? Thế giới này có rất nhiều thứ anh cũng không nguyện ý nhận, nhưng người khác lại cứ giáng trên đầu anh. Không thích? Không thích cũng phải chịu!". Hyomin lại mỉm cười, trong tươi cười có một tia chua sót, "Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng cô ta cái gì đều có, rõ ràng tôi cái gì đều không, nhưng mỗi lần đều là cô ta chạy tới nói với tôi: cái này nên là của tôi, cô mau trả lại cho tôi" Thật vớ vẩn, nhưng là cô ta cố tình suy diễn trở nên to tát! Còn tôi, luôn luôn ác độc, cô ta? Luôn luôn nhu nhược, như vậy từ trước đến giờ, luôn là tôi bắt nạt cô ta!"

Không hiểu vì sao, Jiyeon vốn trong lòng đang có một cơn tức giận, nhưng nghe xong những lời này cảu Hyomin, lửa giận kia lại lặng yên không một tiếng động lắng xuống dưới.

Nhíu lại mi tâm, không khỏi có chút hoài nghi, chính mình có phải hay không bất tri bất giác lại đang nghe đối phương cố tình kẻ khổ.

Lúc này lại nghe được Hyomin đối với chính mình nhẹ nhàng mà nói: "Không biết Jiyeon giữ tôi ở lại, rốt cuộc là có gì giao phó?"

Jiyeon tối sầm lại, liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên cảnh cáo: "Hyomin, đừng quá đánh giá chính mình quá cao, không có người có thể làm càn ở trước mặt tôi!"

Hyomin không khỏi cười nhạo, "Park tổng gia, lại nói tiếp, ngài cũng đừng tra tấn chính mình, như ngài nói, ngài chú ý đến tôi như vậy, có phải là hơi nhiều a? Không phải là, ngài yêu tôi?" Cô dương đuổi lông mày, ngữ điệu ngả ngớn, thái thái phóng đáng không thể kiềm chế.

Jiyeon đột nhiên mỉm cười, khi mở miệng đã hoàn toàn không thấy tức giận, thanh âm nhẹ nhàng mà rối tinh rối mù, "Sunyoung, vốn tôi đã muốn cùng em kết thúc. Bất qua hiện tại, tôi lại thay đổi chủ ý, em làm cho tôi nóng ruột nóng gan như vậy, tôi thậy tiếc nếu cùng em cắt đứt liên quan!"

Hyomin cảm thấy ngực mình có gì đó chặn lại, có chút bồn chồn rầu rĩ.

Bên cạnh có vài người đi đến, đều là giày da tây trang, những người khác đều đứng ở bên ngoài, chỉ có trợ lí của Jiyeon đi lên phía trước, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Park tổng, cái kia ... Đã đến giờ, nếu ngài muốn uống cà phê chúng ta sẽ mang theo, ngài có thể uống ở trên đường... Chỉ sợ chậm trễ chúng ta cùng đối tác kí kết hợp đồng!"

Jiyeon thản nhiên trả lời: "Đã biết, lên xe trước chờ tôi!"

●︶3︶●

Trợ lí kia lăng lẽ quay đâu cùng những người khác rời đi.

Giám đốc của cô vừa mới vô cùng tức giân cùng cô gái kia nói chuyện lại bị cô chen vào.

May mắn tức giận bị anh ta thu lại, cũng không có thể hiện ra ngoài làm cô ở trước mặt mọi người khó xử.

Nháy mắt, trong lòng hiện nên ý niệm muốn từ chức. Nếu cứ cùng vị cấp trên gần đây hay vô duyên vô cớ tức giận này một thời gian nữa, cô thực sợ chính mình bởi vì quá mức lo sợ đến nỗi già nhanh mất.

●︶3︶●

Jiyeon giương mắt quét qua Hyomin, "Sunyoung, nhớ kĩ lời tôi nói, chúng ta, còn chưa chấm dứt!"

Hyomin nhìn hắn cười lạnh, "Park tổng, ngài không phải muốn tôi làm tình nhân của chồng Park Alice?" Ngài cảm thấy, vì chính vị hôn thê không đầu óc kia của ngài, tôi sẽ làm những chuyện như vậy sao?"

Jiyeon cũng cười, cười đến quỷ dị ngoan tuyệt, "Vậy, không bằng, tôi bỏ cô ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip