3.

"Chia tay nhé..."

"Hả?"

"Chỉ là anh cảm thấy chuyện chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu."

Keiichirou choàng tỉnh giữa lưng chừng ảo mộng. Từ sau buổi sáng tại nhà Tsukasa, anh bắt đầu hay mơ lại khung cảnh cái ngày mà anh nói lời chia tay. Cũng không hiểu lí do vì sao. Là day dứt? Là thương hại?

Hay là vì, anh vẫn còn yêu...?

Mồ hôi đầm đìa và chiếc khăn lạnh trên trán đã rơi xuống sàn từ bao giờ, Keiichirou mệt nhọc ngồi dậy. Toàn thân anh đau nhức, khiến cho nhất cử nhất động hiện tại của anh đều là gánh nặng. Nhưng Keiichirou chỉ có một mình, nên dù đau ốm đến đâu anh vẫn phải tự lo cho bản thân thôi. Mà vốn dĩ anh chẳng mấy khi ốm, đột ngột đổ bệnh như bây giờ, Keiichirou chẳng biết nên làm sao.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, từ tốn và chậm rãi, nhưng vẫn làm Keiichirou khó chịu. Anh không muốn rời khỏi giường lúc này, tuy vậy vẫn cố lết thân xác héo úa của mình ra mở cửa. Bà cụ nhà bên đứng lom khom trước mặt anh đang cầm một túi đồ lỉnh kỉnh, nhìn thấy cậu hàng xóm lập tức đẩy túi đồ về phía đối phương, móm mém nói.

"Có người nhờ tôi gửi cho cậu. Cố ăn và uống thuốc đi nhé, trông cậu xanh xao quá đấy!"

Keiichirou đang vô cùng khó hiểu, nghe vậy xong cũng đành nhận lấy túi đồ rồi lễ phép cảm ơn bà cụ.

Đóng cửa lại, Keiichirou gỡ cái túi ra. Có cháo ăn liền, một ít trái cây, vài lốc sữa và không thể thiếu các loại thuốc đã ghi liều uống cẩn thận. Ai lại gửi cho anh những thứ này nhỉ? Những người biết tin anh ốm chỉ bao gồm các đồng nghiệp, anh còn chẳng dám hó hé gì với ba mẹ vì không muốn họ lo lắng.

Chắc là Sakuya, cậu ta rất quan tâm đến người khác, đặc biệt còn là đồng đội lâu năm của anh.

Hoặc là chỉ huy Hilltop, không giống như những cấp trên khác, ông ấy luôn hỏi han đến nhân sự dưới trướng mình.

Chà, dù sao thì cũng quá là cảm động rồi. Đến khi có thể đi làm lại anh sẽ mời tất cả mọi người trong văn phòng đi ăn, dù cho có là ai gửi chỗ đồ này đi nữa.

Mà người đó nấu ăn giúp anh luôn thì tốt ha, Keiichirou chẳng có sức lăn vào bếp luôn kìa!

Chỉ là anh không ngờ điều ước vu vơ này lại thật sự trở thành hiện thực...

Sang ngày hôm sau, đánh thức Keiichirou lại là bà cụ phúc hậu nhà bên. Bà gật gù khi thấy anh ra mở cửa, giọng điệu không cao không thấp bảo rằng sắc mặt anh trông vẫn tệ quá, tay bà run run bưng ra một cặp lồng nho nhỏ.

"Cô gái hôm qua lại nhờ tôi mang cho cậu cái này, là cháo thịt bằm và súp bí đỏ, mỗi món hai phần."

Cô gái?

"Cô ấy có nói rằng sáng nay qua nhà gọi cửa mãi không thấy có ai trả lời, cũng không nỡ nán lại lâu vì còn phải đi làm, nên nhờ tôi đem sang."

Keiichirou mắt tròn mắt dẹt. Làm gì có ai gọi? Hay là vì bị ốm mệt quá nên anh ngủ quên cả trời trăng luôn rồi? Mặc dù bình thường anh là người rất thính ngủ, một tiếng động nhẹ thôi cũng đủ làm anh tỉnh giấc...

Nhưng mà nếu là một cô gái, vậy thì đó là ai nhỉ. Đợt này có kha khá nữ học viên được phân về đội cảnh sát quốc tế, nhưng dù là vậy ở chỗ làm anh chẳng thân quen với ai là con gái cả, nếu có gặp cũng chỉ là chào nhau qua loa vài câu lấy lệ, anh còn không nhớ nổi tên của bất cứ ai trong số họ. Đồng nghiệp nữ trước giờ anh biết chỉ có mỗi Myoujin Tsukasa.

Tsukasa...?

Gì chứ, không thể là Tsukasa được. Keiichirou vừa nhớ tới người yêu cũ lập tức gạt phăng suy nghĩ ấy khỏi đầu mình. Thà cứ cho là một cô nàng nào đó ở GSPO đang thầm cảm mến anh và quyết định thầm lặng săn sóc anh đi, nghe cách giải thích này còn hợp lí và thuyết phục hơn gấp bội lần.

Nhận lấy chiếc cặp lồng từ tay cụ bà, Keiichirou phấn khích như một đứa trẻ. Món cháo hôm qua tự nấu của anh mặn đến mức muốn kết tinh thành muối khiến anh phải đổ đi cả phần, để rồi rốt cuộc vẫn phải ôm cái bụng rỗng lên giường nghỉ ngơi. Nếu là bình thường thì đã chẳng thể ngủ nổi, nhưng với cơ thể rệu rã như hiện giờ thì chỉ vừa mới đặt lưng xuống tấm nệm êm ái thôi hai mắt Keiichirou đã díu lại tức thì.

Mùi vị cũng không tồi, tuy vậy chắc tại miệng vẫn còn đắng nên Keiichirou không cảm hết được vị ngon của hai món ăn. Mà giờ chỉ ăn thôi cũng mệt muốn điên người, Keiichirou không dùng hết được nên bấm bụng nghĩ sẽ đem cất tủ lạnh dành đến bữa sau.

Có lần một lần hai chắc chắn sẽ có lần ba lần bốn. Hết cháo thịt bằm và súp bí đỏ rồi thì đổi món, hôm thì rau củ hầm nhừ, hôm thì súp gà, có khi là canh xương, có khi là yến chưng táo đỏ, cô gái bí ẩn đó mang tới rất nhiều cao lương mĩ vị nhưng chưa lần nào đích thân đưa tận tay Keiichirou cả, đều là anh nhận được từ bà cụ hàng xóm đem qua. Anh nhìn thấy bà cũng chẳng ngạc nhiên nữa, bà nhìn thấy anh cũng không hỏi han gì, chỉ gật đầu đưa anh chỗ đồ ăn rồi lầm lũi bước đi trước khi kịp nhận lời cảm ơn từ Keiichirou. 

Sự săn sóc này của người ta khiến Keiichirou biết ơn đến mức muốn rơi lệ. Mấy ngày gần đây anh đã cảm thấy cơ thể bớt đau mỏi, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều, ăn đồ ăn chùa của người ta ngon miệng đến mức không thốt nên lời. Chỉ có điều mùi vị mấy món này quen lắm nhưng Keiichirou chẳng nghĩ gì nhiều, ăn xong uống thuốc rồi lại đi ngủ, hôm nào cũng lặp lại chu trình này.

Ngày hôm sau, tròn một tuần rưỡi Keiichirou liệt giường, anh thấy mình đã khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn nhận được gói đồ từ cô gái kia. Lần này không phải là món ăn bổ sung dưỡng chất gì nữa, lúc Keiichirou mở túi ra thì đập vào mắt anh là một đống bánh ngọt, loại mà chỉ huy Hilltop hay mua cho văn phòng - loại mà anh thích ăn nhất, kèm một tờ note nho nhỏ màu hồng anh đào.

"Khỏe rồi chứ hả? Anh có muốn một chút đồ ngọt không?"

Túi đồ trên tay Keiichirou rơi xuống sàn nhà "bộp" một tiếng. Toàn thân đông cứng, Keiichirou bắt đầu không khống chế được biểu cảm trên gương mặt mình.

.

.

Tsukasa trở về từ chỗ làm khi trời đã chuyển màu, trên tay là một đống giấy tờ. Dạo gần đây ở văn phòng luật bận tối tăm mặt mũi. Hai vụ kiện luật sư đã nhận tất cả phải được giải quyết xong trong tuần này, vậy nên mọi người ở văn phòng ngoài công việc ra thì chẳng thể suy nghĩ được gì khác. Tsukasa stress kinh khủng, bởi vì dù chỉ là trợ lý dưới trướng luật sư nhưng với tư cách cựu cảnh sát từng làm việc ở phân hiệu quốc tế, cô cảm thấy như mọi người đều đặt kì vọng rất lớn vào mình, luật sư còn liên tục nhắc đến khoản thù lao hậu hĩnh của hai vụ kiện để động viên cô, khiến cho Tsukasa ngoài ý nghĩ muốn thủ tiêu cấp trên thì chẳng còn thiết gì trên đời!

Nhưng dù bận rộn là thế, Tsukasa vẫn ghé siêu thị mua thức ăn cho cả mình và cả kẻ phiền phức nào đấy mà ai cũng biết là ai. Đúng vậy, anh ta rất phiền phức, nên Tsukasa mới phải để ý đến anh từng chút một. Hai hôm vừa rồi cô như trút được tảng đá trong lòng khi nghe bà cụ bảo trông Keiichirou đã có sức sống hơn, nên sáng nay quyết định mang cho anh một ít bánh anh thích, lại còn để lại lời nhắn - cô cũng nghĩ đến trường hợp danh tính của bản thân bị anh phát hiện, nhưng chẳng còn quan trọng nữa, hết tuần này chắc là màn vận chuyển đồ ăn của cô sẽ kết thúc thôi.

Băng qua công viên dưới chân khu chung cư ngay cạnh nhà, Tsukasa nheo mắt nhìn bóng dáng đàn ông quen thuộc ngồi một mình ở nơi băng ghế dài. Dưới ánh đèn đường nhập nhòe, cô vẫn nhận ra một Keiichirou mặc chiếc áo manteau màu xám nhạt với chai rượu trong tay, thỉnh thoảng lại ngửa cổ tu ừng ực. Tsukasa nổi cơn thịnh nộ, vừa mới ốm dậy đã đi uống rượu, anh ta đây là đang xem thường sức khỏe bản thân, cũng xem thường nỗ lực của cô quá rồi đấy! Phăm phăm tiến đến trước mặt anh, Tsukasa khoanh tay nhìn xuống bộ dạng vật vờ của người đối diện.

Nhận ra có người đến gần, Keiichirou đang gật gù lập tức ngước lên nhìn Tsukasa bằng hai con mắt sáng như sao. Anh vứt chai rượu qua một bên, vòng tay ôm lấy eo Tsukasa và dụi một bên má vào người cô như cách mà cô vẫn hay làm với mấy con thú bông của mình. Tsukasa toan đẩy anh ra thì bất chợt anh nấc lên một tiếng, òa khóc, khiến Tsukasa bị dọa cho hoảng hồn. Người đi đường lướt qua đều ngoái lại nhìn bọn họ, một chàng trai đang ôm eo một cô gái mà khóc như đứa con nít mè nheo mẹ. Tsukasa không biết nên làm gì, dù đang nức nở như vừa bị ai ăn hiếp nhưng vòng tay của Keiichirou vẫn siết lấy cô rất chặt không cách nào thoát ra được.

"N-Này...!"

"Anh xin lỗi cậu rồi mà!" Keiichirou đột nhiên gào lên. Tsukasa dở khóc dở cười, không biết là anh nhận nhầm mình với ai. Cô lôi ra chiếc khăn tay từ trong túi xách lau mặt mũi tèm lem nước mắt cho anh, nhỏ nhẹ bảo.

"Đi về nhé? Đi về? Nào đứng lên đi nào."

Keiichirou gật gật đầu, nhưng vẫn rấm rứt khóc. Tsukasa khó khăn lắm mới gỡ được hai tay anh ra khỏi eo mình, kéo anh đứng dậy rồi bắt một chiếc taxi, cùng Keiichirou trở về căn hộ nhà anh.

Đứng trước cửa phòng, Keiichirou đổ hẳn người về phía Tsukasa, mặt dụi vào hõm vai cô mà thút thít. Tsukasa không hỏi gì, vì giờ có lên tiếng cũng chẳng lời nào lọt lỗ tai anh. Cô lục lọi khắp người anh tìm được một chùm chìa khóa, bắt đầu kiên nhẫn tra từng chiếc vào ổ. 

"Sakuya..." Keiichirou mếu máo lên tiếng, nhìn thế nào lại thấy Tsukasa thành cậu nhóc hậu bối ở chỗ làm "anh nhận ra là...anh yêu người ta nhiều quá..."

Tsukasa dừng tay. Cô nghe tiếng tim mình vỡ vụn.

"Anh yêu...anh yêu Tsukasa nhiều quá..."

"Là người nói chia tay...vậy mà bây giờ...anh buồn đến cùng cực..."

"Anh...anh..."

"Anh phải làm sao đây Sakuya ơi...!"

Giữa những tiếng nấc cụt, mỗi câu nói của Keiichirou không được liền mạch, nhưng vẫn khiến cho trái tim vừa mới giây trước còn đang nhói đau của Tsukasa giây sau lập tức nhảy loạn. Cô biết lời người say là lời nói chân thật nhất, vì vậy mỗi câu từ thốt ra từ miệng anh bây giờ đều là tâm sự từ tận đáy lòng. Nghe tiếng anh thổn thức, Tsukasa đột nhiên cũng muốn rơi lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip