12

Cảnh tượng tương tự như lúc đến studio đầu tiên mở ra trước mắt. Thiết bị không xác định trải khắp nơi như một kho hàng, không có một chiếc cửa sổ nào, mọi ánh đèn đều đổ về phía phông nền trắng duy nhất được treo ở trung tâm. Studio của nhiếp ảnh gia theo lời của quản lý nói là tốt nhất hiện nay, cũng vắng lặng không kém gì địa điểm vừa rồi.

"Hôm nay ngài tác giả không có buổi chụp hình nào hết. Chúng tôi không nhận được lịch hẹn nào từ Dream cả."

Bên trong, một cậu thanh niên duy nhất làm việc ở bàn máy tính, đang lục lọi cuốn sổ ghi kín lịch trình và lúng túng trả lời. Nghe thấy thế, quản lý ngay tức khắc đã quay lại nhìn tôi. Đôi mắt tràn ngập tự tin giống như lúc mới xác nhận với tôi trước khi bước vào studio.

'Người đó nói là sẽ giúp cậu đúng không?'

Đã xác nhận với ông rất nhiều lần rồi mà, tôi chán nản gật đầu.

"Chúng tôi không có hẹn trước, nhưng chúng tôi đang cần phải chụp hình. Cậu biết tác giả Lee ở đâu không, để cậu ấy đến gặp chúng tôi thì cậu ấy sẽ biết liền đấy."

"Anh ấy đang bận việc riêng ở trên tầng. Vậy nên tôi có được dặn là hôm nay không được làm phiền gì hết..."

"À, vậy cứ gọi cậu ấy xuống đi, được chứ? Tụi tôi có lý do hết cả mà, đừng lo, cứ gọi thử đi."

Đến khi quản lý mạnh mẽ lấn tới, cậu thanh niên mới chịu gọi điện cho ai đó với vẻ mặt nghi ngờ. Suốt một thời gian dài, cậu thanh niên phải liên tục gọi điện dưới sự hối thúc của quản lý, cuối cùng cũng quay lưng lại bắt đầu nhỏ giọng nói gì đó. Quản lý nhìn tôi với ánh mắt hài lòng và giải thích cho tôi.

"Như cậu thấy đấy, có thể dựng nên một studio như thế này khi vẫn còn trẻ, năng lực của tác giả Lee phải nói là số một luôn đó. Nhưng mà cậu ta cũng rất cố chấp, cậu ta chẳng bao giờ chịu quay chụp cho những người mẫu mà cậu ta không thấy ưng ý cả, nên tôi có hơi lo lắng, nhưng mà cái người mà cậu gọi trên điện thoại đó đã nói sẽ giúp rồi, nên chắc chúng ta sẽ được chụp hình thôi."

Sau đó, tôi đã phải liên tục nghe những lời tán tụng về vị tác giả Lee này rồi quay sang nhìn cậu trai đã kết thúc cuộc gọi. Cậu ấy cả người căng cứng tắt điện thoại, vẻ mặt suy tư mở miệng với chúng tôi.

"Anh ấy nói là sẽ xuống ngay. Nhưng mà... anh ấy đang rất tức giận."

"Hở? Tức giận á?"

Sững sờ, quản lý kiểm tra lại gương mặt vô cảm của tôi một lần nữa, nở một nụ cười gượng gạo.

"Hình như tác giả Lee vẫn chưa nhận được liên lạc rồi. Đừng lo. Chắc chắn sẽ gọi đến ngay thôi ấy mà."

"Ai liên lạc vậy ạ?"

"À, thì là..."

Khi đang cố gắng niềm nở trả lời, quản lý liếc nhìn tôi lần nữa và nhỏ giọng thì thầm với tôi để cậu thanh niên không thể nghe thấy.

"Ừmm, không phải là tôi nghi ngờ cậu gì đâu, nhưng mà cậu chắc chứ?"

"Bây giờ thì xin hãy cứ tin tôi. Cho nên vị tác giả Lee này chắc chắn sẽ chụp ảnh."

Thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy, quản lý liền nhẹ nhõm quay đầu lại nhìn.

"Haha, rõ ràng là đã liên lạc cho tác giả Lee rồi mà."

"Vậy là ai thế ạ?"

"..."

"..."

"... Một người rất quyền lực?"

"Dạ?"

Cậu thanh niên như muốn khóc há hốc mồm định nói gì đó thì bộp bộp bộp~ tôi nghe được một chuỗi tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Không biết có phải do đang ở dưới tầng hầm không mà tiếng chuông cùng với tiếng cửa mở vang lên 'Rầm!' thật lớn. Tiếp đó là một giọng nói vang như sấm.

"A, ĐM! Ai làm phiền tôi vậy hả?!!"

Đúng như lời quản lý kể, bước vào với cánh cửa mở toang là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng tầm 30. Và chỉ mặc độc mỗi một chiếc quần lót.

Điều thú vị nhất trên đời này có thể nói chính là đứng một bên xem người ta xâu xé nhau, nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại mãi không dứt thì kiểu gì rồi cũng trở nên nhàm chán.

"Đã nói là không được làm phiền tôi rồi cơ mà? Muốn chết hả?"

"Sếp ơi, em có muốn làm phiền anh đâu, là vị này đến từ Dream... Ặc, nói gì đi chứ! Ông nói là sẽ liên lạc ngay mà, đúng không?"

"Ơ, sẽ liên lạc ngay thôi mà! Tôi đã nói là thật rồi mà hay nhỉ? Đây, tác giả Lee biết tôi này. Bộ trông tôi giống kẻ lừa đảo lắm hả?"

"Giám đốc Choi có cam đoan thế nào thì cũng thế thôi! Tôi không nhận được liên lạc nào hết. Và tôi đã nói cậu là dù có chuyện gì cũng không được làm phiền tôi rồi cơ mà!"

"Sếp! Em cũng định làm thế. Nhưng mà tại họ cứ luôn mồm nói là sẽ liên lạc với bên mình, em có biết xử lý thế nào đâu... Ông quản lý, không hề có liên lạc nào mà!"

"Ô hô, chắc chắn sẽ liên lạc! Còn tác giả Lee, dù quen biết tôi mà cậu vẫn nghi ngờ tôi là sao? Hả? Cậu không tin tưởng tôi đến thế à?"

"Gặp mặt có mấy lần mà đòi tin tưởng gì hả giám đốc Choi? Với lại đã nói vấn đề không phải là như vậy rồi mà? Tôi không nhận được cuộc gọi nào hết. Còn cậu! Tự lo mà giải quyết đi, gọi điện thoại là phá rối tôi rồi chứ gì nữa? Muốn bị đuổi việc hả?"

"AAA! Sếp làm ơn tin em cái đi. Tại ông chú quản lý nói là sẽ liên lạc mà..."

Cứ như một vòng lặp. Nhìn ba người đứng chụm lại thành tam giác rồi nói đi nói lại hết lần này đến lần khác làm tôi thấy khó hiểu vô cùng. Thú vui của họ đấy à? Tôi nghi ngờ, từ từ bước đến chỗ phông nền trắng đang được ánh đèn chiếu rọi. Đứng ngay chính giữa nó và chậm rãi xoay người nhìn một vòng những thiết bị xung quanh. Đây là những thứ mà tôi phải tập làm quen kể từ bây giờ.

Kì lạ là không có chút sợ hãi hay run rẩy nào hết. Có lẽ phần lớn cũng do cái tính không biết sợ này của tôi, nhưng tôi vẫn không thể hiểu được. Vì sao tôi phải lo sợ khi đứng trước camera? Tôi đứng nhìn đống thiết bị mà tôi cho là để hỗ trợ camera trước mặt này, sau đó chợt nhận ra không biết từ lúc nào xung quanh tôi đã trở nên yên tĩnh. Khi tôi đảo mắt nhìn qua, ba người bọn họ đều đang nhìn tôi với những biểu cảm khác nhau. Tò mò, nhăn mặt, lo lắng. Trong số họ, người mặt mày khó chịu đã bước lên phía trước.

"Này, anh không được tùy tiện đi vào đó đâu..."

Tôi cắt lời cậu thanh niên đang vẫy tay bảo tôi đi ra ngoài và quay qua nhìn người đứng bên cạnh cậu ta. Người đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

"Tôi nghe nói anh chỉ chụp ảnh cho người mà anh muốn."

Trước câu hỏi của tôi, tác giả Lee chỉ mặc mỗi cái quần nhếch một bên lông mày lên.

"Phải."

"Vậy thì không liên quan gì cả. Dù ai gọi điện cho anh cũng vậy mà thôi."

Anh đáng lẽ nên nhìn tôi trước rồi quyết định mới phải. Nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của tôi, anh ta im lặng đứng nhìn tôi một hồi. Sau đó nghiêng đầu qua một bên và nói.

"Cởi áo của cậu ra."

Đó là một yêu cầu bất ngờ nhưng tôi cũng không quan tâm gì nhiều mà nghe theo. Hai tay đan chéo nắm lấy cổ áo thun kéo lên. Duỗi đầu và tay ra, tôi ném áo thun xuống sàn nhà. Và đối mặt với anh ta với thân trên đã cởi trần. Tôi cảm nhận được cơn lạnh phớt qua làn da bị phơi bày, nhưng tôi không thấy có vấn đề gì. Và cũng chẳng thấy xấu hổ tí nào. Không phải trước mặt tôi còn có người mát mẻ hơn hay sao? Trong lúc tôi tự hỏi liệu tác giả Lee này có đang thấy xấu hổ hơn hay không, anh ta quan sát kỹ cơ thể của tôi đến khi tôi bắt đầu thấy nhàm chán. Khi tôi chỉ im lặng đón nhận cái nhìn của anh ta, tôi nghe thấy một câu hỏi.

"Cậu có làm công việc lao động chân tay gì không? Cơ bắp này không giống như do tập thể hình."

Quản lý đứng bên cạnh đã nhanh chóng giải thích cho phỏng đoán của anh ta.

"Haha, lao động chân tay gì đâu chứ. Taemin chỉ từng làm công việc giao hàng thôi. Chắc là do phải khuân vác hành lý..."

"Tôi có lao động chân tay."

Vút, tôi cảm giác được quản lý quay ngoắt qua nhìn tôi đến mức có thể nghe ra được tiếng gió.

"Gì cơ? Nhưng mà, cậu là nhân viên giao hàng mà đúng chứ? Với lại, cậu còn phải làm thêm ca đêm ở trung tâm phân phối hàng hóa nữa mà. Không phải sao?"

"Phải. Vào ngày thường."

"..."

"Tôi chỉ làm việc lao động chân tay vào cuối tuần."

"Vậy rồi cậu nghỉ ngơi khi nào?"

"Tôi không có ngày nghỉ."

Tôi cũng không biết vì sao, rời mắt khỏi khuôn mặt cứng đờ của quản lý và quay qua nhìn tác giả Lee. Trong chớp mắt tôi đã nghĩ đôi mắt của anh ta đang cười, nhưng anh ta ngay lập tức đã trở lại bình thường và nói gì đó.

"Ồ, vậy thì thường thôi."

Quản lý đứng bên cạnh đang định chen ngang vào nhưng tác giả Lee đã đưa tay chặn ông lại.

"Cậu trông không tính là quá mức đẹp trai hay gì. Ngoại hình như cậu trên thế giới này đầy rẫy ra. Cho dù trước kia cậu có được khen ngợi đẹp trai thế nào, thì nó chẳng là gì ở đây cả. Ngược lại, trong mắt tôi, cậu còn chưa thể tính vào loại tầm trung nữa. Ừm, lâu thì cũng được 1, 2 năm, mặt cậu sẽ được biết đến nhiều hơn chút, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, với chút danh tiếng đó thì đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì, chắc chỉ còn nước kinh doanh buôn bán được chút. Sau này có tiêu tùng sớm thì chắc cũng chẳng có ai nhận ra đâu ha."

Câu nói sau cùng dự đoán tương lai của tôi nồng nặc sự chế giễu. Tôi có thể nghe thấy quản lý nhỏ giọng tức giận nhắc nhở tác giả Lee, nhưng ngay lập tức đã bị chôn vùi bởi câu hỏi của tôi.

"Vậy là anh không muốn chụp?"

Khi tôi hỏi một cách khô khốc, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên.

"Đâu có."

"Vậy thì chụp ảnh thôi."

Trước kết luận của tôi, anh ta lại nhếch khóe môi lên cao hơn và nói với quản lý.

"Ông tìm ra cậu ta ở đâu đấy? Càng nhìn càng thấy hấp dẫn."

Gương mặt của quản lý vốn đang còn chút căng thẳng, giờ đã hoàn toàn giải tỏa bởi lời nói của anh ta và mỉm cười.

"Đúng chứ? Nhìn mãi vậy, không phải cậu muốn chụp sao? Vậy thì nhớ chụp cho đẹp vào đấy."

"Được, tôi sẽ chụp. Thay vào đó hãy giúp tôi một việc."

"Nếu được thì tôi sẽ giúp tác giả Lee, nhưng mà... Việc đó thì không được!"

Tôi không biết 'việc đó' là cái gì, nhưng biểu cảm của quản lý bắt đầu trở nên sợ hãi. Sau đó, tác giả Lee lẩm nhẩm 'Ầy, không đụng vào đâu' với vẻ mặt ủ rũ.

"Vậy thì là gì?"

Khi quản lý cảnh giác hỏi lại, anh ta cười tủm tỉm chỉ vào tôi như chưa từng có vẻ buồn bã nào trên mặt.

"Tôi đang làm một dự án cá nhân và tôi muốn cho cậu ấy vào."

Nghe vậy, quản lý không còn lo lắng gì nữa và nhẹ nhõm gật đầu.

"Nếu là cậu làm thì đương nhiên là chúng tôi hoan nghênh rồi. Mà dự án gì vậy?"

"Khỏa thân."

"Haha, khỏa... Cái gì cơ?"

Nở một nụ cười trên môi, quản lý cố giữ vững trừng mắt nhìn đối phương. Tác giả Lee bỗng giật bắn mình trước ánh mắt này, nhanh chóng tỏ thái độ nhờ vả.

"Ài, giám đốc Choi, cho tôi chụp đi mà. Ha? Tôi vẫn luôn muốn chụp một cơ thể như vậy đó! Tôi mong ước một hiện thực thật sự thể hiện được vẻ đẹp của cuộc sống, chứ không phải là một mớ cơ bắp được cố ý tạo ra!"

"Tuyệt đối không được."

"Được."

Vút, lại là một tiếng gió. Bỏ qua sự nghi ngờ rằng liệu quản lý của tôi có bị đau cổ với cái tốc độ đó hay không, tôi lặp lại những gì tôi vừa mới xen vào.

"Tôi sẽ chụp. Khỏa thân."

Được cho phép chụp khỏa thân, tác giả Lee hớn hở chỉ mặc mỗi cái quần chạy biến đi đâu mất để chuẩn bị chụp ảnh đại diện. Còn cậu thanh niên thì gọi nhân viên đến hỗ trợ trang điểm tạo hình, bắt đầu bận rộn dịch chuyển và kiểm kê lại các thiết bị, xung quanh dần trở nên ồn ã hơn hẳn. Tôi không biết tác giả Lee có phải kiểu người thường hay phải làm việc đột xuất hay không, đám người đột nhiên được gọi đến này đã tiến hành công việc một cách nhanh chóng mà không hề phàn nàn gì.

Trong khi đó, tôi bị kéo đến một căn phòng nhỏ, bị đem đi ướm thử đủ loại đồ khác nhau, trang điểm và làm tóc đơn giản. Chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ mà mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Khi tôi đã sẵn sàng chỉ cần chụp hình nữa là kết thúc, quản lý đuổi hết mọi người ra và đóng cửa lại. Cách. Cùng với tiếng cửa đóng, quản lý mặt mày nghiêm trọng tiến đến trước mặt tôi.

"Taemin à, nói chuyện chút nhé."

Vâng, khi tôi trả lời, ông ấy ngồi xuống đối diện tôi và câu hỏi ào ào đổ ra.

"Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả?? Có biết khỏa thân là thế nào không? Là phải cởi hết, cởi sạch, cởi không còn chút gì ra và chụp hình đó! Cậu dám làm thế à? Thật luôn? Có khi sau này nó còn vướng chân cậu nữa đấy... Ừ thì tác phẩm của tác giả Lee tất nhiên sẽ rất được đón nhận, nhưng chắc chắn vẫn sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng của cậu. Dù vậy cậu vẫn muốn tham gia sao?"

"Vâng."

"... Cậu thật sự không sợ à? Haiz, Taemin à. Không cần chụp cũng có làm sao đâu, người mà cậu gọi trên điện thoại đã nói là sẽ giúp cậu rồi kia mà, nên chỉ cần chụp ảnh đại diện thôi là được..."

"..."

"Người đó nói sẽ giúp cậu mà đúng chứ?"

Gật đầu.

"Tác giả Lee sẽ giúp cậu chụp ảnh mà."

"Không."

"Ừ. Phải rồi, không. Gì? Cái gì?! Không á?!!"

Loảng xoảng- Ghế đổ ra sàn nhà do đứng dậy đột ngột tạo ra tiếng ồn, nhưng ngay lập tức đã bị át đi bởi tiếng hét lớn của quản lý.

"Cậu nói thế là sao?!! Cậu đã nói là sẽ có người giúp, nên mới bảo tôi đưa đến đây đó chứ?!"

"Vâng. Nhưng tôi chưa nói là hắn ta sẽ giúp tôi chuyện này."

"Nhưng, cậu, cậu đã nói thế khi tôi hỏi lại rằng cậu có chắc không mà. Tôi đã tin nó. Tôi đã nghĩ tác giả Lee chắc chắn sẽ chụp ảnh cho cậu."

Tôi gật đầu khi nhìn khuôn mặt ông đỏ lên vì rối rắm.

"Vâng, tôi đã tin. Tin vào quản lý."

"Gì cơ? Tin tôi á..."

"Tôi nghe ông nói tác giả Lee chỉ chụp ảnh cho người mà anh ta muốn chụp. Vì vậy, tôi nghĩ khi nhìn thấy tôi, anh ta cũng sẽ muốn chụp cho tôi."

Ông ấy nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu gì, tôi từ tốn giải thích rõ cho ông.

"Quản lý là người đã tuyển chọn tôi. Ông đã nói ở tôi có một sức cuốn hút có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Thế nên tôi đã nghĩ tác giả Lee cũng sẽ thấy được điều tương tự đó ở tôi."

"Chỉ vì thế... Chỉ vì tin vào cảm giác nhìn người của tôi?"

"Vâng."

"Vậy lỡ như tác giả Lee nói không muốn chụp thì sao?"

Không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác như giọng ông ấy đang run rẩy nhẹ.

"Không thể nào. Anh ta là người được quản lý đánh giá là số một mà."

Mắt nhìn của ông không thể sai được. Tôi không cần phải nói thêm gì nữa, nhưng có vẻ như ông ấy đã hiểu. Một khoảng tĩnh lặng. Trong khi đó, biểu cảm quá khích cùng với giọng nói lớn tiếng của quản lý đã tiêu tan hết.

"Nhưng sao cậu phải để tôi mãi hiểu nhầm thế được? Với lại, rõ ràng là cậu có gọi xác nhận cho ai đó trước khi đến đây mà. Tôi cứ tưởng là cậu gọi để giúp đỡ nhưng không phải sao?"

"Là ngân hàng gọi đến. Tôi chỉ xác nhận số tiền còn lại mà thôi."

"Chỉ bất chợt thôi à?"

"Không. Tôi nghe ông nói muốn chụp ảnh phải tốn nhiều tiền mà. Nên tôi kiểm tra số dư còn lại trong tài khoản xem thử."

"..."

"Và lí do tôi vẫn luôn để ông hiểu nhầm như thế, là vì tôi thích bộ dạng đó."

"Bộ dạng tôi bị lừa à?"

Tôi nhíu mày lắc đầu.

"Là bộ dạng không thèm để ý đến mặt mũi cố gắng yêu cầu và thúc giục đối phương. Trước đây ông vẫn luôn tự hạ thấp chính mình và cúi đầu trước người khác. Thế nhưng, khi tác giả Lee xuất hiện với hình tượng mát mẻ nhảy ra chửi bới thì ông lại cười lớn và lên giọng cãi lại. Ông đã làm rất tốt đấy."

Ông ấy nhìn xuống tôi với nụ cười nhẹ, dựng chiếc ghế bị đổ lên.

"... Bởi vốn dĩ là như vậy mà."

Nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, ông bổ sung.

"Tôi vốn dĩ chuyên dùng bộ mặt dày này đi nhờ vả người ta mà. Trước đây thôi. Nhưng mà... Từ trước đến giờ trông tôi vẫn luôn hèn nhát thế sao?"

Tôi không trả lời, nhưng kể cả thế, ông nở một nụ cười đắng trên môi.

"Đúng chứ? Tôi hèn nhát, tôi chỉ biết cúi đầu..."

Cốc, cốc. Sau tiếng gõ cửa, tôi được gọi ra ngoài để bắt đầu chụp hình. Ngay khi tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi, quản lý cũng đứng dậy theo, giọng nói đã bình thường trở lại, nói nhỏ.

"Cảm ơn cậu."

Quay lại nhìn, tôi thấy được khuôn mặt cười rạng rỡ của ông.

"Vì đã tin tôi."

Không có gì. Ông là người duy nhất tôi có thể tin tưởng. Tôi nghĩ là không cần thiết phải nói ra câu trả lời tận sâu trong lòng này, vì vậy tôi nắm lấy tay nắm cửa mà không nói gì, và lại nghe thấy một câu hỏi.

"Vậy rốt cuộc là cậu đã nhờ người đó cái quái gì thế?"

"Chỉ là, không có gì đặc biệt đâu."

Đúng. Không có gì đặc biệt cả.

'Có cậu thì tôi được lợi gì?'
'Thỉnh thoảng tôi sẽ cho anh đấm tôi vài phát. À, và không có hoàn trả đâu.'
'Cũng vui đấy. Nhưng, tôi không muốn.'
'Vì sao?'
'À, vì tôi còn rắc rối hơn thế nhiều.'
'...'
'Nói thật thì cậu cũng chẳng thú vị cho lắm. Ý của tôi là, tôi vẫn sẽ đầu tư cho cậu vì đã làm tôi cười nhiều đến vậy. Trước hết tôi sẽ tin vào tương lai của cậu và đưa cậu phần đặt cọc, cậu có thể nâng cao giá trị của bản thân để tôi thấy hứng thú với cậu hơn. Thế nào, giao dịch này tốt đấy chứ?'
'Vậy nếu giá trị của tôi vẫn tiếp tục không thay đổi thì sao?'
'Tốt nhất là cậu không nên giả định như vậy. Nếu không muốn cái thân thể vô dụng của cậu bị gặm nát.'
'...'
'Vậy cậu muốn phần đặt cọc là gì đây?'
'Anh, có bao nhiêu quyền lực trong công ty?'
'Nhiều hơn cậu tưởng.'
'Vậy hãy làm cho một nhân viên bị kỷ luật đi.'
'Ai?'
'Quản lý của tôi.'

Tách, tách, tách. Tiếng chụp ảnh của camera vang to đến mức có thể chạm đến trần nhà. Một ánh sáng chói lòa đổ từ trên cao xuống đầu tôi. Mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía tôi. Một đám người xôn xao. Lại là âm thanh của các thiết bị được di dịch, tiếng chụp hình tách tách của máy ảnh. Và giọng của tác giả Lee chỉ đạo cho tôi.

"Hạ cằm xuống!"
Tách.

"Nghiêng một chút rồi nhìn tôi!"
Tách, tách.

"Đừng có nhìn thế, phải dịu dàng như lúc cậu nhìn người yêu ấy!"
Tách.

Tôi gần như đã mất đi sự tỉnh táo của mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là tập trung vào giọng nói và làm theo lời anh ta. Tôi còn không thể suy nghĩ nổi là mình trông như nào và biểu cảm sẽ ra làm sao nữa. Đứng trước camera và không có suy nghĩ gì, có vẻ như còn khiến tôi lúng túng vì ngại ngùng nhiều hơn tôi tưởng. Tôi không biết liệu có phải là do tác giả Lee vừa nhấn nút chụp camera vừa phải luôn miệng không ngừng nghỉ nên tôi mới như vậy không nữa. Cho dù bị nhắc nhở nhiều lần để thả lỏng vai ra, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng mãi cho đến khi có thể cử động được cơ thể cứng ngắc của mình. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra mình đã luôn ngu ngơ nhường nào, và nghe thấy câu hỏi của tác giả Lee lúc này đã ngừng lại.

"Hình như cậu rất ít khi chụp ảnh thì phải?"

Anh ta đang nhìn vào màn hình nhỏ để điều chỉnh lại camera.

"Cả người cậu cứ cứng ngắc như khúc gỗ vậy. Biểu cảm cũng chẳng đa dạng nữa."

"..."

"Nhưng ánh mắt cậu lại không né tránh. Cũng không hề bối rối hay xấu hổ gì."

Khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt của anh ta nở một nụ cười kì lạ. Đối với tôi, thế này là quá mức bối rối rồi, nhưng tôi cũng không nhất thiết phải nói với anh ta, nên tôi tự giác ngậm chặt miệng lại. Có lẽ anh ta cho rằng tôi đang tức giận vì không có phản ứng nào cả, anh ta cười và nhún vai.

"À, chỉ là thấy tuyệt thôi. Vì hiếm khi có người nào lại nhìn thẳng vào camera mà không hề quan tâm đến những gì xung quanh như thế. Cậu lúc nào cũng không sợ thế à?"

Ánh mắt nhìn chằm chằm tôi hòa lẫn cả một sự kì vọng. Có phải ảo giác của tôi khi anh ta trông như đang mong chờ câu trả lời của tôi không? Có thể có một chút khác biệt, nhưng tôi đã từng nhận được những ánh mắt tương tự. Lũ đàn em mới nhập hội đua xe mà tôi từng cầm đầu, hay mấy thằng bắt nạt nhãi ranh thường ngưỡng mộ tôi mỗi khi đi trấn lột tiền. Những đôi mắt ánh lên sự tin tưởng vô điều kiện rằng mỗi lời nói của tôi đều sẽ không làm chúng thất vọng. Đương nhiên là lúc đó tôi đã cố tình nói mấy lời ấu trĩ phô trương thanh thế để thỏa mãn hết những mong đợi đó.

Nếu nói bây giờ tôi không có một chút do dự nào thì chính là đang nói dối. 'Tôi không sợ.' 'Đúng như anh thấy tuyệt, tôi chính là người kì lạ như vậy đấy.' Tôi rất muốn nói. Nhưng tác giả Lee trông không giống như kiểu người sẽ bị tổn thương nếu tôi nói thật cả. Và câu trả lời dễ dàng phát ra khỏi miệng tôi.

"Không đâu."

Tôi từ từ nói thêm, nhìn mọi người xung quanh, các thiết bị và trần nhà trên cao.

"Bây giờ tôi đang rất sợ hãi. Chỉ là tôi giỏi che giấu thôi."

Câu trả lời này được đưa ra có lẽ vì tôi đã thay đổi, nhưng cũng có thể là do tôi cần phải làm quen với nó. Để biết rõ tôi là ai. May thay, tác giả Lee trông có vẻ không hề thất vọng với đáp án của tôi. Tôi tưởng là anh ta muốn nghiêng đầu sang một bên, nhưng thay vào đó lại nở một nụ cười trên môi.

"Ồ~ Tôi còn tưởng cậu là kiểu người chỉ thích tỏ vẻ nghiêm túc thôi chứ... Đúng là càng nhìn càng thấy hấp dẫn mà."

Anh ta thì thầm khi bước đến gần tôi với đôi mắt lấp lánh.

"Này, cậu Lee Taemin. Tôi cũng có thể nuôi cậu đấy. Nếu cậu thấy đàn ông cũng ổn thì..."

"E HÈM!!!"

Đột nhiên tôi nghe được một tiếng ho lớn, sau đó đã thấy quản lý đặt tay 'bộp' lên vai của tác giả Lee.

"Tự chúng tôi sẽ nuôi Taemin thật tốt, nên đừng lo cho cậu ấy nữa mà hãy tiếp tục chụp ảnh đi."

Bị bất ngờ trước sự xuất hiện của quản lý, anh ta xụ mặt và đáp trả lại.

"Nhưng mà, tôi có thể nuôi cậu ấy tốt hơn đó..."

"Tôi còn có thể nuôi cậu ấy tốt tốt hơn nhiều."

Khi quản lý bên này trừng mắt lên phản bác, tác giả Lee đã tức run người hỏi lại.

"Vậy nếu tôi có thể nuôi tốt tốt tốt hơn nữa thì sao?"

"Nằm mơ đi. Bởi vì tôi chắc chắn có thể nuôi tốt tốt tốt tốt hơn cả thế."

"Chỉ có giám đốc Choi nghĩ thế thôi, và nếu tôi nuôi cậu ấy tốt tốt tốt tốt tốt hơn..."

Trò mới à? Tôi nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, một người phụ nữ tiến tới sửa lại lớp trang điểm của tôi và cười nói với tôi.

"Tôi nghĩ ngài Lee thích cậu Lee Taemin nhiều lắm đó. Dạo này tôi không còn thấy ngài ấy đùa khi thẳng thắn về việc nuôi ai như vậy đâu."

'Dạo này' nghĩa là trước kia đã có. Bây giờ tôi đang phải xòe ngón tay ra đếm số lần hai người kia nhắc đến chữ 'tốt' khi giương cao cổ đối chọi nhau.

"Vậy tại sao dạo này không làm nữa?"

Tôi hỏi nhẹ như chỉ đang bâng quơ nhắc đến, cô ấy cũng khẽ trả lời.

"Ngài ấy bị thất tình đấy. Sau đó còn tuyên bố là sẽ chỉ yêu qua đường mà thôi... Dĩ nhiên, yêu qua đường thì lúc nào đối tượng cũng khác nhau rồi. À, xin hãy giữ bí mật về chuyện này giùm tôi với nhé."

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cô ấy không ngừng hỏi lại cho chắc ăn. Tôi vẫn còn vướng mắc một điểm khi hai tên ngốc đó còn đang choảng nhau.

"Nghệ sĩ đã khiến anh ta thất tình đó có liên quan gì đến quản lý của tôi không?"

Trong khi quản lý trông có hơi quá khích một chút, thì tác giả Lee, người có ưu thế là một nhiếp ảnh gia hàng đầu, lại có phần lép vế hơn. Ngay từ đầu, quản lý đã có lần nói rằng có chút vấn đề với vị tác giả Lee này. Khi tôi nhìn chằm chằm cô gái vì không nhận được câu trả lời nào, cô khó xử quay lại nhìn hai người vẫn còn đang tranh cãi ở bên kia. Giờ đây cuộc chiến giữa hai người đã nâng cấp lên thành vấn đề toán học khi họ đột nhiên đếm sai số chữ 'tốt' với nhau.

"Ừm, vốn tôi không định kể cho cậu đâu, nhưng cậu đã ở trong giới này rồi thì kiểu gì cũng sẽ biết thôi... Cậu đoán đúng rồi đấy."

Câu trả lời của cô ấy không nhịn được mà để lộ một chút ý cười. Sẽ không có mấy người lại có thể vừa là đối tượng đồng tính của tác giả Lee và vừa là cựu nghệ sĩ của một quản lý không thích nhà tài trợ như thế. Đi đâu tôi cũng có thể nghe thấy tên cậu, Song Myungshin.

"Là Song Yoohan."

Mặc dù không có trả lời nào được đưa ra nhưng cũng không sao. Ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy đã nói lên tất cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bl