18

Tôi đi xuống tầng hầm nơi có lớp học, và nghe quản lý càm ràm về làn da sạm đi có thể là vì tôi ngủ không đủ giấc. Ở bên này, quản lý giải thích người đứng lớp là một giảng viên danh tiếng cũng như là diễn viên giỏi, kéo cánh tay tôi lại trước khi bước vào và đưa cho tôi một thứ gì đó với một cái mỉm cười ngần ngại. Là một cái máy ghi âm chỉ dài hơn ngón tay tôi một chút.

"Vốn dĩ là đưa cho cậu để cậu nghe thử giọng của mình như thế nào, nhưng mà tôi lại nghĩ là để cậu ghi âm lại tiết học và nghe nó thì sẽ có ích hơn."

Khi tôi nhận lấy và nói lời cảm ơn, ông chỉ đơn giản giải thích sơ qua cơ cấu vận hành của nó. Trước cánh cửa khép hờ, cuối cùng tôi cũng đã có thể bước vào trong sau một khoảng thời gian dài nói chuyện. Có một vài người còn đang tụ tập trò chuyện vì lúc này vẫn chưa đến giờ vào lớp, nhưng tôi vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi bỏ máy ghi âm của quản lý vào trong túi áo rồi đến gần họ. Tổng cộng có bốn người đàn ông. Người đầu tiên đến bắt chuyện với tôi là một cậu trai tóc vàng có khí chất năng động giống như Hansoo.

"A, nghe nói là hôm nay có người mới đến. Là người đó đúng không? Từ bây giờ cậu sẽ học chung cùng một lớp với tụi tôi đó. Tôi cũng mới vào chưa được bao lâu đâu. Sau này chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé."

Khi tôi bắt lấy bàn tay đang chìa ra của cậu ta, người đàn ông đứng bên cạnh khoanh tay khịt mũi.

"Nghe nói cậu đây được quản lý casting à? Nhìn cái bộ dạng đó là biết không có tiền rồi, chắc còn chả chịu đựng được đến một tháng."

Liếc thấy bộ quần áo tồi tàn của tôi, gã ta, người xấu nhất trong cả bốn, hỏi người đàn ông bên cạnh đã nghe thấy hết từ đầu đến cuối.

"Hình như tiêu chuẩn ở đây bị hạ thấp quá rồi thì phải? Mấy cái tên hôi hám này chui ra từ đâu không biết nữa, thật là."

Sau đó, người đàn ông có vẻ ngoài sắc sảo ở bên cạnh bật cười và mở miệng với tôi.

"Thực sự không có tiền sao? Cậu tính đi theo style nỗ lực à? Gần đây nó không còn đất dùng nữa đâu đó."

Những lời lạnh lùng chỉ vào người đàn ông cuối cùng đứng bên cạnh vẫn chưa nói lời nào.

"Ví dụ điển hình luôn này. 4 năm rồi vẫn chưa được debut đâu. Vì lớn tuổi quá rồi nên không có gì để làm nữa, chỉ biết ở lại đây mà học thôi. Chính là vì không có tiền bạc hay ô dù nào đấy."

Tôi dời mắt nhìn sang người đàn ông cuối cùng đó, người có bề ngoài trông có vẻ hiền lành chạm mắt với tôi. Anh ta không nổi nóng trước những lời hạ thấp bản thân một cách công khai đó, mà chỉ cười chua xót và chìa tay ra.

"Cậu đã chọn một con đường khó khăn đấy. Nhưng dù sao thì cũng chào mừng."

Nhận lời chào của anh ta, tôi khẽ cúi đầu trước bốn người.

"Mong được mọi người chiếu cố. Tôi rất mong đợi tiết học mà chúng ta sẽ tham gia cùng nhau."

Bốn con người khác nhau có phản ứng khác nhau với lời chào bình tĩnh này. Thú vị và bực bội, vô tâm, cảnh giác. Tôi ghi nhớ những phản ứng hỗn tạp này lại trong đầu. Sau đó, khi tôi quan sát lần lượt từng người một, tôi nghe thấy tiếng giảng viên bước vào phòng tập. Tiết học chính thức đầu tiên của tôi bắt đầu.

Máy ghi âm mà quản lý đưa tôi khá là hữu ích. Hôm nay là tiết học dài 4 tiếng luyện thanh và phát âm, việc trực tiếp tự nghe lại giọng của mình đã giúp tôi áp dụng được những gì đã học bằng cách biết chắc chắn chỗ nào cần sửa cho đúng. Trong ba lần nghỉ giữa giờ, tôi cố gắng bù nước, nghe lại giọng của mình và tìm cách khắc phục ngay lập tức. Sau khi kết thúc một tiết học khá dài, tôi đang dọn dẹp đồ đạc bỏ vào túi xách thì giảng viên gọi tôi lại. Có lẽ vì là lần đầu nên giảng viên chỉ dẫn tôi chỉnh sửa chỗ này chỗ kia, tôi cố gắng ghi nhớ lại và gật gật đầu.

"Tôi nghe là cậu chưa từng học diễn xuất bao giờ, nhưng phát âm của cậu khá là tốt. Giọng cũng to rõ nữa."

Giọng to rõ có thể là vì phải la hét khi đánh nhau trong quá khứ. Tôi chỉ cúi đầu trước lời khen ngợi của giảng viên, nghĩ rằng không nhất thiết phải giải thích rõ ra. Sau khi tạm biệt giảng viên, tôi trở về chỗ túi xách và chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng lại không thể tìm thấy áo khoác mà tôi đã cởi ra ở đâu nữa. Trong thoáng chốc, tôi nhận ra mình là người duy nhất còn lại trong phòng tập, nên tôi nhặt túi xách lên và nhìn xung quanh. Rõ ràng là tôi đã bỏ áo vào trong túi xách. Ngoài ra, bên trong áo khoác còn có máy ghi âm mà quản lý đã đưa cho tôi. Để phòng khi tôi tìm sót chỗ nào đó, tôi nhìn quanh trong phòng tập một lần nữa và có ai đó thò đầu ra qua cánh cửa đang mở. Khi đầu tóc vàng nổi bật đó nhìn thấy tôi, cậu ta rướn nửa thân trên ra và vẫy tay gọi tôi. Lúc tôi tiến lại gần, cậu ta hỏi bằng giọng điệu nghiêm trọng.

"Cậu có mất thứ gì không?"

"Có."

Trước câu trả lời của tôi, cậu ta cắn môi dưới, 'À...' một tiếng rồi kéo tôi đến nhà vệ sinh. Bên trong, người đàn ông mà tôi có ấn tượng là tốt bụng và đã ở đây nghe giảng được 4 năm, đang dùng ánh mắt trầm trọng nhìn vào buồng vệ sinh trong cùng đã mở cửa ra. Anh ta nhìn thấy tôi bước vào liền lấy tay chỉ vào bên trong. Di chuyển chân và bước đến trước buồng mà anh ta chỉ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp, chính là áo khoác ngoài phủ trên nắp bồn cầu đã dựng lên. Trên đó có một dòng chữ mực đen viết 'Cút khỏi đây, thằng ăn mày'. Nhưng so với nó, làm tôi khó chịu hơn cả là trong bồn cầu vẫn còn thứ nước tiểu màu vàng. Máy ghi âm tôi làm mất đang nằm bên trong đó. Nếu không phải vì một điều này, tôi vốn đã có thể bỏ qua mấy trò đùa ấu trĩ như tụi con nít tiểu học này. Và nếu nó không phải là máy ghi âm mà quản lý đã đưa cho tôi.

Tôi biết để mua chiếc máy nhỏ này ông ấy đã phải chịu đựng gánh nặng lớn đến mức nào. Trong suốt tuần qua tôi đã ở cùng với ông và thấy ông chỉ lấp đầy bụng bằng ba bữa mì gói một ngày. Khi tôi không để mắt đến, gần như ông đều phải nhịn đói hoàn toàn. Ông ấy không thèm quan tâm chăm sóc cho bản thân đến mức độ mà Hansoo phải chạy đôn chạy đáo đem thứ này thứ kia về cho quản lý, lo lắng liệu ông có khi nào kiệt sức vì bị thiếu dinh dưỡng hay không. Vì thế có thể nói rằng. Cái máy ghi âm nhỏ đó đối với ông ấy cũng lớn như hàng trăm triệu vậy.

"Xem thường người khác chỉ vì không có tiền, và giờ thì ấu trĩ đến mức làm ra việc này..."

"Thật đáng xấu hổ, tôi không biết là hắn ta còn làm ra cái gì được nữa."

Người đàn ông có ấn tượng hiền lành chậc lưỡi và cậu trai tóc vàng cũng đồng tình đã cho tôi biết thủ phạm là ai. Có lẽ đều chỉ về gã xấu nhất đó. Tôi bước lên trước và thò tay vào trong bồn cầu không chút chần chừ. Tóc vàng ở phía sau nhìn thấy hết, bắt đầu rên la và buồn nôn, nhưng kể cả thế, tôi vẫn lấy chiếc máy ghi âm ra từ trong đống nước tiểu vàng. Khi tôi xoay người lại, hai người bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tránh đường đứng sang một bên.

"Cậu, cậu định làm gì với cái đó?"

Làm gì sao.

"Phải đi sửa lại."

Tôi trả lời, rửa tay và máy ghi âm ở bồn rửa. Họ đều nói thủ phạm là gã xấu xí đó, nhưng tôi biết rõ vẻ mặt của gã ta khi nhắc đến quản lý của tôi. Vẻ mặt đắc thắng giống như không xem quản lý của tôi là cái đinh gì cả. Nói cách khác, tôi không đáng để anh ta phải quan tâm. Nếu không phải là gã, vậy thì chỉ còn một điều khiến tôi phải bận tâm. Cái người có mối liên kết với Myungshin. Tôi nâng mắt nhìn vào mặt gương. Và thấy được hai người kia đang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Có thể là ai trong số hai người bọn họ? Thằng chó dám vứt máy ghi âm của tôi vào bồn cầu.

"Tuyệt thật."

Tôi dừng bước trước lời cảm thán nghe được khi ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi đã rửa với nước, nhưng có lẽ vì cậu ta nghĩ tôi vẫn còn bẩn nên không dám tiến lại gần, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy điều gì đó thần kỳ.

"Nếu tôi mà là cậu thì đã tức điên lên chạy loạn rồi chứ, nhưng trông cậu chẳng có gì như đang giận dữ hết. Jimin hyung cũng thấy vậy mà đúng không?"

Anh ta gật đầu khi cậu trai bên cạnh hỏi. Cũng giống vậy, trong mắt anh ta cũng chứa đựng vẻ thần kỳ.

"Tính cách cool ghê ha. Thích thật đó. Thế nào, đi với bọn tôi không? Tôi định đi uống với Hyungseok này."

"Đúng đó, đi cùng đi."

Tôi chậm chạp nhìn qua lại giữa hai người, rồi lắc đầu.

"Lần sau đi. Bây giờ quản lý đang chờ tôi."

Tôi tưởng đó chỉ là một câu trả lời bình thường không có vấn đề gì, nhưng kì lạ là biểu cảm của hai người họ lại thay đổi. Lí do đã được cậu trai tóc vàng tên Hyungseok nêu lên.

"Woah... thật sự có quản lý kìa. À, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy thôi, tại hầu như không có người mới nào mới tham gia lớp học mà đã có quản lý rồi cả. Tất nhiên là cũng có, nhưng mà thường là có ngoại hình siêu nổi bật nên mới được công ty đẩy mạnh, còn không thì phải tự bỏ tiền túi ra thuê quản lý cho riêng mình."

Hàm ý trong đó đã quá rõ ràng. Tôi không giống bất kì trường hợp nào. Họ nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt tò mò như thể đang chờ tôi xác nhận. Tôi lần lượt nhìn hai người bọn họ rồi chậm chạp mở miệng.

"Vậy chắc là trường hợp thứ ba rồi."

"Trường hợp thứ ba?"

"Không có ngoại hình hay ô dù mà vẫn có khả năng."

Những lời này đối với họ có thể chỉ là sự tự mãn ngu dốt của một người mới. Đôi mắt họ phảng phất ý cười, nhưng chúng đã tan biến ngay lập tức sau lời nói tiếp theo của tôi.

"Đó là phương pháp chọn lọc cơ bản nhất, không phải sao."

Trong chốc lát, người đàn ông có ấn tượng hiền lành hiện lên chút cay đắng trong mắt.

"Nhưng đây là nơi mà điều cơ bản đó không vận hành."

Sau đó, anh ta nghiêng đầu sang một bên và cười tươi.

"Sau này đi uống được chứ? Tôi biết một nơi tuyệt lắm. Đó là nơi mà chỉ có những nhân vật tai to mặt lớn mới đến được, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sẽ có cơ hội đến đó vài lần."

Tóc vàng nhỏ giọng thì thầm như đang thấy ngạc nhiên.

"Hyung, anh định đưa cậu ta tới đó hả?"

"Ừ, ổn thôi. Tụi mình cũng được miễn phí mà."

Tóc vàng lầm bầm 'Nhưng mà...', liếc nhìn tôi rồi bất mãn thốt ra. Vẫn bằng một giọng đủ để tôi có thể nghe.

"Đã nói là không được mang theo ai rồi mà."

Sau đó, người đàn ông có ấn tượng hiền lành mở miệng.

"Nếu cậu ta không có ngoại hình hay hậu thuẫn mà vẫn có khả năng thì sẽ không sao đâu, đúng không?"

Anh ta quay sang nhìn tôi cũng với biểu cảm đó.

"Cậu sẽ đi với bọn tôi chứ? Ngày kia được không? Ngày kia quản lý cũng phải bận rộn đợi cậu à?"

Một nửa là để hỏi, một nửa là để khiêu khích. Anh ta đang thấy thú vị về điều gì đó, không giống như tóc vàng lúc này đang có chút lo lắng, tôi gật đầu.

"Ngày kia thì được."

Khi tôi quay đi, người đàn ông có ấn tượng hiền lành đó hỏi.

"Cậu không thắc mắc lí do tôi không hỏi cậu ngày mai sao?"

"Ừ."

Tôi đáp gọn rồi định quay người đi tiếp, nhưng anh ta lại bật cười với khuôn mặt lúng túng.

"Haha, tính cách của cậu thú vị thật. Ngày mai, cậu Taemin có vài việc phải cẩn thận đấy."

Tôi quay đầu đi với cơ thể hơi nghiêng người của mình, anh ta nhún vai.

"Tôi không biết là cậu có biết hay không, nhưng tôi có học nhiều môn thể thao như một phần của lớp động tác. Tiết học ngày mai sẽ có chút khó khăn..."

Tôi lắc đầu với vẻ mặt không muốn anh ta nói gì vào thời điểm này.

"Ngày mai gặp lại. Nếu anh nói trước với tôi thì tôi cũng chỉ biết sợ mà thôi."

Giọng nói bên ngoài chứađựng sự lo lắng, nhưng đôi mắt tràn ngập ý cười cho thấy đó chỉ là những lờilịch sự cho có. Tóc vàng đứng ở bên cạnh nghiêng đầu qua một bên không thể thấyđược để bụm miệng cười. Tôi gật đầu trước lời nhắc nhở rồi quay đi. Máy ghi âmướt đẫm trong tay cảm giác như một miếng sắt mát lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bl