19
Cứ hai ba tháng một hoặc hai lần, tôi nhận được cuộc gọi từ chỗ làm thêm tôi chỉ đến vào cuối tuần, lúc này Hansoo đang giải thích về những người học cùng lớp với tôi.
"Woah~ Anh đụng phải thằng cha ghê gớm nhất rồi đó. Cái người mặt ngựa ăn nói cộc cằn này rất có tiếng trong công ty luôn. Hình như bố của hắn là chủ tịch hiệp hội tín dụng gì gì ấy? Bởi vậy nên có rất nhiều tiền, ngay khi mới vào công ty đã đổ một đống tiền để mặt hắn được lên sóng truyền hình nhiều lần, nhưng mà em nghe nói giờ hắn ta phải đi học lại căn bản vì không thể đổ tiền được nữa, mà hắn thì lại không giỏi diễn xuất. Em chỉ mới thấy hắn từ xa thôi, nhưng cái thằng cha đó lúc nào cũng tưởng mình là top star trong khi mới đóng được vài cái vai phụ. Hắn từng chối bay chối biến là không muốn học lại luyện thanh từ đầu, nhưng từ khi giám đốc Yoon trở về mấy tháng trước thì trực tiếp tắt đài luôn. Lúc đó đúng là chấn động thật. Nếu không tuân thủ chính sách của công ty hay là bị xem như không đem lại lợi nhuận thì hợp đồng sẽ bị chấm dứt không thời hạn..."
Hansoo ngừng lại và nghiêng đầu.
"Em tưởng em sẽ là người bị đuổi việc đầu tiên, nhưng lại không thấy nói gì cả. Sao thế nhỉ?"
Trước khi bước lên sân khấu, cậu ấy mặt trát đầy phấn trắng lắc lư qua lại như con lật đật. Ừ thì, tất cả đều có lí do cả. Và lí do này có lẽ sẽ được tìm thấy trong vở diễn của Hansoo mà một lát nữa tôi sẽ được xem. Tuy nhiên, cái con người này vẫn không hay biết gì mà chỉ lắc đầu tự hỏi nhưng vẫn tiếp tục giải thích.
"À, em nghe nói có người vì thấy quá tự hào về việc mình thuộc về công ty này nên từ lúc bắt đầu trau dồi kiến thức căn bản vài tháng trước anh ta đã vừa ăn mù tạt vừa khóc đấy. Em có nghe. A, đúng rồi. Em còn nghe nói trong lớp học có một người diễn xuất siêu đỉnh, nhưng mà em không nhớ ra là ai..."
Trong khi Hansoo nghiêng đầu lần nữa cố nhớ lại, lúc này quản lý vừa đi gặp gỡ bên phận sự diễn kịch về đã tiến đến gần.
"Các cậu đang nói về gì vậy?"
"Giám đốc, đó là ai nhỉ? Tôi nghe nói là có cái người mà diễn xuất rất tốt trong lớp học của anh ấy."
"Ồ, đúng là có. Cậu có nói nếu chỉ xem một lần thôi cũng đủ thán phục... Mà đó là ai nhỉ?"
Quản lý cũng giống Hansoo bắt đầu lắc lư qua lại như con lật đật. Họ lắc đầu chăm chỉ đến nỗi không thể nói là họ không hề tò mò chút nào. May mắn, đúng lúc này tôi nhận được một cuộc gọi từ chỗ làm thêm của tôi. Khi tôi thấy số điện thoại hiện ra và trả lời 'Alo', tôi nghe thấy đầu bên kia hỏi tôi có thời gian vào cuối tuần sau hay không. Tôi đã định từ chối ngay lập tức, nhưng chợt nghĩ đến máy ghi âm trong túi áo nên tôi chỉ cúp máy trả lời rằng tôi vẫn cần suy nghĩ thêm. Công việc này trả lương rất hậu hĩnh vì rất khổ cực. Khi cúp điện thoại, tôi di chuyển vào hậu trường để kịp thời xem vở kịch của Hansoo sắp bắt đầu. Quản lý nói nhỏ dẫn tôi đến cuối khán phòng nhỏ hẹp chưa đầy 100 chỗ ngồi.
"Dù tôi không nhớ ra ai là người diễn xuất tốt học cùng lớp với cậu, nhưng mà giờ cậu cứ xem Hansoo đi, cậu sẽ thấy điều đó không còn quan trọng nữa đâu. Rất có giá trị đấy, nên hãy xem kỹ đi nhé. Chà, ngay cả công ty hà tiện chỉ biết đến lợi nhuận như thế cũng nhận ra điều đó, vậy nên họ mới không muốn buông tha cho Hansoo đó."
Tôi cảm thấy bất mãn với từ 'hà tiện' nhưng nó đã tác động theo một ý nghĩa khác đối với tôi. Cái từ đó đã xóa bỏ sự mờ nhạt của một vấn đề mơ hồ được chôn vùi từ bao giờ. Một thứ gì đó, và một người xuất hiện rõ dáng hình. Đó là khuôn mặt của tên điên đã tự giới thiệu mình là một cổ đông của Dream.
Phải, tôi hiểu ra rồi. Sao tôi lại thấy khó chịu với sự giúp đỡ của hắn ta. Ngay từ đầu tôi đã không thể tin tưởng rằng hắn giúp tôi chỉ đơn thuần vì thấy tôi thú vị. Không tìm ra được lí do khác nên tôi đặt lời nói đó vào vị trí của một lí do hoàn hảo, nhưng giờ tôi đã phát hiện ra những gì mình đã bỏ lỡ trong lời của quản lý.
Công ty keo kiệt chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Myungshin, kẻ mà tôi muốn phá hủy, là một ngôi sao đang trên đà phát triển và mang lại lợi nhuận cho công ty. Trong khi đó, tôi lại chỉ là một tân binh tầm thường, không ngoại hình, không hậu thuẫn. Vì thế, càng không có lí do gì để tên điên, một cổ đông ở đó, lại đi giúp đỡ tôi. Ngay cả khi có xảy ra thứ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên nhảm nhí đó, tôi có thể chắc chắn việc tìm kiếm đầu tư vào những bộ phim có lợi nhuận cao vẫn là ưu tiên hàng đầu của hắn. Cuối cùng thì hắn ta vẫn phải có một lí do khác. Lí do mà hắn lợi dụng tôi để phá hủy Myungshin trong khi bản thân cố ngụy trang việc đó thành sự giúp đỡ. Thằng khốn nạn chết tiệt.
Đột nhiên, tôi ngước mắt lên nhìn xung quanh, sự tĩnh lặng ập đến như thể không còn một ai trong khán phòng. Ánh sáng trắng chiếu xuống tạo ra một khoảng tròn trên sân khấu trước mắt chúng tôi. Một người con trai với nụ cười đê tiện trên môi bước vào khoảng tròn và bắt đầu độc thoại. Giọng nói u ám trầm thấp của Hansoo dần dần ngự trị thế giới bên trong.
Quản lý đã nói đúng, màn trình diễn của Hansoo rất có giá trị. Ngay cả khi tôi không thể lấy tư cách của một diễn viên thực thụ ra để đánh giá, nhưng đó là một diễn xuất có sức mạnh lớn đủ để lôi kéo được thứ gì đó ra từ sâu trong tâm. Suốt cả màn trình diễn, cậu ấy biến đổi nhiều đến mức tôi gần như không thể nhớ ra cậu ấy vốn là như thế nào. Sau đó, đến khi vở kịch kết thúc, cậu ấy bước ra chào cùng các diễn viên khác, tôi mới cảm thán từ tận đáy lòng 'À, đó là Hansoo'.
Nói thật, tôi không nhớ được nhiều về vở kịch. Nó không thú vị, nhưng cũng một phần vì tôi mải tập trung vào diễn xuất của Hansoo. Thật là buồn cười khi tôi nói điều này chỉ sau vài ngày bước chân vào giới với đầu óc tràn ngập biểu cảm, giọng nói và cách biểu lộ mà tôi nhận được, những thứ bình thường tôi không bao giờ suy nghĩ đến, nhưng dường như tôi đã cảm nhận được một chút về những gì tôi nên làm từ Hansoo, người như biến thành một con người khác trên sân khấu, hạ thấp giọng và thay đổi biểu cảm. Tuy chỉ là lờ mờ, nhưng dường như tôi đã nắm bắt được hướng đi của diễn xuất.
Nhưng lúc sau, khi quản lý hỏi cảm giác của tôi như thế nào, tôi chỉ đáp lại 'tốt lắm'. Tôi đang mong muốn có thể nhận ra thêm nhiều hơn, nhưng tôi không thể nói thật được. Tôi không muốn ông ấy đặt kì vọng vào tôi quá nhiều, và tôi cũng không mong đợi gì nhiều hơn từ ông. Như một minh chứng cho điều đó, khi vở kịch kết thúc, những luồng gió lạnh thổi đập vào người, trong đầu tôi lúc này đã lấp đầy bởi những suy nghĩ khác.
Nhưng tại sao tên điên chết tiệt đó lại muốn phá hủy Myungshin? Hiển nhiên đó không phải là vì thù oán như tôi. Khi nói chuyện với Myungshin, hắn ta không đặt bất cứ cảm xúc nào trong đó. Trái lại, đó là một thái độ không hề coi trọng gì Myungshin. Không phải thật kì lạ sao? Myungshin là một sản phẩm tốt mà đúng chứ?
Hôm nay không có cuộc gọi nào, nhưng tôi vẫn tự nguyện đến quán bar trông như mê cung đó. Tuy nhiên, tôi cố tình đến đây và không gặp hắn không có nghĩa là tôi phải bị gọi là Lee Baekwon nhiều lần. Thay vào đó, người quản lý dẫn tôi vào phòng như thể đã biết tôi sẽ đến, nhiệt tình mở chuyện.
"Hôm nay tôi sẽ là người kiểm tra bài tập cho cậu."
Mặc dù nhìn chằm chằm mà không nói một lời nào, ông ấy nở một nụ cười hiền hòa như một con robot, truyền tải chân thực những gì mà tên điên nói.
"Nếu cậu thấy buồn ngủ thì có thể dùng cái này để lấy cà phê từ máy bán hàng tự động."
Ông lịch sự đưa tôi một đồng xu 100 won. Tôi không nhận lấy mà nhìn đồng xu trong tay ông ta, nâng mắt lên.
"Tôi dùng chừng này mua kiểu gì?"
"Ngài ấy bảo tôi phần còn lại của 200 won thì cậu phải tự bỏ tiền của mình ra ạ."
"..."
"Cậu muốn tôi đổi đồng xu cho cậu không, thưa cậu Lee Baekwon?"
Nó có thể được coi là một cái nhìn không thua kém gì người khác, nhưng trước mặt một đối thủ mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán, nó hoàn toàn vô dụng. Đúng, nhìn một con robot chỉ tổ hại mắt mà thôi. Tôi nhặt đồng xu 100 won từ trong tay ông ta, người mà có khi ai đó trần truồng nhảy múa trước mắt cũng sẽ không đánh mất đi nụ cười ôn hòa của mình mà thậm chí còn tốt bụng nói thêm 'Để tôi bật nhạc cho cậu nhé?'.
"Nếu tôi không buồn ngủ thì có thể nuốt luôn được không?"
Tôi lãnh đạm hỏi một câu, nụ cười robot của ông ta đậm hơn một chút.
"Vâng. Tôi sẽ giữ bí mật."
Công việc nhàm chán của ngày hôm nay, được miêu tả như bài tập, chính là đọc một quyển kịch bản dày cộp. Một kẻ chưa đụng tới bất kì quyển sách nào ngay cả khi còn là học sinh dù đã nhiều năm bỏ học như tôi, giờ đây suy nghĩ chắc cũng phải mất đến mấy ngày ngồi đọc mới hết được chỉ riêng một quyển đó. Hơn nữa, cấu trúc này thật lạ lẫm. Không có mô tả, chỉ có những dòng thoại và giải thích tình huống cứng ngắc trên trang giấy làm tôi không thể hiểu được nội dung cốt truyện ở đây. Bên cạnh đó còn có những ký hiệu và thuật ngữ khó hiểu cũng làm chậm tốc độ đọc của tôi lại.
May mắn thay, có một cuốn từ điển chuyên dụng để nhận biết được các thuật ngữ kịch bản, nên tôi có thể tra từng từ một và đọc qua từng trang mà không di chuyển trong nhiều giờ. Đã được một nửa. Nội dung đã không còn trong đầu tôi từ lâu, nhưng tôi vẫn muốn đọc hết cho đến cùng. Nhưng khi vừa đọc được một nửa, người quản lý robot đã ngăn cản tôi lại.
"Hôm nay dừng ở đây thôi ạ."
Tôi hướng mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường khi ông ấy đến và nhìn tôi từ ngưỡng cửa. 2 giờ sáng. Dù cho nơi đây có thực sự không phải là một căn phòng trống vô chủ thì tôi vẫn sẽ cố chấp đọc hết cho đến cùng, nhưng giọng nói vững chắc của quản lý đã nhắc lại cho tôi biết nơi này là đâu.
"Đến giờ đóng cửa phòng giám đốc rồi."
Nơi này là công viên giải trí nào chắc? Khi tôi nghe thấy đã đến giờ đóng cửa, tôi gần như sắp phá lên cười nhưng vẫn cố nuốt lại trong miệng. Đúng, con người robot đó có tội gì đâu. Tôi đóng quyển kịch bản mà tôi đang xem và đứng dậy theo ý của ông. Cảm giác có hơi khó chịu sau một khoảng thời gian ngồi cứng đờ tại một chỗ. Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu từ trái sang phải và đưa 100 won trong túi ra cho người quản lý đang đứng đợi tôi ra ngoài. Sau đó, lần đầu tiên, tôi thấy một tia nghi ngờ xuất hiện trên mặt của ông.
"Sao cậu lại đưa nó cho tôi?"
"Phí vào cửa."
Nhìn thoáng qua, ông ấy đang mỉm cười nhìn đồng 100 won trong tay. Khác với mê cung bên trong, con đường phía sau là của nhân viên nên rất bình thường, tôi có thể đi lên cầu thang một mình mà không cần đến sự hướng dẫn của người quản lý. Quản lý cũng biết điều đó nên không đi theo sau tôi, nhưng tôi bất ngờ dừng bước lại ở lối đi hẹp dẫn đến cầu thang rẽ ra dãy hành lang dài.
Bốn nhân viên đang đứng thành hàng cúi thấp đầu xuống và một ai đó đang đứng trước bọn họ với vẻ mặt giận dữ. Nhìn thì sẽ thấy được bầu không khí này thật khác thường, nhưng tôi dừng bước lại không phải vì điều đó. Mặc kệ là ai đang kỷ luật nhân viên hay là la mắng họ, tôi cũng chẳng cần bận tâm vì lúc này tôi cần cơ thể mỏi nhừ của mình được nghỉ ngơi trước. Nói thật, tôi đang rất muốn ngủ. Nhưng vấn đề ở đây là 'ai'.
"Như đã nói từ trước, tôi biết tất cả mọi thứ."
Là giám đốc của nơi này đang mang vẻ mặt nghiêm túc mở màn trước. Ông ta lại đưa ra lời răn đe với các nhân viên cúi đầu và hất cằm lên trong tư thế giống như một con robot cứng nhắc hay được lắp ráp khi còn nhỏ.
"Trí tuệ và đôi mắt tinh tường này của tôi có thể nhìn thấu được lời nói dối của các người chỉ trong một lần liếc qua đấy. Thế nên bỏ cái ý định ăn nói linh tinh ra khỏi đầu các người đi. Hiểu chưa?"
Tôi gần như sắp phá lên cười vì cái từ 'trí tuệ và đôi mắt tinh tường' đó. Từ cuộc đối thoại trước đó, đáng lẽ tiếng cười phải bật ra khi nghe thấy trí tuệ nhanh nhạy cùng đôi mắt kinh người của ông ta, nhưng phản ứng của mấy nhân viên lại cứng đờ trước lời nói đó. Một trong số đó còn run rẩy như thể lời của ông ta là bộ phim kinh dị nào, quỳ gối xuống và òa khóc.
"Hức hức- Tổng giám đốc, tôi, tôi xin lỗi! Thực sự, tôi thực sự không có ý đó đâu, chỉ là..."
Khi cậu ta cúi đầu xuống sát sàn nhà và khóc, giám đốc cúi đầu nhìn xuống và cắt ngang lời nhân viên.
"Đủ rồi! Tư thế gục ngã của cậu đã lộ tẩy hết mọi thứ! Không phải là do sức chân cậu yếu, mà cậu chỉ đang cố tình giả vờ sụp đổ mà thôi, trông khiên cưỡng thế mà, và cùng lúc đó cậu còn duỗi tay ra chạm sàn trước nữa. Rõ ràng đó là phản xạ theo bản năng vì cậu biết trước là mình sẽ ngã xuống. Cậu nghĩ chỉ mình cậu đại diện nhận tội rồi rút lui là xong à? Hử? Trông tôi nhân từ thế cơ à?! Hơn nữa, đó là ngón tay yếu nhất trong số bốn ngón cậu đặt trên sàn, nhưng nó lại duỗi thẳng ra và chỉ về hướng nào đó. Ô hô~ Đó là lời nói của sự oan ức trong vô thức để cho biết thủ phạm thực sự! Và hướng nó chỉ vào, là cái cậu ở phía cuối kia!"
Giám đốc chỉ ngón tay về phía cậu nhân viên đứng ở cuối hàng.
"Cậu chính là thủ phạm thật sự!"
Thủ phạm thật sự được phơi bày ra ngoài ánh sáng một cách phi lí. Trên mặt ai nấy cũng đều bật khóc và ngỡ ngàng.
"Hư-ức! Tổng, Tổng giám đốc... Đúng là hắn biết mọi thứ đó ạ!"
"Tổng giám đốc làm ơn tha thứ cho tôi! Huhuhu..."
Đầu óc vốn đã ngơ ngác vì buồn ngủ, giờ lại càng choáng váng hơn khi chứng kiến tài suy luận tuyệt vời của giám đốc. Có hai cú sốc. Suy đoán ngược đời của giám đốc trở thành sự thật, và niềm tin của nhân viên với suy đoán của ông. Tôi lặng lẽ xoay người trở lại hành lang. Lời van nài của các nhân viên túm chặt lấy đai quần của giám đốc và tiếng cười thỏa mãn của giám đốc vì cái suy nghĩ 'Biết ngay mà' xen lẫn vào nhau phía sau lưng.
"Kkkkkk~ Quả nhiên suy luận của mình đúng là hoàn hảo!"
Chung hàng với tác giả Lee, tôi đặt ông ta vào danh sách những người tôi không nên gặp thường xuyên, và tôi đã gặp lại người quản lý câu lạc bộ ở góc hành lang. Ông thấy tôi quay ngược trở lại, có lẽ vì đã nhận ra tình hình ngay lập tức nên đã lên tiếng đề nghị dẫn đường cho tôi. Sau đó, ông nhìn lại tôi và nghiêm túc nói, trước tiếng cười của giám đốc.
"Không phải suy đoán của Tổng giám đốc chúng tôi rất đáng sợ sao?"
"..."
"Sao cậu đột nhiên ngừng lại vậy?"
Tôi còn sợ ông hơn, nói thật từ tận đáy lòng. Nhưng thay vì câu trả lời chỉ có thể nghẹn ứ trong cổ họng, tôi đáp gọn một câu.
"Vâng, thật đáng sợ."
Ông ấy lễ phép nở nụ cười robot an ủi tôi.
"Nếu cậu không che giấu điều gì thì ngài ấy vẫn sẽ rất thân thiện với cậu."
Tôi cũng đặt ông quản lý vào danh sách những người không nên gặp thường xuyên. Lúc này tôi chỉ muốn thật nhanh chóng rời khỏi đây, nên tôi đi lên cầu thang mà người quản lý đã chỉ, và rồi ông ấy gọi tôi lại từ đằng sau. Khi quay đầu lại, tôi nghe thấy giọng nói robot giống hệt với nét mặt của ông.
"Ngài giám đốc sẽ ở đây vào ngày kia ạ."
Bất ngờ, tôi chỉ nhìn xuống ông ấy chỉ trong thoáng chốc. Tôi hoàn toàn chưa thấy một ai đưa cho tôi loại thông tin như thế. Nếu hắn ngày kia mới đến, vậy thuận tiện ngày mai tôi cũng không nhất thiết phải tới, nhưng vì sao ông ấy lại nói cho tôi biết trước như vậy. Nụ cười của ông ấy trở nên khác một chút khi biểu cảm của tôi có hơi lộ ra vẻ không ngờ.
"Đây là đáp lễ cho phívào cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip