22
Tôi đã vượt qua được một cơn khủng hoảng, nhưng vẫn còn một đợt khủng bố hơn đang đợi tôi phía trước. Tôi không hề lo sợ, nhưng không hiểu sao lại thấy thật khó chịu, nên tôi có chút do dự mở cửa ra và đi vào trong. Nhưng lời đầu tiên mà hắn nói lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Cậu đã hối lộ cái gì với quản lý vậy?"
Toàn bộ căng thẳng trong cơ thể vụt tắt ngay lập tức chỉ vì câu hỏi phi lí đó.
"Chưa từng đưa."
Hắn có vẻ như không tin tưởng, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt khép hờ. Tôi không thể nhịn được nữa mà phải nói thêm.
"Nếu có hối lộ để đưa thì tôi thà tự tiêu nó còn hơn."
Sau đó, hắn ta lẩm bẩm 'Ừ' rồi gật đầu. Nhưng vẫn còn nét nghi hoặc trên mặt hắn.
"Vậy thì tại sao người vẫn luôn chỉ lo làm việc của mình như ông ấy lại cố tình nói cho tôi biết?"
"Nói cho anh biết gì?"
"Cậu đã đến đây. Ông ấy thậm chí còn tốt tính ghi lại cả số phòng mà cậu đã vào trong giấy ghi chú và đưa cho tôi."
"Chắc là tưởng tôi đến để gặp anh."
"Nghe nói cậu đến đây với một nhóm khác? Quản lý không phải kẻ ngốc. Phải biết là nếu không được gọi mà vào phòng của tôi thì đã bị xử lý rồi."
"..."
"Hmm, lạ thật."
Được rồi, tôi cũng thấy lạ thật. Cảm giác có chút rối loạn, tôi nhớ lại đồng 100 won mà tôi đã đưa cho ông ấy. Ông ấy định chia ra mỗi lần trả lại 10 won đấy à? Tôi thận trọng nghi ngờ về điều đó, và lại nghe được một câu hỏi.
"Cậu đã xem hết rồi?"
Hắn khẽ tựa hông vào lưng ghế sofa và chỉ vào thứ trong tay tôi. Đó là quyển kịch bản tôi đã đọc ngày hôm kia và hôm qua. Đáng ra hôm qua tôi không cần phải đến vì nghe quản lý nói là hắn ta sẽ không ở đây, nhưng thật sự là tôi rất muốn đọc cho xong quyển kịch bản đó nên đã phải lết cái cơ thể mệt lử này đến để đọc hết. Tôi tưởng theo lẽ đương nhiên thì hắn ta sẽ hỏi những gì đã xảy ra ở căn phòng trước đó, nên có một chút lúng túng và gật đầu.
"Ừ."
"Thấy sao?"
"Thấy bực mình."
Hắn nở một nụ cười quanh khóe môi mà đã lâu rồi tôi chưa thấy. Nhưng đôi mắt hắn vẫn không cười, tôi không thấy chút ý cười nào trong đó.
"Sao nữa?"
"Tình tiết người cha đột nhiên xuất hiện vào phút cuối. Không hiểu sao lại tìm ra được người cha giàu có của mình đúng ngay lúc cần tiền nhất, buồn cười thật."
Hắn gật đầu 'Đúng thế' tỏ vẻ đồng ý. Nhưng ngay sau đó hắn đã đứng về phía kịch bản nhạt nhẽo đó.
"Thế nhưng, nếu không nhờ người cha thì con gái của nhân vật chính sẽ chết trong đau đớn, và nhân vật chính rồi cũng sẽ đi đến kết cục bi thảm khi đâm đầu theo một tên tội phạm để kiếm được tiền."
"Đó mới là hiện thực."
"Phải. Đó là lý do tại sao mọi người đều không muốn nhìn thấy hiện thực cho dù đó chỉ là một bộ phim dài 2 tiếng."
Hắn thản nhiên ném kịch bản xuống sàn rồi giở một giọng điệu khô khốc.
"Hay là cậu thích một hiện thực ở trong căn phòng đó bò trên sàn nhà liếm mút ** của đàn ông?"
Tôi nhìn thẳng vào hắn trước chủ đề đã thay đổi, nói ra kết luận trọng yếu.
"Để tôi nói trước, tôi không định cảm ơn anh."
Hắn lại nhếch môi lên.
"Tôi biết. Nếu cậu chỉ nhìn vào camera và gửi tín hiệu cầu cứu thì tôi tuyệt đối sẽ không kéo cậu ra. Nhưng vì là ngược lại, nên tôi mới giúp cậu. Nếu không có tôi, cậu có lẽ vẫn sẽ bình thản làm theo những gì mà họ muốn."
Ngữ điệu chậm chạp quen thuộc vang bên tai, nghe thật lạnh nhạt như chỉ đang miêu tả một món đồ nào đó. Tôi chợt nhận ra là suy nghĩ của mình đã đúng. Lý do hắn muốn giúp đỡ chẳng phải vì muốn đâm vào tôi hay là thấy hứng thú gì hết. Tôi cố khiêu khích hắn bằng cách nhìn vào camera trên trần nhà, nhưng tôi thực sự muốn biết khi trực tiếp gặp mặt hắn.
"Cũng giống anh thôi. Tôi chỉ đơn giản là muốn phá hủy một sản phẩm của công ty."
Hắn cong mắt như nhớ lại lúc đó.
"À, đúng vậy. Lúc cậu nhìn lên trần nhà và nói ra chuyện đó thật sự rất thú vị. Nghe có vẻ khó tin, nhưng mấy năm gần đây cậu là người đầu tiên khiến tôi vui đến như vậy."
"Vì sao? Tưởng tôi ngu nhưng lại không phải à?"
"Cũng giống vậy thôi. Tôi tưởng là cậu vốn đã để ý đến tôi trước mà không thể nghĩ ra được gì khác, nhưng tôi biết là không phải."
Tóm lại là đang nói cái gì vậy hả. Tôi rất muốn nói cho hắn biết những gì hắn đã làm với tôi. Nhưng hắn lại nghiêng đầu như thể không hiểu hành động vừa rồi có thể xem là một lời thổ lộ tình cảm hay không.
"Hơn nữa, vì tôi rất dễ.ngại.ngùng, nên hiếm khi có thể đối xử chân thành được với cậu."
À thế à, tôi lại thấy cú đấm lúc đầu của anh hết sức chân thành luôn đấy. Tôi định đáp trả nhưng lại có cảm giác sẽ chỉ hại miệng. Tôi có chút sợ ánh mắt của hắn ta khi phun ra cái từ 'dễ ngại ngùng' mà tôi đã dùng để tả hắn ở căn phòng trước đó.
"Dù sao thì chính anh cũng muốn Myungshin bị phá hủy mà."
Nhưng tôi lại không ngờ được câu trả lời của hắn.
"Tôi không quan tâm đến việc Song Myungshin có bị hủy hoại hay không."
"Hả? Nhưng mà, cậu ta là một sản phẩm tốt..."
"Nghĩa là vấn đề không phải Song Myungshin."
"..."
Hắn im lặng nhìn tôi rồi hạ tầm mắt nhìn xuống kịch bản hắn ném trên sàn.
"Muốn tôi kể gì đó thú vị không? Kết cục của nguyên tác mà đạo diễn đã viết giống như hiện thực mà cậu nói đấy. Nhưng không có ai định đầu tư cả, ở một nơi mà tôi khó khăn lắm mới tìm thấy, họ đã tự ý thay đổi kết cục thành như vậy. Cả bộ phim cứ thế hoàn toàn bị hủy hoại."
Tôi nhíu mày trước chủ đề đột nhiên lại thay đổi rồi cũng dời mắt nhìn xuống sàn nhà. Thì ra là một bộ phim đã được phát hành. Tuy nhiên, nhìn vào tựa đề của kịch bản tôi lại không có bất kì ấn tượng nào cả. Sau đó hắn đã trở lại chủ đề ban đầu.
"Kể cả khi Song Myungshin, người đang ở thời kỳ đỉnh cao, là một bộ nguyên tác thú vị đến mức nào, một khi các nhà đầu tư đã muốn can thiệp vào quá trình làm phim thì không phải cậu ta đã lỗi thời sao?"
Bỗng dưng lại cảm thấy thật may mắn vì mình không phải kẻ trì độn gì. Tôi khó có thể trả lời được trước ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc đó của hắn. Cứ luôn có cảm giác nếu không phải nhờ vậy thì tôi đã bị gắn cho các mác ngờ nghệch không hiểu chuyện chỉ tổ làm gai mắt hắn rồi. Không biết vì sao tôi lại quan tâm đến chuyện này như thế.
"... Nhà tài trợ. Cái mà anh nhắm vào là nhà tài trợ của Myungshin, đúng chứ?"
Ý cười vui vẻ lan ra khắp cả khuôn mặt của hắn. Nhưng đối với tôi, đó là một sự phẫn nộ vô cùng lớn.
"Lão ta là một ông già khiến người khác phải khó chịu đấy."
Ngày hôm sau khi kết thúc lớp học, khi gặp lại tóc vàng và người có ấn tượng hiền lành, cả hai đã nhận ra điều gì đó về việc hôm qua.
"Không phải cậu đang nổi giận đấy chứ?"
Nhìn lại người có ấn tượng hiền lành, tóc vàng dính theo thành bộ, trong mắt cậu ta mang ý cười nhàn nhạt.
"Thôi mà, tôi muốn đùa cậu nên mới không nói trước cho cậu thôi. Nhưng chắc cậu phải đoán trước được rồi mà nhỉ?"
Tôi lần lượt nhìn cả hai người rồi gật đầu tỏ ý vẫn ổn.
"Nếu hôm qua không có chuyện gì thì tức là cậu đã làm rất tốt chứ hả?"
Tóc vàng thắc mắc và hỏi ngay lập tức. Người ở bên cạnh cũng tò mò điều tương tự. Có lẽ là vẫn chưa nghe được gì từ Myungshin nhỉ. Tôi nghĩ là sẽ rất bất ngờ khi biết được làm sao tôi có thể thoát ra khỏi đó đấy, vậy thì tốt nhất là nên tự mình nghe từ Myungshin đi.
"Vâng, mọi chuyện vẫn tốt đẹp không có vấn đề gì cả. Cũng không có gì to tát đâu."
Người có ấn tượng hiền lành ác cảm với đàn ông khẽ nhíu mày. Bên kia, tóc vàng thấy kì diệu và cười lên.
"May thật. Cậu thế mà không chống cự luôn."
"Vâng, đúng thật là may mắn. Không biết chừng còn may mắn bằng Song Yoohan nữa đấy."
Cái tên này đã là lần thứ hai ra khỏi miệng tôi, nhưng một trong hai người vẫn giữ cái biểu cảm cứng nhắc như ngày hôm qua. Quả nhiên, chính là mày. Tôi quay đầu đi với một xác nhận không chút thú vị. Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn lờ đi một ánh nhìn chăm chú đầy dữ tợn, nhưng gã xấu xí đã tiến đến lại gần tôi. Đến khi tôi quay lại thì hắn đã đứng gần đó và lên giọng như vẫn đang chờ đợi.
"Đừng có mà bỏ tiết học thể dục tuần sau đó. Rõ chưa?!"
Gã dùng cả cơ thể tung gợi ý rõ đến mức mà một tên ngốc cũng biết được ngày hôm đó sẽ có gì đó được sắp đặt. Tôi gật đầu trước sự cố gắng hết mình của gã.
"Để xem."
Gã ta phấn khích đến độ mặt đỏ bừng và hét lên.
"Đờ mờ! Mày phải ra đấy thằng chó! Tao đã chuẩn bị sẵn một thứ sẽ khiến mày phải mỏi mắt mong chờ rồi!"
Tôi đã quay người lại, nhưng vẫn mong chờ vào những gì mà gã ta nói. Phải, tôi hy vọng anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đáng để khích được tôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, có lẽ là vì tôi đang học diễn xuất lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua. Không biết chừng có lẽ cũng là do sự bình yên này đóng góp một phần. Ngay hôm sau ngày tôi gặp hắn ta ở quán bar được đặt tên là Mê cung của Alice, tôi lại đến đó và nhận được một tin vui từ người quản lý câu lạc bộ. Vì hắn đang đi công tác nên tôi không cần phải gặp hắn ta trong thời gian sắp tới. Người quản lý vừa báo tin vừa nhìn tôi như muốn an ủi, nhưng đối với tôi thì đó thật sự là một tin vui. Bị tin vui che mờ mắt làm tôi quên mất luôn cả việc hỏi ông ấy đã giúp tôi những gì. Sau chuỗi ngày dài yên ả, khi vết bầm trên người gây ra bởi gã xấu xí đó đã mờ đi, thì cái ngày có tiết học thể dục mà gã ta luôn mong muốn đã đến. Vì thay đổi đột xuất, quản lý đưa tôi lên xe rồi chở đi từ văn phòng. Nhưng ông ấy lại dùng một ánh mắt nghi hoặc ngoảnh lại nhìn tôi lúc đưa tôi thứ mà tôi nhờ trước khi xuất phát.
"Camcorder cậu muốn mượn đây. Nhưng mà mấy thứ đó là cái gì vậy?"
Chắc là có chút dị thường khi phải loay hoay gói ghém thứ gì đó trong túi xách như này. Tôi trả lời là không có gì, rồi dùng mắt kiểm tra lại xem còn thiếu gì nữa không. Dù vậy, tôi vẫn xác nhận lại thêm một lần nữa trước khi đóng túi xách lại. Băng đa, xịt lạnh, giày boxing...
Gã ta chắc là thật sự có rất nhiều tiền.
Đó là cảm thụ mà tôi nhận thấy khi bước vào bên trong. Tôi không nghĩ là công ty thuê cho chúng tôi cả một phòng tập boxing vì tiết học thể dục vào hôm nay. Chỉ có bốn tân binh không tên không tuổi thì không đáng để phải tiêu tiền như vậy. Nhưng nếu cá nhân tự thuê mượn thì công ty cũng sẽ không có ý kiến gì. Tôi tiến đến gần gã xấu xí đã tốt bụng chuẩn bị hoàn thành xong mọi thứ. Giả vờ ngạc nhiên một chút cũng tốt, nhưng thật ra lâu lắm rồi tôi mới phải nhịn cười nên các tiết học diễn xuất từ trước đến giờ của tôi đều bị bỏ xó tất. Người mở miệng đầu tiên là giảng viên đang treo trên mặt một biểu cảm bất lực. Ông ta đang cảm thấy hốt hoảng khi nhìn vào lớp học boxing, một lớp học vốn chỉ cần dạy sương sương về các tư thế là được, giờ đây lại phát triển ra thế này.
"Khụ khụ, cậu Lee Taemin, vậy đây là..."
"Chuẩn bị được lắm, chắc vì lần trước anh ta gọi tôi là thằng ăn mày nên mới phải chuẩn bị như này đây."
Tôi vạch rõ công lao, thật khó để nói là gã xấu xí đã thuê mượn hết cả chỗ này, ông ta lại ho một tiếng rồi dời mắt đi.
"Vậy, cậu Lee Taemin không cần tìm hiểu thêm đâu, vì cậu ta đã chuẩn bị cả một sàn đấu thật luôn rồi..."
Ông ta ngừng nói và liếc nhìn gã xấu xí đang nhìn tôi chòng chọc.
"Lần này đấu nghiêm túc được chứ?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Nói thẳng ra chính là tôi phải đấu với gã xấu xí lần nữa, còn ba người bọn họ thì chả liên quan gì và chỉ cần ngồi phía sau xem trò hay là được. Ai cũng đều có vẻ như đang chờ tôi mở miệng xác nhận, nhưng tôi lại bỏ túi xách xuống đất trước.
Bộp.
Tôi cố tình nhìn xuống mặt đất như thể đang muốn câu giờ, phải đến một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.
"Cái này có bắt buộc không?"
Giảng viên lại nhìn gã xấu xí rồi mơ hồ gật đầu.
"Ừ thì, nó là một phần của tiết học nên cậu phải tham gia..."
"Vậy nếu bị thương thì sao? Tôi không muốn."
Sau đó gã xấu xí không nhịn được phá lên cười.
"Thằng nhát gan. Mày sợ bị tao đấm chết ở đó như lần trước chứ gì?"
Tôi lờ đi gã và mở miệng với giảng viên.
"Tôi không quan tâm là có giả vờ nhẹ tay hay không, nếu đã là một trận đấu thật sự có gõ cồng, vậy thì nguy cơ bị thương là rất cao, tôi không làm được. Tôi không muốn bị đuổi khỏi công ty vì bị thương đâu."
"Ha! Này, mày sợ thế thì không để bị đuổi là được chứ gì!"
Lần này trả lời vẫn là gã xấu xí. Tôi nể tình nhìn gã một cái rồi lại hỏi giảng viên.
"Ngài giảng viên có thể đảm bảo không? Nếu thực sự có thương tích gì thì tôi sẽ không bị phạt?"
Gã xấu xí hối thúc giảng viên trả lời vì đang thấy bức bối. Giảng viên cũng chỉ nhíu mày rồi gật đầu.
"Đúng thế. Thực tế là nên làm vậy, nếu bị thương..."
Ông ta len lén nhìn tôi rồi hỏi lại.
"Nếu cậu bị thương thì sẽ không kiện công ty đó chứ?"
Tôi lại vờ nhìn vào khoảng không suy nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu.
"Vâng. Nếu không có vấn đề gì thì tôi cũng không bận tâm lắm đâu. Nhưng dù sao thì tôi cũng không thể biết được con người có thể làm được gì."
Tôi cúi người xuống, lấy máy quay ra khỏi túi.
"Hãy đặt nó ở đây như là bằng chứng đi."
Giảng viên còn đang bày ra vẻ mặt sững sờ thì gã xấu xí đã bước lên trước xung phong để gã ta làm. Trong lúc chờ gã ta nhiệt tình tự mình bật máy quay lên, tôi chỉ về phía ba người còn lại với giảng viên.
"Tất nhiên là ai cũng đều phải lên hết đúng không?"
Vì cái lí do phòng thay đồ đã hết chỗ nên tôi bị đá đến nhà vệ sinh chật chội và hôi hám, thay quần áo, buộc chặt dây giày boxing mà tôi mượn, và cuối cùng là ngồi trên nắp bồn cầu lấy băng quấn vào tay. Chầm chậm, cẩn thận quấn qua phần ngón tay vô cùng quan trọng, thì cửa đột nhiên bật mở và người có vẻ ngoài sắc bén bước vào.
"Này, xong rồi thì mau ra đi..."
Đứng ở cạnh cửa đang mở một nửa, anh ta đột nhiên im bặt miệng. Tôi vừa nhìn anh ta vừa quấn băng, ra hiệu cho anh ta nói tiếp. Sau đó, anh ta càng lúc càng nhíu chặt mày hơn rồi cuối cùng cũng mở miệng.
"... cậu có học boxing à?"
Tôi đứng bật dậy khi đã đeo xong găng tay. Anh ta có hơi giật mình mà nghiêng vai về phía sau.
"Tôi không học."
"Nhưng, trông cậu có vẻ rất quen thuộc với thao tác quấn băng..."
"Chỉ là băng mà thôi, ngay cả con nít cũng quấn được."
Tôi cắt ngang lời của anh ta, mở rộng cửa và đi ra ngoài. Tiếng bước chân theo sát phía sau nghe có chút chậm trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip