50

Cốc cốc cốc.

"Cậu Cha Joong-woo. Nếu cậu không muốn ra thì chỉ cần nghe là được."

Có khi Cha Joong-woo thậm chí còn không thể nghe được câu này vì tiếng nhạc ầm ĩ đùng đùng phát ra từ bên trong. Ngoài ra, nơi này còn hỗn loạn hơn so với tầng dưới với con dao nhỏ và cây gậy golf nằm lăn lóc. Hiện vật cho thấy cách anh ta hành xử với những người đến đây nói chuyện, nhưng quản lý vẫn tiếp tục bất kể điều đó.

"Nội trong ngày hôm nay cậu phải đến trình diện với cảnh sát. Tất nhiên, nếu không muốn thì cậu vẫn có thể không đến. Cứ chống đỡ như cậu muốn và cảnh sát sẽ đến bắt giữ cậu với tiếng còi réo inh ỏi. Đáng xem quá nhỉ, đúng không nào? Hình ảnh bị còng tay leo lên xe cảnh sát sẽ được phát sóng trên toàn quốc còn đáng chú ý hơn cả mấy tên giết người hàng loạt nữa. Tỷ lệ người xem có khi còn cao hơn gấp nhiều lần mấy bộ phim mà cậu Cha Joong-woo đóng đấy chứ. Ồ, nếu thực hiện tốt thì sẽ lên đến 50% đó. Ây da~ Vậy là cao hơn World Cup rồi à?"

Quản lý nhìn roadie đã trốn ra xa rồi cười.

"Dù sao thì tỷ lệ người xem sẽ còn cao hơn nữa khi cậu đi nhập ngũ. Đúng không nào? Cộng dồn là sẽ thành 100%..."

UỲNH!!!

"Cái ĐCM đứa nào đấy hả?!!"

Cửa thình lình bật mở và khuôn mặt mà tôi đã từng thấy trên các bảng quảng cáo đường phố xuất hiện trước mắt. Tất nhiên trên quảng cáo không phải là hình tượng đầu tóc lộn xộn cùng với chai rượu trong tay như thế này.

"Thằng cha này nói cái đéo gì thế? Chán sống rồi à? Muốn cổ bị bẻ gãy ngay tại đây lắm hả?"

Một cái đầu còn to hơn cả quản lý, khi anh ta giờ tay lên thì tôi đã tự động bước ra. Nhưng quản lý đã đưa tay ra sau ngăn tôi lại trước. Ngược lại, ông tiến đến gần anh ta.

"Nếu bẻ gãy cổ tôi thì sẽ gánh thêm cả tội giết người nữa, tỷ lệ người xem có tăng lên 1,000% cũng chẳng lạ gì đâu."

"Lão chó đẻ này nghĩ ông đây đếch dám làm chắc?"

Âm thanh nặng nề vang lên cùng với lời nói.

Phốc!

Quản lý bị Cha Joong-woo đấm vào chính giữa mặt đã loạng choạng bước lùi lại. Tuy nhiên, đòn tấn công vẫn chưa dứt. Và lần này đến lượt chai rượu trên tay sắp đập xuống người quản lý. May mắn là nó không thể đáp xuống hoàn toàn.

"Địt mẹ mày là thằng nào?"

Cha Joong-woo nhe nanh với tôi đang bắt lấy tay anh ta. Tôi nhìn lại người quản lý còn chưa đứng vững được trong lúc chặn anh ta lại.

"Thật sự không ra tay là không được sao?"

Hai phản ứng đến từ trước và sau tôi với câu hỏi đó.

"Thằng chó mày vừa sủa gì đấy?"

"Hự! Taemin à, không được, không thể đánh được."

Quản lý đến gần tôi như đang lo là tôi sẽ thực sự dùng đến nắm đấm của mình, nhưng Cha Joong-woo đã tới trước. Cái tay không bị tôi bắt chặt đã vụt đến định tóm lấy cổ áo tôi. Thế nhưng, động tác của một gã say xỉn có nhắm mắt cũng có thể chặn được.

Bắt lấy cánh tay của gã, gom lại và đẩy mạnh. Lảo đảo, anh ta mất thăng bằng và ngay sau đó đã gục xuống, đâm sầm vào cánh cửa hé mở với tiếng động lớn.

"Cái, mẹ kiếp..."

Anh ta vừa chửi thề vừa giữ cân bằng để không lăn lộn đi. Tôi lùi lại khỏi anh ta, xoay người đi vài bước. Quản lý rối rắm định nói gì đó, nhưng khi thấy tôi nhặt một thứ trên sàn thì đã hít ngược một ngụm.

"Hặc! Sao, sao lại lấy cái đó?"

Tôi cầm con dao có kích thước vừa tay và tiến đến trước mặt Cha Joong-woo chỉ vừa nhấc dậy được nửa người. Cái gã đang cầm lấy tay nắm cửa định đứng dậy thì dừng động tác khi nhìn thấy tôi. Đã lâu rồi tôi mới chơi dao bằng tay như vậy, nhưng cũng không khó để thực hiện lại theo thói quen cũ. Tôi cầm mũi dao ném vào không trung rồi nhận lấy, cứ lặp đi lặp lại và nhìn xuống anh ta.

"Muốn đánh thì lên đi."

Cùng với lời nói, tôi phóng con dao trong tay đi.

Vút- Phập!

Con dao thoắt qua phát ra tiếng gió ngắn cắm phập vào cửa gỗ. Sau khi thấy Cha Joong-woo nhăn nhó mặt mày cứng đờ tại chỗ ngồi, tôi lùi lại về phía quản lý. Giờ thì nói đi, ý tôi là như vậy nhưng quản lý chỉ nhìn tôi với đôi mắt sững sờ nên không thể mở miệng ngay được. Và phá vỡ im lặng trước, là Cha Joong-woo đã lấy lại tinh thần.

"Thằng l*n kia, mày mở cửa cho bọn nó phải không?"

"A không... Là công ty điều đến mà ạ..."

Roadie bước thụt lùi với gương mặt hoảng hồn vì sợ bị đánh lần nữa.

"Công ty? Đệt... Có gửi từ cái công ty chó má đó thì..."

"À, thật ra tôi không được công ty gửi đến."

Từ lúc nào quản lý đã quay lại bình tĩnh nói thêm với Cha Joong-woo đang hằn học nhìn.

"Tôi đến đây là vì muốn làm quản lý cho cậu Cha Joong-woo. Và bây giờ tôi đang tính đánh trả cái người đã làm nổ tung công việc của cậu đây."

Khựng lại. Cha Joong-woo nghiến răng rít ra.

"Ông biết ai đã làm nổ tung công việc của tôi?"

"Không có chứng cứ nhưng tôi lại rất nắm chắc."

Cha Joong-woo ném một ánh mắt như hỏi 'Cái quái gì vậy', quản lý gật đầu.

"Phải. Tôi chắc chắn. Cũng như cậu đây chắc chắn quản lý của mình là thủ phạm vậy."

Đột nhiên mắt của Cha Joong-woo bừng lên sát khí.

"Ông nói cái gì hả?"

"Tôi cũng đột nhiên bị tấn công ập xuống đầu. Bị vu khống làm những việc mà mình chưa từng làm."

Nói thêm, quản lý nở một nụ cười.

"Muốn nghe thêm không? Tôi có mang đến một cách giải quyết được tình huống này đây."

"Giải... quyết?"

"Đúng, giải quyết. Nếu làm theo lời tôi nói thì cậu vẫn có thể diễn xuất ngay cả khi đi nghĩa vụ quân sự, và cũng sẽ được trọng dụng đóng quảng cáo để kiếm tiền như bây giờ. Có nghĩa là, vụ việc có thể sẽ kết thúc cuộc đời diễn viên như này trái lại có khi giúp ích được cho hình ảnh của cậu."

"Bằng cách nào?"

Anh ta bước một bước đến gần hơn với ánh mắt sẽ giết chết ông ấy nếu nói dù chỉ một lời gì đó vớ vẩn. Quản lý liếc nhìn tôi ở phía sau và từ từ mở miệng. Những gì đã nói khi tôi hỏi ông có cách nào không. Như lời của ông ấy, công ty và Cha Joong-woo sẽ không bao giờ cho phép nó.

"Đơn giản thôi. Chỉ cần được mọi người tha thứ là xong rồi. Mọi người tức giận vì những việc sai lầm, nhưng nếu mình xin lỗi chân thành và tự kiểm điểm bản thân thì họ trái lại sẽ động viên mình."

"Cái mẹ gì đấy? Nếu chỉ xin lỗi là xong thì..."

"Không chỉ là xin lỗi. Mà là chân thành xin lỗi. Ngay bây giờ đến sở cảnh sát tự thú, đồng thời mở một cuộc họp báo và quỳ gối xin lỗi. Tính từ thời điểm bắt đầu qua lại với người môi giới thì chắc cũng được 1 năm rồi nhỉ. Hiến hết số tiền kiếm được 1 năm qua cho xã hội đi."

"Mẹ nó, giờ ông gọi cái đó là cách giải quyết đó à? Ông biết một năm tôi kiếm được mấy tỷ won không hả?!"

"Đó chỉ là tiền cậu kiếm được từ việc phạm tội."

"... Cái gì?"

"Ít nhất cũng phải trả hàng chục tỷ won. Dù sao nếu bây giờ khôi phục lại được hình tượng thì sớm muộn gì cũng kiếm lại được số tiền đó thôi mà. Và phải làm việc thiện nguyện không thông báo cho đám phóng viên biết trước khi nhập ngũ. Ngoài mấy nơi phổ biến như trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão, nếu tìm được cơ sở vật chất khó khăn thiếu sự quan tâm công chúng thì sẽ càng phù hợp nữa. Sau đó, hãy ăn và ngủ ở đó vô điều kiện và giảm cân trên 5kg. Phải đến mức đó thì mới cho thấy được sự khắc nghiệt của quân ngũ. Tất nhiên, thực tế cũng không nên sống thoải mái được."

"Lão chó đẻ, đi ra. Cút ra khỏi đây ngay!"

"Còn một thứ nữa."

Quản lý chen ngang nói thêm với Cha Joong-woo đang thở hồng hộc vì bực tức.

"Thay đổi tính tình đi. Nếu không thì cậu vẫn sẽ bị người bên mình phản bội thôi."

"Anh ta có liên lạc trong vòng 3 ngày như quản lý đã nói không?"

Cuối cùng vẫn bị Cha Joong-woo hung hăng đuổi đi. Tuy nhiên, tôi không thể không hỏi khi quản lý lại trông rất ung dung vì lí do nào đó.

"Có vẻ như sẽ chẳng bao giờ chịu bỏ tiền ra rồi."

Nhưng quản lý chỉ bật cười với phỏng đoán của tôi.

"Không buồn cười sao? Nói thật thì vài tỷ won đúng là một số tiền lớn đối với Cha Joong-woo, nhưng không đến mức trở thành gánh nặng được đâu. Cái thằng nhãi này có rất nhiều tiền."

Ông nhìn lại căn biệt thự rồi khẽ thở dài.

"Nhưng lại không thích việc thoát ra ngay lập tức. Ngay cả khi không xảy ra vụ việc này, nếu không biết cách nhìn về phía trước và nắm giữ hiện tại thì một ngày nào đó cũng phải tiêu tùng thôi."

Vừa đi bộ về trước vừa quay lại nhìn tôi.

"Còn về việc cậu ta có nghe theo lời tôi không ấy à? Để xem, không chắc nữa, nhưng tôi nghĩ là sẽ nhận được một cuộc gọi. Leo lên đến vị trí cao như vậy thì cũng có nghĩa là phải có một cái tư tưởng ở một mức độ nào đó. Và có khả năng là sẽ liên lạc vì lo sợ đấy."

Lo sợ? Câu hỏi không thể bật ra vì ông đã lấy điện thoại khỏi túi và gọi điện đi đâu đó. Và tôi có thể đoán ra ngay lập tức đầu bên kia là ai với cái giọng bừng sáng của ông. Rốt cuộc làm sao mà có thể thân với người như thế được?

"Haha~ Phải, là tôi đây, tôi. Deuk-pal! Ngài thanh tra Park vẫn khỏe chứ? Ây da, khi nào cùng uống một ly đây? ... Ừ, phải. Tất nhiên là do tôi mời rồi! Hơn thế nữa, có một vụ việc liên quan đến Cha Joong-woo được bên đó tiếp nhận mà đúng chứ? ... Ừ, đúng rồi. Vì là diễn viên của công ty nên tôi đang định thỉnh cầu một việc. ... Không đâu, không phải là yêu cầu, mà là ngược lại. Cha Joong-woo hôm nay sẽ không đi được đâu. Nên là sáng mai cứ gửi cảnh sát đến nhà Cha Joong-woo ngay đi ạ. Nếu trực tiếp đề nghị triệu tập lần 2, có khi là sẽ được phía cảnh sát tuyên dương vì giải quyết vấn đề nhanh chóng đó chứ? Ừm, quân đội là một vấn đề nhạy cảm nên phía trên cũng rất hưởng ứng đấy. Vậy thỉnh nhờ ngài giúp nhé. Cảnh sát nhớ phải diện đồ đồng phục thật là chanh~sả để các phóng viên biết được luôn nhé. Còn cả đeo còng số 8 trên thắt lưng nữa!"

Ngày hôm sau, cảnh tượng trước căn biệt thự của Cha Joong-woo đã tràn lan trên màn hình TV. Cảnh sát cố chuyển giao tài liệu để lần nữa triệu tập Cha Joong-woo đã từ chối lệnh triệu tập từ cảnh sát. Tuy nhiên, họ còn không thể vào bên trong nên đành phải quay trở lại cổng chính. Dư luận vốn đã không tốt giờ càng trở nên tồi tệ hơn và càng có nhiều người đến nhà của Cha Joong-woo chửi bới hơn nữa.

Thời hạn ba ngày hứa hẹn với giám đốc Yoon đã trôi qua một nửa, nhưng quản lý vẫn không khác gì so với bình thường. Ngược lại, so với Cha Joong-woo thì ông lại càng bận rộn gọi điện đây đó và hẹn từ sáng sớm để tìm việc làm cho Hansoo, người có thể đứng trước camera khi có tôi. Vào buổi chiều, ông ấy phấn khởi nói là đã giành được một quảng cáo tờ rơi nhỏ và đi ra ngoài, còn Hansoo thì giữ tôi lại bộc phát cơn giận dữ vẫn luôn kìm nén.

"Ư ặc~ Quản lý sao lại như thế kia cơ chứ? Bây giờ không phải lúc để chúng ta đi giành công việc đâu mà. Làm sao đây? Em nghe nói đến ngày mai phải được Cha Joong-woo gọi điện và nhận ông ấy làm quản lý rồi!!"

Tôi gỡ bỏ cậu ấy đang nắm lấy tôi giật lắc và bỏ lại lên tường rồi quay lại nhìn sang máy tính. Tôi đã nhìn lướt qua tài liệu mà Hansoo tìm thấy và giờ đang nghe đi nghe lại nhiều lần file ghi âm của Cha Joong-woo. Không biết có phải vì được ghi âm từ xa không mà giọng của Cha Joong-woo không được nghe thấy rõ ràng cho lắm. Nhưng vì âm sắc đặc biệt nên nhanh chóng đã có thể nắm bắt được.

Tôi cứ ngỡ là đã nghe cái file ghi âm dài khoảng 15 phút này cả ngày rồi. Chỉ sau khi nghe lại hàng chục lần để tìm chứng cứ mà tên điên đã nói trong âm thanh nền trộn lẫn nhiều tạp âm khác nhau thì tôi mới tìm ra được cái gì đó. Giọng nói của ai đó mơ hồ được nghe thấy ở nửa đoạn sau. Tự nói chuyện một mình như thể đang gọi điện thoại, nhưng vì giọng nói nhỏ như đang thì thầm nên dù có tăng âm lượng tối đa thì cũng khó mà hiểu được nội dung. Duy chỉ một vài từ tôi có thể nghe được.

'Bây giờ', 'Joong-woo', 'người môi giới', 'lần này là lần gặp cuối' những từ cụt lủn nhưng có thể biết đó là nội dung liên quan đến Cha Joong-woo. Bên cạnh hai ba lần từ 'Dok-yu'* thì từ 'ngại giá' cũng xuất hiện. Ngại giá cả của cái gì? Đối tác tên là Dok-yu à? Tai bị ngứa nên tôi phải rút tai nghe ra vì nghĩ như thế này là đủ rồi, và rồi tầm mắt rơi vào những mẩu giấy vụn trên bàn. Đôi mắt đắm chìm trong một kịch bản nào đó, nhưng vì bất an nên tay đã xé giấy ra thành mẩu.

"Sao cậu không đến trường?"

"Dạ?"

Có vẻ vì đang nhập tâm vào kịch bản nên Hansoo đã ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"À, quản lý có gọi về cho anh hả?"

"Không, tôi chỉ hỏi sao cậu không đến trường thôi."

"Ồ~ Học kì này em đang bảo lưu đấy ạ."

Cái gì? Nhưng lúc tôi tìm đến trường học thì vẫn còn mà. Và còn thường hay đến đó nữa. Khi tôi nhớ lại, Hansoo cười tủm tỉm.

"Tại em hay đến trường để quẩy á. Không biết tại sao nhưng mà mỗi lần em đến, mọi người đều mua rượu và đồ ăn cho em. Em có khao thì vẫn bình thường. Đặc biệt là khi gặp mấy chị, họ cũng thường hay mua bánh kẹo cho em lắm."

Thỉnh thoảng các hậu bối cũng sẽ lắc lư đầu như kì lạ và nói là họ cũng sẽ mua. Đối với một cậu nhóc như này thì tôi không muốn nói vì thấy phiền phức và nghĩ dù cho cậu có biến thành một ông già thì mọi người vẫn sẽ mua đồ ăn vặt cho cậu thôi. Khỏi lo chết đói.

"À mà, anh đã xem qua bộ phim này chưa?"

À, đúng rồi. Cùng lúc đó, Hansoo đưa kịch bản mà cậu đang đọc ra. Tất nhiên tôi đã phải lắc đầu vì trong 5 năm qua thứ duy nhất mà tôi đọc chỉ có những gì tên điên bắt tôi đọc hoặc là đọc trên lớp diễn xuất. Nhưng thời điểm nhìn thấy tựa phim, tôi đã quên mất phải trả lời. Đó là một tựa đề quen thuộc. Ngay khi nhận lấy nó từ tay Hansoo, tôi đã nhớ ra nó là gì. Bộ phim truyền hình mà Myungshin đang nhắm đến vai chính vào năm sau. Phải, còn nói đó là bộ phim đầu tiên cậu ta ra mắt với tư cách đó.

"Tôi có thể mượn cái này không?"

"Vâng. Em đã đọc rồi nên anh lấy ngay cũng được. Cơ mà công nhận là dù em đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi mà vẫn thấy nó đúng là đỉnh của chóp luôn."

Hansoo dựng ngón tay cái và nói thêm.

"Phim điện ảnh còn nhiều thiếu sót lắm, nhưng nếu bản truyền hình được phát hành... Ớ? Chờ em chút. A lô ạ?"

Trong lúc cậu ấy gọi điện thoại, tôi đọc sơ qua quyển kịch bản. Phải đọc kỹ thì mới hiểu rõ nội dung... Tôi đặt tầm nhìn lên kịch bản và ngẩng đầu lên khi giọng nói của Hansoo bỗng lớn hơn.

"Dạ vâng, tôi biết ông Choi Deuk-pal. ... Vâng?! Ông ấy uống rượu xong ngủ luôn ở đó ấy ạ?"

Nghe thấy thế, tôi nhìn lên đồng hồ. Mặc dù là giờ ăn tối nhưng cũng chưa phải lúc để uống rượu nằm ườn ra được.

"Vâng, tôi sẽ đến ngay đây ạ. Làm phiền ông rồi."

Hansoo cúp máy đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Quản lý không thể hiện ra trước mặt tụi mình, nhưng mà chắc hẳn đã lo lắng nhiều lắm. Giờ đang nằm vật ra ở quán rượu quen ấy..."

"Có đây. Tôi sẽ đến."

"Không phải. Nếu muốn cõng quản lý thì cả hai đều phải đi chứ..."

Tôi vừa đẩy ghế, dứt khoát cắt ngang lời nói của cậu ấy.

"Một mình tôi là đủ rồi, nên cứ ở lại đây đi."

'Ơ nhưng' Tôi giữ chân Hansoo đang lẩm bẩm, vô cảm nhìn chằm chằm.

"Cậu đừng đến."

Bỏ cậu ấy lại và đi đến quán rượu quen thuộc đã từng bị quản lý kéo đi. Quản lý uống rượu vào giờ này rồi ngủ cơ à? Haha, cái cớ nghe dễ thương quá nhỉ. Tất nhiên, nếu uống say và nằm lăn ra như thế thì việc nhờ người quen gọi điện cho người thân đúng là một quy tắc cơ bản. Hansoo đang lúng túng nên có vẻ như không nghĩ đến điều đơn giản đó.

Chỉ có một người sẽ làm cái trò này. Một người đồng nghiệp cũ biết số điện thoại của Hansoo và biết quán ruột của quản lý. Nếu đã muốn gặp tôi thì tôi phải ra ngoài thôi. Sau 30 phút đi xe buýt và đến được địa điểm. Khi xuống xe buýt, mặt trời đã sắp lặn nên đèn đường bắt đầu bật lên. Đi qua đường lớn huyên náo và rẽ vào con hẻm có quán rượu, tiếng ồn đeo bám xung quanh đã trở nên mờ yếu. Không lâu sau, tôi đã nghe thấy một tiếng khác thay thế phát ra từ bãi đỗ xe tòa nhà nào đó.

"Lee Yoohan."

Tôi dừng bước và nhìn Myungshin bước từng bước ra khỏi góc tối trong bãi đỗ xe. Có lẽ vì lo rằng bị lộ tên tuổi được mọi người biết đến như một người nổi tiếng, cậu ta nhướng đôi mắt bén nhọn dưới mũ bóng chày đội thấp.

"Mày nói là nếu muốn nói chuyện đàng hoàng thì cần phải chuẩn bị một trận đấu chứ gì?"

Cậu ta ra hiệu cho tôi bước đến như thể không còn ra ngoài xa hơn được nữa.

"Vào đi. Tao sẽ cho mày một trận đúng như mày muốn."

Tôi nhìn cậu ta đứng nửa người dưới ánh đèn điện một lúc lâu rồi mới tiến vào trong bãi đỗ xe. Nhưng trước khi đến gần hơn, tôi đã dừng lại khi một cái bóng dài bước ra từ phía sau Myungshin. Tôi vốn đã biết Myungshin sẽ không thể nào tự mình ra mặt được. Thế nên vấn đề không phải là có ai đó ở phía sau hay không, mà là danh tính của cái người đó là ai.

"Gì đây, cái thằng này là người cần xử lý đấy à?"

Gã đàn ông bước đến bên cạnh Myungshin nhìn tôi và nói như đang ngạc nhiên.

"Tôi biết thằng này. Ê, mày nhớ mặt tao chứ hả?"

Phải, đương nhiên là tôi biết. Gã ta với cảm giác còn to lớn hơn so với trong trí nhớ, bước đến và bóng dài phủ lên người tôi.

"Mẹ kiếp, thằng nhãi một tháng trước đã trốn khỏi Alice như một con chuột nhắt."

Gã khổng lồ từng là thuộc cấp của chủ tịch Kim.

"Alice? Mê cung của Alice?"

Myungshin hỏi gã khổng lồ để xác thực rồi quay lại nhìn tôi. Khi gã khổng lồ bên cạnh trả lời là đúng, cậu ta nhếch môi như chợt nghĩ ra điều gì đó.

"À, đúng rồi, phải. Nghe nói Lee Taemin rất hay lui tới Mê cung của Alice nhỉ. Thêm vào đó còn có nhà tài trợ đã cứu mày ngay trong thời khắc nguy cấp nữa?"

Dường như vừa mới nhớ ra câu chuyện đã nghe được từ tóc vàng hồi còn không biết tôi là ai. Có lẽ là không đồng bộ ngay được. Không, đúng hơn phải là không thể tin tưởng ngay được. Việc tôi tiến vào Dream để trở thành nghệ sĩ.

"Đúng là không thể hiểu được."

Đôi mắt mỏng mở ra nhìn tôi như đang đánh giá.

"Ý mày là một trong số những người ra vào Mê cung của Alice là nhà tài trợ của mày?"

"..."

"Một nhà tài trợ đủ để cho mày lui tới Mê cung của Alice. Mày biết tao tò mò thứ gì hơn là danh tính của hắn ta không?"

Giọng điệu thong thả tuôn ra như đang thích thú. Myungshin tiến lại gần tôi một bước.

"Cuộc sống người nổi tiếng đầy phô trương chỉ lộng lẫy bề ngoài, phải tự tổn thương lòng tự trọng và uốn éo cơ thể của mình để mua vui cho nhà tài trợ, và cả mấy kẻ giả tạo mặt ngoài thì thích tỏ vẻ là đồng nghiệp, sau lưng lại đi lừa lọc bằng đủ thứ mưu mô đê tiện hèn hạ, cuối cùng thì đến một lúc nào đó cũng sẽ phải thản nhiên đón nhận toàn bộ. Mày sẽ làm mấy cái này sao? Hả Lee Yoohan?"

Cậu ta hỏi khi bước thêm một bước gần hơn.

"Sao thế?"

Câu hỏi thuần túy chỉ chứa đựng sự tò mò đã tiếp nối.

"Mày chắc chắn là Lee Yoohan đó chứ?"

Cái nhìn chăm chú lặng lẽ đã thay thế cho câu trả lời. Biết rằng tôi sẽ không đáp lại, cậu ta lùi về vị trí ban đầu. Vẫn không rời mắt khỏi tôi và ra lệnh cho gã khổng lồ.

"Bắt đầu đi. Đánh cho tỉnh táo lại và mở miệng được thì thôi. Thằng dốt nát không biết vị trí của mình đã thay đổi so với 5 năm trước."

Cười khẩy, gã khổng lồ tiến đến gần như hứng thú.

"5 năm trước chắc mày cũng máu lắm nhỉ? Giết người thì sao?"

Khác với cái mồm chỉ văng mấy lời xúc phạm, đôi mắt gã ta lóe lên như bị chích thuốc. Trước đây khi còn đi lảng vảng đánh nhau, tôi đã từng gặp một vài thành phần tương tự. Những kẻ tận hưởng việc đánh đập người khác. Mặc kệ máu có chảy đến ghê rợn cùng với tiếng gào thét chói tai thì bọn chúng cũng chẳng bao giờ bận tâm. Và thậm chí kể cả khi đối phương đã trở thành một tên tàn tật nửa người thì đó cũng là thú vui được nhấn chìm kẻ yếu hơn bản thân mình, bọn chúng sẽ không có chút cảm thông hay tội lỗi nào hết. Ngược lại, tổn thương của đối phương càng nặng thì huy chương bọn chúng giành được lại càng vẻ vang. Có một từ chính xác để gọi mấy kẻ như bọn chúng. Đám chó dại.

"Có lẽ là đã giết rồi."

Ánh mắt càng lóe lên điên cuồng trước câu trả lời như đang lẩm bẩm.

"Kkk, cái đó vui lắm nhỉ?"

VÚT-!

Gã đàn ông vốn đang cách xa 2m đã vung nắm đấm đến ngay trước mắt chỉ trong chớp nhoáng. Một loạt tiếng gió khủng khiếp nối tiếp nhau như khối sắt nặng cắt xuyên không khí.

VÚT, VÚT!

Cảm giác nắm đấm lướt qua gần mặt khi chuyên chú cử động thân trên và lùi lại. Sau tên điên, gã chó dại là người tiếp theo đã đánh vỡ sự thật rằng những kẻ có thân hình đồ sộ sẽ bị kéo chậm tốc độ di chuyển. Thật đáng ngạc nhiên khi gã ta lại có thể nhanh nhẹn bắt kịp tốc độ của tôi đến thế. Đến khi không còn có thể né đòn được nữa, tôi giơ tay lên để che chắn mặt mình.

VU-ỤT! BỘP!

Ngay khi chặn lại nó, chấn động đã lan rộng ra toàn bộ cơ thể. Cứ như bị một cái búa sắt nện vào người vậy. Đau đến mức cả cánh tay dường như đã tê liệt. Nhưng tất nhiên là không có thời gian rỗi đâu để từ từ cảm nhận cơn đau này. Do chặn lại bằng sức lực của mình nên tôi đã rút một chân ra sau như bị đánh bật ra. Sau đó, bàn tay gã đã vươn đến như vẫn luôn chực chờ thân trên của tôi mất ổn định. Để không bị bàn tay lao tới như một cái móc chộp lấy, tôi gắng sức xoay thân trên và kéo chân ra phía sau lần nữa.

Chỉ có thể cố trụ vững trên hai chân trong trạng thái trục trung tâm không được giữ đúng cách, cảm giác như cơ bắp bị xé rách khiến tôi chỉ muốn gào thét thành tiếng. Tôi ngả lưng ra đằng sau hết sức có thể với cơ thể dường như sắp ngã xuống đến nơi. Tay gã ta lướt hụt qua trên không trung với khoảng cách suýt soát, nhưng đã quay trở lại ngay mà không chừa cho tôi chút thời gian nào để thở. Với tay đã chặn cánh tay khác, trước khi gã tóm lấy vai tôi thì tôi đã nhanh nhẹn thu cái tay đó lại. Nhưng vẫn không đủ để chống đỡ hoàn toàn được.

Phốc.

Gã đẩy phần thân trên của tôi qua bàn tay với một sức mạnh khủng khiếp. Tôi lùi lại vài bước như bị đẩy mạnh ra sau và nghe thấy tiếng chửi thề.

"Đ*t, thẳng lỏi này."

Cộp cộp.

Tiếng bước chân của gã ta vang đến tai như tiếng trống dồn khi tôi còn đang cúi đầu bình phục lại cơ thể. Đã quá trễ để tránh được. Vì thói quen tập quyền anh đã thâm nhiễm trong 5 năm qua nên tôi đã giơ tay lên bảo vệ mặt. Ngay tại thời điểm thân trên gập lại hết mức có thể, một cú đấm chắc như đá tảng đã đáp xuống tôi.

Phốc!

Gần như ngã quỵ vì xung kích như muốn gãy xương vai nhưng tôi vẫn cố nghiến răng chịu đựng. Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ăn trọn một cú rồi. Phải như vậy thì tôi mới có thể phản lại được một lần.

Bụp!

Tôi dồn hết sức lực vung nắm đấm vào phần sườn trống của gã ta. Tức thì, chuyển động của đối phương đã khựng lại một chút, tôi không bỏ lỡ thời cơ đó và lui sang một bên.

Hộc, hộc...

Thịch, thịch, thịch...

Hơi thở đã nén lại trào lên từ bên trong, phải đến lúc đó thì tôi mới biết tim mình vẫn luôn đập điên cuồng đến mức nào. Cảm giác cả hai thứ đan xen khiến đầu óc tôi ong ong, và kể cả bây giờ một bên vai có đau dữ dội ra sao thì tôi vẫn không thể thả lỏng tinh thần được. Gã chó dại bị tôi đánh trúng vặn vẹo miệng như bị ngứa ngáy, cười và đang từ từ áp sát.

Rắc rắc.

Xoay đầu sang trái và phải tạo ra tiếng xương, gã lên tiếng với Myungshin đứng phía sau.

"Sao bây giờ mới giới thiệu cho tôi một tên đáng yêu như thế này?"

"Đừng có lơ là. Tôi từng thấy cái tên đáng yêu đó hạ gục vài con quái vật như anh rồi đấy."

Nghe thấy thế, gã chó dại quay lại nhìn Myungshin và một lời giải thích hờ hững đã tiếp tục.

"Anh không biết cái thằng đó tàn bạo thế nào đâu. Ngay cả trong tình trạng tưởng chừng như sắp chết vì máu me đầm đìa thì hắn ta vẫn liều chết tấn công đến cùng khiến cho đối thủ phải kiệt sức và ngã xuống. Nếu không muốn bị như vậy thì đừng có mà quên lời tôi nói. Cách để chiến thắng cái tên khốn đó..."

Myungshin hung ác nhìn thẳng vào tôi từ trong bóng tối.

"Chỉ cần giết chết hắn, để hắn ta không thể đứng dậy nữa là được."

"Hừm, giờ mà giết ngay thì hơi tiếc."

Gã chó dại chép môi nhìn tôi như đang tiếc rẻ.

"Thằng nhóc như này thì phải xoay lưng để hàng chục người đâm chọc phía sau thì mới đúng vị chứ."

Tôi nghĩ rằng miệng gã ta thực sự đã chảy dãi hệt như một con chó dại, nhưng Myungshin đã trấn an vẻ tiếc nuối của gã.

"Thôi được. Hôm nay chưa cần phải giết đâu. Còn nhiều thứ cần phải nghe lắm. Tại sao qua 5 năm mới xuất hiện trước mặt tao."

Tầm mắt từ gã chó dại chuyển qua nhìn tôi một lúc.

"Mày biết không? Tao đã phải sống chui lủi không ngơi suốt gần nửa năm sau khi lừa phỉnh mày và bỏ chạy vào 5 năm trước. Cứ tưởng là mày sẽ ngay lập tức nhảy ra trước mắt tao và giẫm đạp tao đó chứ. Vả lại, một thằng dai nhách như mày nếu đã thù hằn một lần thì phải tìm đến và báo thù rồi chứ nhỉ. Dáng vẻ không dung chứa được thứ gì trong mắt, suốt ngày này qua ngày khác chỉ gầm gừ muốn tao phải trá giá và đào bới khắp nơi như thằng hóa rồ mới đúng là mày."

Lời của Myungshin vang lên với tôi như đang nghe kể về quá khứ của một ai khác. Có lẽ vì không nghĩ nhiều về ký ức của quá khứ nên câu chuyện này mới nghe thật xa lạ.

"Chỉ nửa năm sau đó, tao mới nảy sinh nghi ngờ vì sao mày lại không tìm đến nên đã liên lạc với một thằng đồng bọn của mày. 'Vậy là bọn mày chưa từng một lần lùng tìm tao sao?' Trái lại, tất cả bọn chúng còn không biết mày đang ở đâu. Haha, nghĩ lại thì khi đó đúng thật là... cảm giác giống như vừa được ban tặng một cuộc sống thứ 2 vậy. Với tính cách của mày thì tao biết mày sẽ chỉ quan tâm được một lần và đến lần hai là sẽ không còn ngó ngàng gì nữa, nên tao nghĩ là mình đã được tự do rồi. Tuy nhiên, dù vậy thì tao vẫn còn có chút sợ hãi khi lần đầu tiên xuất hiện trên TV với một cái quảng cáo nhỏ. Nhỡ đâu sau này mày nhìn thấy nó sẽ lại tìm đến tao thì sao? Rõ ràng là mày đã không đến. Nhưng tao vẫn còn run lắm đấy. Muốn biết tại sao tao lại lấy cái tên Yoohan làm nghệ danh chứ hả?"

Sau khi ngừng nói được một lúc, cậu ta ngẩng đầu lên. Đôi mắt khuất dưới mũ nhìn thẳng vào tôi.

"Để vượt qua."

"..."

"Để chế ngự nỗi sợ hãi đáng kinh tởm với cái tên 'Yoohan'. Nếu tao vượt qua được mày thì sẽ không còn gì phải sợ nữa. Thế nên tao đã lấy tên của mày và mang nó. Bởi như vậy thì mày sẽ chẳng còn là cái thá gì hết. Giờ đây người đời ai cũng biết 'Yoohan' là để gọi tao. Có thể nói bây giờ... tao thật sự là Yoohan."

Giọng nói đầy tự tin cố ý mỉa móc cái tên 'Yoohan' dường như đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu ta. Sau đó, nhìn thấy tôi không có phản ứng gì, cậu ta quay trở lại với vẻ mặt nghi hoặc của mình.

"5 năm qua, sẽ không còn ai không biết đến mặt tao. Trong quãng thời gian đó tất nhiên tao cũng đã quên đi mày. Thế nhưng... đột nhiên nhảy ra trước mặt tao còn chưa đủ hay sao mà mày còn muốn trở thành nghệ sĩ với cái người mà tao bực bội nhất làm quản lý cho mày? Mặc kệ lý do có không liên quan đến tao thì tao cũng không thể chịu đựng được nữa."

Cậu ta lẩm bẩm như đang độc thoại cuối cùng đã lùi về phía sau và nói với gã chó dại.

"Mau chóng kết thúc đi."

Được, gã chó dại di chuyển cùng với lời đáp. Tôi nhấc tay siết thành nắm đấm lên khi nhìn gã ta từ từ tiến đến gần. Tôi đã tự mình nếm trải gã ta di chuyển nhanh đến mức nào nên giờ đầu óc chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn. Tôi không nhớ quá khứ mình từng như thế nào nhưng bây giờ tôi không thể liều mình đổ máu tấn công được. Ngày kia có lịch ghi hình nên dù thế nào đi nữa cũng không được để mặt bị đánh trúng.

Có nên chạy đến túm ngang lưng và quật ngã gã ta không? Nếu không, dù phải mất nhiều thời gian thì nên đấm bao nhiêu cú vào cùng một điểm? Mấu chốt là gã ta đang hưng phấn. Khi phấn khích thì người ta thường có xu hướng sẽ bị phân tâm. Nhưng chỉ có một cơ hội để lợi dụng cái sự phấn khích này. Vị trí phải nhắm vào... Ngay lúc này, tôi đang bước một bước về phía gã chó dại đang đến gần. Thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu la như hét lên từ sau lưng.

"Ư AAAAAA-!!!! Đừng mà!!! Không được đụng vào Taemin hyung!!!!!!!!!!!"

Tiếp theo là bịch bịch bịch~ tiếng bước chân ập đến tôi. Không, thật ra là có ai đó đã ập vào người tôi.

Phịch!

Cơ thể không bị ngã dù có đấu với gã chó dại vì lực đẩy không báo trước này mà ngã nhào ra mặt đất.

"Hự..."

Khi ai đó ấn lên bả vai bị đau từ trước, miệng tôi bất giác kêu lên một tiếng. Khó khăn chống tay lên mặt đất, nhưng đầu sỏ đã vồ tới càng khiến tôi mất sức hơn với trọng lượng đè trên người. Mở miệng la lối như thế này.

"Xùy xùy! Đi ra chỗ khác đi! Không được đánh Taemin!! Mấy người là cái gì mà quấy rầy người ta như thế chứ?!"

Này, cậu mới là người quấy rầy người khác đấy? Tôi phải dùng tay chống đỡ cân nặng của hai người và vai đồng thời cũng bị đè đau nên phải nhắm mắt một lát. Trong khi còn chưa thể mở miệng vì phải nuốt lại cơn đau, Hansoo đã vòng tay qua như muốn bọc tôi lại, và càng đặt thêm sức nặng lên người tôi.

"WAA! Đừng có lại gần đây!! Tôi sẽ báo cảnh sát đó! Không, tôi thật sự đã báo cảnh sát rồi đó!"

Sau đó cậu ấy dùng hết sức bình sinh hét lớn về phía con hẻm vắng vẻ.

"Ở đây nè chú cảnh sát!!! Ở đây có lưu manh nè!!!"

Tiếng hét còn dội lại hồi lâu giữa các tòa nhà san sát nhau. Không ngoài mong đợi từ một người giỏi luyện thanh. Bả vai đau nhức vẫn không ngăn được tôi cảm thán một tiếng.

"Hansoo, tránh ra."

"Ê ê- Êeee- Có đi ra không hả! Đã bảo là đừng có lại gần rồi cơ mà!"

Tôi chật vật lầm bầm trong miệng, nhưng Hansoo thì đang bận bịu hăm dọa gã chó dại với nỗi khiếp sợ như đang xua chó.

"Con gấu điên kia, đi ra chỗ khác mau!"

"Hansoo à tránh ra."

"Không lùi ra xa là tôi khóc đó!! Tôi thật sự sẽ khóc đó?!"

"Này, tránh ra trước cái đã."

"Tôi mà khóc là nguyên một dàn chị gái của tôi sẽ đến quát mấy người... Ể?"

Nói đến lần thứ ba thì Hansoo mới nhận ra tôi, 'Wa!' một tiếng rồi nhấc người dậy.

"Ặc, Taemin anh không sao chứ? Sao thế, anh bị thương chỗ nào ạ?"

Ừ, nhờ cậu mà nó tệ hơn rồi. Thay vì nói ra, tôi nhìn chòng chọc cậu ấy một hồi rồi đứng dậy. Hansoo lại nhanh chóng giang hai tay ra đứng chặn trước người tôi. Và tiếp tục đe dọa gã chó dại rõ ràng còn đang sững người.

"Lùi, lùi lại đi!"

Sau đó Hansoo đẩy tôi lùi về phía sau.

"Đúng rồi đó, cứ lùi lại tiếp đi!"

Gã chó dại còn chẳng nhích nổi 1cm.

"Còn đến gần nữa là không chỉ chị gái mà cả anh rể tôi cũng sẽ gọi tới đó! Đặc biệt, anh rể thứ ba của bọn tôi còn là một người đàn ông mạnh mẽ đã vượt qua kỳ thi công chức khó nhằn chỉ trong một năm đó, làm sao!"

Trước tiếng kêu la không dứt của Hansoo, tôi nghe thấy tiếng có người bắt đầu tụ tập lại trong hẻm. Và là một người nổi tiếng nên Myungshin đã gọi gã chó dại trở lại có lẽ vì không muốn bị chú ý.

"Có người đến rồi, đi thôi."

Sau đó không hề che giấu nụ cười nở trên môi.

"Đúng là mất trí mà. Thế mà lại có người xả thân để cố gắng giúp đỡ Lee Yoohan cơ đấy? Ha, điên thật rồi. Mày đang định tu tâm dưỡng tính hay cải tà quy chính gì đó à? Hay nhãi ranh đó chưa biết mày từng là một thằng chó khốn nạn đến mức nào?"

Cậu ta cười giễu tôi rồi lại gọi gã chó dại còn chưa động đậy. Gã chó dại nhìn Hansoo như ngoài sức tưởng tượng, rồi quay sang nhìn tôi. Cười khúc khích. Gã nhe răng và đôi mắt bóng loáng lại lóe lên.

"Mong chờ đi. Lần tới mày sẽ phải bò trên sàn như một con chó van xin được đút c*c vào thôi."

Giật mình. Tôi nghe thấy tiếng Hansoo hoảng hốt nuốt nước miếng. Tôi đẩy Hansoo sang một bên và đáp trả gã chó dại đã quay lưng đi.

"Đúng là mong chờ thật."

Tôi nhếch môi với gã ta chỉ quay mặt lại.

"Để xem mày lắc mông thử đút con c* đứt lìa đó vào kiểu gì."

"Mẹ thằng l*n..."

Gã ta định quay lại nhưng tiếng xì xào của người khác đã đến gần hơn. Sau đó, Myungshin nhanh chóng kéo cánh tay gã đi.

"Nhịn đi. Lần sau rồi cho nó biết mùi thế nào cũng được."

Vừa nói vừa đội mũ chặt hơn và Myungshin cũng đã quay lưng lại. Tôi bắt lấy cậu ta đang vội vã chuyển bước.

"Song Myungshin."

Myungshin, vẫn đang túm lấy cánh tay gã chó dại, giật nảy mình và dừng bước. Khi nghe thấy giọng tôi nói ra tên thật của bản thân gợi nhớ lại quá khứ. Cũng như tôi đã cảm thấy vậy. Khuôn mặt của cậu ta quay lại vẫn vô cảm, nhưng đôi mắt híp lại thì ẩn chứa sự giận dữ.

"Đừng gọi tao bằng cái tên đó."

"Mày nói là tò mò không phải sao? Tại sao 5 năm trước tao lại không xuất hiện trước mặt mày."

"..."

"Đúng như mày dự đoán."

"Cái gì?"

Cộp, cộp, cộp... Tiếng bước chân đến gần vang lên xung quanh càng lúc càng lớn hơn, nhưng Myungshin lúc này đã quên phải chạy đi và gặng hỏi.

"Tao đoán trúng cái gì?"

"Nỗi bất an của mày đúng rồi đấy."

Tôi nhìn vào đôi mắt khẽ mở to hơn và xác nhận.

"Việc tao trở thànhnghệ sĩ để trả thù mày. Thế nên mày cũng nên mong chờ đi. Xem tao có đổ máu đếnchết cũng có thể cắn.trả.lại.mày."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bl