53
Khác với suy nghĩ rằng mình sẽ phải thức cả đêm với đôi mắt mở thao láo, tôi đã ngủ yên ổn suốt mấy tiếng đồng hồ. Cái gã nằm bên cạnh khóa chặt tôi trong tay hắn ngay khi nhắm mắt lại đã thở đều đều và ngủ thiếp đi, đáng lẽ tôi đã có thể thoát ra được, nhưng khi tôi động đậy dù chỉ rất khẽ khàng, hắn đã lẩm nhẩm như vẫn luôn thầm biết.
'Không cần tắm cũng được.' 'Có đói không?' 'Khát nước à?' cuối cùng cứ mãi 'Có... không?' như vậy khiến tôi từ bỏ và nhắm mắt lại. Và lần thứ hai mở mắt trên giường của hắn vẫn không phải là do tôi tự tỉnh ngủ mà dậy. Cảm giác ngứa ngáy thoang thoảng tụ lại ở vùng bụng dưới. Nếu là đàn ông thì đương nhiên đây là một cảm giác quen thuộc rồi. Việc dựng lên vào buổi sáng cũng là lẽ thường tình, nhưng mở mắt với hơi thở dồn dập tuyệt đối là một việc hiếm lạ.
"... Haa."
Tôi cố gắng cựa quậy trong khi thở ra làn hơi nóng một cách vô thức, nhưng đến lúc này tôi mới nhận ra một cánh tay đang giữ chặt lấy tôi. Nằm nghiêng bên cạnh dính sát ngay phía sau lưng, hắn ta quấn quanh eo tôi dưới lớp áo sơ mi bung nút mở rộng phía trước. Và không biết từ lúc nào mà tay hắn đã xoa nắn thứ của tôi giữa hai chân trần bị cởi bỏ quần.
"Này..."
Khi tôi khó khăn thốt ra giọng nói bị vỡ giữa hơi thở gấp gáp, cái gã đang liếm mút sau cổ bám chặt hơn sau lưng như vẫn luôn chờ đợi tôi.
"Sao thế?"
Hắn ta dời môi lên vành tai và cắn nhẹ. Cả tay cũng di chuyển nhanh hơn. Cơ thể bị kích thích từ trong giấc ngủ mơ màng không thể vận sức lực ngay được vì chuyển động của hắn.
"Mẹ kiếp... Anh đang làm cái gì vậy hả?"
Tôi khó khăn phun ra và lắc vai vùng vẫy. Nhưng chống cự yếu ớt không có chút nào tác dụng. Hắn ta trở lại như tên điên thường ngày sau giấc ngủ và trơ trẽn đáp lại.
"Làm cậu thấy vui hơn thôi mà."
"Ai... thấy vui... Ha-a."
Hắn ta kéo mạnh dương vật của tôi, khiến khoái cảm tê dại cùng với cơn đau quặn thắt lan rộng ở bụng dưới. Nhắm nghiền mắt và gập lưng lại, tôi mới cảm nhận rõ ràng hơn thứ của hắn đang chạm vào phía sau. Và tôi cũng biết được vật cứng của hắn đang tiếp xúc giữa mông đã ướt lép nhép. Tên khốn này lẽ nào... hắn xả lên người tôi rồi sao? Tuy nhiên, những gì ra khỏi miệng chỉ là tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Haa, haa..."
'Nếu cậu không thấy vui thì lại càng tốt."
Lẫn với tiếng cười, hắn tăng tốc độ bàn tay và nói thêm.
"Cậu muốn cái gì đó khó chịu mà. Hay là cậu muốn vui vẻ?"
Ngay khi hỏi, âm thanh 'phập phập' đã vang lên. Dịch thể của tôi chảy xuống thấm đẫm dương vật phát ra âm thanh cọ xát ướt át mỗi khi tay hắn tuốt nhanh lên xuống.
"Nói đi. Tôi vuốt cho cậu thế nào? A, chắc cũng sắp ra rồi nhỉ. Dương vật của cậu đang nóng như muốn nổ tung đây này."
Chụt.
"Với cả, vô cùng mềm mại."
Giọng nói trầm thấp vang đến cùng với lưỡi mơn trớn bên tai. Âm thanh ẩm ướt như đang kích thích nhiệt độ bên trong. Sau đó, đột nhiên, hắn ta ngừng động tác nắm lấy đầu dương vật cương cứng của tôi. Khoái cảm như leo lên nấc thang đang tăng thì đột ngột dừng lại.
"Ực..."
Tôi vô thức bắt lấy cổ tay hắn ngừng di chuyển. Do bàn tay hắn đã ngăn chặn quy đầu không thể bắn tinh được, ngoài tiếc nuối còn thêm vào cả cơn đau vặn xoắn.
"... bỏ ra."
Người phía sau tất nhiên đã nhận ra ý nghĩa không nghe được rõ ràng lẫn lộn với tiếng thở. Một lần nữa, sau khi đôi môi hạ xuống dưới tai phát ra tiếng cười 'khục' kề sát da thịt, vị trí cơ thể đột nhiên thay đổi. Hắn kéo tôi, đặt tôi nằm thẳng trở lại rồi nhanh chóng leo lên trên. Trong khi đó, hắn chen đầu gối vào giữa hai chân tôi tách ra, tay vẫn không buông khỏi dương vật.
Chuyện gì đang xảy ra, khi tôi còn chưa nhận thức được, hắn đã ngồi thẳng lưng giữa hai chân tôi mở ra. Và một tay khác nắm chặt eo tôi kéo lại ngồi gần hơn đến mức tôi phải duỗi chân ra một cách bất tiện. Vấn đề là tay hắn vẫn giữ lấy thứ của tôi đầy đau đớn. Trong tình trạng không thể bắn tinh thì đầu dương vật bị bịt lại đã chi phối toàn bộ giác quan.
"Chết tiệt... Haa, bỏ ra ngay!"
Nghiến răng và vặn vẹo thân trên. Tuy nhiên, dù có cố đẩy tay của hắn ra thế nào thì cũng không thể thành công trong trạng thái này được. Thay vào đó còn bị hắn cầm tay đặt đến một chỗ khác. Không cần phải ngẩng đầu lên cũng biết được. Đặt lên vật trụ nóng và cứng, hắn nhìn tôi từ trên xuống và ra lệnh.
"Cầm đi."
Âm thanh không khác gì bình thường nhưng lại nóng hơn cả dương vật của hắn đang chạm dưới tay. Tôi nhìn lên với đôi mắt nhíu chặt mày và lồng ngực phập phồng, hắn ta vẫn giữ chặt bàn tay không di chuyển, bắt tôi nắm lấy thứ của hắn. Trong khoảnh khắc, mắt hắn lóe lên tia u ám và hít một hơi ngắn.
"Chết tiệt... Cứ vuốt như vậy đi."
Sau đó bỏ bàn tay chồng lên của hắn ra, nắm lấy eo tôi lần nữa đẩy cơ thể sấn vào giữa hai chân.
"Việc cậu do dự chỉ có thể được hiểu là một điều. Vì quá thích chạm vào thứ của tôi nên cậu mới không dám làm."
Hắn cong môi lên, lại nắm giữ dương vật đã bị bít đầu như muốn siết chặt.
"Ha-ực!"
Tôi quặn người lại và thở hắt vì nhức nhói, nhưng hắn ta không biết cách chờ đợi.
"Nhanh lên. Cậu muốn ra mà? Cứ nghĩ là đang nắm thứ của cậu và di chuyển thử xem."
Haa, haa... Có lẽ là do nỗi đau quá lớn, tôi vô thức di chuyển tay với đôi mắt nhắm nghiền. Sau đó, sức lực túm chặt dương vật của tôi đã biến mất như đã hứa. Tôi mở miệng hít thở từng ngụm lớn như thể bị tắc nghẽn. Và nhận ra khoái cảm dần dần trở lại đúng với vị trí của nó. Đã quá muộn màng để cảm thấy mấy thứ như bối rối hay hối hận nào rồi. Tôi thậm chí còn không nhận ra thứ trụ lớn tôi đang chà xát ấy không phải là của tôi. Tôi chỉ biết đóng chặt mắt và chú ý đển cảm giác kích thích ngứa ngáy tràn ngập bên trong. Tốc độ tay di chuyển càng nhanh, khoái cảm trong tôi càng lớn. Đến mức tự động cong lưng và bật ra tiếng rên rỉ.
"Haa... ư, hực..."
Sau đó trong thoáng chốc, bàn tay nắm lấy của tôi đã dừng lại, và cơ thể của hắn nghiêng về phía trước một chút. Khi dương vật bị kích thích trở lại, tôi biết là có một thứ gì khác ngoài bàn tay đang chạm vào của tôi. Từ lúc nào mà đầu ngón tay hắn đã chạm vào tay tôi, nắm lấy hai cái dương vật cùng một lúc như đang giữ tay tôi không thể di chuyển đúng cách được. Khi cả hai dương vật cùng nhau cọ xát, kích thích đơn điệu cho đến giờ đã tăng lên và bùng nổ trong tích tắc.
Lép nhép...
Của tôi và hắn vốn đã ướt đến mức bóng loáng với dịch thể nhớt nhát phát ra tiếng động mỗi khi di chuyển. Giữa bàn tay của hắn với tôi đã cương cứng lên mà không thể lớn hơn được nữa. Lúc này tôi oằn lưng lại vì cảm giác như mình sắp bắn được rồi. Và rồi nghe thấy một mệnh lệnh vang lên trên đầu.
"Mở mắt ra."
Khi tôi gắng gượng mở mắt với giọng nói trộn lẫn với hơi thở thô ráp, ánh mắt tôi chạm đến hắn. Mắt hắn nhìn thẳng vào tôi, lưỡi liếm qua môi dưới. Như một quái thú với đôi mắt tối sầm như mang dục vọng không để con mồi ngay trước mặt rời khỏi tầm mắt và tóm chặt lấy eo tôi. Nhìn vào mắt hắn, ngực tôi đập rộn lên và cảm giác xuất tinh cao trào làm tôi cuối cùng phải nhắm mắt lại. Không, phải là không còn cách nào khác phải làm vậy.
"Haa, ha-ức... ư... Ực!"
Dòng tinh dịch mờ nhạt chảy từ đầu dương vật ra vùng bụng dưới và đùi run lẩy bẩy như bị co giật. Chất lỏng nóng ẩm một nửa làm ướt tay hắn và một nửa rơi xuống bụng tôi, báo sự xuất hiện lần đầu bằng một mùi chua. Sau vài lần quằn quại, tôi biết tay tôi vẫn còn đang chuyển động. Không phải là tự ý thức mà là do bàn tay khác phủ bọc lên trên.
Tim đập thình thịch như chạy nước rút trong thời gian ngắn đang xáo động bên trong. Tuy nhiên, khi tôi mở mắt ra nhìn khuôn mặt đó, tôi không còn nghe thấy tiếng tim đập nữa. Hơi thở thấp từ miệng khẽ mở ra và giữa trán nhăn lại. Khi dương vật mà hắn dùng tay tôi chà xát một lúc lâu sau cũng phun ra tinh dịch nóng như tôi, mắt hắn nhắm lại một lát. Tiếng thở dài nhỏ của hắn dường như thỏa mãn cứ văng vẳng trong tai tôi. Tôi nằm yên, và nhìn mắt hắn mở ra ngay sau đó. Con ngươi đen nhánh pha lẫn sự uể oải cảm giác như đã cười trong thoáng chốc.
Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu. Hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình dính ướt thứ của hai người và đưa nó đến giữa hai chân tôi. Khi nó dính nhớt và ẩm ướt chạm đến lỗ hậu, cơn buồn ngủ đã tan biến như hoàn toàn bừng tỉnh giấc. Cơ thể tôi cứng đờ, nhưng hắn vẫn cử động tay còn lại mặc kệ dường như đã nhận ra phản ứng khác thường của tôi.
Hắn đặt tay xuống dưới đầu gối gập mở và nâng chân lên. Tôi giật mình muốn ưỡn người ngồi dậy, nhưng ngón tay đã đi vào bên trong mà không báo trước khiến tôi phải sững người căng cứng. Có thêm phần trợ giúp từ tinh dịch dính nhớt, hắn ta đút hai ngón tay cùng một lúc mò mẫm vào bên trong và đẩy mạnh hơn.
"Ức! Làm gì..."
Bên cạnh cơn đau thì cả thân người đều đã cứng ngắc như một khúc gỗ vì bứt rứt.
"Thả lỏng đi."
Hắn nói nhẹ tênh rồi cưỡng ép mò vào bên trong.
"Khốn kiếp..."
Tôi buộc bản thân nhìn thẳng vào hắn, phun ra lời chửi rủa gượng ép rít qua từng kẽ răng. Hắn híp mắt nhìn xuống với ngón tay ở trong bên dưới của tôi.
"Đừng lo. Tôi vẫn sẽ để cậu đi kịp giờ quay phim."
Trước lời nói đó, tôi nhận ra dương vật của hắn ta vẫn không giảm kích thước ngay cả khi đã bắn một lần. Và nhận ra hắn thật sự định làm điều đó với sự hưng phấn ẩn dưới âm thanh đó. Quả nhiên không đơn giản chỉ là cho ngủ lại mà. Cái gã vừa thức dậy từ giấc ngủ không thể kiểm soát được thể lực đã hồi lại, đầu dương vật bóng loáng mới đó đã phồng lớn lên.
"Cái đó... Ực... Làm sao tôi tin được?"
Hắn ta đang khuấy động bên trong như đang tìm kiếm cái gì, dừng động tác rồi mới ngước mắt lên. Theo một ý nghĩa khác với khi nhìn thấy gã chó dại, lòng tôi như chìm xuống trong tức khắc trước đôi mắt điên cuồng như mất đi lý trí. Sau đó, hắn ta nhếch môi.
"Tại sao không thể tin được tôi?"
Tôi khó khăn lấy lại nhịp thở vì hắn đã ngừng chuyển động, ngực phập phồng lên xuống, tôi thì thào.
"Ngay cả một ngôi sao sáng giá của công ty mà cũng muốn kéo xuống... Haa, thân là ban lãnh đạo, làm sao tôi biết được anh có giữ lời hứa với một người mới chỉ bắt đầu được 2 tháng như tôi hay không? Hay mục đích duy nhất của anh chỉ để làm tình với tôi..."
Tôi nhắm mắt một chốc để thích nghi với cảm giác có dị vật đâm vào phía sau. Trong lúc đó, khi đã quen với cơn đau vì không có sự di chuyển nào khác, tôi mới có thể bình tĩnh đối mặt.
"Ai biết được sau khi đã chơi tôi xong, có khi anh lại núp sau lưng và xử lý tôi như đã làm với Cha Joong-woo."
Sự hưng phấn và ý cười trong mắt hắn đã thoái lui trong phút chốc. Chẳng bao lâu, tôi đã cảm nhận được ngón tay làm tôi đau đang chậm rãi rút ra. Thay vào đó, bàn tay đã đặt lên bụng tôi. Bàn tay ươn ướt lướt qua như những ngón đi dạo lượn lờ quanh bụng.
"Nói thẳng đi."
Thay vì đôi mắt đã không còn cảm xúc, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cậu chỉ muốn trốn tránh khỏi tình huống này, hay là đang thật sự nghĩ có ngày tôi sẽ đâm sau lưng cậu."
"Cả hai."
Vừa nói vừa chống khuỷu tay lên giường và nâng thân trên lên một chút. Khi cái nhìn đến gần hơn, một nỗi sợ hãi mờ nhạt đã nhấc lên. Nỗi sợ rằng đối phương sẽ có thể giết tôi. Dù vậy, tôi vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt, và hắn đột nhiên lùi lại. Cười. Hắn lẩm bẩm, nhếch môi như không thể nhịn được điều gì đó thú vị.
"Điên mất rồi."
"Cái gì?"
"Rằng cậu vẫn trông thật xinh đẹp."
Ngay khi nghe thấy từ chỉ để nói với phụ nữ, tôi nhíu chặt mày lại. Tuy nhiên, hắn chỉ cười nhạt và cúi đầu xuống với cánh tay quấn quanh chân tôi như đang thử xem ý tưởng đó hay ho thế nào. Vừa nhận ra hắn định làm gì, môi hắn đã chạm vào trước khi kịp rút chân lại.
Chụt.
Hắn hôn như liếm da thịt bên trong đùi rồi yên ổn hạ chân xuống. Phải đến lúc đó thì tôi mới lùi lại và ngồi xuống để thu đôi chân đã bị tách ra một cách khó chịu.
"Chỉ có một lí do để tôi phải đâm sau lưng cậu."
Hắn rời khỏi giường, vô cảm nói.
"Khi cậu kết thúc trả thù và cố chạy trốn khỏi tôi."
Thân người cởi trần của hắn đứng thẳng dậy quay người lại với tôi. Thứ của hắn hướng lên trên bụng vẫn còn trong tầm mắt, nhưng tôi cố quay đi và ngước mắt nhìn lên.
"Và tất nhiên làm tình với cậu là mục đích của tôi. Nhưng nếu chỉ có mục đích đó thì tôi đã không đứng đây chỉ liếm môi chịu đựng như bây giờ."
Mắt tôi lại tự động nhìn xuống thứ của hắn lần nữa.
"Nếu không phải ý đó thì còn cái gì nữa?"
Tôi cố gắng ngước tầm mắt cứ không ngừng đổ về phía dương vật của hắn và bình tĩnh hỏi. Nhưng kỳ lạ là cảm giác khó chịu đã lan rộng bên trong. Tại sao tốc độ tim lại đập nhanh hơn với thứ hưng phấn kia và lời nói của hắn chứ?
"Không biết."
Tôi ngẩng đầu lên với những gì mà tôi đột nhiên nghe được. Không biết mà nói tự tin thế à? Nhưng hắn đã đi thẳng về phía phòng tắm và nhẹ thêm vào.
"Đi tắm rồi tôi sẽ giải thích vụ việc của Cha Joong-woo. Nếu nước lạnh không được thì tôi nghĩ việc vào trong cậu sẽ biến thành mục đích duy nhất đấy."
Đến khi hắn ta rời đi thì tôi mới phát hiện chính mình đang ngồi trong một tư thế ngốc nghếch trên giường. Tôi cũng đang trần truồng chỉ mặc độc mỗi cái áo sưởi ấm, nhưng vì bị mở ra nên nó chẳng có chút tác dụng che thân nào. Hơn nữa... Tôi định cởi áo sưởi ấm ra thì lại phát hiện nút áo đều đã bị giật đứt ra hết. Cái tên khốn này không biết cách cởi nút áo chắc?
Khi tôi tắm xong ở phòng tắm khác trong nhà hắn và đi ra chỉ mặc mỗi quần, hắn đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Hắn đang nhìn thứ gì đó, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
"Đói bụng không?"
Thay vì trả lời, tôi nhìn lên đồng hồ treo trên tường. 7 giờ 20 phút sáng. Cũng không ngủ quá nhiều. Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như tôi đã ngủ ngon lành một giấc sảng khoái. Nhưng chẳng được bao lâu thì tôi đã nhận ra suy nghĩ này thật chướng tai nên đã xóa bỏ nó ra khỏi đầu. Ngủ bên cạnh tên điên thì thấy sảng khoái. Nhưng thêm vào đó thì ngay khi mới thức dậy đã mất hết khí lực rồi.
"Anh không đi làm à?"
Ngồi xuống bên cạnh và tựa đầu ướt vào lưng ghế sô pha. Tôi đang nhắm mắt một lát thì đầu ngón tay đã chạm vào mặt tôi. Giật mình, tôi ngạc nhiên mở mắt ra thì thấy hắn đang lướt qua gò má sờ vào mái tóc ướt.
"Muốn tôi sấy cho cậu?"
"Anh không đi làm đấy à."
"Tôi hỏi trước. Đói bụng không?"
Chỉ khi đó tôi mới biết là mình đã bỏ ngoài tai câu hỏi của hắn trước, nhưng có cảm giác như bị thua thiệt chỗ nào nên tôi không thể trả lời ngay được. Thay vào đó là quay đầu sang một bên tránh cái tay của hắn và lẩm bẩm.
"Không hẳn."
"Vậy thì cũng phải ăn. Chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài ăn sáng rồi đi làm."
Hắn nhìn đồng hồ, tự ý lên hết kế hoạch rồi đột nhiên mạnh mẽ thêm vào.
"Không đi tàu điện ngầm được."
"Sao thế? Vì chuyến tàu đầu tiên không chạy vào giờ này à?"
Cười, cả hai bên môi hắn cong lên. Mặc dù đã quen với dáng vẻ tươi cười của hắn nhưng tôi vẫn cứ nhìn vào nó.
"Không. Vì nếu không nhịn được mà cởi đồ cậu ra trên tàu điện ngầm, tôi sợ cậu sẽ xấu hổ."
Thế càng hay chứ. Vậy là tôi có thể gửi thẳng anh đến đồn cảnh sát như một tên biến thái rồi. Trong khi định đáp trả lại thì tôi nhìn thấy quyển kịch bản trong tay hắn ta. Là cái mà Hansoo đã đưa và tôi đã xem nó hôm qua. Nhận ra tầm nhìn của tôi, hắn hạ mắt xuống.
"Muốn tôi kể chuyện gì thú vị không? Cha Joong-woo cũng đang nhắm đến vai diễn chính của tác phẩm này, sẽ khởi quay vào năm sau đấy. Nói cho chính xác thì hắn là một trong số ít diễn viên có khả năng cầm chắc vai chính."
"Nhưng tại sao anh lại cố loại bỏ anh ta?"
Tôi nhớ lại giọng nói của quản lý cũ bị ghi lại trong file ghi âm của Cha Joong-woo. Rõ ràng là người đó đang báo cáo lại cho người được gọi là 'ngại giá' 'Dok-yu', tức là ngài giám đốc Yoon khi nói về 'Joong-woo' và 'người môi giới'. Rằng bản ghi âm đó là tự mình thu lại lúc đó. Và chính việc đó là do giám đốc Yoon đã yêu cầu. Tôi không thể hiểu được việc hắn lại cố gắng dễ dàng phá hủy tài sản lớn của công ty như thế, nhưng hắn đã đơn giản đưa cho tôi đáp án.
"Vì định chạy trốn."
Trong khoảnh khắc, từ chạy trốn này bỗng chồng lên 'chạy trốn' hắn nói trong phòng ngủ làm tôi rối rắm. Thế nhưng, những lời tiếp theo lại mang một ý nghĩa khác.
"Tôi phát hiện ra hắn đã liên lạc với một công ty giải trí khác với chỉ sáu tháng nữa là ký hợp đồng. Cha Joong-woo là một diễn viên nổi tiếng, nên việc được săn đón tiếp cận từ một phía khác khi hợp đồng không còn bao lâu nữa cũng là lẽ thường tình, nhưng nếu thực sự đồng ý rời khỏi thì đó lại trở thành vấn đề."
"... Vậy nên anh muốn phá hủy nó trước khi trở thành sản phẩm cho kẻ khác?"
Giọng nói chậm chạp phát ra từ miệng đã khô khốc. Cơn tức giận và sự phi lý mà tôi cảm nhận lần trước khi phát hiện ra hắn ta là người đứng sau toàn bộ vụ việc của Cha Joong-woo đã rút cạn sau một ngày. Hắn gật đầu như câu hỏi của tôi chẳng có gì.
"Phải vậy chứ. Nếu ở bên phía chúng ta thì đó là sản phẩm, nhưng nếu đi sang bên kia thì sẽ chỉ là đống rác rưởi vướng víu mà thôi."
"..."
"May mắn là Cha Joong-woo cũng đang định bỏ rơi cả quản lý của mình. Vì vậy mà tôi mới có thể xử lý dễ dàng mà không cần tốn công thuyết phục người quản lý làm gì."
Đột nhiên tôi nhớ lại những gì mà roadie đã nói khi gặp mặt lần đầu. Khi Cha Joong-woo đùng đùng chất vấn quản lý của mình có phải là thủ phạm hay không, người đó đã nói là 'Không phải cậu đã bán đứng tôi trước sao'. Thì ra là vì cái này. Tuy nhiên, dù vậy thì tôi vẫn không thể hiểu được. Cha Joong-woo không phải là nghệ sĩ tầm trung bình thường mà là một ngôi sao hàng đầu.
"Vậy không phải nếu thuyết phục anh ta tái ký hợp đồng thì sẽ tốt hơn là hủy hoại sao? Thay vì phải cất công nâng đỡ lại một ngôi sao hàng đầu khác như vậy..."
"Nâng đỡ lại lần nữa sẽ có lợi hơn nhiều."
Hắn ngắt lời tôi rồi mỉm cười thân thiện như đang giải thích cho một đứa trẻ.
"Nghệ sĩ là được tạo dựng mà ra. Ngoại trừ một vài người thật sự xuất chúng thì tất cả đều có thể được dựng nên bằng chính tay chúng tôi. Chỉ là những con búp bê hoàng tử và công chúa mà công chúng muốn, chỉ có hình ảnh đẹp đẽ, lộng lẫy được chiếu trên TV. Mức độ ngôi sao hàng đầu như Cha Joong-woo? Tôi đảm bảo là có thể đưa cậu lên vị trí đó trong vòng 2 năm. Và búp bê như thế thì trải dài khắp cái giới này. Tuy nhiên, những kẻ nổi lên mà không biết được điều đó đã quên đi giá trị chân thật của bọn chúng. Chỉ là vỏ rỗng của búp bê."
Từ 'búp bê' chỉ định những đồ vật vô tri vô giác nghe có vẻ rùng mình. Tôi nhận ra trong mắt hắn ta, những nghệ sĩ của công ty giải trí còn không giống như một con người. Không, có lẽ tất cả những người khác hắn ta đều coi là cấp dưới. Bỗng nhiên tôi thấy tò mò. Tôi sẽ trông như thế nào? Nhưng vừa nghĩ đến tôi đã xóa bỏ nó ngay, đó chỉ là một câu hỏi vô dụng mà thôi.
"Chứng cứ mà quản lý cũ của Cha Joong-woo được yêu cầu thu âm... Anh là người để lộ nó ra? Để nhân viên liên quan với Myungshin có dính líu đến."
"Không nhất thiết phải làm những việc bẩn thỉu bằng chính tay tôi mà, đúng chứ?"
Sau đó, hắn nhún vai như đó chỉ là nhất cử lưỡng tiện.
"Thật ra thì đó không cần phải là Song Myungshin. Nếu đó là dữ liệu có thể hủy hoại Cha Joong-woo thì đưa cho bất kì diễn viên nào khác cũng có thể đem nó phát tán đi. Nhưng vì cơ hội đến nên tôi đã nghĩ là có thể kết hợp việc này với Song Myungshin lại để tiện quét sạch đi. Nếu cậu không đứng ra muốn tự mình trả thù."
"Vụ bê bối bùng phát lần này... Anh định dùng nó như một cơ hội để xóa sổ Myungshin?"
"À, cũng có những thứ như vậy. Vừa vặn cũng đúng thời điểm mà. Phải bùng nổ trước ngày cảnh sát triệu tập Cha Joong-woo thì mới có thể ném thêm miếng mồi thú vị cho đám phóng viên chứ."
Miếng mồi thú vị... Cha Joong-woo sắp phải đến sở cảnh sát rồi.
"Để chủ đề dư luận tiếp diễn thì phải có thứ gì đó bùng nổ ít nhất mỗi 2-3 ngày. Phải vậy thì Cha Joong-woo mới run rẩy trong sợ hãi như chó được. Tuy nhiên, tôi cũng không trông chờ là Song Myungshin sẽ hoàn toàn bị xóa sổ chỉ với việc này."
Sau đó, hắn ta nhỏ giọng lẩm nhẩm 'Mà, dù vậy thì vẫn có thể cắt bỏ được một cành cây rồi'. Tôi muốn hỏi nó có nghĩa là gì, nhưng lại đặt ra một câu hỏi khác. Vậy là Cha Joong-woo có thể sụp đổ ngay lập tức mà Myungshin còn khó hơn thế sao?
"Là chủ tịch Kim đằng sau Myungshin?"
"À, cậu không cần phải bận tâm đến loại người đó đâu."
"..."
"Sao lại cười?"
Tôi có cười à? Cái đó có lẽ...
"Nghe có vẻ như anh đang lo lắng cho tôi nhỉ. Đó là hơi nhiều cho một kẻ chỉ có mục đích chính là muốn đâm vào trong tôi rồi đấy."
Tôi tưởng là nghe thấy mấy câu này thì hắn có thể sẽ đáp trả bằng mấy lời lẽ vô lý đúng kiểu tên điên của hắn, nhưng hắn chỉ im lặng. Sau đó tự dưng đứng dậy và quay đi, để lại một lời nói gọn lỏn.
"Chuẩn bị ra ngoài."
Hả? Thế thôi à? Phải đến sau khi hắn đóng sầm cửa và biến mất khỏi phòng thì tôi mới biết được đây là lần đầu tiên tôi thắng trong mấy trận cãi vã. Thế nhưng, tôi lại không thấy vui gì cả. Không, ngược lại còn thấy ghê tởm. Trái tim lại đập một cách vô dụng trước phản ứng không thể phản bác đó của hắn.
Mới sáng sớm mà đã ăn quá nhiều.
Tôi tập trung vào việc hít thở trong khi nhìn quang cảnh lướt qua để xoa dịu dạ dày nặng nề trong chiếc xe cao cấp đang chạy nhẹ nhàng. Tất cả là tại tên điên. Nhìn thấy lượng ăn buffet bữa sáng của tôi ở khách sạn, hắn cứ cười nhạo và khiêu khích khiến tôi phải ăn thêm vài đĩa nữa. Nhưng thực tế chính hắn lại là người không ăn đủ đầy vì mải nói chuyện điện thoại với ai đó suốt cả bữa ăn. Cuộc gọi được thực hiện bằng tiếng Anh nên không thể biết được nội dung, nhưng tôi cảm giác hắn ta đang tức giận với đối phương có lẽ vì việc làm hắn muốn không được thuận lợi. Hắn nói lý do hắn về trễ ngày hôm qua là vì chờ một cuộc gọi từ Mỹ, nhưng việc đó đã tiến triển không được tốt sao?
Trong suốt thời gian cúp điện thoại và đến công ty, hắn ta chỉ lái xe mà không nói lời nào. Điều đó không có nghĩa là trong xe rất yên tĩnh. Dù không biết là ca sĩ nào, nhưng bài của một người cứ liên tục được phát ra từ audio. Giữa chừng có một bài nhạc pop quen thuộc với tai nên có thể đây là một ca sĩ nổi tiếng. Khi xe dừng lại ở đèn tín hiệu, tôi mở miệng trước khi đến được công ty.
"Cho tôi xuống ở phía trước."
"Vì sao?"
Không biết nên mới hỏi thật à? Tôi sững người quay lại nhìn hắn, hắn ta đảo mắt liếc nhìn.
"Nếu vì bị ai đó phát hiện mà có những tin đồn đáng sợ thì người đi lại trên đường phố còn nguy hiểm hơn đấy."
Khi đèn giao thông chuyển màu, hắn khởi động xe.
"Phải, bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty thì đúng là an toàn hơn nhỉ."
"Có sao đâu. Ai ở công ty nhìn vào cũng biết là tôi đã cho cậu đi nhờ ở trên đường, nhưng ngược lại nếu nhìn thấy cậu xuống xe ở gần công ty thì mọi người sẽ nghi ngờ. Có gì đó khả nghi thì mới phải giấu giếm như vậy."
Khi hắn nói như có thể thực sự là như vậy, tôi đã suy nghĩ rằng. Đáng lẽ ngay từ đầu đã không lên cái xe này rồi. Có một chút hối hận, nhưng hắn đột nhiên tăng âm lượng audio lên. Tôi tò mò hỏi vì đây là thời điểm một bài hát vừa kết thúc và một bài mới bắt đầu.
"Anh thích bài này à?"
"Không."
Câu trả lời dứt khoát đến mức tâm trạng vốn chỉ hỏi cho có đã chậm trễ biến thành tò mò. Một phần hình thành nên sự tò mò này là do vẻ mặt của hắn. Ngay khi bài hát bắt đầu, hắn đã nhếch môi mỉm cười với những gì hắn suy nghĩ. Sau đó đột nhiên hỏi một câu bất ngờ.
"Vẫn chưa đọc hết sao?"
Biết hắn đang nói đến quyển kịch bản được đặt trên đầu gối, tôi gật đầu.
"Vẫn còn mấy trang nữa."
"Đọc hết rồi thì xem nguyên tác đi."
"..."
"Bộ phim truyền hình đó là dự án lớn của công ty nên có rất nhiều diễn viên đang nhắm đến nó."
Miệng thì nói là dự án lớn, nhưng kì lạ là tôi lại cảm nhận được sự thờ ơ như đó là công việc của ai khác chứ không phải của hắn. Sao lại vậy? Khi nghi ngờ, tôi nghe thấy lời bổ sung.
"Đặc biệt là Song Myungshin."
Và nhìn tôi với ánh mắt như nghĩ ra gì đó.
"Tất nhiên là cậu cũng sẽ nhắm đến nó."
Ý tưởng trong lòng tôi dễ dàng tuôn ra từ miệng hắn làm tôi rùng mình.
"... tôi chưa từng nói như thế."
"Cậu không nói trực tiếp. Tuy nhiên, lời nói tiếp cận 'giám đốc Yoon' lúc đầu cũng không khác gì ý nghĩa đó. Không phải là người khác mà là 'giám đốc Yoon'. Theo lẽ thường thì đúng lý ra người mà cậu nên tiếp cận để trả thù Song Myungshin không phải là nhà tài trợ của cậu ta sao? Cứ cướp đi là được rồi mà. Nhưng nếu cậu đã đặc biệt chỉ định 'giám đốc Yoon' thì cậu hẳn phải biết được Song Myungshin đang cố tiếp cận tôi với ý định gì. Chỉ có thể là vì bộ phim drama đó."
Đây là lý do tại sao những người thông minh thường gây khó chịu đến thế. Không có gì để phủ nhận cả, tôi quay mắt nhìn về phía trước và hắn lại nhắc đến cùng một câu.
"Nhất định phải xem nguyên tác đấy."
Sau đó, hắn thêm vào một cái cười lạnh như đang nói chuyện với bản thân.
"Người biết nhiều hơnvà chuẩn bị trước lúc nào cũng là người thắng thế."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip